“Đồ ngu!”
Tống Quốc Dũng tức giận mắng con gái: “Hiện tại tài chính công ty gặp khó khăn, một khi chuyện sao chép bị tuồn ra thì bất kể là ai làm, bên bị kiện luôn là công ty.
Sau khi bồi thường một đống tiền thì con chờ công ty đóng cửa luôn đi.
Đến lúc đó, đừng nói quần áo, biệt thự, thậm chí đi ra ngoài còn chả ai bố thí cho tí cơm đấy.
Lại còn liên lụy đến công ty của bác cả với chú ba, bọn họ không gϊếŧ chúng ta mới là lạ!”
Tống Mỹ Như tức giận siết chặt tay, không dám nói gì nữa.
...
Bệnh viện Phổ Nhân.
Tưởng Tử Hàn vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật đã trông thấy Cố Vũ Tùng đợi mình ở văn phòng.
“Anh Hàn, kể cho anh nghe một chuyện vui nè.”
Anh ta kể chuyện Tống Hân Nghiên đi uy hϊếp Tống Quốc Dũng ra, cười nghiêng ngã, đập bàn nói: “Cười chết tôi mất thôi.
Loại âm mưu con nít này mà đám ngu nhà họ Tống lại tin, liên tục cho người lùng sục tra sổ sách cũ không biết đã bị ném ở ngóc ngách nào rồi, có vẻ rất sợ hãi.”
Tưởng Tử Hàn cũng phải bật cười theo.
Hóa ra cô gái nhỏ kia là người thuộc phái hành động.
Cố Vũ Tùng cảm thấy đáng tiếc: “Có thể thấy chị dâu vẫn không nỡ ra tay tàn nhẫn với họ, nếu không cũng chẳng cần tự mình xách đao ra trận.”
Tưởng Tử Hàn hơi nhíu mày, tỏ vẻ ghét bỏ hừ một tiếng rồi thấp giọng nói: “Đúng là ngây thơ.”
Anh ngước mắt lên, nhìn sang Cố Vũ Tùng: “Nếu cô ấy cho rằng làm như vậy là có hiệu quả thì cậu mồi thêm cho mồi lửa đi.”
Cố Vũ Tùng vứt cho anh một ánh mắt thể hiện mình đã hiểu: “Anh yên tâm, chắc chắn sẽ cho chị dâu chơi vui.”
Tưởng Tử Hàn không nói thêm gì.
...
Phòng thí nghiệm.
Tống Hân Nghiên đang quan sát hiệu ứng thuốc nhỏ thì Tống Quốc Dũng gọi điện thoại tới.
Cô giơ tay nghe máy: “Nói nhanh.”
“Tống Hân Nghiên, cô đúng là đồ độc ác, không niệm tình nghĩa ruột thịt bao năm.”
“Ruột thịt? Chúng ta có chắc?” Tống Hân Nghiên mất kiên nhẫn: “Thế nên quyết định của ông là gì?”
Tống Quốc Dũng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đổi hợp đồng! Tôi ký tên rồi, khi nào cô có thời gian tới lấy đây.”
Tống Hân Nghiên mừng thầm, xem ra lời đe dọa của mình có hiệu quả rồi.
Cô nén cười báo thời gian rồi thẳng thừng cúp máy.
Ở một bên khác.
Tống Quốc Dũng nghe tiếng “tút tút” vang lên thì giận không có chỗ giải tỏa.
“Ba à, Tống Hân Nghiên nói thế nào? Chúng ta thỏa hiệp nên chắc nó vui lắm.
Công khai nhường lại công ty, sau lưng lại giở trò ngáng chân kiểu này, chúng ta đã bị nắm thóp thì suốt đời sẽ bị nó điều khiển...”
“Chát!”
Tống Quốc Dũng giận điên giơ tay vung một bạt tai.
Mặt Tống Mỹ Như tê rần, mùi máu tươi xộc vào khoang miệng.
Cô ta ngước mắt nhìn Tống Quốc Dũng với vẻ không thể tin nổi.
Tống Quốc Dũng mắng: “Đều do quyết định ngu ngốc của mày, lúc trước đáng lẽ đừng nghe theo, giờ ăn trộm gà không được còn mất một nắm thóc!”
Vừa tức vừa không cam lòng, hốc mắt của Tống Mỹ Như dần hiện lên ánh nước.
Cô ta bụm mặt, uất ức khóc: “Con cũng chỉ muốn đỡ đần ba chuyện nhà và công ty thôi.
Ai biết Tống Hân Nghiên lại tàn nhẫn như vậy, uy hϊếp chúng ta thì thôi đi, nó còn tìm người muốn thu mua cả Tống Thị để dọa bác cả với chú ba nữa...”
Tống Quốc Bảo và Tống Quốc Đại tức điên, hằm hằm tới “gϊếŧ” Tống Quốc Dũng, lớn tiếng răn dạy với uy hϊếp ông ta phải dừng lại, không nể mặt mũi chút nào.
Ép ông ta mau chóng xử lý ổn thỏa, không thì sẽ đuổi cả gia đình bọn họ ra khỏi gia tộc Tống Thị.
Nhìn con gái khóc nức nở, cơn giận của Tống Quốc Dũng mới nguôi ngoai đôi chút, bỗng thấy đau lòng.
“Thôi, việc này dừng lại ở đây.
Dẫu sao bây giờ Tống Hân Nghiên đã có người bảo vệ, sau này đừng qua lại với nó là được.”
Nói xong lại cảnh cáo con gái lớn: “Con cũng an phận một chút, đừng mưu tính gì lên đầu nó nữa.
Con nhỏ này mà điên lên thì không phải người nữa đâu, coi chừng lỗ nhiều hơn lãi đấy.”
Tống Mỹ Như nghiến răng đồng ý, trong lòng thì càng điên cuồng hận hơn.
Rồi sẽ có một ngày!
Rồi sẽ có một ngày cô ta khiến con khốn Tống Hân Nghiên kia chết không chỗ chôn!
...
Công ty mỹ phẩm Nghiên Mị.
Tống Hân Nghiên và Tống Quốc Dũng ký hợp đồng lại một lần nữa, đồng thời vứt bản hợp đồng bẫy kia cho máy cắt giấy xén vụn.
Tống Quốc Dũng lạnh lùng nhìn: “Ra khỏi nhà họ Tống có mấy ngày mà cô lại học được thói độc ác rồi, giỏi đấy.”
“Cũng tàm tạm.
Nhiêu đó miễn cưỡng đủ dùng để đối phó với mấy người.”
“Cho cô ít màu sắc mà cô lại mở phường nhuộm thật nhỉ.”
Sắc mặt Tống Quốc Dũng tái xanh, trào phúng: “Đừng cho là tôi không biết cô đã làm những việc gì.
Không phải ỷ vào chút nhan sắc đó quyến rũ Cố Vũ Tùng rồi bò lên giường tên bác sĩ nghèo kia sao.”
Tống Hân Nghiên giận run người.
Ông ta có còn là người nữa không?
Cho dù mình làm ông ta phật lòng thì vẫn là con gái ruột của ông ta mà.
Trần đời lại có người ba sỉ nhục con gái thế này sao!
Tống Quốc Dũng tò mò hỏi: “Bây giờ mục đích của cô đã đạt được rồi, nói đi, rốt cuộc tên bác sĩ kia có lai lịch gì mà có thể coi Cố Vũ Tùng như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó hả?”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu tâm tình của mình.
Vốn dĩ muốn phớt lờ ông ta, nhưng nghe được câu cuối cùng, cô chợt phản ứng lại: “Cố Vũ Tùng đe dọa ông à?”
Thảo nào ông ta lại dứt khoát đồng ý ký lại hợp đồng như vậy.
Cô còn tưởng rằng kế sách của mình có hiệu quả, hóa ra là do Cố Vũ Tùng ra mặt.
Chắc chắn là thủ đoạn của Tưởng Tử Hàn rồi.
Tống Hân Nghiên bỗng dưng không thấy tức giận nữa: “Ông nói anh ấy là tên bác sĩ nghèo cơ mà, bác sĩ nghèo thì còn có thể có thân phận gì nữa? Thân phận duy nhất của anh ấy chính là chồng tôi đó.”
Cô khoanh tay, cố ý kiêu ngạo nói: “Anh ấy là anh hùng của tôi, là trụ cột tinh thần của tôi.
Trời ơi! Ông Tống à, tôi có lòng nhắc nhở ông một câu nhé, vợ chồng chúng tôi khiêm tốn chẳng có bản lĩnh gì, nhưng chồng tôi lại được cậu Cố quan tâm, tay nghề được cậu Cố tin tưởng, kính nể.
Con người của cậu Cố ấy à, trong mắt không chứa nổi một hạt bụi, sau này trước khi ông làm chuyện ngu ngốc thì nhớ xem lại bản thân đó nhé.”
Tống Quốc Dũng không còn lời nào để nói, trái lại còn bị cảnh cáo một trận, thế là tức giận đến nỗi đập bàn làm việc.
Tống Hân Nghiên cố tình nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ ông ta rồi xoay người đi khỏi.
Vừa tới thang máy.
“Giám đốc Tống.”
Tống Hân Nghiên quay đầu, mặt khựng lại: “Liễu Hoài Thu, là cô à, có việc gì thế?”
Mặt mũi Liễu Hoài Thu hiện lên vẻ lo lắng: “Giám đốc Tống, gần đây cô vẫn ổn chứ? Thành thật xin lỗi, tôi không thể giúp cô chuyện lần này.
Bên Sếp Tống đã nhận định tôi là người của cô nên không cần tôi nữa, có lòng mà không đủ sức...”
“Là tôi liên lụy tới cô.”
Liễu Hoài Thu vội vàng lắc đầu.
Do dự qua chốc lát, hốc mắt cô ấy đỏ lên, lo sợ nói: “Giám đốc Tống, cô dẫn tôi đi cùng với.
Không có cô, công ty rớt xuống vực thẳm, thành tích rớt thảm.
Hiện giờ lòng người hoang mang, lại bị Sếp Tống và cô cả nghi kỵ, tất cả mọi người đều không làm nổi nữa...”
Tống Hân Nghiên trầm mặc.
Khương Thu Mộc từng kể sơ tình trạng của Nghiên Mị cho cô, khi đó cô vẫn bình tĩnh lắng nghe.
Nhưng giờ phút này, nghe người từng là thư ký của mình kể lại, cô bỗng có một cảm giác bi thương khó nói.
“Thành thật xin lỗi, Liễu Hoài Thu.
Tạm thời tôi không thể đưa cô rời khỏi đây được.
Tôi vẫn còn đang đi học, ngày thường bận làm tốt nghiệp luận văn, không có công việc gì.
Nếu cô có thể đợi sau khi tôi tốt nghiệp xong tìm được công việc phù hợp, vừa hay có vị trí thích hợp cho cô thì chắc chắn sẽ giới thiệu ngay.”
Liễu Hoài Thu vội cười cảm thông: “Giám đốc Tống, cô không cần giải thích đâu, tôi hiểu mà.
Cho dù bao lâu, tôi cũng sẽ chờ cô.”
Được người khác tin tưởng là việc vô cùng khiến người ta cảm động.
Trong lòng Tống Hân Nghiên chợt thấy ấm áp, thầm thề rằng nhất định phải nỗ lực, cố gắng đáp lại lòng tin của người đã giúp mình.
Vừa ra thang máy, điện thoại chợt reo lên..