Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1292

CHƯƠNG 1292

Lưu Thiên Hàn đi thẳng xuống hầm để xe, anh vừa lên xe thì cửa bên kia của xe bỗng bị bật mở ra, Nhan Nhã Tịnh nở nụ cười tươi tắn ngồi cạnh anh.

“Xuống xe!” Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không có một chút dịu dàng nào hết, lạnh lùng đáng sợ như tu la muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh lại không có chút sợ hãi nào cả, nụ cười cô sáng lạn như ánh mặt trời: “Anh hai, mời anh cùng ăn trưa có được không nào? Em mời anh đi ăn nhé!”

“Không cần!”

“Nhan Nhã Tịnh, xuống xe! Đứng có để tôi phải ném cô xuống!”

Nhan Nhã Tịnh cứ như không hề nghe thấy anh nói gì, vẫn cười tít mắt nói: “Anh hai, anh không muốn cùng đi ăn với em à, thế chúng ta nhảy thẳng đến bước tiếp theo vậy!”

“Anh ai, anh không muốn em đeo chiếc nhẫn mà anh đã tặng em, vậy em cầu hôn anh vậy, anh đeo nhẫn em tặng anh có được không hả?”

Vừa nói, Nhan Nhã Tịnh vừa lôi từ trong túi ra một cặp nhẫn bằng bạc hết sức tinh xảo. Thiết kế của cặp nhẫn này vừa đơn giản lại vừa phóng khoáng, trông không quá là xa xỉ đắt tiền nhưng lại toát lên một cảm giác gắn kết sâu sắc khó tả.

“Anh hai, em cầu hôn với anh, chúng ta quay lại với nhau đi, anh cưới em nhé, có được không?”

“Cưới cô?”

Lưu Thiên Hàn bật cười, đôi mắt sâu thẳm như cuồn cuộn từng lớp mực đặc sệt, vẻ mỉa mai càng đậm hơn: “Cưới cô về để cả đời này cô coi tôi thành thế thân của Thiên Hàn, để bị cô làm ghê tởm đến chết à!”

“Nhan Nhã Tịnh, cô tưởng tượng nhiều quá, Lưu Gia thành tôi vẫn còn chưa đê hèn đến mức đấy đâu!”

Nhạc Dũng ngồi ở đằng trước nghe những lời nói này của Lưu Thiên Hàn, chỉ muốn túm lấy đôi vai của anh mà lắc lia lịa.

Đại ca, rốt cuộc đến lúc nào anh mới khôi phục được trí nhớ, chấm dứt các hành vi tự kiếm lấy cái chết kiểu này đây!

Đại ca, anh thật sự không phải là thế thân của ai hết, anh chính là anh thôi!

Việc Lưu Thiên Hàn không hề muốn tin rằng anh không phải là Lưu Gia Thành khiến cho Nhạc Dũng vừa bất lực và sốt ruột, nhưng anh ta cũng có thể hiểu được Lưu Thiên Hàn.

Một người trong tiềm thức đã nhận định thân phận nào mà đột nhiên lại bị thay đổi, quan niệm bị đảo lộn cả, nếu là anh ta thì cũng chẳng thể nào mà chịu đựng được.

Chỉ có thể nói Cung Tư Mỹ quá là hiểm độc, khiến cho đại ca và cô Nhan không thể nào vượt qua được trở ngại lớn như thế, đau khổ dằn vặt lẫn nhau.

“Anh hai, anh muốn em phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới chịu tin em? Em không hề coi anh là thế thân, em thật sự rất thích anh, em…”

Nhan Nhã Tịnh còn chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy bàn tay mình đau nhói, Lưu Thiên Hàn đã cướp lấy hộp nhẫn trong tay cô rồi vứt thẳng qua cửa sổ.

“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ thì cô có thể cút được rồi đấy!”

Ngừng lại một chút, Lưu Thiên Hàn lại nói thêm một câu: “Từ giờ trở đi cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Trong lòng Nhạc Dũng không ngừng gào thét, đại ca, thể diện là một thứ rất tốt, anh tự trọng một chút thì có chết được à! Rốt cuộc là ai xuất hiện ở trước mặt ai chứ?