Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 48: Thế giới 2: CÔNG LƯỢC "ĐẠI BOSS" (21)

Sau vài giờ phẫu thuật thì bà Tiêu đã được an toàn, cần nằm viện tịnh dưỡng cũng như là theo dõi sức khỏe.

Khả Lạc đi làm về liền chạy đến bệnh viện để chăm sóc bà, Trịnh Nhật Hinh biết chuyện nên giao công việc cho Khả Lạc ít hơn mọi ngày, nhưng vẫn đủ để khiến Khả Lạc bận rộn suốt ngày. Cô phải vừa làm việc vừa chăm sóc bà Tiêu gần nửa tháng. Đến lúc bà Tiêu phục hồi hẳn, được bác sĩ cho về nhà, sáng hôm đó Trịnh Nhật Hinh vừa hay không bận công việc nên đến đón Khả Lạc cùng bà Tiêu.

Về đến trước nhà, Khả Lạc dìu bà Tiêu ra khỏi xe, nhìn Trịnh Nhật Hinh, cô cúi đầu nói:

- Cảm ơn chị nhiều.

Trịnh Nhật Hinh cười:

- Chuyện nhỏ mà, cần gì cảm ơn tôi chứ.

Hai người nói lời tạm biệt, Khả Lạc dìu bà Tiêu về phòng để bà ấy nghỉ ngơi. Xong xuôi mọi việc cô mới yên tâm về phòng của mình. Khép cửa phòng lại, Khả Lạc nằm bẹp một đống trên giường, Tiểu Cửu lúc này bay ra khỏi không gian, nhìn Khả Lạc mệt mỏi, nó vừa thương vừa xót, bay đến ngồi cạnh Khả Lạc, Tiểu Cửu vỗ vỗ đầu Khả Lạc, nói:

- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta giúp ngươi canh bà Tiêu cho.

Khả Lạc nhướng mắt nhìn Tiểu Cửu, cô cười đáp:

- Cửu Nhi, cảm ơn ngươi.

Nói rồi, Khả Lạc nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, có lẽ đây là giấc ngủ ngon nhất của cô tính từ nửa tháng trước đến giờ. Trưa, Khả Lạc tỉnh giấc, thấy Tiểu Cửu đang canh bà Tiêu thông qua sóng não, cô ngồi dậy hỏi:

- Bà ấy sao rồi?

Tiểu Cửu quay sang nhìn cô, đáp:

- Vẫn ổn, không có triệu chứng bất thường.

- Ừm.

Hôm nay, Khả Lạc xin nghỉ một ngày nên khá thảnh thơi hơn mọi bữa trước, cô xuống bếp nấu nồi cháo, chợt nghe tiếng động, quay người thì thấy bà Tiêu đang đi lại phía cô, Khả Lạc thấy cháo vừa hay lại chín liền tắt bếp, chạy nhanh lại đỡ bà Tiêu, trách yêu:

- Sao mẹ không nằm nghỉ mà lại ra đây.

- Ay da, mẹ khỏe hơn rồi mà, con yên tâm.

Khả Lạc dìu bà Tiêu ngồi lên ghế, cô nói:

- Mẹ ngồi đây đi, con múc cháo cho mẹ ăn

Bà Tiêu mỉm cười gật đầu. Khả Lạc múc hai tô cháo ra, hai người cùng nhau ăn, không khí ấm áp lại chan hòa tình thương. Chợt bà Tiêu hỏi Khả Lạc:

- Nhiên Nhiên à, con có cảm tình với cô gái hồi sáng đúng không?

Khả Lạc đứng sững người, thầm nhủ bản thân:" Sơ sẩy rồi, để bà ấy phát hiện ra nguyên chủ thích Trịnh Nhật Hinh rồi. " Cô ngước mắt nhìn bà Tiêu, cười khổ:

- Vâng. Con thích cô ấy mất rồi mẹ ạ, tình cảm này thật đáng xấu hổ phải không mẹ.

Bà Tiêu nhìn dáng vẻ đau khổ của Khả Lạc, vừa khó chấp nhận sự thật lại vừa đau lòng cho con gái mình, bà tiến đến ôn Khả Lạc vào lòng, vuốt tóc cô, thử khuyên nhủ:

- Không xấu hổ, nhưng người ta chắc gì thích con, cô bé ấy là phượng hoàng mà chúng ta mãi mãi khó mà với tới được, còn nếu mà hai đứa yêu nhau, chắc gì gia đình cô bé ấy chấp nhận con. Thử thách trùng trùng như vậy, con có chắc là muốn yêu đương với cô ấy không?

Khả Lạc đáp lại cái ôm của bà Tiêu:

- Con...muốn thử một lần. Xin mẹ hãy tha thứ cho sự bướng bỉnh này của con.

Bà Tiêu gật đầu, bà tôn trọng quyết định của Khả Lạc, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng, bà linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra.

......................

Tối hôm đó, trong phòng, Khả Lạc tắm rửa xong liền ngồi trên giường lau tóc, cô nhìn Tiểu Cửu đang ngồi lơ lửng trước mắt, hỏi:

- Ngươi ta ra được nguyên nhân bà Tiêu bị đâm chưa?

- Rồi.

Tiểu Cửu nhăn mày, nói

- Là nữ chủ Tiết Dung. Giống với cốt truyện, cô ta thuê người hại mẹ nguyên chủ, chỉ là ta không ngờ là cô ta lại dám làm chuyện động trời như vậy.

Khả Lạc giơ ta xoa xoa thái dương, trách bản thân:

- Là tại ta quá chủ quan. Con người đúng là không phải trả giá thì không biết sợ. Cô ta đã đi quá giới hạn cho phép rồi.

- À, ta có thu được đoạn ghi âm của cô ta với tên đâm bà Tiêu rồi này, tiếp theo ngươi muốn làm gì thì làm đi.

- Uầy, ngươi phát huy tác dụng rồi đấy Tiểu Cửu Nhi.

Tiểu Cửu liếc xéo Khả Lạc. Cô nhún vai, nói:

- Chúng ta thay nguyên chủ trừng phạt Tiết Dung luôn đi.

Tiểu Cửu ngạc nhiên:

- Bây giờ luôn sao, trời tối rồi đấy.

- Trời tối mới dễ làm chuyện xấu.

Nói rồi, Khả Lạc lấy điện thoại gọi vào dãy số, đầu bên kia nhấc máy, Khả Lạc nói:

- Tiết Dung, cô ra quán bar S gặp tôi đi, chúng ta giải quyết cho xong mọi việc.

Tiết Dung nghe vậy liền cười khinh:

- Mẹ cô chưa khỏe mà cô không ở nhà chăm sóc bà ta, hẹn gặp tôi làm gì kia chứ.

Đáp lại cô ta là tiếng tắt máy điện thoại, Tiết Dung vuốt nhẹ mái tóc:

- Đồ yếu đuối. Để coi cô hẹn tôi để nói những gì

Cô ta thay đồ rồi bắt xe đến chỗ hẹn. Vừa bước vào quán bar S, Tiết Dung liền thấy Khả Lạc ngồi ở quầy rượu, tiến đến gần, Tiết Dung hất mặt nói:

- Muốn gặp tôi để làm gì?

Khả Lạc đưa Tiết Dung ly rượu, nói thách:

- Cô dám uống đua với tôi không?

Tiết Dung cười lớn, nhận ly rượu của Khả Lạc rồi uống sạch, cô ta úp ngược ly rượu lại để chỉ ly rượu đã sạch, cô ta nói:

- Tới cô.

Tiết Dung thấy Khả Lạc cười, mà đầu cô ta lại trở nên choáng váng, mắt mở không lên, Tiết Dung ngã lên người Khả Lạc. Lúc này, quản lí quán bar chợt đi qua, thấy Tiết Dung ngất xỉu liền hỏi:

- Cô ấy bị sao vậy?

Khả Lạc mỉm cười đáp:

- Bạn tôi bị say rượu rồi, tôi đưa cô ấy về đây.

Thấy mặt Khả Lạc không giống mấy người xấu, nên vị quản lí này cũng không tra hỏi nhiều. Khả Lạc dìu Tiết Dung ra ngoài bắt xe taxi, cô đưa mắt nhìn tài xế:

- Đến ngoại ô.

Vị tài xế nghe vậy hơi có chút bất ngờ, hỏi:

- Cô gái à, trời tối như vầy mà ra ngoại ô thì có chút nguy hiểm đấy.

- Chúng tôi có chút chuyện, phiền bác đưa tôi đến ngoại ô.

Lúc này bác tài xế cũng không hỏi gì nữa. Đến vùng ngoại ô, bác tài xế quay xe trở về, nhìn xung quanh chả có bóng người, phía trước có căn nhà kho bị bỏ, Khả Lạc dìu Tiết Dung vào căn nhà kho đó.