Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 651

CHƯƠNG 651

Cô lạnh lùng nói: “Nếu như cô đã nói với mẹ cô rằng tôi hãm hại cô và tình cảm giữa cô với bạn thân, bây giờ tôi về rồi, vì sao không nói rõ ràng ngay tại đây?”

Dạ Như Tuyết vẫn một mực khóc.

Sự kiên nhẫn của Tống Hân Nghiên đã hết, mặt vô cảm nói: “Được, nếu như cô đã không nói, thế thì để tôi nói vậy.”

“Nói thì nói!” Dạ Như Tuyết ngước đôi mắt đỏ bừng vì khóc lên: “Ngày đó tôi nhặt được một chiếc usb ở trong nhà, tôi cũng từng hỏi có phải chiếc usb đó là của chị không, đúng chứ? Là chị nói đó không phải của chị! Tôi tò mò nên mở ra xem thứ ở bên trong. Nhìn thấy bên trong nói về mỹ phẩm sản phẩm chăm sóc da gì đó. Tuy rằng tôi học y nhưng lại hoàn toàn không hiểu những thứ này. Đúng lúc bạn thân Ninh Bội của tôi nghiên cứu về mỹ phẩm sản phẩm chăm sóc da, tôi cũng không biết có tác dụng hay không nên tiện tay ném cho cô ấy…”

Cô ta mếu máo quay sang Lâm Tịnh Thi và Dạ Vũ Đình, rồi lại buồn bã bật khóc: “Mẹ, anh ba, mẹ biết hôm nay xảy ra chuyện gì không? Hôm nay Tống Hân Nghiên dẫn theo người của công ty chị ta và cảnh sát tới công ty của Ninh Bội làm ầm làm ĩ. Chị ta kiện Ninh Bội sao chép kế hoạch sản phẩm mới của chị ta! Con biết nhà chúng ta không chào đón chị ta, không cho chị ta gả vào nhà mình khiến chị ta cảm thấy uất ức, trong lòng bất mãn, nhưng con đâu có phản đối chị ta và anh ba ở bên nhau. Thậm chí con còn ủng hộ chị ta như vậy… Sao chị ta có thể tàn nhẫn với con như thế. Ngoài mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, đúng là trà xanh mưu mô điển hình.”

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên vô cùng.

Từ khi nào mà giữa cô với Dạ Như Tuyết lại xảy ra chuyện này vậy?!

Lần đầu tiên gặp cảnh vu oan giáng họa mà chẳng có cơ sở gì, còn vu oan một cách chính trực có lý như thế!

Lâm Tịnh Thi vừa nghe thấy vậy lại càng tức giận hơn: “Dạ Vũ Đình, con nghe thấy lời em gái con nói chưa, bây giờ còn có lời gì để nói nữa?”

Tống Hân Nghiên tức tới bật cười.

Cô nhìn Dạ Như Tuyết, ý cười thoáng ẩn thoảng hiện: “Tôi thực sự nhìn lầm cô rồi. Dạ Như Tuyết, tôi tới nhà mấy người ở chưa tới một tuần, số lần gặp cô càng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Sao tôi lại biết cô quen biết Ninh Bội được? Hơn nữa, sau khi tôi về nước mới nộp CV, một lần nộp rất nhiều công ty, thậm chí còn là các công ty với đủ ngành nghề khác nhau, sao tôi biết được mình sẽ vào công ty có quan hệ cạnh tranh với Hoa Thắng là PL? Cô trộm tài liệu của tôi đưa cho Ninh Bội, giờ lại quay ra thành tôi vu oan cho cô? Không đi đóng phim thì đúng là đáng tiếc cho thiên phú đạo diễn của cô đấy.”

“Cô ăn nói kiểu gì đấy!”

Lâm Tịnh Thi mặc kệ, chỉ thẳng vào Tống Hân Nghiên mà mắng: “Mày có bằng chứng gì không mà nói Dạ Như Tuyết vu oan giáng họa. Ngậm máu phun người, lại dám vu oan con gái tao ngay ở nhà chúng tao như vậy, đúng là lật trời rồi! Tống Hân Nghiên, mày đừng có tưởng Dạ Vũ Đình bảo vệ mày là tao không dám làm gì mày nhé!”

“Mẹ!” Dạ Vũ Đình lạnh giọng quát.

Tống Hân Nghiên lười đôi co với bọn họ, xoay người cầm túi đang định rời đi.

Dạ Nhất cầm một đống tài liệu gian nan mở cửa ra vào đúng lúc này, đi vào từ bên ngoài: “Sếp…”

Vừa ngẩng lên, đối diện với mấy ánh mắt sắc lẻm trong phòng.

Tay Dạ Nhất run lên, tài liệu đang cầm lơi loạt soạt xuống, trải ra đầy đất.