Chương 107
Môi Nam Lãnh chạm vào cổ cô rồi mυ'ŧ lấy, anh giật phăng nút áo bệnh nhân của cô ra, vùi đầu vào khe ngực sâu hút. Bỗng Nam Lãnh lật người cô lại, Hàm Hi Họa hốt hoảng kêu thành tiếng, rồi ngay sau đó cô chẳng thốt nổi thành lời. Nam Lãnh đột ngột đi vào từ phía sau khiến cô đau đến không thở nổi.
Anh ra vào liên tục không cho cô cơ hội để thở, bàn tay đỡ dưới ngực cô nắn bóp liên hồi, một hồi sau là những âm thanh của kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© khi lêи đỉиɦ.
Hàm Hi Họa chống hai tay dưới giường, tai cô nghe rõ tiếng thở nặng nề của Nam Lãnh cũng nghe rõ tiếng giường kêu kẽo kẹt.
Cô siết chặt lấy ga giường đón nhận từng đợt xâm nhập vừa mạnh vừa sâu của anh.
Đến khi Nam Lãnh phun trào toàn bộ ra ngoài, anh rời khỏi cô rồi nằm sấp trên người cô.
“Bảo bối…”
“Vâng.”
“Anh ghen.” Giọng anh trầm đυ.c sau khi trải qua kí©ɧ ŧìиɧ.
Hàm Hi Họa lật người nhìn sâu vào cặp mắt vẫn ngập tràn dục tình. “Hắn không đáng để anh ghen.” Cô ôm cổ anh trao cho anh nụ hôn nhẹ nhàng.
Người đàn ông thở một hơi rồi ngồi dậy bế cô vào nhà vệ sinh. “Khi nãy làm em đau không?”
Hàm Hi Họa lắc đầu. “Không đau lắm.” Thật ra nghĩ lại cô thấy hưởng thụ sự ghen tuông đến mất bình tĩnh đó của anh.
Nhà vệ sinh không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen.
Nước từ trên dội xuống âm ấm cũng dễ chịu.
Nam Lãnh đứng phía sau cô, tay không ngừng dày vò khuôn ngực của ai đó. Hàm Hi Họa không nhịn được ưm một tiếng. Nghĩ tới trong lòng anh chắc còn khó chịu chuyện của Đàm Tu Hiên. Cô xoay người ép sát vào người anh. “Còn khó chịu sao?”
Nam Lãnh chôn đầu vào hõm cổ của cô liếʍ mυ'ŧ. Anh ừm. “Hắn từng ôm em… từng hôn em… anh… ưʍ.”
Hàm Hi Họa nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh bóp nhẹ chặn ngang những lời than thở của Nam Lãnh. Cô thổi giọng bên tai anh. “Nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào những nơi khác. Hiện tại em chỉ là của anh, mọi thứ đều là của anh.” Cô đẩy anh vào vách tường, trước sự ngờ vực của người đàn ông Hàm Hi Họa quỳ xuống ôm lấy mông anh rồi chôn đầu vào giữa hai chân anh, cô không do dự ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ đã căng cứng sưng to.
Gân xanh trên trán, trên bàn tay nổi lên gồ ghề, Nam Lãnh giữ lấy đầu cô nhấn cô mυ'ŧ sâu dươиɠ ѵậŧ của mình hơn. Anh rêи ɾỉ sung sướиɠ theo chuyển động mềm mại từ miệng cô, lưỡi của cô, răng nhỏ của cô. Tất cả đều khiến anh thống khoái.
Một lúc lâu khi miệng Hàm Hi Họa đã mỏi nhừ anh ôm cô lên treo trên người mình, rồi đút dươиɠ ѵậŧ vào trong cô ra vào thêm một trận nữa.
Không biết thời gian trải qua bao lâu, Nam Lãnh mới ôm cô ra khỏi phòng vệ sinh.
Anh mυ'ŧ ngực cô một cái mới mặc lại quần áo cho cô. “Chiều nay em xuất viện được rồi.”
Hàm Hi Họa mệt đến nhấc tay cũng chẳng nổi. Cô uể oải mơ hồ đáp dạ.
Nam Lãnh khẽ cười, đắp chăn lên cho cô để cô ngủ còn mình ngồi qua bên cạnh tiếp tục giải quyết công việc. Mới vừa trải qua hai đợt sóng tình mạnh mẽ nên tinh thần anh rất phấn chấn, đặc biệt minh mẫn. Hiệu suất làm việc cũng nâng cao hơn.
Một lúc lâu sau nghe người nào đó rên nhỏ như con mèo. Anh liếc sang thấy cô hơi nhăn mày, ra là ngủ mơ màng nên lỡ chạm tay vào vết thương.