Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 353: Kế tiện (2)

Lúc này Lương Chu Thiên đang họp, là thư ký của ông tiến lên trước, dán ở bên tai ông, nói nhà cũ gọi điện thoại tới, nói trong nhà xảy ra chuyện.

Lương Chu Thiên lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng họp, gọi điện thoại trở về, còn chưa mở miệng chất vấn là chuyện gì, ảnh hưởng cuộc họp của ông, chợt nghe được tiếng mẹ Lương Thần khóc sướt mướt truyền đến: “A Thần, A Thần tự sát……”

Lương Chu Thiên nghe câu này, sắc mặt lập tức liền lạnh xuống, hừ một tiếng, cắt đứt điện thoại, sau đó liền nói với thư ký: “Chuẩn bị xe, đi bệnh biện nhân dân thành phố Giang Sơn.”

……

Chạy tới bệnh viện đầu tiên, là mẹ, chị dâu cả và chị dâu hai của Lương Thần, qua chưa đến một lát, chị và anh rể của Lương Thần cũng chạy tới, sau đó là bác cả và Lương Viễn của anh, cuối cùng chậm chạp đến là Lương Chu Thiên.

Đèn phòng cấp cứu, còn đang sáng.

Tô Tiểu Tả đứng ở cửa phòng cấp cứu, lo lắng đi tới tới lui lui, nhìn thấy người họ Lương tới đây, cô lập tức tiến lên nghênh đón.

Mẹ Lương Thần nhận ra Tô Tiểu Tả, nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? A Thần, sao đang êm đẹp lại tự sát?”

Tô Tiểu Tả dựa phân phó trước đây của Lương Thần, vì biểu hiện thực chân thật, cố ý làm cho vẻ mặt lo lắng mà lại bất an. Miệng Tô Tiểu Tả nói đều là những lời Lương Thần nói với cô lúc trước: “Đến tột cùng Lương tổng là xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết, tôi chỉ biết, thời gian này tâm tình Lương tổng vẫn không tốt lắm. Hôm nay buổi sáng tôi vào văn phòng, đi thông báo ngài ấy đi họp, kết quả không nhìn thấy ngài ấy ở trong văn phòng, lại nhìn thấy chìa khóa xe của ngài ấy đặt ở trên bàn làm việc, nên tôi biết ngài ấy ở đây, liền theo thói quen tính đi vào phòng ngủ tìm ngài ấy, nhìn thấy anh nằm ở trên giường ngủ, tôi cũng không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp rời đi, lúc mười giờ, cuộc họp lập tức bắt đầu, Lương tổng vẫn còn chưa tỉnh lại, tôi lại đi gọi ngài ấy, kết quả nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt một lọ thuốc ngủ 50 viên, bên trong chỉ còn sót lại hơn mười viên, lúc ấy tôi sợ hãi, liền lập tức gọi 110.”

Khi mẹ Lương Thần nghe được Lương Thần nuốt hơn ba mươi viên thuốc ngủ, hai chân chợt mềm nhũn, cả người đứng thẳng không được té xuống đất.

May mắn Lương Viễn và Lương Chu Thiên nhanh chóng vươn tay, đỡ mẹ Lương Thần.

Lúc Lương Thần tỉnh lại, đã là khuya hôm đó.

Có thể bởi vì thời gian ngủ say quá lâu, đầu óc của anh, thoáng có vẻ có chút trì độn, qua thật lâu sau, trong đầu Lương Thần, mới chậm rãi có ý thức, sau đó nhớ tới, từng chút chuyện mình làm.

Anh nhắm mắt lại, bất động thanh sắc nằm ở nơi đó, dựng thẳng lỗ tai, nghe ngóng âm thanh chung quanh, mơ hồ nghe thấy được tiếng khóc nhỏ vụn Đáy lòng Lương Thần hiện lên một tia áy náy, nhưng vẫn làm bộ như ngủ say, để cho đầu óc của mình thả trôi, sau đó, lại đi vào giấc ngủ.

Lương Thần biết, vở diễn đã bắt đầu, đến giờ phút này, đóng lại chính là phòng tuyến trong lòng.

Đối thủ của anh, là ba và anh cả của anh, nếu muốn lừa bịp được hai người cáo già kia, hiện tại, anh trước hết cần làm, chính là ngủ say tiếp.

Anh càng hôn mê bất tỉnh thời gian lâu, càng là cố ý để cho ba và anh cả tố chất tâm lý vô cùng tốt kia của anh, đáy lòng lo lắng, bât an.

Đồng thời, tỷ lệ thành công lần này của anh lại càng lớn.

Anh phải làm cho Cảnh Hảo Hảo quang minh chính đại, phong phong quang quang gả cho anh, trên thế giới này, không có ba mẹ nào có thể đấu tranh lại con cái.

Anh biết, nhà họ Lương quyền cao chức trọng, gây thù hằn khá nhiều, ba lo lắng Cảnh Hảo Hảo mưu đồ bất chính, thà rằng gϊếŧ lầm cũng không thể buông tha.

Anh cứng đối cứng đi thay đổi cái nhìn của bọn họ, cuối cùng rơi vào kết cục, rất có thể chính là như lần trước vậy, thừa dịp lúc anh không ở đó, có người ra mặt đưa Cảnh Hảo Hảo đi.

Cho nên, lần này anh chỉ có thể dựa theo biện pháp của mình, đi đánh cuộc.

Đánh cuộc ba anh, anh cả của anh, xem sinh mệnh của anh còn nặng hơn cẩn thận duy trì niềm tin của nhà họ Lương.

Anh đương nhiên sẽ không để cho mình chết, người đã chết, cái gì cũng không có, mục đích cuối cùng của anh là vì thuận lý thành chương kết hôn với Cảnh Hảo Hảo.

Nếu không anh cũng sẽ không chỉ nuốt hơn mười viên thuốc ngủ để làm hiện trường giả che dấu tai mắt người, sau đó ném thuốc còn lại vào trong bồn cầu.

Cho nên, trước khi anh thực hành kế hoạch này, anh đã suy đi nghĩ lại hồi lâu, biết không phải là không có nguy hiểm, bởi vì anh là đánh cược mạng của anh và Tô Tiểu Tả đi theo mình nhiều năm.

Nhưng cho tới bây giờ anh đều là dân cờ bạc trời sinh, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, giống như trước kia ở Nhật Bản, anh một mình một ngựa mang theo Cảnh Hảo Hảo rời đi từ dưới tay Linh Mộc tiên sinh, cũng là dồn vào chỗ chết rồi sống lại sau đó! Lúc Lương Thần lại tỉnh lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Anh cảm giác được tay của mình, bị người cầm lấy gắt gao, mềm mại ấm áp, anh biết, đây là tay của mẹ anh.

Anh nhắm mắt lại, cố gắng bảo trì tiếp tục bộ dáng ngủ say, nghe được mẹ của mình vừa lau nước mắt, vừa nói: “Đều đã hôn mê sắp một ngày một đêm, sao còn chưa có tỉnh lại? Không phải nói đã thoát khỏi nguy hiểm rồi ư?”

Sau đó, Lương Thần chợt nghe được tiếng đi lại lo lắng của ba mình.

Thật sự là rất không ngờ, từ nhỏ đến lớn, ở trong trí nhớ của anh, ba vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, lại cũng có lúc lo âu như vậy

Qua khoảng nửa phút, Lương Thần nghe được ba mình mở miệng, nói: “A Viễn, con đi gọi bác sĩ tới đây nhìn xem, A Thần rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cho dù ngữ khí Lương Chu Thiên nghe uy nghiêm giống như bình thường, nhưng Lương Thần lại vẫn nhận ra, ngữ điệu của ba hơi có chút run rẩy. Lương Thần thế mới biết, thời gian một ngày một đêm, quả nhiên đã đánh tan cực hạn của ba mình, anh nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục im lặng nằm ở trên giường bệnh, nghe tiếng bước chân gấp gáp rời đi phòng bệnh của Lương Viễn, sau đó dưới đáy lòng âm thầm đếm đến con số 300, lúc này mới hơi giật giật tay bị mẹ nắm gắt gao của mình, sau đó chậm rãi mở mắt.

Hốc mắt mẹ Lương Thần hồng hồng, nhìn thấy Lương Thần tỉnh, nước mắt thật vất vả mới ngừng lại, tuôn rơi xuống càng mãnh liệt, anh cầm lấy tay Lương Thần, như là đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, mang theo vài phần khóc nức nở nói: “A Thần, con – đứa bé ngốc này, con có chuyện khó khăn gì, con nói cho mẹ biết, sao con lại ngốc hồ đồ đi uống thuốc, con có biết hay không, con hù chết mẹ rồi, nếu con thật có chuyện không may, con bảo mẹ phải làm sao bây giờ……”

Anh để cho Tô Tiểu Tả làm tốt chăn đệm.

Nếu Tô Tiểu Tả đã nói cho bọn họ, thời gian này tâm tình anh không tốt, như vậy, hiện tại anh tự nhiên sẽ giả bộ có chuyện hậm hực không thể giải quyết.

Càng đấu với người ba cáo già đó, thì phải có thể ít nói, liền nói ít đi.

Nói nhiều, nếu làm không tốt, liền sẽ làm khéo quá thành vụng.

Nói nhiều, nếu làm không tốt, liền sẽ làm khéo quá thành vụng.

Cho nên, Lương Thần thoáng có chút nặng nề nhìn mẹ, không có hé răng, nhưng dư quang khóe mắt của anh lại lặng yên không một tiếng động đi lưu ý ba của mình.

Anh rõ ràng nhìn thấy, trong nháy mắt khi ba mình nhìn thấy mình mở to mắt, bước chân đi lại đột nhiên dừng xuống một chút, tuy rằng trên mặt ông không có biểu tình quá lớn, nhưng mi tâm khóa chặt lại hơi giãn ra.

Lương Thần nhìn thấy phản ứng như vậy của ba, đáy lòng liền hơi ổn định xuống, anh biết, chuyện mình làm lần nữa, khẳng định là không sơ hở tý nào.

Anh vẫn luôn duy trì trạng thái trầm mặc với chị dâu chị gái vây quanh, nằm ở trên giường.

Bước chân Lương Viễn vội vàng mang theo bác sĩ đến, nhìn thấy anh mở mắt, cũng lén thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lương Thần thu thần thái rất nhỏ này của Lương Viễn vào đáy mắt, vẫn trầm mặc nhận kiểm tra của bác sĩ như trước.

Anh hôn mê một ngày một đêm, đều không có ăn gì, đợi cho bác sĩ kiểm tra chấm dứt, mẹ Lương Thần lập tức bảo người ta bưng cháo nóng hôi hổi lên, muốn tự mình đút cho anh ăn.

Lương Thần đương nhiên đói bụng, anh hận không thể lập tức tiếp nhận, ăn no lắp đầy bụng của mình, nhưng anh vì để cho diễn trò của mình chân thật, chỉ có thể giả bộ tâm tình hậm hực, bộ dáng thực nuốt k không trôi, đè nặng cơn đói trong bụng, nghiêng đầu đi.

Ở trong thế giới của mẹ, đứa nhỏ vĩnh viễn đều là vị trí thứ nhất, lúc này mẹ Lương Thần, hoàn toàn là một bộ dáng Lương Thần muốn cái gì sẽ cho cái đó, bộ dáng mọi chuyện đều dễ thương lượng, dỗ dành Lương Thần nói: “A Thần, con ngủ lâu như vậy, cũng chưa ăn thứ gì, hiện tại nhanh chóng ăn chút, nếu không ăn, sao thân thể có thể tốt lên?”

Mẹ Lương Thần nói xong, mượn thìa, như là dỗ đứa bé, đút cho Lương Thần.

Lương Thần nhìn cháo bên miệng, mấp máy môi, tránh đi, sau đó rốt cục mở miệng, nói câu đầu tiên sau khi tỉnh lại: “Mẹ, con đã không muốn sống, con còn ăn làm gì.”

Mẹ Lương Thần bị chuyện Lương Thần tự sát, dọa sợ tới mức thần kinh đều buộc chặt một ngày một đêm, nghe câu này, quả thực sợ tới mức trái tim giống như đều ngừng đập, lúc này mới thật vất vả cứu sống tỉnh lại, sao còn một lòng một dạ muốn chết chứ?

Mẹ Lương Thần gắt gao nắm tay Lương Thần, trực tiếp không hề có mấu chốt thỏa hiệp: “A Thần, con cũng đừng dọa mẹ nữa, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc gặp phải chuyện khó gì, mẹ làm chủ thay con, mẹ chỉ cần con tốt.”

Lương Thần rũ mi mắt xuống, giả bộ một bộ dáng rất cô đơn, không nói gì.

Lương Thần càng như vậy, mẹ Lương Thần càng sợ hãi, mẹ Lương Thần nhìn mặt Lương Thần bởi vì uống thuốc ngủ rửa ruột ép buộc đến có chút tiều tụy, nước mắt đau lòng lại rơi xuống: “A Thần, con mau nói chuyện đi, cho dù là trời sập xuống, mẹ cũng sẽ giúp con chống, con không nói, mẹ cũng không thể giúp con nha.” Lương Thần vẫn không nói gì.

Nước mắt mẹ Lương Thần, càng rơi mãnh liệt hơn.

Lương Chu Thiên ở một bên chờ Lương Thần mở miệng, rốt cục không kiềm được cũng lên tiếng: “Mẹ con hỏi con đấy, có chuyện gì, con cứ nói thẳng.”

Lương Thần chờ chính là những lời này của Lương Chu Thiên.

Đây chính là đại biểu cho dấu hiệu ba thỏa hiệp.

“A Thần, ba cũng đã hỏi con, con nhanh nói đi, ba con khẳng định cũng sẽ làm chủ thay con.”

Lương Thần cố ý lại trầm mặc trong chốc lát, sau đó hung hăng nuốt nuốt nước miếng, mới hơi nhắm mắt lại, đặc biệt giống như thất hồn lạc phách mở miệng, nói: “Con thích một cô gái, nhưng cô ấy sợ các người không thích cô ấy, cho nên không chịu theo cùng một chỗ với con……” Lúc Lương Thần nói tới đây, cố ý làm cho ngữ khí của mình trở nên bi thương muốn chết, ngữ khí sa sút nói: “Con cảm thấy sống đặc biệt không đáng giá.”

Hiện tại mẹ Lương Thần chỉ cần nghe được lời nói có liên quan đến không muốn sống từ trong miệng Lương Thần, liền có chút hết hồn, bà sợ con mình vẫn suy nghĩ không thông, cho nên lập tức nghĩ cũng không nghĩ liền cam đoan nói: “A Thần, chỉ cần là cô gái con thích, mẹ cũng thích, sao mẹ lại có thể ghét bỏ cô ấy, mẹ khẳng định sẽ đối tốt với cô ấy.”

“Ba con cũng sẽ không ghét bỏ cô ấy.” Mẹ Lương Thần nói tới đây, nghiêng đầu, còn không quên hỏi chồng của mình một chút: “Lương Chu Thiên, ông nói có phải không?”

Lương Chu Thiên trầm mặc trong chốc lát, sau đó, mở miệng, nói: “Nếu thật sự thích, vậy cưới vào cửa đi.”

Mẹ Lương Thần lập tức xoay qua, nhìn Lương Thần nói: “Con xem ba con cũng đã đồng ý, vậy hiện tại con nói cho mẹ biết, cô ấy là ai, mẹ và ba con lập tức đi cầu hôn cho con.”

Lương Thần nhìn mẹ nhà mình, nuốt nuốt nước miếng, sau đó nói: “Cô gái kia, các người cũng biết.”

“Là ai?”

Lương Thần liếc mắt nhìn ba của mình một cái, sau đó thật sự mở miệng, nói: “Chính là Cảnh Hảo Hảo.”

Mẹ Lương Thần, nghe được cái tên này, đầu tiên là sửng sốt một chút, nhưng bà thật là bị con mình tự sát khiến cho sợ hãi, sợ biểu hiện của mình bị con lầm cho rằng chính mình không thích, lập tức mở miệng, cười nói: “Hóa ra là Hảo Hảo, mẹ cũng rất thích cô ấy.”

Ba Lương Thần, nghe cái tên này, đột nhiên sắc mặt liền lạnh xuống: “Mày lại có thể còn vì người phụ nữ kia, muốn chết muốn sống?”

Lương Thần vừa nghe được lời này, lập tức có chút bi phẫn mở miệng nói: “Khó trách cô ấy không đồng ý cùng một chỗ với con, hóa ra, cô ấy đã sớm biết, các người không muốn để cho cô ấy gả cho con.”

Mẹ Lương Thần nghe được ngữ khí kích động như vậy của Lương Thần, sợ Lương Thần xúc động lên, lại có chút luẩn quẩn trong lòng, lập tức mở miệng nói: “A Thần, ba con chỉ là tò mò là cùng một người, ba con không có ý tứ khác đâu.”

“Ba con – ông ấy chính là không đồng ý, nếu ông ấy đồng ý, lúc trước sao anh có thể để cho một mình Lương Viễn đi điều tra cô ấy!” Lương Thần rống giận một hơi, sau đó mạnh xốc chăn lên, liền đứng dậy. A Thần, con đây là muốn làm gì!” Mẹ Lương Thần kinh sợ lập tức đứng lên đi theo Lương Thần.

Giường đúng lúc bên cạnh cửa sổ, Lương Thần lại liên tục lui về sau hai bước, sau đó, một phen kéo cửa sổ ra, thoạt nhìn cảm xúc đặc biệt phẫn nộ nói: “Cô ấy không chịu cùng một chỗ với con, các người cũng không đồng ý cô ấy cùng một chỗ với con, các người cũng không giúp đỡ con, không có cô ấy, con cảm thấy còn sống cũng không có ý nghĩ gì, không bằng con chết quách đi!”

Nói xong, Lương Thần liền cúi người, đứng ở trên cửa sổ.

Mẹ Lương Thần nhìn Lương Thần vừa mới tỉnh lại, có nghĩ đến tự sát, dưới chân mềm nhũn, cả người lập tức ngồi trên mặt đất: “A Thần, mẹ đồng ý con cưới cô ấy, con muốn làm cái gì, mẹ đều ủng hộ con.”

Ba Lương Thần nhìn thấy con trai đứng trên ban công, biết con đây là đang ép mình gật đầu đồng ý, cả đời này của ông đều chưa bị người bức bách như vậy qua, ông nhìn chằm chằm con trai của mình, có chút phẫn nộ nói: “Mày có bản lĩnh liền thật sự nhảy xuống cho tao đi!”

Mẹ Lương Thần nghe được những lời này của ba Lương Thần, sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lương Thần buông tay nhảy xuống, lập tức quay đầu hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn Lương Chu Thiên một cái: “Lương Chu Thiên, ông câm miệng cho tôi!”

Sau đó, quay đầu, nhìn Lương Thần, nói: “A Thần, ba con là đang nói lẫy, chúng ta có chuyện thì nói thật tốt, con xuống dưới đi, A, A Thần.”

Lương Thần biết mẹ mình thân đây là hoàn hoàn toàn toàn đứng ở cùng phe với mình, một đứa con trai, một người vợ, hai người đều bức bách ông, ông khẳng định là ăn không tiêu, vì thế Lương Thần nuốt nuốt nước miếng, làm cho biểu tình của mình treo lên vài phần tuyệt vọng, giống như là thật không đường có thể đi, nhìn mẹ của mình, giọng nói nghẹn ngào, nói: “Mẹ, Hảo Hảo cô ấy chính là cô gái tốt, cô ấy mười tuổi không có ba mẹ, cô ấy có thể tạo thành uy hϊếp gì với nhà chúng ta, ba con, anh cả của con, chính là thích đoán lung tung, một năm trước lúc bức cô ấy rời đi, con cũng đã rất khổ sở, con vì tìm được cô ấy, mới cứng rắn chống đỡ, hiện tại con thật vất vả gặp được cô ấy, cô ấy lại không chịu cùng một chỗ với con, cô ấy nói là không có khả năng theo con. Mẹ, thực xin lỗi, con khiến người khổ sở, về sau, con không bao giờ sẽ làm mẹ khổ sở nữa.”

Nói xong, Lương Thần liền dời chân mình về phía bên cửa sổ.

Mẹ Lương Thần nhìn thấy một màn này, chính là cảm thấy nhìn thấy mà phát hoảng: “A Thần, con nói mê sảng gì đấy, con xuống dưới, mẹ xin con……” Mẹ Lương Thần nói xong, liền xoay qua, nhìn về phía Lương Chu Thiên: “Lương Chu Thiên, rốt cuộc ông muốn thế nào, có phải ông muốn ép chết con của chúng ta không!”

“Lương Chu Thiên, tôi nói cho ông biết, hôn sự này con trai do tôi làm chủ, nếu ông dám phá rối, tôi sẽ không để yên cho ông!”

Đối với một người mẹ mà nói, con cái vui vẻ, chính là thỏa mãn lớn nhất của bà, bà không có nhiều hy vọng xa vời, bảo trụ thanh danh nhà họ Lương, bảo trụ địa vị hiện tại của nhà họ Lương gì đó.

Bà muốn, chính là con cái bình an.

Cho nên, sau khi mẹ Lương Thần phẫn nộ mắng Lương Chu Thiên xong, liền nghiêng đầu, trừng mắt giận dữ mắng Lương Viễn:“Còn có con, Lương Viễn, mẹ nói cho con biết, nếu con còn dám ba con nói cái gì, con liền nghe cái đó, giúp đỡ ông ấy làm chút chuyện loạn thất bát tao, về sau con cũng đừng gọi ta là mẹ nữa!”

Ba Lương Thần chính là không biết Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đã sớm tốt đẹp giống như lúc ban đầu, nghĩ đến Lương Thần thật là vì một phụ nữ không chịu cùng một chỗ với mình, nói đòi chết đòi sống, nhưng trong lòng Lương Viễn lại rõ ràng, Lương Thần đây là đang diễn trò cho ba mẹ mình xem.

Lương Thần đây là đang dùng cái chết bức bách, tiên hạ thủ vi cường trước khi ba mình không biết gì.

Khó trách ngày đó, nó nói với anh, xem anh rốt cuộc có xuống tay với Cảnh Hảo Hảo không!

Nhưng mà, tình thế hiện tại này, dù anh nói ra, mẹ anh cũng sẽ không tin, hơn nữa ba mình, bởi vì Lương Thần uống thuốc ngủ đã bất an suốt một ngày một đêm, tuy rằng hiện tại thái độ cường ngạnh, thật ra đáy lòng đã sớm thỏa hiệp.

Cho nên, nói ra, chính mình nếu làm không tốt còn phải làm một người xấu.

Vì thế, Lương Viễn bị mẹ đổ ập xuống mắng một chút, lui ra sau hai bước, ngậm miệng, không nói một tiếng.

Ba Lương Thần, hiện tại cũng là một mảnh giãy dụa, người phụ nữ kia có mục đích hay không, ông cũng không phải xác định trăm phần trăm.

Hiện tại vợ con, trong ngoài giáp công, ông thật đúng là có chút ăn không tiêu.

Lương Thần biết, ba mình đây là đã sắp không chịu nổi, anh rũ mi mắt xuống, nhìn nhìn lưới an toàn ngoài cửa sổ tầng hai một chút, khoảng cách hiện tại của mình với cửa sổ, chưa đến một mét xa.

Lưới an toàn khoảng chừng hơn hai mét, anh không nhảy tới phía trước, mà là nhảy thẳng đứng xuống, khẳng định có thể giẫm ở lưới an toàn.

Ba Lương Thần mở mở miệng lần nữa, ngữ khí hoàn toàn không có khí thế vừa rồi: “A Thần, mày chỉ có chút tiền đồ này? Giống như phụ nữ, lấy chết uy hϊếp?”

Âm trong lời nói của ông vừa mới rơi xuống, Lương Thần đứng ở trên cửa sổ, đột nhiên liền nhảy xuống.

Lương Viễn từng huấn luyện ở bộ đội, phản ứng nhanh hơn người thường rất nhiều, ở trong nháy mắt Lương Thần bước chân ra kia, anh liền lập tức nhảy lên, vươn tay, cầm lấy cánh tay Lương Thần.

Ba Lương Thần hoàn toàn không để ý tới tức giận, cũng chạy qua theo, bắt lấy cánh tay Lương Thần.

Hai người sớm đã bị Lương Thần đột nhiên nhảy xuống, làm sợ tới mức hồn phi phách tán, hoàn toàn sẽ không nhìn thấy thân thể Lương Thần cao hơn cửa sổ nửa đoạn, dưới chân giẫm lưới an toàn, an toàn thật sự.

Ba Lương Thần và Lương Viễn, hợp lực kéo Lương Thần lên, mẹ Lương Thần chạy lên, ôm Lương Thần khóc không nói một câu nên lời.

Ba Lương Thần bị dọa đến sắc mặt hơi có chút trắng bệch, ông nhìn chằm chằm con trai nhỏ của mình, nâng tay lên, không nói một câu nên lời, cuối cùng liền lắc lắc tay áo, ném một câu “Con muốn như thế nào liền như thế ấy, ta mặc kệ!”, xoay người đi ra phòng bệnh.

Lương Thần nghe câu này, biết ba đây là đồng ý, lúc này mới lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng tay lên, ôm lấy mẹ đang ôm mình khóc đến rối tinh rối mù.

Mẹ Lương Thần thật là bị Lương Thần dọa sợ, thật cẩn thận phân phó người, đỡ Lương Thần đến trên giường, như là dỗ đứa bé, giọng nói nghẹn ngào trấn an anh, cuối cùng còn tự mình đắp chăn lên cho anh, đút cho Lương Thần ăn cháo.

Lương Thần nháo cũng nháo đủ, nhìn mẹ mình bị anh dọa tới bộ dáng này, đáy lòng cũng có chút áy náy, liền ngoan ngoãn há miệng, ăn cháo.

Sau khi ăn xong, mẹ Lương Thần hơi chút thả tâm một chút, cách chăn, vỗ thân thể của anh, dỗ anh ngủ say.

Lương Thần ngủ lâu như vậy, làm sao có chút buồn ngủ nào, nhưng vì không để cho mẹ mình lo lắng, Lương Thần vẫn nhắm mắt lại, giả bộ đi vào giấc ngủ.

Nhắm mắt lại nằm thời gian lâu, ngược lại cũng có chút mệt mỏi, trong lúc Lương Thần mơ mơ màng màng, cảm giác được mẹ mình vẫn nắm chặt tay của mình.

Đến buổi chiều, Lương Thần mới tỉnh lại.

Lúc anh hôn mê bất tỉnh, từ trên xuống dưới nhà họ Lương đều canh giữ ở trong bệnh viện, hiện tại nhìn thấy cảm xúc anh ổn định một chút, mọi người mới giải tán, duy chỉ còn mẹ của anh, ghé vào bên giường, gắt gao cầm lấy tay anh, nặng nề ngủ.

Lương Thần rón ra rón rén xốc chăn lên, xuống giường ôm lấy mẹ của mình, đặt ở trên giường bệnh, cẩn thận đắp chăn cho mẹ, liền cầm điện thoại di động, nhanh chóng vào toilet. Lương Thần làm cách mạng với trong nhà như vậy, tự nhiên sẽ không để cho Cảnh Hảo Hảo biết, lo lắng.

Trước khi anh nuốt thuốc ngủ, bật di động của mình lên, chuyển tới trên di động của Tô Tiểu Tả, cũng bảo Tô Tiểu Tả chỉ tiếp nghe điện thoại của một mình Cảnh Hảo Hảo.

Cho nên Lương Thần tiến vào toilet, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là trực tiếp lấy di động ra, gọi cho Tô Tiểu Tả một cú điện thoại, không đợi Tô Tiểu Tả lên tiếng, liền khẩn cấp mở miệng, hỏi: “Hai ngày này, Hảo Hảo từng liên lạc với tôi không?”

“Đêm qua Cảnh tiểu thư gọi cho ngài một cú điện thoại, tôi dựa theo phân phó của ngài, nói ngài đang họp, có thể phải bận tới giữa trưa hôm nay, có thời gian, ngài sẽ gọi điện lại cho cô ấy.”

Lương Thần nhanh chóng cắt đứt điện thoại, sau đó nhanh chóng đóng cửa, rồi gọi điện thoại lại cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo rất nhanh liền tiếp nghe xong điện thoại, cô ở đầu kia chuyện gì cũng không biết, tựa hồ đang tiếp đãi khách hàng mua hoa, trước khách khí có lễ nói một câu “Hoan nghênh ngài lần sau lại tới”, sau đó mới đối diện điện thoại, mang theo vài phần linh động hô một tiếng tên của anh: “Lương Thần, anh bận xong rồi?”

“Ừ.” Lương Thần nắm di động, kiềm chế vui sướиɠ đại công cáo thành, cố gắng làm cho âm điệu của mình có vẻ bình thản một chút: “Có nhớ anh không?”

Cảnh Hảo Hảo đầu kia điện thoại, tạm dừng một giây, mới dịu dàng “có” một tiếng.

Lương Thần nhịn không được câu môi cười cười, anh đứng ở trước gương toilet, nhìn râu mới mọc ra của mình, liền cầm lấy một cây dao cạo râu Lương Thần đã chuẩn bị, chuẩn bị cạo râu đi.

Cảnh Hảo Hảo ở đầu kia điện thoại, lải nhải nói cho anh biết một số chuyện thú vị phát sinh nơi cửa hàng bán hoa trong một ngày một đêm không gặp cô.

Lương Thần vừa nghe, vừa rửa lưỡi dao một chút, sau đó chợt nghe được bên ngoài truyền đến tiếng của mẹ mình.

Anh đã nói với mẹ, Cảnh Hảo Hảo không chịu gả cho mình, nếu hiện tại bị bà ấy biết, chính mình đang lời ngon tiếng ngọt với Cảnh Hảo Hảo, chẳng phải là hết thảy đều vỡ lỡ ư?

Lương Thần thấp giọng nói một câu vào trong điện thoại: “Hảo Hảo, anh tạm thời có việc, lát nữa lại gọi cho em.”

Liền nhanh chóng cắt đứt điện thoại.

Anh vừa nhét di động vào trong túi, mẹ Lương Thần liền đẩy cửa toilet ra. Lương Thần nhìn mẹ của mình, còn chưa kịp mở miệng gọi một tiếng “Mẹ”, mẹ Lương Thần lại nhìn lưỡi dao Lương Thần cầm trong tay, nhất thời sắc mặt đại biến, chợt xông lên trước, cầm tay Lương Thần, hốc mắt hồng hồng nói: “A Thần, con đang làm cái gì?”

Lương Thần nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mẹ, hơi nhíu mi, anh còn chưa lên tiếng nói chuyện, mẹ anh liền mở miệng, vừa rơi nước mắt, vừa nói: “A Thần, sao con còn nghĩ không thông chứ?”

Lương Thần nghe câu này, mới hiểu được, mẹ đây là cho rằng anh lại cắt cổ tay tự sát.

Lương Thần lập tức liền nở nụ cười, sao có thể chứ, anh ước gì chính mình có thể sống lâu trăm tuổi, làm bạn một đời một thế với Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần vừa định mở miệng giải thích với mẹ của mình, chính mình là muốn cạo râu.

Nhưng lão phu nhân lại rõ ràng là bị anh dọa sợ tới mức tựa như chim sợ cành cong, trông gà hóa cuốc, ngón tay run rẩy cướp đi dao cạo râu trong tay anh, vuốt mặt anh, vừa sủng nịch lại đau lòng nói: “A Thần, bây giờ con đưa địa chỉ của Cảnh Hảo Hảo cho mẹ.”

Lương Thần nhíu mày một chút, nhìn mẹ của mình, có chút phòng bị nói: “Đang yên lành mẹ lấy địa chỉ làm cái gì?”

“Mẹ đi tìm cô ấy cầu hôn cho con!” Lương Thần nghe được những lời nói ra từ trong miệng của mình, nháy mắt sửng sốt một chút.

“Không phải con nói cô ấy sợ hãi người nhà họ Lương không thích cô ấy, không dám cùng một chỗ với con sao? Bây giờ mẹ liền đi tìm cô ấy.” Mẹ Lương Thần lôi kéo Lương Thần đi ra toilet, đặt anh ở trên giường bệnh: “Cô ấy không tin con, cũng sẽ tin tưởng mẹ, hơn nữa mẹ tự mình đi cầu hôn cho con, cô ấy cũng phải cho mẹ chút thể diện chứ.”

Nói tới đây, mẹ Lương Thần hơi dừng một chút, sau đó nói: “Cầu hôn vẫn là có phải đàn ông đi, ba và anh cả con tạm thời không thể đi, mẹ tìm anh hai con cùng đi với em.”

Đáy lòng mẹ Lương Thần chỉ có một suy nghĩ, đó chính là hôn sự này sớm xác định một chút, để con trai nhỏ của mình an tâm.

Con trai nhỏ an tâm, sẽ không nghĩ tự sát khắp nơi, cô cũng liền an tâm.

Lúc này Lương Thần mới hiểu được, mẹ đây là muốn vì anh tự thân xuất mã, đi tìm Cảnh Hảo Hảo cầu hôn.

Từ xưa đến nay, quá trình kết hôn, không phải đều bắt đầu từ cầu hôn ư?

Hơn nữa Trung Quốc hiện tại, cũng có rất nhiều nơi, còn lưu giữ tập tục này.

Quá trình người khác có, Hảo Hảo của anh cũng phải có.

Vừa rồi anh còn nghĩ, kinh hỉ này phải dùng hình thức như thế nào để chia sẻ cho Cảnh Hảo Hảo, hiện tại không phải là một thời cơ đúng lúc ư?

Lương Thần vừa nghĩ, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy mẹ của mình xuất hiện ở cửa hàng bán hoa của cô ấy tìm cô ấy, cô sẽ là phản ứng gì, vừa lấy một tờ giấy, viết địa chỉ cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo xuống.

Mẹ Lương Thần xem địa chỉ kia xong, sau đó liền gọi điện thoại cho anh hai Lương Thần: “A Dương, con tới bệnh viện đón mẹ, theo mẹ đi ra ngoài một chuyến, ở trên đường đến, đi ngân hàng một chuyến, lập một tài khoản mới cho A Thần, gửi vào trong đó……”

Mẹ Lương Thần nói tới đây, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, hỏi: “Lễ hỏi, con cảm thấy cho bao nhiêu thì thích hợp?”

Lương Thần suy nghĩ một chút, sau đó liền báo cho mẹ mình một con số: “201314.”

Lão phu nhân cẩn thận đếm con số Lương Thần nói với mình ở dưới đáy lòng một chút, có chút chần chờ nói: “Mới 20 vạn, có thể hơi ít hay không?”

“Không ít, vừa đúng, hơn nữa, con số này tốt lắm Tư tưởng lão phu nhân không thể cởi mở, hiểu biết như người tuổi trẻ bây giờ, cho nên hoàn toàn không hiểu nổi sáu cái con số này rốt cuộc tốt lắm chỗ nào.

Một gia đình lớn như nhà họ Lương vậy, dùng 20 vạn làm lễ hỏi, tựa hồ hơi khó coi một chút.

Mẹ Lương Thần há miệng nói với con trai thứ hai trong điện thoại, sau đó lại hỏi Lương Thần: “Không được, mẹ vẫn là cảm thấy 20 vạn hơi ít, có muốn ở phía sau thêm một con số 0 nữa không.”

“Không cần.”

Mẹ Lương Thần bị con trai nhỏ của mình huyên náo, hiện tại nào dám có chút ý kiến nào với đề nghị của anh, nhìn thấy anh nói không cần, lập tức không dám chần chờ liền báo con số này với con trai thứ hai trong điện thoại.

Mẹ Lương Thần dừng một chút, lại nói với con thứ hai trong điện thoại: “Ừ, đúng rồi, A Dương, trước đó, con về nhà cũ một chuyến, đi vào phòng mẹ, trong bàn trang điểm để một bộ tam kim, đó là lúc trước mẹ mua còn chưa kịp mang.”

Mẹ Lương Thần dặn xong, sau đó liền cắt đứt điện thoại, nói với Lương Thần: “A Thần, con cũng đừng làm ra chuyện thiêu thân nào hù dọa mẹ nữa, giờ mẹ phải đi cầu hôn cho mẹ, còn con ngốc ở trong bệnh viện thật tốt, chờ tin tức tốt của mẹ!” Mẹ Lương Thần nhìn Lương Thần gật đầu, vẫn là có chút lo lắng, bà tự mình bảo bệnh viện an bài hai người săn sóc, nhưng lại không dám để cho Lương Thần biết mình phái người giám sát anh, cho nên ở trong hành lang, vừa cách cửa sổ nhìn Lương Thần, vừa dò rất nhiều, mãi cho đến con thứ hai của mình tới đón, bà còn không quên dặn dò người săn sóc, nhất định phải trông chừng Lương Thần thật tốt, sau đó mới rời đi.

……

Mẹ Lương Thần ngồi ở trong xe, trên đường đi tìm Cảnh Hảo Hảo, vừa nghĩ đến, Cảnh Hảo Hảo từng nháo một trận với nhà họ Lương, hiện tại lại muốn vào cửa này, đáy lòng cô không phải là không phức tạp.

Nhưng trên thế giới này, không có ba mẹ nào có thể đấu thắng con cái.

Bà không mưu tính sâu xa bằng chồng của mình, chỉ là con trai mình thích, bà cũng thích theo.

Huống chi, lúc trước bà cũng không phải không hài lòng với cô gái Cảnh Hảo Hảo kia.

Nhưng dù vậy, đáy lòng mẹ Lương Thần vẫn khó tránh khỏi có chút khó xử, có chút không biết lúc đối mặt với Cảnh Hảo Hảo, phải mở miệng như thế nào.

Cho nên, vào lúc xe anh hai của Lương Thần dừng ở cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, lão phu nhân giống như cổ vũ chính mình, mở miệng nói: “A Thần thích cô ấy, còn chờ cô ấy đã hơn một năm, đây là duyên phận, cô ấy cũng xinh đẹp hiểu chuyện, thật đúng là một cọc chuyện tốt, con nói đúng không, lão nhị?”

Anh hai Lương Thần làm sao nghe không ra mẹ của mình đây là đang khẩn trương, anh cười xuống xe, kéo cửa xe ra cho mẹ của mình, nói: “Mẹ, người một nhà, ai sẽ so đo những quá khứ lúng túng xấu hổ kia chứ?”

“Đúng, đúng, tương lai là người một nhà, sẽ không so đo, chuyện quá khứ, không cần phải nói.” Ba chữ người một nhà này, thật đúng là khai sáng cho lão phu nhẫn, lão phu nhân đẩy cửa xe ra, để cho lão Nhị chờ ở ngoài cửa, tự mình bước vào cửa hàng bán hoa.

……

Cảnh Hảo Hảo đang ở cầm bình phun nước, phun nước cho Mãn Thiên Tinh, nghe được đẩy tiếng cửa, liền xoay đầu một chút, nhìn thấy mẹ Thần, tay cô bất giác nắm bình phun nước một chút, một tiếng “Hoan nghênh quang lâm” kia liền lập tức nghẹn chết ở trong cổ họng.

Trước khi mẹ Lương Thần tiến vào, rõ ràng là không khẩn trương, nhưng hiện tại nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, bà lập tức khẩn trương lên, đứng ở cửa, nhăn nhăn nhó nhó không nói ra một câu.