CHƯƠNG 1006
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên u ám, cực kỳ châm biếm.
“Lời này của tôi đối với em mãi mãi có hiệu lực. Lần này nhớ rồi chứ?”
Ánh mắt của anh quyến luyến, chân thành không chút tạp chất.
Tống Hân Nghiên đột nhiên đỏ mắt.
Trái tim của Tưởng Tử Hàn co thắt, đưa tay muốn ôm cô vào lòng.
Tống Hân Nghiên lại vào trước lúc tay anh chạm vào cô thì bỗng lùi lại một bước: “Anh cách xa tôi ra.”
Tay của Tưởng Tử Hàn cứng ngắc, trên mặt không che đậy được sự u ám.
Tống Hân Nghiên cụp mắt, không dám nhìn vào mắt của anh nữa: “Tưởng Tử Hàn, tôi phải nghĩ kỹ, tôi muốn bình tĩnh. Vậy nên xin anh đừng lại gần tôi nữa, nếu có thể, đừng xuất hiện ở trước mắt tôi!”
Anh lại gần quá, đầu óc của cô trái tim của cô sẽ không theo khống chế mà loạn thành một mớ.
“Không!” Tưởng Tử Hàn từ chối: “Anh cái gì cũng có thể đồng ý, chỉ duy nhất rời xa em là không được.”
Thần sắc của anh kiên định bước một bước về phía Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên lại giống như bị anh làm bỏng, anh bước lên thì cô lùi lại.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn rất hiu quạnh, dừng bước: “Hân Nghiên, vì em, anh trước đó có thể dùng dao phẫu thuật tổn thương người khác, về sau nói không chừng dám đi gϊếŧ người. Đến lúc đó nếu anh trở thành kẻ gϊếŧ người, anh nhất định sẽ kéo em vào cùng, Nếu ở bên ngoài không thể ở cùng nhau, vậy ít nhất vào trong tù, chúng ta có thể bách niên giai lão.”
Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, lời nói ra lại quyết tuyệt không có phép nghi ngờ.
Nước mắt cố nhịn của Tống Hân Nghiên lập tức rơi xuống.
Cô vội quay mặt đi, lau nước mắt: “Anh có phải uống nhầm không hả?! Có bệnh thì đi chữa, có ông chủ công ty nào giống như anh, học cái kiểu miệng lưỡi trơn tru…”
Tưởng Tử Hàn dựa vào bức tường kính, thở dài.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, bất lực nói: “Hết cách, gần mực thì đen, học theo em đó.”
Trước khi Tống Hân Nghiên nổi giận, Tưởng Tử Hàn nắm chặt tay của cô, năm ngón tay rõ khớp xương cưỡng chế đan vào trong khe ngón tay của cô: “Mọi chuyện có anh, đừng sợ. Hai vụ án của em và ba người phụ nữ của nhà họ Dạ vào cuối tuần, anh sẽ cho người đi xử lý. Em muốn xem náo nhiệt thì đi, không muốn xem thì không đi. Anh sẽ không cho bọn họ cơ hội tổn thương em nữa. Nhà tù này, bọn họ ngồi chắc rồi, nhưng…”
Lời của anh còn chưa nói hết, điện thoại của Tống Hân Nghiên đổ chuông.
Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên phức tạp cưỡng chế rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh, rút điện thoại ra.
Tưởng Tử Hàn ỷ vào chiều cao tùy ý liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, cười lạnh: “Nói Tào Tháo thì điện thoại của Tào Tháo tới, ha!”
Sắc mặt của Tống Hân Nghiên rất khó coi: “Tưởng Tử Hàn, anh nhìn trộm chuyện riêng của tôi!”
“Sao hả, sợ chồng cũ biết tôi?”
Tống Hân Nghiên tức giận, cười lạnh: “Ai mới là chồng trước đó, trong lòng anh không biết sao?”
Tưởng Tử Hàn cũng bị chọc giận, lập tức bước lên một bước, cưỡng chế nắm chặt tay cầm điện thoại của Tống Hân Nghiên: “Một phế vật vô nhân tính, cũng dám tự xưng là chồng của em?”
“Anh!” Tống Hân Nghiên tức đến mức muốn bốc hỏa.