Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 1

Editor: Mướp

Giữa đêm đông người người ra vào tấp nập trước cửa rạp hát An Bình ở phía đông thành Bắc Bình. Ngoài trời tuyết rơi lất phất thế nhưng cũng không làm giảm bớt ham muốn xem hí kịch của mọi người. Đơn giản vì vai diễn trong vở kịch hôm nay có sự xuất hiện của Giang Dịch Hành – một đào kép nam nổi tiếng đã lâu không lên sân khấu. Lần này là lần cuối anh xướng kịch nên để mua được một vé vào cửa còn khó hơn lên trời, những người có thể tới đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Bắc Bình.

Trong sương phòng, một người đàn ông xoay nhẹ ly trà trên tay, động tác có nét phong lưu khó tả. Ly trà tỏa ra mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong phòng. Gương mặt người đàn ông cao quý, nho nhã không giống một đào kép nổi tiếng mà giống như một công tử của một gia đình gia giáo nào đó hơn.

Minh Tiền Long Tỉnh  tuy chất lượng tốt, có thể thoạt đầu uống vào không cảm thấy gì nhưng sau đó đọng lại nơi hậu vị là hương trà thanh mát, êm dịu. Giang Dịch Thành thích hương vị nhẹ nhàng này, anh nhấp một ngụm trà, mặc kệ gã sai vặt đang thúc giục ở phía bên ngoài bình phong.

“Gia, em nói với cậu rồi, vở kịch hôm nay rất quan trọng, hay em chuẩn bị trang phục cho cậu thay trước được không?” Gã sai vặt vẫn đang lèm bèm.

Nước trà còn hơi nóng, Giang Dịch Hành không kịp đợi đến khi trà lạnh, anh uống một ngụm sau đó đặt ly trà xuống đi ra ngoài sương phòng. Quy tắc của Giang Dịch Hành là trước khi lên sân khấu phải uống một bình trà xanh. Anh ngậm trà trong miệng, nếu không phải loại trà tốt thì anh đã không uống rồi.

Nhìn thấy Giang Dịch Hành cuối cùng cũng đi ra, gã sai vặt thở phào một hơi nói: “Gia, những người có mặt ngày hôm nay đều là những nhân vật hàng đầu của Bắc Bình, cậu không được trễ nải nữa đâu.”

Giang Dịch Hành đi phía sau gã sai vặt, không thèm để ý tới những lời nói của gã. Những nhân vật tai to mặt lớn kia có quan hệ gì với anh đâu?

Nhà cao cửa rộng còn dễ mua hơn so với một tấm vé xem hí kịch do Dịch Hành diễn. Ở thời đại này thân phận đào kép không được coi trọng vậy nên thật hiếm thấy khi Giang Dịch Hành được mọi người tôn kính. Không ai biết được lý do vì sao cũng không có ai dám đến làm phiền anh.

Phía sau sân khấu, Giang Dịch Hành đang đổi lại trang phục thì nhìn thấy một ánh sáng màu đỏ mờ nhạt cách đó không xa.

“Chuyện gì vậy?” Giang Dịch Hành hỏi gã sai vặt bên cạnh.

Gã không để ý chỉ nhìn lướt qua một cái, “Có lẽ là nhà nào đó đang đốt rác.”

Giang Dịch Hành ồ một tiếng, hai tay tiếp tục công việc thay đồ phía dưới. Anh đã hứa với cha rằng sau buổi diễn cuối cùng ngày hôm nay, anh sẽ ngoan ngoãn về nhà đảm nhận trách nhiệm của mình. Thiên hạ hỗn loạn, quốc gia lung lay, anh thực sự không thể chỉ làm theo ý mình được nữa.

Trên sân khấu, Giang Dịch Hành phất nhẹ tay áo, vừa hát vừa diễn, động tác duyên dáng khiến cho người xem không phân biệt được giới tính. Dưới khán đài người xem đều đang cao hứng theo dõi người phía trên, không ai chú ý đến sự huyên náo ồn ào cách đó không xa. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại thì ngọn lửa đã lan tới gần sân khấu.

Giang Dịch Hành hơi sửng sốt, biết đã xảy ra chuyện không tốt bèn xoay người thật nhanh nhảy xuống sân khấu động tác tự nhiên, dứt khoát. Nhưng hiện tại cho dù anh phản ứng có nhanh hơn nữa thì cũng đã muộn bởi vì cửa chính đã bị người ta khóa lại. Chỉ trong chốc lát, ngọn lửa bùng phát kỳ lạ này đã bao phủ toàn bộ rạp hát.

Nghe nói đào kép nam nổi tiếng Giang Dịch Hành vốn là cậu hai nhà họ Giang mà Giang gia là một gia đình giàu có ở Bắc Bình, nhưng bản tính anh vốn yêu kịch hí và sân khấu nên không quan tâm đến công việc kinh doanh của gia đình. Lần này có lẽ do kẻ thù của nhà họ Giang nhận được tin tức nên để chống lại họ phái người tới phóng hỏa rạp hát.

Nhưng dù có nhiều lời đồn thổi như thế nào đi chăng nữa thì mọi người đều biết Giang Dịch Hành đã chết, thi thể bị thiêu cháy đến mức không còn tro tàn. Trong cơn tuyệt vọng, Giang gia vì Giang Dịch Hành mà lập bia mộ chôn cất kỷ vật.



Truyện được đăng tải duy nhất tại wordpress/s1apihd.com Ở Trong Vườn Mướp, nếu bạn đang đọc ở trang web khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của editor Mướp, mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor.

“Đây là nơi nào?” Giang Dịch Hành nhìn cảnh vật xa lạ xung quanh, trong lòng không khỏi dấy lên nghi vấn. Rõ ràng vừa rồi anh bị nhốt trong rạp hát, xung quanh bị bao phủ bởi ngọn lửa cháy hừng hực, sao có thể xuất hiện ở một nơi xa lạ trong vòng một nốt nhạc như vậy? Chẳng lẽ anh đã chết, còn đây là địa phủ? Nhưng nơi này có vẻ khác với địa phủ trong tưởng tượng của anh. Tuy mùa đông lạnh giá nhưng ở đây được mặt trời chiếu rọi, anh có thể cảm giác mắt mình đang bị ánh mặt trời chiếu đến chói cả hai mắt.

Bên này Giang Dịch Hành còn chưa nghĩ thông suốt thì cách đó không xa một người đàn ông cao lớn trực tiếp kéo hắn đi cùng với đám người còn lại, hắn vừa đi vừa nói “Cậu là diễn viên quần chúng mới tới? Đi nhanh lên, đạo diễn đang nổi giận mắng chửi người khác kia kìa.”

Giang Dịch Hành chưa bao giờ bị người khác lôi kéo quần áo như vậy nên lúc này hơi không vui, chỉ là anh chưa kịp nói đã bị người đàn ông kia cướp lời: “Cậu đúng là số hưởng, trước hết thay trang phục đi, chúng tôi chỉ thích những người ngoan ngoãn hiểu chuyện.”

Giang Dịch Hành không hiểu người đàn ông kia đang nói gì, chỉ có thể đi theo hắn đến một nơi quen thuộc – sân khấu. Phải, sân khấu này tương tự như sân khấu cũ của anh đến tám chín phần, có điều cái này có vẻ thô ráp hơn một chút.

Người đàn ông cao lớn này gật đầu với một người khác ngồi ở chính giữa, “Đạo diễn, thầy nhìn xem người này như thế nào?”

Người đàn ông được gọi là “Đạo diễn kia” râu ria xồm xoàm, cau mày đánh giá Giang Dịch Hành, thần sắc có vẻ hòa hoãn đi rất nhiều, ông lạnh nhạt nói: “Diễn thử một đoạn đi, nếu không được thì lại đổi người.”

Chỉ một vai phụ mà bị đổi hết người này đến người khác, có thể nói mỗi lần đạo diễn Trương Thừa cảm thấy không có cảm giác giống Quân Á, chỉ nói một câu “Đổi người!”

Giang Dịch Hành cứ như vậy bị người ta kéo lên sân khấu, người đàn ông cao lớn lúc sắp đi còn nói thêm “Coi như cậu gặp may, tuy chỉ là vai phụ nhưng lại được đối diễn cùng với Khương Nhan, cậu nên trân trọng cơ hội này diễn cho tốt.”

Giang Dịch Hành nghe chữ được chữ không, đối với anh có được cơ hội thêm một lần đứng trên sân khấu tâm trạng anh thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến việc mình đã chết vậy chi bằng hát cho xong vở kịch còn dang dở kia.

Khương Nhan mặc áo choàng lông vũ đứng một bên nhìn người đàn ông ăn mặc kỳ lạ kia, chọc chọc trợ lý An Hạ bên cạnh, “Anh ta là diễn viên diễn vai Quân Á sao?”

An Hạ gãi đầu, không chắc chắn nói: “Có lẽ vậy, dù sao chỉ là vai phụ không quan trọng.”

Khương Nhan gật đầu, “Nhìn khí chất của anh ta tốt vô cùng, người cao, dáng dấp cũng không tệ.”

Thời buổi này không có nhan sắc thì ngay cả vai phụ cũng không có mà diễn. Khương Nhan còn nhớ mấy tiếng trước đạo diễn giận dữ rống lên: “Đây là cái gì? Mặt mũi như vậy mà có thể diễn vai Quân Á? Dù cho không có nhiều cảnh quay đi nữa thì Quân Á vẫn là người trong lòng từ thuở thiếu thời của Cố Lam!”

Hàm ý là chỉ có vài cảnh quay nhưng cũng phải tìm một diễn viên tử tế. Trước đó diễn viên khách mời đóng vai Quân Á đã được xác định, là một tiểu thịt tươi mới ra mắt, nhưng cậu ta đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính phải nằm viện, chuyện này xảy ra khiến cho đạo diễn vội vàng nhảy dựng lên tìm người thay thế.

Khương Nhan một bên chửi thầm có phải đạo diễn cung Xử Nữ hay không, nếu không sao phải soi mói như vậy, một bên lại âm thầm ngưỡng mộ, nếu không phải là đạo diễn nổi tiếng thì còn phải tốn công sức tìm người như thế nào nữa. Khương Nhan nghĩ nếu lúc ấy chuyện không xảy ra đột ngột như vậy sao có thể dễ dàng tìm được người vừa ý trong đám diễn viên quần chúng này. Không ngờ được lại thực sự kiếm được người thích hợp như vậy, mà chẳng qua đây cũng chỉ là cảm nhận của cô, đạo diễn nghĩ gì thì cô không dám chắc.

Khương Nhan, người được mệnh danh là một trong bốn tiểu hoa đán của giới giải trí, hiện tại cô đang là người nổi tiếng nhất.

Bộ phim này là lần thứ hai Khương Nhan hợp tác với đạo diễn Trương Thừa. Năm đó Trương Thừa quay một bộ phim cổ trang nổi tiếng “Giang Sơn Mỹ Nhân Mưu” Khương Nhan diễn một vai phụ trong đó. Tuy là suất diễn không nhiều, kỹ thuật diễn còn non nớt nhưng cũng đủ giúp Khương Nhan tiến một bước vào giới giải trí khi còn ngồi trên ghế nhà trường.

Tuy rằng Khương Nhan tốt nghiệp khoa diễn xuất hệ chính quy của một trường điện ảnh nổi tiếng nhưng nếu không phải nhờ bộ phim kia của Trương Thừa thì con đường nghệ thuật của cô không thể khởi sắc suôn sẻ như vậy.

Lần này là lần thứ hai hợp tác, Trương Thừa thường xuyên nhắc đi nhắc lại rằng lúc đó ông quả thật là có mắt nhìn người. Đối với những lời này, Khương Nhan bĩu môi, không phải ban đầu ông chỉ thẳng mặt nói mình là bình hoa di động hay sao, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy biết ơn đối với ông.

Đạo diễn Trương Thừa là một đạo diễn nổi tiếng quay những bộ phim cổ trang nhưng bộ phim lần này đề tài lại là về một người phụ nữ thời dân quốc, “Mộ Sắc Tà Dương”.

Nội dung bộ phim xoay quanh nhân vật Cố Lam do Khương Nhan thủ vai, cô vốn là một tiểu thư từ nhỏ đã thích một đào kép nam tên Quân Á. Chỉ là sau đó vì sự áp lực của gia đình, vì cái gọi là môn đăng hộ đối nên cô phải gả cho thiếu gia nhà họ Kiều. Câu chuyện kể về sự trưởng thành của Cố Lam, kể về biểu tượng của một thế hệ phụ nữ mạnh mẽ, độc lập trong thời đại đầy biến động đó.

Mặc dù Khương Nhan cảm thấy kịch bản này hơi cũ rích, nhưng cô cũng không thể mắc lỗi. Cố Lam được xây dựng hình tượng dễ được yêu quý, cô chưa từng tiếp xúc với kịch bản thời dân quốc nên đây chính là cơ hội để cô thử sức hơn nữa bộ phim còn được sản xuất bởi chính đạo diễn nổi tiếng Trương Thừa. Cả hai làm việc với nhau lần này là lần thứ hai, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc diễn thật tốt bộ phim này.

Trong kịch bản tuyến tình cảm không nhiều, ngay cả nam chính là vai diễn thiếu gia nhà họ Kiều cũng không có nhiều cảnh quay. Vai Quân Á trên danh nghĩa là thanh mai trúc mã nhưng sau khi trưởng thành chỉ xuất hiện một lần, mà lần xuất hiện này chỉ trong tưởng tượng của Cố Lam. Nói cách khác, nhân vật Quân Á trăm phần trăm là người qua đường.

Nói sao nhỉ, kiểu mời những người có danh tiếng đóng những vai khách mời, giống như tiểu thịt tươi trước đây có chút quan hệ với đạo diễn được mời đến diễn vai người qua đường này, chỉ cần lộ mặt ra là được.

Vừa mới mặc áo khoác chưa được bao lâu, Khương Nhan liền nghe thấy tiếng của đạo diễn.

“Cảnh tiếp theo.”

Khương Nhan uống một ngụm nước nóng sau đó cắn răng cởϊ áσ khoác đưa cho trợ lý An Hạ.

Gió đông lạnh buốt thổi trên từng tấc da thịt cô, Khương Nhan chỉ mặc một chiếc sườn xám mỏng nên cô không nhịn được mà rùng mình một cái. Vị đạo diễn nổi tiếng nói như vậy mới gọi là vẻ đẹp tương phản.

Cảnh quay này là lần gặp duy nhất của Cố Lam và Quân Á sau khi trưởng thành, cũng chính là tưởng tượng của Cố Lam.

Tuyết rơi đầy trời, gió lạnh thổi từng cơn, Khương Nhan mặc sườn xám thướt tha đi về phía chiếc ghế dưới sân khấu. Trên mặt là nụ cười nhàn nhạt nhưng trong lòng đã sớm phỉ nhổ tám trăm lần cái thời tiết này cùng với cái vẻ đẹp tương phản chó chết. Chẳng lẽ thời dân quốc người ta không mặc quần áo ấm hay sao?

Đạo diễn nhìn động tác của Khương Nhan gật đầu một cái tỏ ý có thể bắt đầu.

Khương Nhan hít một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc sau đó chậm rãi đi đến gần người đàn ông trên sân khấu, cuối cùng ngồi vào chiếc ghế dưới sân khấu.

Giang Dịch Hành ở trên nhìn người phụ nữ đang ngồi này, anh nhíu mày, cô không cảm thấy lạnh? Nhưng sau đó Giang Dịch Hành tự giễu cười, nếu như anh đã chết rồi thì đây là địa ngục, người con gái kia cũng là quỷ rồi, mà quỷ thì đâu có sợ lạnh bao giờ.

“Quân Á.” Khương Nhan gọi tên người trên sân khấu tràn đầy cảm xúc, đôi mắt đào hoa yêu kiều như nước, nước mắt tựa như sắp trào ra.

Đôi mắt của Khương Nhan chứa đầy nước nhưng không hề rơi lệ. Nếu cứ như vậy mà khóc thì chẳng phải da mặt cô sẽ bị đông cứng hay sao, đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng cô mà thôi.

Tuyết bay lất phất, mỹ nhân khóc như lê hoa đái vũ, trên sân khấu đào kép hát đưa mắt nhìn, hình ảnh rơi vào ống kính quả thật đẹp đến say lòng người.

Giang Dịch Hành nhìn vị khách duy nhất dưới sân khấu, càng ngày càng không hiểu, quỷ có thể nói?

Cô là ai? Quân Á là ai? Đây là nơi nào? Dường như không phải địa ngục?

Máy quay dừng ở cảnh hai người nhìn nhau “thâm tình” dưới màn mưa tuyết.

“Cắt, cảnh này qua.” Đạo diễn nhìn cảnh quay đẹp đến động lòng người trong màn ảnh rồi hô lên, sau đó là câu nói là Khương Nhan mong chờ từ lâu, “Thời tiết hôm nay không được tốt, chúng ta kết thúc sớm nhé, mọi người vất vả rồi.”

“Đi thôi.” Xem xong cảnh vừa quay, An Hạ nhanh chóng bước tới, quấn áo khoác xuống cho Khương Nhan và nhét cho cô một túi giữ nhiệt.

Khương Nhan nhìn về phía người đàn ông vừa phối diễn với mình lúc nã, cô gật đầu chào lễ phép một cái sau đó kéo khóa áo khoác lên chuẩn bị rời đi.

Giang Dịch Hành nhìn xung quanh vừa nãy còn yên tĩnh trong phút chốc đã trở nên hỗn loạn, anh không khỏi nhíu mày, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh dường như không chết cũng không có vào địa ngục, vậy anh đang ở nơi nào?

“Vị tiểu thư này, cô… có thể chờ một chút không?” Giang Dịch Hành nhìn cách ăn mặc của Khương Nhan hơi ngập ngừng gọi cô, dù sao ở nơi này chỉ có người phụ nữ này mặc trang phục quen thuộc với anh, loại quen thuộc này làm anh an lòng một chút.

“Anh muốn xin chữ ký sao?” Khương Nhan không có mở miệng nói chuyện mà là người trợ lý An Hạ bên cạnh cô tiến lên hỏi, chuyện này xảy ra trong đoàn phim không có gì lạ, diễn viên quần chúng muốn chụp hình và xin chữ ký cũng không phải chuyện quan trọng nên cô thường cho họ.

Giang Dịch Hành lắc đầu, chữ ký là cái gì? Anh không biết cũng không muốn lấy.

“Cô có thể nói cho tôi biết đây là nơi nào không?” Giang dịch Hành nhìn quang cảnh xung quanh, trừ cái sân khấu kịch này ra thì nơi này rất khác so với thời đại mà anh sống.

“Giang Thành.” Lần này Khương Nhan lên tiếng. Người này không biết đây là nơi nào? Chẳng lẽ đoàn phim tìm một người không có đầu óc tới, vậy quả là điều đáng tiếc cho nhan sắc này.

“Giang Thành? Năm nào?” Giang Dịch Hành chưa từng nghe đến Giang Thành, không phải anh đang ở Bắc Bình sao?

“Thế kỷ hai mươi mốt, năm 2016.” Khương Nhan bất lực nhìn người đàn ông này, cô tốt bụng nói.

Năm 2016 – cách năm thứ mười chín thời Dân Quốc suốt tám mươi sáu năm! Anh không phải đã chết mà là xuyên đến một thời đại xa lạ?

Khương Nhan nhìn người đàn ông sững sờ khi nghe cô nói, trực tiếp kéo An Hạ đi vòng qua anh ta. Xem ra người này không phải ngốc nghếch mà chính là đang giả điên giả khùng, tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.