Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 564

CHƯƠNG 564

“Ừ.” Nhan An Bảo nhẹ nhàng đáp, rồi gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn: “Ông cậu ơi, bọn cháu đợi ông ở cổng bệnh viện, lát nữa ông cậu đến đón cháu và An Mỹ nhé!”

Sau khi gửi tin nhắn đi, Nhan An Bảo không khỏi suy nghĩ, nếu ông cậu mới là ba ruột của cậu và Nhan An Mỹ thì chẳng phải sau này cậu sẽ phải gọi Hách Trung Văn là anh họ ư?

Từ ba thành anh họ, nỗi niềm chua xót này… ôi chao!

Nghĩ vậy, Nhan An Bảo càng đau lòng cho Hách Trung Văn.

Nhưng cậu luôn là người theo đuổi sự thật, vậy nên cho dù sự thật có là gì đi nữa thì cậu cũng muốn một đáp án rõ ràng.

Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, Lưu Thiên Hàn vui mừng khôn tả.

Đây không phải lần đầu tiên anh gặp riêng với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhưng vì quá kích động, anh vẫn có hơi bối rối.

Lúc đầu Lưu Thiên Hàn mặc một bộ vest đen, nhưng sau khi soi gương anh lại cảm thấy bộ vest của mình quá cứng nhắc.

Con nhóc Nhan An Mỹ kia có vẻ thích kiểu rực rỡ, tươi sáng hơn.

Nghĩ một hồi, Lưu Thiên Hàn cẩn thận tìm một chiếc cà vạt kẻ sọc đỏ mà Nhan Nhã Tịnh tặng anh vào hôm sinh nhật, nhìn mình trong gương một lần nữa, khóe môi anh không kìm được mà nở một nụ cười mãn nguyện.

Lưu Thiên Hàn gần như không bao giờ sử dụng trang sức màu sáng trên người, quần áo của anh chỉ thuần một màu đen, anh luôn cảm thấy mấy màu như đỏ, hồng các kiểu quá màu mè, không phù hợp với tính cách điềm tĩnh của anh.

Giờ đây, nhìn mình trong gương, anh lại cảm thấy thắt chiếc cà vạt mà người con gái anh yêu chọn cho anh để đi gặp con trai con gái của mình, trong lòng anh trào dâng sự ấm áp khó tả.

Thực tế, sau khi nghe báo cáo đêm hôm đó của Nhạc Dũng, về cơ bản anh đã xác định được Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là nòi giống của mình, giám định ADN thật ra chỉ là để khiến Nhan Nhã Tịnh tin tưởng và để Hách Trung Văn hết đường chối cãi mà thôi.

Lưu Thiên Hàn có hơi xúc động, nóng lòng muốn nhận được kết quả giám định ADN, nhưng giám định ADN nhanh nhất cũng phải mất ba tiếng, muốn có kết quả chính xác hơn thì cần thêm thời gian.

Lưu Thiên Hàn không chỉ muốn nhanh chóng gặp hai đứa nhóc, mà anh lại càng nhớ Nhan Nhã Tịnh hơn.

Vừa lên xe anh đã gọi ngay cho Nhan Nhã Tịnh, mấy ngày nay không được ôm Nhan Nhã Tịnh ngủ, trong lòng anh cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Chờ đến khi nhận được kết quả giám định ADN, anh sẽ ôm cô vào lòng, hôn cô một cách trân trọng nhất, nói với cô rằng cả đời này bọn họ chỉ thuộc về nhau, không một ai có thể xen vào cả, không có Nhan Vũ Trúc, không có Hách Trung Văn, bọn họ thực sự chỉ có nhau mà thôi.

Chiếc nhẫn kim cương anh tự thiết kế đã làm xong từ lâu rồi, khi cô bị nụ hôn của anh làm cho say đắm, anh sẽ đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, khiến cô không kịp có cơ hội từ chối anh.

Đúng vậy, cô sẽ không có cơ hội từ chối anh đâu, vì giấy đăng ký kết hôn của họ đang nằm trong tay anh, cả đời này của cô đã được định trước là vợ của anh rồi, sao cô từ chối anh được!

Sau khi Lưu Thiên Hàn gọi cho Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh gần như là lập tức nghe máy: “Anh Lưu, tìm em à?”

“Ừ.” Nghe thấy giọng nói của Nhan Nhã Tịnh, khóe môi Lưu Thiên Hàn không kìm được khẽ cong lên.

Ai mà ngờ được, người đàn ông sát phạt và quyết đoán trên thương trường, lại chỉ vì nghe thấy giọng nói của một cô gái nhỏ bé mà trở nên mềm mỏng đến thế này cơ chứ.