Cuồng Si Em

Chương 9: Muốn cô ᒪàʍ Ŧìиɦ nhân đặc biệt của tôi

Mặt trời treo tít lên những tòa nhà chọc trời, Mạc Tử Quân vươn mình ngồi dậy, đôi mắt sắc lạnh nhìn sang người phụ nữ đang nằm bên cạnh mình. Hắn lười biếng đưa tay che miệng, ngáp một hơi dài.

Đình Hạ vẫn còn đang ngủ, cặp chân mày thanh tú nhíu chặt, cánh môi tái nhợt thi thoảng lại run lên bần bật. Cô khổ sở nghiêng người, nằm cuộn tròn như để tự vệ.

Mạc Tử Quân nhếch mép cười, bàn tay kéo mạnh tấm chăn mỏng trên người cô gái nhỏ. Gió từ điều hòa lùa thẳng vào cơ thể trần trụi, dù cho Đình Hạ đã tỉnh dậy nhưng vẫn giả vờ ngủ say, trong lòng không ngừng cầu nguyện người đàn ông kia nhanh chóng rời đi.

Sau một đêm điên cuồng chiếm hữu, Mạc Tử Quân đã để lại hàng loạt dấu hôn trên cơ thể Đình Hạ. Từ chiếc cổ thanh mảnh đến bầu ngực tròn, ngay cả dưới bắp đùi cũng loang lổ những vết bầm đỏ, tím. Hắn nheo mắt lại nhìn cô, tựa như đang chiêm ngưỡng tuyệt tác của chính mình.

Mạc Tử Quân cầm chiếc khăn đặt trên đầu giường, quấn ngang thân dưới rồi đến bên ghế sofa ngồi. Hắn khui chai rượu whisky trên bàn, rót vào chiếc ly thủy tinh trong suốt. Một tay hắn cầm chiếc điện thoại, ấn một dòng số dài, tay còn lại cầm chiếc ly khẽ chao đảo, chậm rãi thưởng thức hương vị cay nồng.

Mạc Tử Quân đưa ánh mắt về chiếc giường lớn, thừa biết Đình Hạ đã tỉnh dậy nhưng lại không muốn vạch trần. Hắn cứ ngồi ở đó, nhàn nhã uống rượu, nhàn nhã ngắm nhìn cô gái nhỏ. Đình Hạ cảm nhận được điều gì đó, liền cựa mình, rồi vơ lấy chiếc gối bông mềm, đặt lên ngang ngực.

Hắn đi thay quần áo, chẳng mấy chốc đã khoác lên người bộ vest xanh lịch lãm. Mười lăm phút sau đó, Mạc Tử Quân rời khỏi phòng. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đình Hạ mới lồm cồm ngồi dậy.

Gân cốt rã rệu, cổ họng đắng ngắt. Cô gượng mình đi vào trong phòng tắm, nôn thốc nôn tháo những thứ trong bụng.

Toàn rượu là rượu, Đình Hạ đói cồn cào ruột gan, quỳ rạp bên cạnh bồn tắm bằng sứ. Cô hít thở nặng nề, khó khăn lắm mới rướn người đến công tắc vòi sen, bật mức cao nhất.

Nước chảy xối xả khắp sàn nhà tắm, Đình Hạ nhắm chặt mắt ngồi dưới làn nước lạnh, lặng im thiêm thϊếp. Nhớ lại tai nạn kinh hoàng vào ba năm trước, cô rất hối hận và tự trách. Tự trách vì không bảo vệ tốt cho bảo bối trong bụng, càng hối hận vì đã cứu Mạc Tử Quân. Để đến bây giờ hắn lại có cơ hội chà đạp, giày vò cô thành ra như vậy.

Đình Hạ đứng dậy, uể oải mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Cô còn chưa kịp tính toán nên làm gì, thì Mạc Tử Quân đã quay lại, còn dẫn theo bà chủ ở nơi này.

Cạch!

Vừa bước vào phòng, bà ta bước đến cạnh Đình Hạ.

“Mạc tổng đã đồng ý mua lại cô rồi. Chà, may mắn thật đấy!” Người phụ nữ kia đặt một tờ giấy xuống bàn, rồi ném cho cô ánh mắt khinh bỉ trước khi rời đi.

Câu nói gọn lỏn của bà ta như sét đánh ngang tai Đình Hạ. Mua lại sao? Mạc Tử Quân xem cô như món hàng, tùy ý trả giá để sở hữu?

“Giấy nợ của em trai cô hiện đang trong tay tôi. Đình Khiêm nợ bọn họ ba trăm triệu, cộng thêm hai trăm tiền lãi tôi chuộc thân cho cô là năm trăm. Đình Hạ, cô liệu biết mà làm gì đi!”

Đình Hạ ngước mặt nhìn hắn, l*иg ngực trào lên một luồng khí nóng. Mạc Tử Quân bảo cô nên làm gì đây? Là cô khiến hắn vung tiền ra trả nợ giúp mình ư? Nực cười!

“Mạc tổng, cảm ơn anh đã có thành ý, nhưng tôi không cần.”

Mạc Tử Quân nhướng mày nhìn Đình Hạ, khẩu khí này lớn thật. Ba năm không gặp lại cô, quả nhiên đã thay đổi rất nhiều.

Nếu lúc trước Đình Hạ được một phần ngang ngạnh giống bây giờ, thì có lẽ hắn đã không chán ghét cô nhiều như vậy.

“Không cần? Hóa ra cô muốn ở lại đây, phục vụ trăm ngàn tên đàn ông khác để có tiền trả nợ hửm?”

Mạc Tử Quân bước về phía trước, nghiêng đầu sát vào tai Đình Hạ, hơi thở tỏa ra đều đều:

“Giống như cách đêm qua cô phục vụ tôi vậy.”

Đình Hạ khẽ rùng mình, suýt chút nữa cô đã quên mất đây là hộp đêm, nơi đầy rẫy những giao dịch về thể xác, không hề tồn tại nhân tính, tình người. Nhưng ở lại đây hay ở cạnh Mạc Tử Quân, đều như một chín một mười, khổ ải trăm bề.

“Suy nghĩ nhanh lên. Nếu muốn thì cầm theo giấy nợ đuổi theo bà ta, bày tỏ mong muốn được ở lại đi.” Mạc Tử Quân kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Đình Hạ siết mạnh mấy đầu ngón tay, hạ quyết tâm của mình xuống. Dù sao Mạc Tử Quân cũng không có ý định tha cho cô, so với việc cô đi theo hắn hay người đàn ông này sẽ thường xuyên đến đây quấy rầy cô sẽ chẳng khác nhau là mấy!

“Mạc Tử Quân, anh muốn gì ở tôi?”

Cô nghiêm túc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia, chờ đợi câu trả lời. Mạc Tử Quân cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, im lặng quan sát sự kiên nhẫn của cô gái này. Hai người cứ thế đứng đối diện nhau một lúc lâu, hắn mới nhàn nhạt cất lời:

“Muốn gì sao?”

“Muốn cô làʍ t̠ìиɦ nhân đặc biệt của tôi, thấy thế nào?”