Lục Quân vô cùng khó chịu với thái độ của Hồ Cửu, đứng trước anh, ông ta cảm thấy bản thân như bị át vía.
Dù là tức giận nhưng trong nội tâm vẫn sinh ra sự sợ hãi khó hiểu.
“Hừ, một đứa con gái như nó có bao nhiêu năng lực? Xoay người lại trở thành Phó tổng của tập đoàn Sunny, nói nó tự lực sao? Ta đây không tin.”
Dừng một chút, Lục Quân nhìn dáng vẻ Hồ Cửu như không có gì thì lại vô cùng tức giận.
Đây chẳng khác nào coi thường lời nói của ông ta.
“Cứ cho là nó có năng lực, nó tài giỏi thì sao chứ? Cũng chỉ là một đứa con gái, ngoài lăn lộn trên giường thì làm gì có chuyện một bước lên cao như vậy chứ?”
Hồ Cửu nhìn thấy lão già Lục Quân cứ vênh mặt chĩa mũi dùi về phái họ, lại cứ oang oang như sợ người không nghe thấy.
“Vậy sao? Ông bất tài vô dụng thì thôi đi, người khác tài giỏi hơn ông thì ông thấy không tin được?”
Anh nhếch mép cười khinh bỉ, vẻ mặt như không có gì chắn ngang trước Lục Thạc.
Người ông này còn xứng là ông sao?
“Ông nội, cháu sống với ông như vậy, đối với Lục gia ra sao, ông nội lại nghĩ con như vậy sao?”
Lục Thạc vô cùng bức xúc, cô làm bao nhiêu điều vì Lục gia, vì Lục thị, dù có bất cứ điều gì, bị ức hϊếp ra sao cô cũng chấp nhận.
Cô không hề than vãn lời nào, cô rằng chỉ cần là người thân với nhau thì trước sau cũng sẽ thấy rõ được.
Hơn nữa, những gì cô làm ra kết quả đều thấy bằng mắt, vậy mà ông nội không tiếc đuổi cô đi chỉ vì cô không chịu qua đêm với Phúc thiếu.
Bây giờ lại không tiếc lời mắng nhiếc cô ở nơi đông người, lại còn cho rằng cô qua lại không trong sáng cùng Hào tổng.
“Ta nói có gì sai? Mày không có Lục gia thì cũng chả làm nên gì cả, trừ ngủ với đàn ông mày còn làm gì được?”
Lục Hùng thấy Lục Quân nói hơi quá lời cũng hơi kéo nhẹ tay áo Lục Quân.
Đúng là Lục Hùng cũng có thoáng qua suy nghĩ như cha mình, nhưng ông ta biết tính cách của Lục Thạc, cô sẽ không làm như vậy.
Còn về việc tại sao cô lại trở mình nhanh như thế thì làm ông ta hơi nghi ngờ.
“Cha chuyện này…có thể đến nơi khác nói, dù sao cũng liên quan bộ mặt Lục gia.”
Lục Hùng can ngăn một chút, nhìn ánh mắt bất thiện mọi người xung quanh chỉ trỏ, ông hơi chột dạ.
Dù cho Lục Thạc có thực sự như lời Lục Quân nói thì việc đứng ở đây bếu xấu nhau cũng không là cách hay.
“Ta cần phải sợ con nhãi này sao? Ta cho mày hai lựa chọn.
Một là mày tìm cách để Tập đoàn Sunny hợp tác với Lục thị, hai là từ nay Lục gia với mày không còn chút can dự, ta sẽ công bố công khai điều này, sống hay chết thì cha mày cùng mày không còn là người Lục gia.
Tự chọn đi.”
Lục Quân to giọng như ra lệnh, bằng lòng ông ta vẫn rất tự tin, đừng nói là về chuyện gì, chỉ việc Lục Thạc cùng Lục Chỉ không chốn nương thân cũng đủ để họ suy nghĩ lại.
Còn có, dù Lục Thạc là Phó tổng của Sunny thì sao chứ? Một đứa con gái không có chống lưng là gia tộc lớn thì sớm muộn cũng sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Chưa kể Lục Chỉ kia là người như thế nào chứ? Lục Quân như nắm thóp bọn họ, dù có đến bước từ bỏ hai người kia thì cũng xứng đáng.
Không có lợi ích cho Lục thị thì không cần ở Lục gia.
“Được, mong Lục tổng ông giữ lời, công khai từ bỏ quan hệ với Lục Thạc, từ nay về sau không liên quan đến nhau.
Phiền ông công bố luôn cho tiện.”
Hồ Cửu cứ thế kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dù sao đây cũng là điều anh muốn.
Chỉ khi Lục Thạc cùng Lục Chỉ không còn liên quan đến Lục gia thì họ mới không bị đám người Lục gia lợi dụng.
Anh đã vẽ ra một đường phát triển cho Lục Thạc, anh không muốn những con người này ảnh hưởng đến con đường phát triển của Lục Thạc.
Càng không muốn thấy bọn ruồi nhặng suốt ngày bám lấy vợ chồng anh vì lợi ích.
“Mày không có tư cách nói ở đây.”
Lục Quân quát lên.
“Vậy thì ông càng không có tư cách ở đó khoa tay múa chân.
Ông không công bố thì tôi công bố giúp ông.
Đảm bảo trong một tiếng nữa, cả thành phố này, à không…phải là cả đất nước này đều biết Lục gia cùng Lục thị kia sẽ không còn chút quan hệ gì với Lục Thạc.”
Hồ Cửu cứ như thế đứng đó ung dung thoải mái nhất mà nói.
Nói xong lại xoay người nhìn Lục Thạc.
“Em nói đi, em đồng ý chứ?”
Tuy trong lòng Lục Thạc có hơi dao động, dù sao Lục gia cũng là nhà của Lục Chỉ, cô không muốn cha mình đau lòng, nhưng nghĩ tới từng người Lục gia bức ép, Lục Thạc nhìn Hồ Cửu, lại nhìn Lục Quân rồi gật đầu.
“Được, đi thôi, không nên đôi co với những người không đáng.”
Nói rồi cũng không cho Lục Quân cơ hội nói thêm, Hồ Cửu đưa Lục Thạc lên xe.
“Được lắm, giỏi lắm.
Chúng mày chờ xem, không có Lục gia này, chúng mày sẽ làm nên cái quái gì.”
Lục Quân nhanh chóng phân phó để Lục Hùng xử lý chuyện đưa tin chấm dứt quan hệ với Lục Thạc cùng Lục Chỉ.
“Nhớ, không để chúng nó sống yên ổn.”
Ông muốn lần công bố này không chỉ cắt đứt quan hệ mà còn dìm chết Lục Thạc trong dư luận.
- ----------------
Có thể nào cho mình like hay cmt gì đó không cả nhà ơi,....
Cho mình xin chút động lực để ra chương nhiều hơn đi mà.