Giọng nói của Nguyên Bảo rất gấp gáp và lo lắng, không giống như đang đùa. Bỗng dưng, trái tim Giang Noãn Chanh lại đập thình thịch. Chỉ khi nào có chuyện nghiêm trọng xảy ra, cô mới như thế này. Giang Noãn Chanh đắn đo rất lâu. Cô cũng lo lắng cho Lệ Mạc Tây nhưng lại sợ đồng ý, duyên phận của hai người càng sâu hơn. Đến cuối cùng, Giang Noãn Chanh nói: "Tôi thật sự không biết Lệ tổng của anh ở đâu cả!"
Thực tình, một chút tin tức về Lệ Mạc Tây, Giang Noãn Chanh đều không rõ. Người đàn ông này đối với cô rất thần bí. Hắn là người như thế nào, sở thích ra sao, cô đều không hay biết.
Nguyên Bảo như đã đạt được mục đích, hắn chỉ đợi đến câu nói này của Giang Noãn Chanh: "Phòng 309 là phòng của Lệ tổng. Cô và anh ấy ở cùng một khách sạn, điều này chắc chắn cô đã biết rồi, đúng không? Giang tiểu thư, lần này Lệ tổng đường đột đến tìm cô, tôi không theo đến được. Mong cô nhanh chóng tìm được anh ấy rồi bảo anh ấy gọi điện cho tôi" Nói xong, Nguyên Bảo cúp máy ngay.
Giang Noãn Chanh không kịp phản ứng. Nghĩ kỹ một chút, cô cảm thấy trong lời nói của Nguyên Bảo mang hàm ý trách cứ. Cô vốn không bảo Lệ Mạc Tây phải đến đây tìm cô mà!
Thu xếp lại chút đồ, Giang Noãn Chanh dựa vào địa chỉ phòng Nguyên Bảo đã đưa cho cô, nhanh chóng chạy đi tìm Lệ Mạc Tây. Cô thừa nhận, khi nghe Nguyên Bảo nói không tìm được hắn, lòng cô nóng như lửa đốt.
[... ]
Một tiếng đồng hồ trước.
Lệ Mạc Tây nghe điện thoại xong liền quay trở lại bàn tiệc ngay, hắn biết kiểu gì Giang Noãn Chanh cũng nhân cơ hội bỏ trốn, nhưng hắn cũng không vội. Lệ Mạc Tây có trăm phương ngàn kế để khiến cô phải chủ động tìm hắn. Ai nói hắn là người đàn ông thông minh, tài giỏi nhất thành phố Thương Hoa?
Giang Noãn Chanh không ở lại, Lệ Mạc Tây cũng không cần nể mặt mũi mà ngồi tiếp chuyện với người trong đoàn làm phim. Hắn trở về phòng của mình, lấy điện thoại gọi cho Trần Điềm Kiệt. Theo thói quen, người đàn ông ở bên kia càm ràm một vài câu rồi mới hằn học hỏi: "Có chuyện gì mau nói đi! Lệ Mạc Tây, thời gian gần đây, anh làm phiền tôi hơi nhiều đấy!"
Lệ Mạc Tây đứng bên ngoài lan can, hắn cúi đầu nhìn bên dưới, thấy bóng hình nhỏ bé của một người phụ nữ, khoé miệng nhếch lên. Phòng của Lệ Mạc Tây ở ngay trên đỉnh đầu phòng Giang Noãn Chanh. Hắn hạ thấp giọng mình: "Nghĩ cách giúp tôi, tôi muốn cô ấy chủ động đến tìm tôi!" Lệ Mạc Tây không giỏi chuyện tình cảm, nhưng hắn biết Trần Điềm Kiệt giỏi.
Trần Điềm Kiệt hừ lạnh: "Ốm đi! Ốm chết nhà anh luôn! Nếu Noãn Chanh quan tâm đến anh, coi như là cô ấy để anh ở trong lòng, anh còn có cơ hội. Ngược lại, Lệ Mạc Tây anh tiêu rồi, anh chẳng là gì trong lòng người ta!"
Sau khi nói chuyện với Trần Điềm Kiệt, Lệ Mạc Tây quyết định giả ốm vì hắn nhất thời không ốm thật được. Mọi điện thoại của Nguyên Bảo, hắn đều không nghe. Lệ Mạc Tây muốn mượn tay Nguyên Bảo để dụ Giang Noãn Chanh tới.
Thời điểm hiện tại, nằm trên giường lớn, tiếng chuông cửa vang lên, lòng Lệ Mạc Tây ngập tràn kích động. Hắn đã sớm thoa một lớp kem nền, tạo gương mặt trắng bệch không hề giả trân. Nghe tiếng chuông cửa, Lệ Mạc Tây không dậy ngay mà phải đến khi tiếng nói của Giang Noãn Chanh vọng vào tai hắn: "Lệ tổng! Lệ tổng! Lệ Mạc Tây, anh có trong phòng không?"
Lệ Mạc Tây không vội, bước rất chậm. Nhưng căn phòng không có diện tích lớn, rất nhỏ, chẳng mấy chốc hắn đã đến trước cửa. Lệ Mạc Tây run run mở cửa ra. Nếu Hàn Thiên Nhã chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn phải gọi hắn một tiếng "thầy", diễn xuất quá đỉnh!
"Ai thế?" Cửa mới chỉ mở he hé, Giang Noãn Chanh đã nghe thấy giọng nói của Lệ Mạc Tây. Cô phát hiện âm thanh này không bình thường, không tự chủ được liền đưa tay đẩy cửa rộng ra mà dường như Lệ Mạc Tây cũng không lường trước được hành động của cô, cả cơ thể to lớn của hắn đè lên người Giang Noãn Chanh.
"Lệ Mạc Tây! Lệ Mạc Tây!" Giang Noãn Chanh chống hai tay lên tường, lớn giọng gọi tên hắn.
Lệ Mạc Tây đáp lại cô nhưng lại không có ý đứng dậy: "Là em à? Noãn Chanh, nửa đêm nửa hôm đến đây làm gì?"
"Sao người anh nóng thế? Giọng anh làm sao thế kia? Lệ Mạc Tây, anh ốm đấy à?" Giang Noãn Chanh hoàn toàn thất kinh. Chân Giang Noãn Chanh bị thương, không trụ được quá lâu với tư thế hiện tại. Cô cắn chặt răng, dùng sức đưa Lệ Mạc Tây vào trong phòng.
Lệ Mạc Tây thầm nghĩ, trên người hắn dán rất nhiều miếng giữ nhiệt, không nóng làm sao được. Huống hồ, đồ hắn mua toàn là hàng hiệu, không phải hàng fake.
Giang Noãn Chanh đặt Lệ Mạc Tây nằm xuống giường, tay chạm lên trán hắn để xác định xem hắn có ốm thật hay không. Đầu ngón tay vừa hạ xuống, Giang Noãn Chanh đã vội vàng rụt lại, quá nóng, thế này cũng phải hơn 39 độ.
"Lệ Mạc Tây, để tôi gọi người của đoàn làm phim đưa anh đến trạm y tế nhé! Sốt cao quá!" Sốt cao thế này không thể tự chăm sóc, ngộ nhỡ chút nữa hắn bị co giật, cô biết phải làm thế nào?
Mẹ nó, lỡ dán quá tay rồi... Lệ Mạc Tây thầm mắng chửi trong lòng.
Hắn níu tay Giang Noãn Chanh lại: "Không cần đâu, tôi không muốn làm phiền người khác. Hơn nữa, em muốn tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa hai chúng ta à?"
Câu nói này của Lệ Mạc Tây đã đánh trúng tim đen của Giang Noãn Chanh. Cô đích thực không muốn ai biết nhưng lại không nỡ để hắn ở lại đây. Giang Noãn Chanh đến cuối vẫn cự tuyệt Lệ Mạc Tây: "Bây giờ còn quan tâm nhiều thế để làm gì? Anh sốt cao quá, không đến trạm y tế là không được. Tôi cũng đâu phải bác sĩ đâu!"
Lệ Mạc Tây thấy Giang Noãn Chanh rất quan tâm mình, trong lòng rất vui vẻ. Hắn kiên nhẫn đàm phán với cô một lần nữa: "Nếu hai tiếng nữa tôi không hạ sốt, em đưa tôi đến trạm y tế được không? Bây giờ tôi mệt quá, chỉ muốn ngủ thôi!"
"Vậy được. Anh ngủ trước, tôi đi giặt khăn rồi đắp lên trán cho anh!" Nói xong, Giang Noãn Chanh xoay người vào nhà vệ sinh.
Lệ Mạc Tây nhìn theo dáng đi khập khiễng của cô, gương mặt không nhịn được mà bật cười. Trên người cô bị thương mà vẫn nguyện ý chăm sóc hắn, xem ra Giang Noãn Chanh đã yêu hắn phát điên rồi! Lệ Mạc Tây nhân lúc Giang Noãn Chanh không có trong phòng, hắn tháo ba miếng giữ nhiệt ra khỏi người, nhanh tay vứt xuống gầm giường. Còn không quên phủ phấn lên mặt, mồ hôi đổ quá nhiều, hắn sợ kem nền trôi mất.
Giang Noãn Chanh rời khỏi nhà vệ sinh, Lệ Mạc Tây đã ngủ rồi. Cô đắp khăn ấm lên trán của hắn. Sau đó kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh hắn. Cả đêm, Giang Noãn Chanh không ngừng đi đi lại lại chỉ để thay khăn cho hắn. Cũng may nhiệt độ cơ thể Lệ Mạc Tây đã giảm, nếu không cô cũng lực bất tòng tâm.
Trên thực tế Lệ Mạc Tây không hề ngủ, hắn chỉ nhắm mắt lại còn mọi hành động của Giang Noãn Chanh, hắn đều rõ. Lúc này, cô đã nằm nhoài trên giường ngủ thϊếp đi. Lệ Mạc Tây mở mắt nhìn cô, không kìm được vươn tay nghịch nghịch mấy lọn tóc của Giang Noãn Chanh.
"Noãn Chanh, em nói xem em phải yêu tôi đến mức nào mới có thể như thế này? Em chăm sóc tôi cả một đêm, tôi lấy thân đền đáp, như vậy có được không?" Lệ Mạc Tây vừa nói vừa cười. Biết trước cách của Trần Điềm Kiệt có hiệu quả cao như vậy, hắn đã không đẩy Trần Điềm Kiệt đi xa.
Người có công sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Lệ Mạc Tây lấy điện thoại, lén lút gửi lì xì "trăm tỷ" cho Trần Điềm Kiệt.