Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 553

CHƯƠNG 553

Tấm còn lại là ảnh thường thấy, hai người đứng giữa bức tường có chữ chú rể cô dâu, trên đầu là bốn chữ lớn nghi thức đính hôn, cười nhìn vào ống kính.

Từ đầu đến cuối mặt Tưởng Tử Hàn không có biểu cảm gì, còn Sở Thu Khánh lại cười vô cùng thật lòng thật dạ.

Thợ chụp ảnh nhìn chú rể, đau khổ chau mày: “Chú rể, mặt tươi lên chút đi.”

Anh ta như vậy nào phải đang kết hôn, đây rõ ràng là biểu cảm vợ vừa mới chết.

Sở Thu Khánh giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, khẽ nói: “Tử Hàn, em biết anh không bằng lòng. Nhưng cho dù vì để bác trai yên nghỉ, tốt xấu gì cũng nên phối hợp chút chứ.”

Cô ta hơi thất vọng: “Chúng ta liên hôn thương mại, nếu anh thực sự không muốn ở cạnh em, đợi qua đợt này, em có thể ly hôn với anh, tuyệt đối không bám lấy không buông đâu. Cho nên bây giờ anh không cười được cũng xin anh đừng làm mặt như khóc tang có được không?”

“Ba tôi mất rồi, cô còn muốn tôi cười với cô à?”

Nét mặt Sở Thu Khánh chợt cứng đờ.

“Có chụp không?” Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nhíu mày, chuẩn bị rời đi.

“Chụp!” Sở Thu Khánh vội vàng tóm lấy người, nói với thợ chụp ảnh: “Cứ chụp như vậy đi, qua loa chút là được.”

Chủ rể khôi ngô lạnh mặt trầm lặng, còn cô dâu thì cười tươi như hoa.

Ngay khoảnh khắc màn phơi sáng của thợ chụp ảnh lóe lên, đầu Sở Thu Khánh chợt nghiêng sang, cười ngọt ngào sáng lạn dựa vào đầu vai người đàn ông.

“Tách!”

Sau khi chụp xong, Tưởng Tử Hàn nhíu mày không vui đẩy Sở Thu Khánh ra, nhấc chân rời đi.



Nước Úc, thành phố C.

Sẩm tối. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên cùng nhau đẩy Dạ Vũ Đình đi tản bộ.

Mùa hè ở thành phố C rất sảng khoái.

Lúc ánh hoàng hôn buông xuống, ấm áp dễ chịu, khắp nơi đều là ánh sáng màu vàng.

Dạ Vũ Đình cười quay đầu nói: “Sau khi hai người các em tới đây cũng chưa đi chơi đâu đúng không?”

Anh ta chỉ về phía chân trời nói: “Chụp cho các em mấy tấm ảnh nhé?”

“Nghe được đấy!”

Khương Thu Mộc lập tức kéo Tống Hân Nghiên trông như vui mừng chạy về phía trước.

Chụp ảnh xong, Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên lại quay về bên cạnh Dạ Vũ Đình.

Tống Hân Nghiên đẩy xe, Khương Thu Mộc cầm lấy điện thoại của Dạ Vũ Đình xem ảnh bình luận.

“Bức ảnh này chụp đẹp lắm, ánh mặt trời che hết mặt bọn em rồi nhưng cảm giác khá ổn… Bức này bọn em nên nhảy cao hơn mới phải… Bức này…”

Bỗng nhiên, tay Khương Thu Mộc ngừng lại, giọng như mắc nghẹn.

“Đương nhiên là không rồi.”