Chương 172
Lời cô nói bỗng hiện lên trước mắt cả hai: “Tôi ghê tởm mỗi khi gần anh. Từng mùi nước hoa, mùi của những ả đàn bà bên ngoài của anh khiến tôi buồn nôn. Anh đã vậy, tôi cũng tìm lại được người đàn ông tôi yêu. Chúng ta ly hôn đi.”
Hàm Hi Họa hít sâu, hai mắt cô cay cay lắc lắc đầu. “Em nói đó đều là giả, anh tin không?”
Cả không gian lại rơi vào thinh lặng, chỉ còn hơi thở nặng nề của cả hai và nhịp đập nơi trái tim gần kề.
Đợi đến khi cô không còn đợi thêm được nữa, Hàm Hi Họa cắn chặt môi mình rời khỏi người anh. “Xin lỗi, đó là lời em nên nói với anh từ sớm. Từ kiếp trước. Nhưng anh biết không bù đắp cũng là một phần của tình yêu… Em không hiểu tại sao anh nghĩ em không yêu anh? Anh phải biết rõ một sự thật rằng bất cứ người phụ nữ nào từng gặp anh đều bị anh thu hút, huống chi em đã bên cạnh anh lâu như vậy. Nếu không nảy sinh tình cảm với anh… trừ khi em không có trái tim. Vậy nên xin anh hãy thử tin em và chấp nhận em của hiện tại. Hãy cùng em để quá khứ vào dĩ vãng, chúng ta sẽ nhớ nó nhưng không phải nhớ để dằn vặt, đau khổ mà nhớ để xây dựng nên một tương lai càng tốt đẹp hơn. Cho anh, cho em và… ” Cô nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, khóe miệng nhếch lên. “Cho cả những bé con của chúng ta nữa.” Tất cả mọi bi kịch, tổn thương của cả hai gói gọn trong những lời này của Hàm Hi Họa.
Nếu anh vẫn bị ám ảnh bởi chúng, cô nguyện theo đuổi anh như cách anh đã che chở, bảo vệ cô trong kiếp trước và cả kiếp này.
Không đợi anh mở lời, Hàm Hi Họa kéo anh ngồi bên cạnh, cô nhướng người ngậm lấy môi người đàn ông.
Khoảnh khắc ấy nhịp đập hai con tim càng lúc càng nhanh, cuối cùng chúng hòa làm một như thể những bi kịch của kiếp trước giờ đây đã hóa thành hư không. Chỉ còn lại cảm xúc chân thật cũng trần trụi nhất.
Nam Lãnh mơ hồ nghe thấy tiếng chuông ngân vang trong lòng, nó dần dần rõ và rồi anh rốt cuộc cũng đầu hàng trước cô gái trong ngực lần nữa. Anh nghĩ dù trải qua bao nhiêu kiếp người, dù anh có chết vạn lần anh vẫn sẽ thua trước cô.
Người đàn ông siết chặt vòng eo cô gái mạnh hơn, một tay nâng cằm cô, anh khẽ giọng trầm khàn: “Anh nguyện thua em.” Dứt lời môi hạ xuống chuẩn xác cướp đi toàn bộ những câu chữ sắp thốt ra của Hàm Hi Họa, thời khắc này chẳng còn gì quan trọng nữa, chỉ có nụ hôn cuồng nhiệt này mới là ưu tiên hàng đầu. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hàm Hi Họa nghĩ nếu cô không bị thương có thể cả hai đã làʍ t̠ìиɦ ngay tại đây, ngay lúc này.
Kết thúc nụ hôn lâu nhất từ trước đến nay, Nam Lãnh buông cô ra. Hai người đều thở dồn dập nhìn đối phương. Rồi khóe môi cả hai nhẹ nhàng cong lên minh chứng cho những khúc mắc, dằn xé tâm can được buông xuống.
Ông trời đã cho cô và anh làm lại cuộc đời lần nữa, thì hà cớ gì ôm những bi kịch đó gặm nhấm.
Trên đời này không có nếu như nhưng có ngoại lệ và phép màu.
Ngoại lệ của cô là anh, ngoại lệ của anh là cô. Phép màu của cả hai là được trùng sinh cùng nhau. Đó là ước mơ, thậm chí là điều không ai nghĩ đến càng đừng nói đến mơ tưởng. Nhưng nó đã xảy ra với cô và Nam Lãnh.
Cô trân trọng, anh cũng trân trọng. Vậy đã đủ rồi. Trên thế gian với muôn vàn chuyện bất hạnh, được sống an yên như hiện tại là niềm mong mỏi bất tận của bất kỳ ai. Cô biết ơn vì điều đó.
Ngày hôm sau thư ký Lưu báo cáo danh tính kẻ đã đăng bài phốt Hàm Hi Họa lên diễn đàn trường. Là một cô nhóc tên Lê n, sinh viên năm hai khoa Kinh tế. Thư ký Lưu đã nhanh chóng cho người chặn đường cô ta lại hỏi rõ kẻ đứng đằng sau, vì theo như điều tra cô ta và Hàm Hi Họa hoàn toàn không có chút quen biết nào.
Ban đầu cô ta còn một mực kín miệng, khẳng định là do bản thân muốn như vậy, không hề có ai sai khiến. Nhưng với một cô gái nhỏ yếu đuối, không có thân phận như Lê n làm sao chịu đựng nổi đòn tấn công còn hơn cảnh sát của thuộc hạ Nam Lãnh.