Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 356: Kết hôn (3)

Thẩm Lương Niên cúi đầu, không có hé răng.

“Lúc trước ta nghe nói, nhà cũ kia của em, được người mua trở về, là em mua?”

“Dạ.”

“Không phải em ở thành phố Giang Sơn à? Sao bây giờ lại trở về?”

Thẩm Lương Niên nở nụ cười, không nói gì.

“Hiện tại đã kết hôn với con bé Cảnh Hảo Hảo kia chưa? Lúc cha em còn sống, từng nhắc qua với ta, nói muốn em tương lai cưới con bé Cảnh Hảo Hảo kia.”

Cảnh Hảo Hảo là muốn kết hôn, nhưng chú rể không phải anh.

Hốc mắt Thẩm Lương Niên hơi có chút phiếm đau, yết hầu như là nghẹn lại, phát ra một tiếng “dạ” mơ hồ không rõ.

Hiệu trưởng chỉ cho rằng anh đây là ý tứ kết hôn với Cảnh Hảo Hảo, liền lải nhải nói: “Em cũng đừng trách ta nói nhiều, lúc trước khi cha em còn sống, quan hệ với ta rất tốt, ôngâấy vẫn nhắc với ta Hảo Hảo là cô bé tốt, năm đó cha em bệnh nặng, em ở trung học trên thị trấn, đều là Cảnh Hảo Hảo – con bé đó hầu hạ, có một lần đầu mùa xuân, lúc ấy toàn bộ đất đai băng tuyết hòa tan, Cảnh Hảo Hảo – con bé kia ở bờ sông giặt quần áo, bị trượt, khiến nó ngã vào trong nước…… Nếu không phải ta và con ta đúng lúc đi ngang qua, cứu nó lên, nó đã mất mạng. Nó tỉnh lại, nhìn thấy ta và con ta, mở miệng chính là đừng nói cho bác Thẩm và anh Lương Niên…… Nó lúc trước chính là vì nhà họ Thẩm các người, suýt nữa mạng cũng mất, em nên đối với nó thật tốt, bằng không cha em biết được, cũng không thể sống yên ổn dưới cửu tuyền.” Thẩm Lương Niên cảm giác được dạ dày của mình lại bắt đầu đau đến dời sông lấp biển.

Anh cố gắng cong khóe môi, tạm biệt lão hiệu trưởng, một mình đi trở về dọc theo con đường, anh không có về trấn nhỏ, ngược lại đi tới bờ sông.

Năm đó trấn nhỏ không có giếng nước, ăn đều là nước sông.

Lúc mùa hè nóng bức, đàn ông trong trấn nhỏ, đại đa số đều sẽ nhảy vào tắm rửa, mà các phụ nữ, ngồi ở trên tảng đá một bên, giặt quần áo.

Mấy năm nay, trấn nhỏ phát triển đi lên, từng nhà có nước tự nhiên, bởi vì ô nhiễm, nước sông cũng không trong suốt như trước nữa.

Thẩm Lương Niên dọc theo ven sông, chậm rãi đi xuống, ngồi ở bờ sông, vươn tay, múc nước sông, đây chính là mùa thu, cũng đã lạnh đến thấu xương.

Năm đó mùa xuân tuyết vừa mới hòa tan, Cảnh Hảo Hảo ngồi xổm ở nơi này, là dùng nước rét lạnh thấu xương như vậy để giặt quần áo ư?

Khó trách, năm cha bệnh nặng kia, lúc anh trở về, nhìn thấy một đôi tay nhỏ bé của Cảnh Hảo Hảo, phủ kín vết nứt da.

Lúc ấy cha cũng nói, bảo anh tương lai đối đãi cô thật tốt.

Lúc đó, anh cũng nghĩ, tương lai mình nhất định phải để cho cô trôi qua ngày tốt nhất.

Ngày tốt là cái gì?

Như thế nào thì được tính là ngày tốt?

Lúc đó, anh chỉ nghĩ đến, có tiền liền có ngày tốt, vì thế anh liều mạng kiếm tiền, liều mạng phấn đấu.

Cuối cùng, anh rốt cục có thể cho cô trôi qua ngày rất tốt, nhưng từ khi đó anh và cô, mỗi người lại đi một ngả.

Đều nói, đứa nhỏ nghèo khó, sớm lo liệu việc nhà, trải qua thế thái nhân tình, chịu đựng tàn khốc dày vò, cho nên có bền bỉ, cũng rất tàn nhẫn hơn người thường.

Thật ra đúng là như vậy, anh thật sự rất tàn nhẫn.

Tàn nhẫn với Kiều Ôn Noãn, cũng tàn nhẫn với chính mình, chỉ duy với Cảnh Hảo Hảo, thật ra anh vẫn đều duy trì đối đãi thực ôn nhu.

Nếu không, anh sẽ không vào lúc cô vội chạy đến bệnh viện thăm anh, giả bộ ra bộ dáng thử cô, để cho một tia tình cảm còn sót lại duy nhất nơi đáy lòng cô đều tiêu tán không còn một mảnh. Anh cho rằng, đây là một chuyện cuối cùng anh có thể làm cho cô, một chuyện cuối cùng có thể bù lại lỗi lầm của anh.

Nhưng đêm nay hiệu trưởng già nhắc tới chuyện này, anh mới biết được Cảnh Hảo Hảo từng vì mình, chịu đựng không chỉ là khổ, còn suýt nữa đã đánh mất tánh mạng.

Bọn họ nói đúng, Cảnh Hảo Hảo thật sự từng đợi anh, thành tâm thành ý đối tốt, móc tim móc phổi đối tốt.

Nhưng cuối cùng, là anh tự tay cô phụ loại tốt đẹp này.

Thẩm Lương Niên cảm thấy mình giống như nuốt chì, trong lòng nặng trịch, anh lấy di động ra, nhìn ảnh cưới của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần bên trong, hốc mắt hơi nổi lên một tầng chua xót.

Rõ ràng vào lúc anh còn trẻ, cô từng nói cô sẽ đợi và yêu anh cả đời, hiện tại, sao cô lại muốn gả cho người khác? Sao lại gả cho người khác?

Bạn nhìn cô trong ảnh một chút đi, cười rất xinh đẹp, rất thỏa mãn.

Cô hạnh phúc đi.

Cô thực hạnh phúc.

Nhưng, anh thì sao?

Hóa ra câu nói kia nói đúng, người từng hỏi lòng yêu bạn không hối hận, cuối cùng lại có thể xoay người dứt khoát nhất.

Mà anh – người cô phụ tình yêu này, lại vẫn không ngừng ở nơi này đắm chìm trong bi thống, nhớ nhung

Lương Niên không có Cảnh Hảo Hảo, sẽ không còn là Thẩm Lương Niên.

Vinh hoa phú quý của anh, là vì cô đi phấn đấu.

Thẩm Lương Niên không có Cảnh Hảo Hảo, sẽ không phải là Thẩm Lương Niên.

Ngay cả trái tim nhảy lên, cũng là chết lặng.

Cô gái mà anh vẫn thật tâm, thật lòng, thật dạ muốn bảo vệ ở trong lòng bàn tay, sao anh lại nhất thời hồ đồ, đi ham những thanh sắc rượu thịt kia?

Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, khóe mắt liền có nước mắt chảy ra, anh nâng tay lên, để di động ở trán của mình, vừa kéo vừa khóc.

Anh yêu Cảnh Hảo Hảo, anh thật sự yêu Cảnh Hảo Hảo…… Anh yêu như vậy, nhưng lại đánh mất người yêu của mình.

Bờ sông yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gió, còn có tiếng nước, thì chỉ còn tiếng khóc của anh.

Thẩm Lương Niên không biết chính mình khóc rốt cuộc bao lâu, anh mới ngừng lại được.

Anh ngồi ở tại chỗ cứng ngắc hồi lâu, sau đó chậm rãi đứng lên.

Không biết có phải bởi vì ngồi quá lâu hay không, chân của anh có chút tê dại, lúc đứng lên, chuột rút một cái, cả người ở bên bờ nghiêng qua, không có đứng vững, cả người không cẩn thận, liền chìm vào trong sông.

Nước lạnh như băng, theo lỗ tai, miệng, mũi của anh, chui thẳng vào trong người của anh.

Tuy rằng anh bệnh rất nghiêm trọng, nhưng anh vẫn có thể sống thêm một đoạn thời gian rất dài.

Anh rõ ràng là biết bơi lội, nhưng anh lại cảm thấy tay chân của mình không dùng được chút khí lực.

Anh nghĩ, lúc ấy khi Cảnh Hảo Hảo rơi ở trong sông này, có phải cảm thụ là thống khổ giống như anh hiện tại không?

Thẩm Lương Niên cảm thấy khí lực dần dần biến mất không thấy từ trong thân thể của mình, cả người anh càng chìm càng sâu, cuối cùng, liền thật sự mất đi tất cả tri giác.

……

Thẩm Lương Niên chết.

Anh từng hứa với Cảnh Hảo Hảo: Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh ra thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.

Sau đó, anh cô phụ Cảnh Hảo Hảo, liền thật sự gặp trời phạt.

Thẩm Lương Niên là vào ngày thứ tư sau khi rơi xuống nước bỏ mình, cũng chính là trước ngày kết hôn của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần, được người đánh cá vớt ra từ trong sông khi đang mò cá.

Bởi vì thời gian ngâm ở trong nước có chút lâu, da anh phình to tái nhợt, mặt mày cánh môi đều rút chặt.

Người đánh cá lập tức báo cảnh sát, cảnh sát khẩn cấp chạy tới, thẩm tra thông tin người chết, liền đưa Thẩm Lương Niên về trong trấn nhỏ anh sinh ra.

Bởi vì không biết Thẩm Lương Niên là trượt chân xuống nước bỏ mình, hay là bị người có ý định mưu hại, cho nên cảnh sát tiến hành kiểm tra thi thể của anh, đồng thời cũng kiểm tra trong nhà của anh.

Đồ của Thẩm Lương Niên thật sự rất ít, cảnh sát tìm kiếm ở bên trong rất lâu, cuối cùng cũng chỉ tìm được một cái rương lớn, cung cấp một ít tin tức cho bọn họ.

Cảnh sát bố trí thi thể Thẩm Lương Niên ở nhà xác bệnh viện trong trấn nhỏ, mang theo cái rương lớn kia của Thẩm Lương Niên trở về.

Trong lúc cảnh sát phân tích, có người bắt đầu nghị luận về Thẩm Lương Niên.

“Cô nói, Thẩm Lương Niên thật là tự sát sao?”

“Kiểm tra thi thể cho thấy, anh ta bị ung thư dạ dày, hơn nữa vẫn đều là dựa vào thuốc giảm đau chống lại đau đớn, nhưng không có tiếp nhận trị liệu, nhưng là tài sản dưới danh nghĩa của anh ta cũng rất hùng hậu, cô nói anh ta có tiền như vậy, có chuyện gì không thể giải quyết? Cố tình muốn tìm cái chết?”

“Nhưng nếu không phải tự sát, vậy cô nói, giải thích như thế nào về phần di chúc anh ta lưu lại? Đã kiểm tra chữ viết, thật là chữ của anh ta, cũng liên hệ với luật sự từng chứng kiến phần di chúc này, nơi của ông ta cũng lưu giữ một phần hợp đồng.”

“Aizz, thế giới của kẻ có tiền, thật sự là không hiểu nổi, nếu tôi là anh ta, còn có tiền như vậy, tôi tuyệt đối sẽ tiêu tiền sống qua ngày.”

“Cô nói anh ta có thể là tự sát vì tình không?”

“Vì tình?”

“Cảnh Hảo Hảo à?”

“Phỏng chừng chính là cô ta.”

Vì sao lại không cho thông báo với Cảnh Hảo Hảo chứ?”

“Tôi nghe người trong trấn nhỏ của anh ta nói, Cảnh Hảo Hảo là cô gái mà nhà anh ta từng nhận nuôi. Sau đó hai người cùng đi thành phố Giang Sơn.”

“Cảnh Hảo Hảo, có phải chính là nữ diễn viên nổi tiếng trên mạng gần đây, sắp gả cho tổng tài tập đoàn Giang Sơn không?”

“Chính là cô ta, trong rương lớn kia, trừ bỏ một phần di chúc, thì đều là ảnh chụp.”

“Ảnh chụp? Mang ra cho chúng tôi nhìn một chút.”

Người bảo quản cái rương kia, mang cái rương ra ngoài.

“Những ảnh chụp này đều bị người xé nát, giống như sau đó lại dùng băng keo dán lại lần nữa.”

“Cô xem người phụ nữ trên ảnh chụp này, thật đúng là nữ diễn viên gả cho tổng tài tập đoàn Giang Sơn kia.”

“Di, các người xem, mặt sau những ảnh chụp này, đều có chữ kìa.”

“Đâu đâu? Nhanh đọc lên.”

“Hảo Hảo, thực xin lỗi.”

“Hảo Hảo, anh lần nữa dán lại những tấm ảnh em đã xét, có phải đại biểu cho, chúng ta có thể không tnhs toán hiềm khí lúc trước, hòa hảo như lúc ban đầu không?”

“Hảo Hảo, anh dùng thời gian hơn 100 ngày, dán lại những ảnh chụp này, nhưng sao em vẫn chưa trở lại bên người anh?”

“Hảo Hảo, gặp sau.”

“Hảo Hảo, anh yêu em……”

Câu mặt sau ảnh chụp, người đọc, đọc đến đây, lại không thể nào đọc nổi nữa.

Trong toàn bộ cục cảnh sát, im lặng thành một mảnh.

Thật lâu sau mới có người nói: “Đây ít nhất cũng phải mấy trăm tấm ảnh, nếu đều xé hết toàn bộ, vậy phải tốn bao nhiêu công phu và tinh lực để ghép dán lại từng chút.”

“Thẩm Lương Niên là thật tâm thích Cảnh Hảo Hảo đi?”

“Cũng không biết anh ta làm cái gì, hai người lại tách ra.”

“Hiện tại, tôi rốt cục tin tưởng anh ta là tự sát.”

“Vụ án kia, liền kết thúc như vậy đi?”

“Đúng vậy, kết đi, làm theo di chúc của anh ta, hiến tặng tiền của anh ta cho công trình hy vọng.”

“Cô nói nhiều tiền như vậy, vì sao anh ta cố tình quyên cho công trình hy vọng, có phải bởi vì Cảnh Hảo Hảo từng không có tiền đến trường, từng được nhà họ quyên qua không?”

“Người đều đã chết, chết vô đối chứng, nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

“Nhưng, những thứ này thì phải làm sao bây giờ?”

“Nếu không đưa cho Cảnh Hảo Hảo xử lý?”

“Di chúc đã nói, đặc biệt đừng quấy rầy Cảnh Hảo Hảo.”

“Tuy rằng mấy thứ này nên đưa cho Cảnh Hảo Hảo, nhưng người chết lớn nhất, chúng ta vẫn là tôn trọng người chết đi, những ảnh chụp này, không bằng cùng nhau đốt vào ngày hỏa táng anh ta đi.”

……

Người Trung Quốc đều rất chú ý tiền mừng.

Nhà họ Lương cũng không ngoại lệ, buổi tối trước ngày kết hôn, cô dâu và chú rể không thể ở cùng nhau.

Cho nên, đêm đó Lương Thần ở trong nhà Cảnh Hảo Hảo, ngốc đến chín giờ rưỡi tối, liền bị mẹ điện thoại thúc giục trở về nhà cũ nhà họ Lương.

Buổi chiều trước ngày hôn lễ, Cảnh Hảo Hảo đi spa làm một spa toàn thân, nhưng buổi tối sắp ngủ, thím Lâm vẫn cầm mặt nạ, dán lên cho Cảnh Hảo Hảo, vì bảo trì ngày hôm sau làn da nhẵn nhụi ẩm ướt, thím Lâm còn cố ý mở thêm khí thấp.

Thím Lâm sợ sáng sớm hôm sau Cảnh Hảo Hảo, không có tinh thần, vẫn thúc giục Cảnh Hảo Hảo đi nghỉ ngơi sớm.

Lương Thần trở lại nhà cũ nhà họ Lương, cũng là chuẩn bị cho hôn lễ ngày hôm sau, bận không thể rút ra, đợi khi anh rãnh rỗi, gửi cho Cảnh Hảo Hảo một tin nhắn, nhưng không có hồi âm.

Cảnh Hảo Hảo là ngủ thϊếp đi trong một mảnh khẩn trương, thật ra cô ngủ cũng không phải đặc biệt sâu, trong đầu luôn nghĩ đến hôn lễ ngày hôm sau của mình và Lương Thần.

Thật vất vả ngủ say, chưa đến chốc lát, liền nằm mơ.

Thật ra cô đã rất lâu không có nhớ tới Thẩm Lương Niên, sau lần người đàn ông đó lừa gạt cô, từ đó về sau hai người liền mỗi người đi một ngả, cả đời không qua lại với nhau.

Nhưng cô cũng không biết đêm nay là xảy ra chuyện gì, trong mộng lại có thể mơ mơ màng màng xuất hiện Thẩm Lương Niên, ánh mắt anh nhìn mình, giống như lúc thời niên thiếu của anh, vừa đen vừa sáng, nhiễm ánh sáng rõ ràng.

Anh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy.

Thật ra cảnh tượng trong mộng, cũng không có gì không ổn, chỉ là, đến sau đó, không biết xảy ra chuyện gì, cả người Thẩm Lương Niên liền chợt ngã xuống đất, toàn thân bắt đầu đổ máu.

Cô bị một màn như vậy dọa sợ tới mức đứng ở tại chỗ không dám nhúc nhích, cô mất khí lực rất lớn, mới chậm rãi đi đên bên người Thẩm Lương Niên, nâng tay lên, nhẹ nhàng dò xét hơi thở của anh, lại phát hiện, Thẩm Lương Niên đã chết.

Tay Cảnh Hảo Hảo vừa run rẩy, cả người lập tức liền ngồi dậy từ trên giường.

Cô mở to mắt, phát hiện mình đang ngủ trên giường của mình, bóng đêm ngoài cửa sổ tối đen, không có một chút ánh sáng.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu hai hơi, sau đó xuống giường, đi ra phòng ngủ, lúc rót nước, phát hiện thím Lâm nằm ở trên sô pha, đang ngủ say.

Cảnh Hảo Hảo rót một ly nước, trở lại phòng ngủ, lại không thể nào ngủ được nữa.

Sao cô lại mơ như vậy? Mơ thấy Thẩm Lương Niên đã chết?

Có phải bởi vì chính mình ngày mai muốn kết hôn hay không?

Dù sao, lúc ban đầu, cô vẫn nghĩ đến chính mình sẽ gả cho anh.

Nhưng thời gian thế sự vô thường, ai cũng không ngờ rằng, thời gian hơn hai năm ngắn ngủi, lúc chuyển dời cảnh trời, cảnh còn người mất, người đàn ông cô từng muốn gả kia, cùng cô phân tán chân trời, cuộc đời này không còn gặp lại nữa. Người đàn ông cô từng hận nhất, lại cưới cô làm vợ, trở thành người chồng cô dựa vào cả đời. Cảnh Hảo Hảo ngủ không được, liền cầm lấy di động, nhìn thấy tin nhắn của Lương Thần: “Hảo Hảo, còn khoảng mười tiếng, anh sẽ cưới em qua cửa, mười tiếng, em nói anh phải chịu đựng như thế nào đây!”