Chủ Tịch Nguy Hiểm: Cưng Chiều Cô Vợ Khuynh Thành

Chương 44: 44: Tôi Đã Là Vợ Của Nam Lãnh

"Đàm Tu Hiên?" Ai nói cho cô biết tại sao hắn xuất hiện ở đây? Quay ngược lại với những thắc mắc khi nãy, Hàm Hi Họa lờ mờ đoán ra đáp án.

Anh ta….

"Là anh." Tốt rồi, không cần cô đoán chi cho nhức não, anh ta đã thừa nhận rất chân thành.

Đàm Tu Hiên xách trên tay túi đồ ăn do dự hai giây rồi bước đến gần cô, đặt túi đồ ăn trên bàn anh hỏi cô.

"Em còn đau quá không?"

Phớt lờ câu hỏi của anh ta, Hàm Hi Họa siết chặt nắm tay dùng ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào khuôn mặt tiều tụy kia.

"Anh là người đâm xe tôi?" Cô đang rất tức giận, nếu không phải tay phải đang truyền nước cô thật muốn rời khỏi giường bệnh đập cho anh ta một trận mặc dù cô đang mệt muốn chết.

Đàm Tu Hiên mím môi nhìn cô, rồi lại không dám đối diện với ánh mắt bén nhọn của cô.

Anh ta cụp mi đáp.

"Xin lỗi em.

Anh mệt quá mới ngủ quên khi lái xe, cuối cùng…"

Cuối cùng đυ.ng vào đuôi xe của cô?

Hàm Hi Họa cắn môi trừng anh ta không thèm đếm xỉa tới anh ta nữa.

Não lại load, cô lạnh nhạt hỏi anh ta.

"Điện thoại tôi đâu?"

"A." Đàm Tu Hiên không nghĩ cô lại hỏi anh, hai giây sau mới kịp phản ứng.

"Lúc đó vội quá không nhớ tới cầm điện thoại cho em."

Cả hai rơi vào im lặng, bỗng trong căn phòng truyền đến một âm thanh ùng ục.

Mẹ nó.

Hàm Hi Họa chửi thề trong lòng, cơ mà cô thật sự đói bụng.

Nhưng phải gọi cho mẹ báo tin đã, sợ bà đợi hoài không thấy cô về sẽ lo đến không ngủ được mất.

"Em ăn cháo đi.

Vẫn còn nóng đó." Đàm Tu Hiên nhìn cô, thân thể anh đang rất mệt nhưng khó khăn lắm mới ở gần cô lại thêm anh mới vừa hại cô nữa, anh không muốn rời khỏi đây.

Nhìn người đàn ông mình từng yêu đang sắp xếp đồ ăn, Hàm Hi Họa chẳng còn cảm xúc gì nữa cả.

Chỉ là thấy anh ta rất tiều tụy, không biết thời gian này sống ra sao mà trở nên như vậy?

Chuyện anh ta đυ.ng xe cô, nghĩ lại cũng không trách anh ta hoàn toàn.

Đương nhiên lỗi hoàn toàn từ anh ta mà ra.

Người đàn ông này vẫn khiến cô khó chịu như vậy, quá khứ anh ta phản bội cô, cô không muốn nhắc tới nữa nhưng mà hình ảnh hai người đó quấn quýt trên giường trong căn hộ của anh ta vẫn găm trong đầu Hàm Hi Họa.

"Em ăn đi." Đàm Tu Hiên xếp đồ ăn ra xong vừa đánh mắt sang đã bắt gặp bộ dáng khó chịu của cô.

Chắc cô vẫn còn hận anh lắm.

Nhưng còn hận tức là cô vẫn còn tình cảm với anh ta đúng không?

Nghĩ đến điều này tâm trạng như mây đen bao phủ cả buổi cũng vơi đi đôi chút.

Anh ta thà là cô hận còn hơn cô hoàn toàn phớt lờ anh ta, ít ra anh ta mong rằng trong mắt cô anh ta vẫn còn tồn tại.

Bị mớ suy nghĩ không đâu quấy nhiễu Hàm Hi Hàm hơi bực bội, nhìn tô cháo thịt thơm phức trên bàn với cái bánh bao trắng nõn béo bở đang bốc khói.

Cô nước miếng một ngụm liếc anh ta.

"Tôi mượn điện thoại."

Đàm Tu Hiên mỉm cười ngay lập tức đưa điện thoại của mình cho cô.

Cô lấy luôn cũng được, anh cầu còn không được chứ huống chi là mượn.

Gọi điện tìm đại một lý do dỗ mẹ Dương xong, cô lại nhắn tin cho Nam Lãnh nói dối điện thoại bị rơi, có gì đợi cô mua điện thoại lại rồi gọi cho anh sau.

Xong cô xóa lịch sử cuộc gọi và tin nhắn rồi trả điện thoại lại cho Đàm Tu Hiên.

"Cảm ơn." Chuyện gì ra chuyện đó.

Cô là người sòng phẳng.

Quả nhiên đói thì ăn gì vào cũng thấy ngon miệng, xử xong tô cháo cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn lại tiếp tục xử cái bánh bao câu dẫn kia.

"Xe của em, anh sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa."

Hàm Hi Họa liếc anh ta một cái trả lời thản nhiên.

"Chứ không lẽ tôi bỏ tiền sửa."

Đàm Tu Hiên nghẹn họng, anh chỉ là thông báo cho cô biết vậy thôi.

Anh đâu có nhỏ mọn đi ăn quỵt cô.

Ăn xong cũng đã sáu giờ tối.

Người đàn ông này còn chưa chịu đi?

Hàm Hi Họa đành phải tốt bụng nhắc nhở một chút.

"Anh về đi, bên phía cảnh sát tôi cũng không rảnh đâu đi kiện.

Chuyện này giải quyết bằng cách bình thường là được."

Vẻ mất mát hiện lên trong đôi mắt Đàm Tu Hiên, cổ họng anh ta khô khốc, nuốt khan một cái, anh nhìn cô khẽ giọng ăn năn.

"Họa Họa, chuyện khi xưa mong em cho anh một cơ hội chuộc lỗi."

Cô ngồi dựa vào giường bệnh, tay lật mở tập báo.

Nghe anh ta nói vậy, mắt cũng không hề nâng lên mà vẫn dán vào bài báo, cô cười khẩy một cái hỏi ngược lại.

"Chuộc lỗi thế nào đây?"

Toàn là mấy bài báo về dự án bất động sản, tranh chấp tài sản,...!Còn có bài báo đưa tin vụ cưỡиɠ ɧϊếp trẻ vị thành niên.

Đúng là bại hoại, biếи ŧɦái.

Đàm Tu Hiên không thể tin được cô lại đồng ý nhanh như vậy, anh ta vui mừng kéo gần khoảng cách.

"Anh sẽ theo đuổi lại em.

Họa Họa, trước đây là đầu óc anh ngu muội, bị ham muốn tìиɧ ɖu͙© nhất thời lấn át mà làm tổn thương em.

Anh hứa từ giờ chỉ có mỗi mình em, anh không cần gì cả… Họa Họa, anh chỉ cần em vẫn bên anh như trước đây."

Hàm Hi Họa đọc xong bài báo về vụ cưỡиɠ ɧϊếp trẻ vị thành niên xong, lúc này cô mới ngẩng đầu sang nhìn anh ta.

Cô thừa nhận người đàn ông trước mắt cực kỳ đẹp trai, anh ta không mang vẻ đẹp quyến rũ, phong tình như Đổng Sở Thần cũng không mang vẻ đẹp cấm dục, thâm trầm như Nam Lãnh, càng không có vẻ đẹp như người của trời mà Hàn Dĩ Ngôn sở hữu, lại chẳng phải vẻ đẹp của một người đàn ông mạnh mẽ, kiểu mang lại cảm giác an toàn cho con gái.

Anh ta là kiểu người nhẹ nhàng, mang hơi thở người học trưởng nổi bật trong trường học.

Có lẽ sự tươi mát, sạch sẽ toát ra từ anh ta đã thu hút Hàm Hi Họa khi xưa.

Chỉ là hiện tại cô một chút dao động cũng không còn.

Tất cả đã chấm hết vào cái ngày cô cho anh ta hai cái bạt tai.

Không, là vào khoảnh khắc cô tận mắt chứng kiến anh ta và Hàm Mộc Tâm quấn lấy nhau trên giường.

Khi đó cô đã nghĩ thì ra anh ta cũng có một mặt ti tiện đằng sau vẻ nhu hòa, sáng chói.

Cô đã căm phẫn vào lúc ấy nhưng sau đó cô lại biết ơn ông trời đã để cô phát hiện sớm mặt xấu xí của hai bọn họ.

Nhờ vậy cô mới gặp một người đàn ông khác tốt đẹp và yêu thương cô thật lòng.

"Đàm Tu Hiên." Cô vẫn nhìn anh ta, cô nghĩ đây là lần cuối cùng cô chân thành gọi tên của anh ta như vậy.

Thấy sự căng thẳng trong cặp mắt nâu ấy, Hàm Hi Họa nhếch miệng.

"Tôi đã là vợ của Nam Lãnh."

Sau giây phút ngẩn người, Đàm Tu Hàm lấy lại bình tĩnh anh ta lắc đầu nhìn cô.

"Nhưng anh ta không yêu em và em cũng vậy.

Hai người lấy nhau đều là do sự sắp đặt của gia đình.

Anh…"

"Ai nói với anh là chúng tôi không yêu nhau?" Không chờ anh ta phản đáp gì cô đã cắt ngang, cô tiếp tục.

"Anh nghĩ tôi còn tình cảm với anh?" Cô cười khẩy.

"Đừng dát vàng lên mặt mình.

Anh nghe rõ đây, giữa tôi và anh đã hoàn toàn chấm dứt vào cái ngày anh phản bội tôi rồi.

Hiện tại tôi đã có chồng, tôi và chồng còn rất hạnh phúc.

Mong anh đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa." Cô vẫn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt không còn chút máu nào của anh ta nhưng cô không có chút thương hại hay xót xa nào.

"Giờ thì anh về đi.

Tôi muốn nghỉ ngơi." Nói rồi cô quay trở lại với tập báo, cô giở sang phần báo giải trí.

Không biết qua bao lâu có lẽ vài phút người đàn ông kia cũng lẳng lặng rời đi.

Trước đó anh ta để lại một câu.

"Họa Họa, tâm hồn anh chưa từng phản bội em.

Thật xin lỗi."

Tiếng cửa đóng sập một cái, Hàm Hi Họa bổng bật cười.

Cái gì gọi là tâm hồn chưa từng phản bội? Ý anh ta là chỉ có thân thể anh ta muốn mà tâm hồn anh ta không muốn? Vốn đã chẳng còn chút tình cảm nào với anh, hiện tại càng càng không muốn nhìn thấy anh ta lần nào nữa hay nghe giọng của anh ta chút nào nữa..