Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 669

CHƯƠNG 669

“Cảm ơn ba.” Dạ Vũ Đình nở nụ cười ấm áp.

Tống Hân Nghiên cũng cầm ly lên: “Con cảm ơn bác.”

“Em vẫn gọi là bác à?” Chu Ngọc Trân mỉm cười nhắc nhở.

Tống Hân Nghiên liếc nhìn Dạ Vũ Đình, mặt đỏ bừng.

Việc sửa cách gọi này…

Dạ Vũ Đình cưng chiều: “Chờ đến hôn lễ ba mẹ cho lì xì thì sửa miệng sau, chưa đưa bao lì xì thì chưa cần sửa.”

Tống Hân Nghiên còn chưa trả lời, Dạ Khải Trạch đã cười hiền mà nói tiếp: “Được! Đến hôn lễ rồi hẵng sửa!”

“Con cảm ơn!” Tống Hân Nghiên lại cảm ơn.

Trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nâng ly hướng kính rượu với những người nhà họ Dạ.

“Ba mẹ, con và Hân Nghiên kính hai người. Mẹ, trước đây là con chưa phối hợp tốt nên đã gây ra hiểu lầm giữa mẹ và Hân Nghiên, cũng khiến mẹ cảm thấy tủi thân. Con trai xin lỗi mẹ.”

Lâm Tịnh Thi chứng kiến cảnh con trai mình chấp nhận cúi đầu vì người phụ nữ khác, trong lòng lại càng nổi giận hơn.

Nhưng rõ ràng chồng bà ta đã ủng hộ Tống Hân Nghiên.

Trước mặt chồng, bà ta cũng không dám mặt sưng mày xỉa, chỉ có thể ôm hận trong lòng mà uống rượu bọn họ kính.

Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình cũng một hơi uống cạn rượu trong ly.

Sau khi rót thêm rượu, cả hai quay lại nhìn Dạ Vũ Thành và Chu Ngọc Trân.

“Anh cả, chị dâu, bọn em kính hai người.”

Dạ Vũ Thành nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt sâu xa, gật đầu rồi uống cạn rượu trong ly.

Chu Ngọc Trân lấy ra một hộp trang sức: “Đây là lần đầu tiên chị gặp em dâu, cũng không có gì quý giá đem tặng nên đã đi chọn cho em một chiếc lắc tay, hy vọng em dâu thích.”

Lắc tay được lấy ra khỏi hộp trang sức.

Đó là một chiếc lắc tay bằng bạch kim được đính những viên hồng ngọc bên trên, nhìn qua trông rất sang trọng.

Chu Ngọc Trân mở khóa chiếc lắc, mỉm cười dịu dàng nhìn Tống Hân Nghiên: “Em dâu, để chị đeo cho em.”

Chiếc vòng tôn lên làn da trắng sứ của cô, rực rỡ đến loá mắt.

“Thật đẹp, cảm ơn chị dâu.” Tống Hân Nghiên hào phóng cảm ơn rồi nhận lấy.

Dạ Như Tuyết bực bội khịt mũi, đánh mắt đi chỗ khác.

“Nhã Tịnh, anh ba và chị dâu kính em.” Dạ Vũ Đình nhìn em gái.

Dạ Như Tuyết hờ hững nói: “Hai ngày nay em bị cảm nên không uống được.”