Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 562

CHƯƠNG 562

Đối với chuyện anh muốn giám định ADN với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ thì trước khi có kết quả, anh sẽ không nói cho Nhan Nhã Tịnh biết.

Nhưng còn đối với thằng quỷ nhỏ Nhan An Bảo vô cùng dễ thương này thì anh vẫn muốn báo trước một tiếng.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không phải là mấy đứa nhỏ ngu ngốc, không biết gì, anh đã sai người bằng mọi cách phải lấy được tóc của hai đứa nhỏ, nhưng bọn trẻ mà không cảm thấy kỳ lạ mới là chuyện lạ ấy!

Cho nên, sau khi tình hình của Thịnh Vân Hiên đã ổn định lại, mới sáng sớm anh đã gửi cho Nhan An Bảo một tin nhắn.

Lưu Cửu: “Hôm nay có rảnh không?”

Kiếm một ông bố đem về: “Hôm nay là cuối tuần mà, lúc nào cháu cũng rảnh hết á. Sao thế, ông cậu, ông cậu muốn hẹn hò với cháu à?”

Hẹn hò?

Khóe môi của Lưu Thiên Hàn giật giật, ai thèm hẹn hò với một đứa nhóc chứ, gu của anh cũng không nặng đến mức đó đâu!

Tuy rất ghét bỏ chuyện hẹn hò với Nhan An Bảo, nhưng nhìn thấy tin nhắn trả lời của Nhan An Bảo, trong lòng Lưu Thiên Hàn cũng thấy rất ấm áp.

Trong lòng ngực như có thứ gì đó không thể diễn tả nên lời, vừa thấy ấm áp cũng vừa thấy mềm mại.

Nếu người phụ nữ cứu anh năm năm trước thật sự là Nhan Nhã Tịnh, thì Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chính là máu mủ của Lưu Thiên Hàn anh!

Anh và người phụ nữ anh yêu nhất có một đôi trai gái rất đáng yêu, chuyện này là chuyện vừa ấm áp, vừa tốt đẹp biết bao nhiêu cơ chứ!

Lưu Thiên Hàn không thích quanh co lòng vòng, anh tính sẽ nói thật chuyện này cho Nhan An Bảo biết.

“Nếu hôm nay cháu có rảnh thì đưa An Mỹ đến cùng luôn đi, chúng ta đi làm giám định ADN. Tôi nghi ngờ, tôi mới là ba của hai đứa.”

Nhìn thấy tin nhắn Lưu Thiên Hàn gửi đến cho mình, Nhan An Bảo ngẩn ra một lúc.

Cậu nghĩ mình nhìn nhầm, dùng sức dụi dụi hai mắt, nhìn lại tin nhắn trên màn hình di động, vẫn thấy là câu nói đấy.

“Anh, anh bị gì thế? Anh thấy gì mà trông như bị sét đánh vậy?”

Nhan An Mỹ ở ngay bên cạnh Nhan An Bảo, cô bé nhìn thấy vẻ mặt của anh trai nhà mình trông rất kỳ lạ, nhịn không được mà nhìn thoáng qua màn hình di động của anh trai mình.

Khi nhìn thấy tin nhắn do Lưu Thiên Hàn gửi đến, Nhan An Mỹ cũng lập tức ngây người luôn, một lúc sau mới có phản ứng lại, cô bé học dáng vẻ dụi dụi mắt của Nhan An Bảo: “Anh ơi, sao bỗng nhiên ông cậu lại nghi ngờ mình là ba của chúng ta thế? Ông cậu đang nói giỡn với anh hả?”

“Không đâu!” Nhan An Bảo bác bỏ theo phản xạ: “Ông cậu sẽ không đùa giỡn nhàm chán như vậy đâu!”

Dường như cậu bé rất ăn ý với Lưu Thiên Hàn, Nhan An Bảo vẫn luôn tin tưởng anh như thế, Lưu Thiên Hàn gửi cho cậu đoạn tin nhắn ngắn này chắc chắn là có lý do của mình.

Sau một lúc im lặng, Nhan An Bảo trả lời lại tin nhắn khi nãy của Lưu Thiên Hàn: “Ông cậu, sao bỗng nhiên bây giờ ông cậu lại thấy nghi ngờ thế?”

Lưu Thiên Hàn: “Nhạc Dũng đã điều tra rõ rồi. Năm năm trước, vào tối ngày 8 tháng 6, người phụ nữ cứu tôi ở khách sạn Lật Thiên không phải là Nhan Vũ Trúc, mà là mẹ của hai đứa.”

“Cái gì? Ông cậu nói, mẹ của chúng ta và ông…” Nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại của Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ không nhịn được mà kêu lên.