Giang Noãn Chanh không hiểu vì sao Trịnh Kha không trực tiếp đến dạy ở phòng này, dẫu sao căn phòng này đã được trang bị đầy đủ các trang thiết bị, ánh sáng tốt, Giang Noãn Chanh cũng có tâm trạng đọc thoại hơn. Tuy nhiên, Trịnh Kha là người dạy nên ông muốn học ở đâu Giang Noãn Chanh cũng không ý kiến. Nữ nhân viên nghe thấy Giang Noãn Chanh trả lời, nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Rõ ràng, Giang Noãn Chanh cũng nhìn thấy ánh mắt này. Cô hơi dừng lại, khó hiểu nhìn nữ nhân viên đó. Hôm nay mọi người làm sao vậy? Hết Thẩm Dịch lại đến cô ấy, rốt cuộc bọn họ muốn gì từ cô? Nhất thời, trong lòng Giang Noãn Chanh xuất hiện cảm xúc vô cùng khó hiểu. Cô bỗng dưng cảm thấy ý tứ củ Trịnh Kha có gì đó không đúng lắm.
Bất tri bất giác, Giang Noãn Chanh đã tới phòng 108 từ khi nào. Cửa phòng không khoá, đè he hé, có lẽ người đã ở bên trong đợi cô. Giang Noãn Chanh chần chừ không bước vào. Cô không ngừng thuyết phục bản thân cô đến tìm Trịnh Kha chỉ vì muốn đề cao diễn xuất của mình. Tương lai, Giang Noãn Chanh sẽ trở thành một diễn viên nổi tiếng, có kinh nghiệm đầy mình.
Trong khi cô còn đang cổ vũ bản thân, một chiếc xe kéo chở đồ dọn dẹp được một nhân viên tạp vụ kéo tới gần Giang Noãn Chanh. Giang Noãn Chanh cho rằng cô và người này sẽ không liên quan gì đến nhau. Cho đến khi người đó đi gần về phía cô, khi hai người chỉ còn cách nhau có vài centimet, người nọ bỗng vươn tay, đẩy thẳng cô vào trong phòng.
Cánh cửa không đóng, lực đẩy vô cùng mạnh. Chỉ một cú đẩy đó đã giúp Giang Noãn Chanh không tốn một chút sức đứng thẳng vào giữa phòng. Kế tiếp, Giang Noãn Chanh nghe thấy tiếng đóng cửa. Căn phòng không bật đèn, không gian bốn bề đều chìm trong bóng tối. Giang Noãn Chanh càng ngày càng cảm nhận được điều không đúng ở đây, chân tay cô lạnh buốt, giọng nói run run: "Phó đạo diễn Trịnh! Phó đạo diễn Trịnh!"
Giang Noãn Chanh gọi khản tiếng không thấy một ai đáp lại. Cô xoay vòng vòng trong bóng tối, muốn tìm kiếm đường ra hoặc là công tắc bật đèn nhưng lại không thấy đường. Phòng 108 là không gian của phòng tổng thống, cách bày trí chắc chắn sẽ khác căn phòng mà Giang Noãn Chanh đã ở ban nãy, bởi vậy cô không thể dùng trí nhớ của mình để tìm kiếm.
Giang Noãn Chanh vô lực gọi Trịnh Kha thêm một lần nữa: "Phó đạo diễn... Phó đạo diễn... Ông có trong phòng không?" Đến thời điểm này, Giang Noãn Chanh vẫn không nghĩ xấu về Trịnh Kha, cô cho rằng có một thế lực khác đang trêu chọc cô. Trong đầu Giang Noãn Chanh nhảy số, chẳng nhẽ lại là Hàn Thiên Nhã?
Giang Noãn Chanh vẫn còn nhớ khi cô và Trần Điềm Kiệt nói chuyện điện thoại, Hàn Thiên Nhã vừa hay đi qua, cô ta đang căn dặn gì đó với người ở đầu bên kia. Hôm nay Giang Noãn Chanh khiến Hàn Thiên Nhã mất thể diện, hại người của cô ta phải chủ động xin lỗi Tống Hân Lộ, dựa vào tình cách của Hàn Thiên Nhã, việc cô ta báo thù là việc dễ hiểu.
Giang Noãn Chanh biết lần này bản thân đang rơi vào tình huống nguy hiểm. Cô cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhanh chóng đưa ra đối sách giải quyết. Chừng nào Giang Noãn Chanh còn chưa thoát khỏi căn phòng này, chừng đó cô chưa thể an toàn.
Giang Noãn Chanh không động đậy, đứng rất im, càng không phát ra bất kỳ tiếng động gì. Bỗng dưng đúng lúc này, căn phòng xuất hiện tiếng bước chân. Giang Noãn Chanh nghe rõ mồm một. Tiếng bước chân rất mạnh, không phải là tiếng bước chân quen thuộc của nữ giới. Không phải là nữ thì chắc chắn chỉ có thể là của nam?
Giang Noãn Chanh tưởng rằng người đến là Trịnh Kha, cũng tưởng rằng bản thân đã nghĩ nhiều. Đứng trong bóng tối từ nãy đến giờ có khi lại là một bài học mà Trịnh Kha muốn dạy cho cô. Cô nói: "Phó đạo diễn, là ông thật sao?"
Người kia vẫn không trả lời. Khi tiếng bước chân lại gần Giang Noãn Chanh thì biến mất. Giang Noãn Chanh nghĩ rằng bản thân đã nghe nhầm càng thêm tuyệt vọng. Đúng lúc này, một người lao về phía cô, một tay ôm lấy cổ cô, ghì Giang Noãn Chanh rất chặt. Không cần Giang Noãn Chanh phải đoán đối phương là ai, thì người đó đã tự mình lên tiếng.
"Noãn Chanh, cô đúng là một tiểu yêu tinh! Dáng vẻ sợ hãi thôi cũng khiến người ta mê đến vậy!" Trịnh Kha đã ở trong phòng từ rất lâu. Ông ta không điếc, tất cả những lần Giang Noãn Chanh vô vọng gọi tên ông, Trịnh Kha đều biết cả. Chỉ là ông ta muốn chứng kiến dáng vẻ sợ hãi của Giang Noãn Chanh nên mới không lên tiếng. Thứ khiến ông cảm thấy thú vị nhất chính là được chứng kiến một người phụ nữ khuất phục dưới chân mình.
Lúc này, Giang Noãn Chanh mới hiểu mọi chuyện. Không phải là lớp học diễn xuất gì đó, là quy tắc ngầm mới đúng! Chẳng trách Thẩm Dịch lại hỏi cô đầy ý tứ, cũng chẳng trách, nữ nhân viên phòng khách sạn lại khinh bỉ cô. Tất cả mọi người đều nhìn ra ý đồ của Trịnh Kha, chỉ có cô là kẻ ngốc!
Giang Noãn Chanh trong lòng vô cùng sợ hãi, hoảng loạn lấy tay đập tứ tung. Nhưng vài cái "võ mèo" của cô căn bản không phải đối thủ của Trịnh Kha. Trịnh Kha càng lúc càng ghì chặt lấy cô, gần như muốn đem cơ thể của mình dính chặt lấy cơ thể Giang Noãn Chanh như keo.
"Buông ra! Ông buông tôi ra!" Giọng nói Giang Noãn Chanh không còn bình tĩnh như trước. Cô vừa nói, vừa dùng sức đánh vào người Trịnh Kha. Chỉ là Giang Noãn Chanh hoàn toàn không biết, sự phản kháng của cô trong mắt Trịnh Kha chính là một loại "tình thú". Càng phản kháng, ông ta càng thêm yêu thích cô.
Trịnh Kha ánh mắt sáng như sao, một tay cố định lấy cơ thể của Giang Noãn Chanh, một tay giữ chặt lấy gương mặt của cô. Ngay từ khi nhìn thấy Giang Noãn Chanh trong đoàn làm phim, Trịnh Kha đã nổi lên lòng ham muốn. Thái độ trước đó của ông đối với Giang Noãn Chanh chỉ là muốn xem xét Thẩm Dịch có coi trọng cô không. Nếu hắn coi trọng, Trịnh Kha biết đây là người mà bản thân không thể động vào. Ngược lại, nếu Thẩm Dịch đối với Giang Noãn Chanh không một chút quan tâm thì ông sẽ là người nâng đỡ cô.
Làn da của Giang Noãn Chanh rất mịn. Tuy rằng mấy năm nay luôn dãi nắng dầm mưa, chạy khắp nơi để kiếm tiền nhưng Giang Noãn Chanh vẫn vô cùng chú trọng đến việc dưỡng nhan. Dù có túng thiếu đến đây, cô cũng sẽ trích ra một khoản để mua đồ skincare.
"Phản kháng nữa đi! Tiếp tục nữa đi! Noãn Chanh, cô đúng là người có kinh nghiệm thật đấy, biết cách làm người ta chết mê chết mệt!" Bàn tay thô ráp của Trịnh Kha di chuyển khắp gương mặt xinh đẹp của Giang Noãn Chanh. Tuy trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo như có như không nhưng Trịnh Kha vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của cô. Sau cùng, ngón tay Trịnh Kha dừng trên đôi môi căng mọng của Giang Noãn Chanh, miết nhẹ.
Giang Noãn Chanh cảm thấy lão già này điên rồi, mỗi một câu ông nói ra đều khiến cô cảm thấy dơ bẩn vô cùng.
"Trịnh Kha! Nếu ông không muốn sự nghiệp của mình tan tành thì mau chóng buông tôi ra!" Thứ đàn ông coi trọng nhất là sự nghiệp. Giang Noãn Chanh nhất thời nhớ đến câu nói này mà dùng nó để uy hϊếp Trịnh Kha.
Trịnh Kha đem gương mặt mình vùi vào hõm cổ Giang Noãn Chanh, mặc kệ cô có điên cuồng phản kháng hay không. Ông tham lam hít thở mùi hương trên cơ thể cô. Giang Noãn Chanh rất thơm, mùi hương trên người cô còn thơm hơn mùi nước hoa hạng sang.
Trịnh Kha hôn nhẹ lên đó một cái, ánh mắt càng lúc càng sâu. Hành động của ông ta khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy buồn nôn.