Đáy mắt Lương Thần hơi có chút lên men, sau đó mở cửa ra, nhìn chằm chằm vách tường đối diện hành lang trong chốc lát, liền cất bước đi ra ngoài.
Cảnh Hảo Hảo hơi nghiêng đầu một chút, nhìn bóng dáng Lương Thần, cô rất muốn đứng lên, ôm thắt lưng anh, để anh ở lại.
Cô ở trong tình yêu của bọn họ, hướng đến đều không có tự tin, cô vẫn cảm thấy chính mình là không xứng với anh, bản thân cô biết lúc thích anh, vẫn liều mạng cố gắng khiến cho chính mình trở nên dũng cảm.
Nhưng một câu anh vừa thốt ra kia, trong nháy mắt gϊếŧ sạch hết toàn bộ dũng khí cô thật vất vả dùng khí lực tích tụ trong mấy ngày nay không còn một mảnh.
Tay cô đặt ở trêи bàn, muốn nắm thành quyền đầu cho chính mình một ít sức lực, lại phát hiện toàn thân mình lại có thể như là bị định trụ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Dưới đáy lòng cô rõ ràng, vẫn luôn không có nắm chắc tình yêu của bọn họ, thậm chí vào lúc ban đầu khi cô ý thức được yêu anh, cũng đồng thời làm tốt chuẩn bị tách ra với anh.
Nhưng đã làm tốt chuẩn bị, vì sao vào lúc chia tay bây giờ, vì sao đáy lòng của cô còn có thể tuyệt vọng đau đớn giống như vậy?
Loại đau đớn này, càng tuyệt vọng hơn khi mất đi Thẩm Lương Niên, càng trí mạng hơn khi biết Thẩm Lương Niên trật đường ray.
Cô rất khổ sở.
Thậm chí cô không biết chính mình sai ở điểm nào.
Cô thật sự rất muốn hỏi anh một chút, anh rõ ràng biết quá khứ của cô và Thẩm Lương Niên, rõ ràng biết cô yêu anh, vì sao còn muốn trêu chọc cô?
Ở trong dây dưa của bọn họ, luôn không phải là cô chủ động đi trêu chọc anh.
Cô muốn hỏi anh một câu, nếu anh ghét bỏ quá khứ của cô, vì sao anh còn muốn bắt đầu với cô? Vì sao còn muốn đối tốt với cô như vậy……
Cho tới bây giờ Cảnh Hảo Hảo cũng không biết, trong xương của mình, lại có thể sẽ giống như một oán phụ, chỉ trích một người đàn ông như ạậy.
Thật ra, hỏi thì như thế nào?
Ý tứ trong lời nói của anh rõ ràng như vậy, chính là đang ghét bỏ cô thôi……
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, im lặng không lên tiếng ngồi ở trêи chỗ ngồi, cô có thể cảm giác được Lương Thần hơi xoay người, lúc đóng cửa, tầm mắt dừng ở trêи người cô thật lâu, sau đó mới chậm rãi kéo cửa lại.
“Cạch” một tiếng, toàn bộ phòng hoàn toàn im lặng xuống.
Ngay trước đó không lâu, trong phòng này, vẫn còn tràn ngập cảnh tượng triền miên thân mật của anh và cô khắp nơi, hiện tại, lại đã rơi vào cục diện mỗi người đi một ngả như thế.
Cảnh Hảo Hảo mơ hồ cảm thấy đáy lòng mình hơi trở nên có chút lạnh lẽo, cô ngẩng đầu, nhìn chỗ Lương Thần vừa mới ngồi, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Em cho là, những gì em làm, anh đều biết.”
Cô thật sự cho là anh biết.
Cô ngàn dặm xa xôi đi Thượng Hải tìm anh, cô một thân một mình đi bệnh viện lấy vòng hạn chế sinh đẻ trong cơ thể xuống, cô tìm không thấy anh vẫn không ngừng gọi điện thoại cho anh……
Nhưng thật không ngờ, đến cuối cùng, đổi lấy chính là anh không tin.
Lúc Lương Thần ở đây, cô không rơi một giọt nước mắt nào, hiện tại anh đi rồi, cô mới dám tuôn rơi nước mắt xuống.
Hóa ra, thương tổn sâu nhất trêи thế giới này, không phải phản bội cũng không phải không thích, mà là xa cách và lạnh lùng sau khi yêu cực hạn đột nhiên.
……
Ánh mặt trời giữa trưa mùa đông, sáng rỡ ấm áp.
Lương Thần lại cảm giác được một cỗ lạnh thấu tâm, anh không biết chính mình rốt cuộc đã dùng tâm tình như thế nào để nhìn con số màu đỏ trong thang máy, nhảy lên số từng tầng một.
Anh cũng không biết chính mình mở bước chân gian nan, đi từng bước một ra khỏi tòa nhà tiểu khu Cảnh Hảo Hảo như thế nào.
Anh chỉ biết là, sau khi mình ngồi lẳng lặng ở trêи ghế lái hồi lâu, mới mơ mơ màng màng hồi thần lại, chính mình lại có thể bộc phát toàn bộ oán giận đè nén nơi đáy lòng mình.
Tình yêu của anh và Cảnh Hảo Hảo, nhìn như phát triển thuận lý thành chương, nhưng đáy lòng anh không có một ngày an ổn.
Từ sau khi anh biết chính mình yêu cô, chưa từng có nhẫn tâm với cô, đây là lần đầu tiên……
Anh thật sự rất muốn biết, đáy lòng của cô, rốt cuộc có phải thật sự thương anh hay không.
Lương Thần dựa vào lưng xe, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt có một chút ướŧ áŧ tràn ra.
Qua hồi lâu, anh mới nâng tay lên, nhẹ nhàng lau quệt nước mắt nơi khóe mắt của mình, lấy di động ra, gọi cho trợ lý một cú điện thoại, bảo anh ta dừng trang trí tám giờ rưỡi vĩnh viễn.
Cầu hôn đêm nay…… Không có.
Cắt đứt điện thoại, Lương Thần thở ra một hơi thật dài, chậm rãi khởi động xe, giẫm chân ga, rời đi.
……
Cảnh Hảo Hảo càng khóc càng thương tâm, cuối cùng trực tiếp ghé vào trêи bàn khóc thành tiếng, vẫn khóc đến cô cuối cùng tinh bì lực tẫn, Cảnh Hảo Hảo mới miễn cưỡng cố đứng lên từ trêи ghế.
Cô nhìn thấy đống hỗn độn bị Lương Thần quét xuống đất, cháo anh nấu, lan tràn cả mặt đất, nước canh đều đã khô khốc.
Cô giật giật môi, đi vào toilet, cầm khăn lau, ngồi xổm trêи đất, nhặt những mảnh vụn chén kia lên ném vào trong thùng rác, sau đó dùng khăn lau mặt đất đến khi sạch sẽ.
Cảnh Hảo Hảo nhặt di động của mình từ dưới bàn ăn lên, đi vào phòng ngủ, mặc một kiện áo khoác, cầm túi xách của mình, đi ra khỏi nhà.
Cảnh Hảo Hảo đón một chiếc xe taxi, trực tiếp đi bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.
……
Vào đêm giáng sinh kia, Thẩm Lương Niên đã đến quảng trường mình từng theo Cảnh Hảo Hảo ngắm mưa sao băng ngây người cả đêm.
Mãi cho đến ba giờ rạng sáng, chung quanh quảng trường đều vẫn là một mảnh huyên náo, Thẩm Lương Niên một mình lẳng lặng dựa vào cửa xe của mình, nâng đầu, nhìn đèn Khổng Minh được những đôi tình nhân thả lên trời nơi chân trời, nghĩ đến lúc trước khi chính mình và Cảnh Hảo Hảo thả đèn Khổng Minh, hứa hẹn nguyện vọng: Nguyện một lòng, đến già cũng không chia ly.
Đó là lễ Giáng Sinh đầu tiên của anh và Cảnh Hảo Hảo, cho tới bây giờ anh và cô đều chưa từng nói yêu đương, đều là mối tình đầu của nhau, anh vì lễ Giáng Sinh kia, chuyên tâm sưu tập ở trêи mạng rất nhiều sáng kiến, nhưng cuối cùng lại lựa chọn hình yhwcs bảo thủ nhất, mang theo Cảnh Hảo Hảo đi ăn một chút cơm, sau đó xem một bộ phim, cuối cùng đến quảng trường này cùng nhau thả đèn Khổng Minh với cô.
Đêm giáng sinh kia, rất lạnh, tay và mặt Cảnh Hảo Hảo bị đông lạnh đỏ rực, anh đau lòng để tay của cô vào trong quần áo của mình.
Anh và cô dựa vào gần như vậy, anh kìm lòng không đậu cúi đầu, hôn lên cánh môi của cô.
Đó là nụ hôn đầu tiên của anh và cô.
Lúc đó, chung quanh nhiều tình nhân như vậy, nhưng bạn gái của những người đàn ông kia, lại không có xinh đẹp như Hảo Hảo của cô, lúc ấy anh tựa như, nữ thần may mắn thật sự đang chiếu cố anh.
Chỉ tiếc, cuối cùng anh phạm hồ đồ, chọc chạy nữ thần may mắn, anh không có Cảnh Hảo Hảo, hiện tại cũng sắp không còn mạng.
Thẩm Lương Niên vẫn đứng đến mười giờ sáng hôm sau, mới trở lại trêи xe của anh, lái xe, chậm rãi chuẩn bị về nhà.
Lúc đi hơn nửa đường, bụng thật sự có chút đói, liền đứng ở cửa một cửa hàng tiện lợi, muốn đi mua chút đồ ăn, kết quả, khóa xe, xoay người đi còn chưa tới hai bước, cả người không biết sao lại chợt ngã quỵ ở trêи đất.
Lúc Thẩm Lương Niên tỉnh lại lần nữa, phát hiện ánh nắng ngoài cửa sổ đã có chút mỏng manh, anh vẫn luôn cảm thấy chính mình như là đã mơ một giấc mộng thật dài, sửng sốt hồi lâu, mới nâng tay lên, muốn xoa cái trán một chút, lúc này mới phát hiện, chính mình lại có thể đang truyền dịch.
“Tỉnh?” Một giọng nữ dịu dàng, vang lên bên người anh.
Thẩm Lương Niên giật giật tròng mắt, nhìn thấy một nữ y tá đặc biệt trẻ tuổi xinh đẹp, mở to một đôi mắt nhìn anh.
Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng gật gật đầu, còn chưa có mở miệng nói chuyện, vậy nữ y tá liền dứt khoát nói tình huống của anh một lần:“Hôm nay chúng tôi nhận được có người gọi 110, đi qua cứu chữa cho anh, hiện tại ung thư dạ dày của anh đã nghiêm trọng, nếu tiếp nhận trị liệu, còn có thể duy trì một đoạn thời gian sinh mệnh, nếu không tiếp nhận, tình huống có thể sẽ thực không xong.”
Những lời này, mỗi lần Thẩm Lương Niên đến bệnh viện lấy thuốc, bác sĩ già kia sẽ luôn thông báo lặp lại như vậy, chính anh đã sắp thuộc lòng rồi.
Cho nên, Thẩm Lương Niên chán đến chết nhắm hai mắt lại.
Nữ y tá vừa định tiếp tục nói chuyện, di động trong túi cô đột nhiên vang lên, nữ y tá nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, tiếp nghe: “Cảnh tiểu thư sao? Cô đến rồi? Thẩm tiên sinh đang nằm ở tầng ba. Được, gặp sau.”
Mắt nhắm lại của Thẩm Lương Niên, chợt mở ra: “Cảnh tiểu thư?”
“Chính là Cảnh Hảo Hảo, lúc anh té xỉu, chúng tôi sợ đột ngột cần người ký tên làm phẫu thuật, nhìn thấy số điện thoại của cô ấy lưu ở vị trí thứ nhất trong di động của anh, chúng ta nghĩ không phải bạn gái của anh cũng là người thân của anh, cho nên gọi điện thoại cho cô ấy, thông báo cô ấy.”
“Các người thông báo cho Cảnh Hảo Hảo?”
“Đúng vậy, Thẩm tiên sinh, Cảnh tiểu thư đã đến cửa bệnh viện, hiện tại cô ấy đang tới đây.” Nữ y tá nói xong, còn cười tủm tỉm hỏi một câu: “Thẩm tiên sinh, Cảnh tiểu thư là bạn gái anh sao?”
Thân thể vốn suy yếu của Thẩm Lương Niên, đột nhiên không biết khí lực đến từ nơi nào, chợt ngồi dậy từ trêи giường.
“Thẩm tiên sinh, anh muốn làm cái gì?” Nữ y tá quá sợ hãi tiến lên, muốn ngăn cản hành động của Thẩm Lương Niên.
Thẩm Lương Niên lại dùng ánh mắt âm trầm, trừng mắt nhìn nữ y tá, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Ai cho các người gọi điện thoại cho cô ấy?”
Thẩm Lương Niên nói xong, liền trực tiếp nâng tay lên, rút đầu kim trêи cổ tay mình, sau đó trực tiếp nhấc quần áo ở bên mình lên, đi vào toilet, nhanh chóng thay đổi.
“Thẩm tiên sinh, tình huống bây giờ của anh rất không tốt, không thể như vậy……”
Nữ y tá còn chưa nói xong, Thẩm Lương Niên liền xoay qua, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nữ y tá một cái, nữ y tá sợ tới mức im lặng, lúc này Thẩm Lương Niên mới đi đến trước gương, nhìn thấy chính mình bên trong, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, tựa hồ cũng không có cái gì không ổn, lúc này mới cầm lấy áo khoác, mặc chỉnh tề, sau đó bước đi ra phòng bệnh.
Thẩm Lương Niên đi tới cửa thang máy, bởi vì thân thể suy yếu, anh đặt sức nặng toàn thân của mình ở trêи vách tường phía sau, anh đợi chưa tới hai phút, liền nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đi ra từ trong thang máy.
Anh vẫn duy trì tư thế hiện tại không hề nhúc nhích, lên tiếng hô một câu: “Hảo Hảo.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Thẩm Lương Niên quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt, hoàn toàn nhìn không ra một chút tình huống nguy cấp như lời nữ y tá nói, mi tâm của cô nhẹ nhàng cau lại, còn chưa có mở miệng nói chuyện, Thẩm Lương Niên liền kéo môi, cười cười, giành trước một bước mở miệng nói: “Hảo Hảo, anh thật không nghĩ tới, em lại thật sự đến đây.”
Thân thể Cảnh Hảo Hảo cứng ngắc một chút, đánh giá Thẩm Lương Niên từ trêи xuống dưới hai vòng, phát hiện anh không có gì ngoài người gầy một chút, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, không khác gì bình thường, dừng trong chốc lát, sau đó mới mở miệng, hỏi: “Anh không có sinh bệnh?”
Thẩm Lương Niên liền thoải mái nhún vai, không nói gì.
Cảnh Hảo Hảo nhìn hành động không chút để ý như vậy của anh, đột nhiên có một cỗ lửa dâng lên từ trong lòng của cô, cánh môi của cô run nhè nhẹ lên, qua nửa ngày, mới hỏi ra từ chữ: “Anh đang gạt tôi?”
Lúc ban đầu khi bị bệnh, anh cũng không có nói cho cô biết.
Hiện nay, anh đã sắp chết, sao anh lại có thể để cô biết được.
Cô và Lương Thần thoạt nhìn trôi qua rất tốt, tuy rằng anh không biết, Lương Thần có thể cho cô một tương lai tốt đẹp hay không, nhưng bây giờ anh đã suy nghĩ rõ ràng, cô cao hứng là được rồi.
Anh đã rời khỏi thế giới của cô, anh sẽ nghe lời của cô, sẽ không quấy rầy cô nữa.
Lúc này đây, y tá gọi điện thoại cho cô, đúng lúc nhân cơ hội này, để cho anh sắm vai người xấu một lần, để cho một tia tình cảm cuối cùng trong mười năm còn sót lại nơi đáy lòng cô, đều hoàn toàn hủy diệt đi.
Ánh mắt Thẩm Lương Niên bình tĩnh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu, mới mở miệng, nói: “Hảo Hảo, anh không lừa em, sao anh có thể biết, em có phải còn để ý anh hay không?”
Bởi vì khí lực trong cơ thể không đủ, cho nên nói một chữ, đều phải phí khí lực rất lớn, cho nên anh cố ý thả âm điệu rất nhẹ.
Âm trong lời nói của anh vừa mới rơi xuống, cả người Cảnh Hảo Hảo đột nhiên giống như là điên rồi, nhào tới trước, hung hăng nâng tay lên, đánh lên trêи ngực của anh.
Thẩm Lương Niên dùng sức dựa vào vách tường phía sau, cố gắng duy trì chính mình sẽ không té ngã trêи đất, yên lặng chịu được quyền đầu của Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo đánh đánh, đột nhiên liền rơi nước mắt, cô là thật nghĩ đến anh xuất hiện nguy hiểm, cô mới tới đây, kết quả anh lại tự biên tự diễn một tuồng kịch, đến thử có phải đáy lòng của cô còn có anh hay không?
Cuối cùng Cảnh Hảo Hảo có thể không có khí lực, đột nhiên dừng tay, cô hàm chứa lệ, nhìn Thẩm Lương Niên, mở miệng, giọng nói mang theo một chút khẩn cầu: “Thẩm Lương Niên, coi như tôi cầu xin anh, về sau, anh đừng ở xuất hiện ở trong thế giới của tôi nữa, được không? Tôi cầu xin anh, buông tha tôi đi……”
Từ sau khi Cảnh Hảo Hảo chia tay với anh, chưa bao giờ có khẩu khí ăn nói khép nép nói chuyện nhiều với anh như vậy, cô luôn phẫn nộ, quyết tuyệt.
Cô như vậy, làm cho đáy lòng Thẩm Lương Niên chợt co rút đau một chút, vẻ mặt của anh cũng biến đổi một trận, nhưng rất nhanh liền khôi phục lạnh nhạt trước sau như một.
Anh hơi nghiêng đầu sang một bên, tránh né đáy mắt khẩn cầu kia của Cảnh Hảo Hảo.
Giọng nói của Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút nghẹn ngào: “Thẩm Lương Niên, anh có biết hay không, anh thật sự hại chết tôi…… Coi như tôi cầu xin anh…… Về sau chuyện gì của anh, mặc kệ là sống hay chết, đều không liên quan gì tới tôi, có thể chứ?”
Lúc này đây, cô thật là hoàn toàn tuyệt vọng với anh đi…… Thẩm Lương Niên hơi rũ mi mắt, chỉ cảm thấy ngực như là bị ngọn lửa sáng rực thiêu đốt.
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, lau nước mắt, nhìn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, liền xoay người, vội vàng đi vào thang máy.
Thẩm Lương Niên nhìn cửa thang máy đóng lại trước mặt, trượt xuống, một sức lực chống đỡ trong cơ thể anh, trong nháy mắt liền biến mất không còn một mảnh, cả người không hề có dấu hiệu gục ở trêи đất.
Hảo Hảo, đây là một chuyện cuối cùng anh làm cho em.
Lúc trước anh vẫn cảm thấy, đối mặt với tình yêu, là ích kỷ, anh cũng ích kỷ nghĩ rằng, khiến cho em và Lương Thần hiểu lầm nhau, như vậy em có thể sẽ trở lại bên người anh.
Nhưng hiện tại…… anh thật sự hy vọng, lúc này đây em là hận anh từ trong xương, như vậy…… đợi đến một ngày đó trong tương lai, khi em biết anh rời khỏi thế giới này, đáy lòng sẽ không bởi vì anh, mà có quá nhiều khổ sở.
Thẩm Lương Niên rõ ràng toàn thân khó chịu muốn chết, nhưng khóe môi hết lần này tới lần khác lại gợi lên một chút ý cười.
Tay vẫn bị chôn ở trong túi của anh, vô lực rơi ra ngoài, lỗ kim tiêm bị anh rút ra, có đỏ tươi tinh tế chảy xuôi ra, khiến ống tay áo sơ mi của anh, đều nhuộm thành màu đỏ tươi.
……
Ngày đó cãi nhau bởi vì Thẩm Lương Niên, Lương Thần xoay người rời đi, đã mấy ngày không liên lạc với Cảnh Hảo Hảo.
Ở Thượng Hải ngây người hơn hai mươi ngày, công việc tập đoàn Giang Sơn bên này chồng chất rất nhiều, đều là văn kiện cần Lương Thần kí tên, tựa như núi cao, hơn nữa sản phẩm mới đưa ra thị trường, lễ tuyên bố, cùng với họp hằng năm, thật là khiến Lương Thần bận đến có chút không thể thoát ra.
Nhưng thỉnh thoảng lúc rãnh rỗi, Lương Thần vẫn sẽ lấy di động riêng của mình ra, rõ ràng không có nhắc nhở gì, nhưng lại vẫn nhìn cuộc gọi và tin nhắn một chút, vẫn luôn không có tin nhắn và cuộc gọi Cảnh Hảo Hảo gửi tới.
Anh tinh tường nhớ rõ, từ chạng vạng ngày mình rời khỏi nhà Cảnh Hảo Hảo, nhận được điện thoại của trợ lý, nói với chính mình, nói: “Cảnh tiểu thư đi bệnh viện.”
Chỉ vài chữ đơn giản, lại hung hăng nắm chặt ngực của anh, khiến cả người anh giống như bị cường ngạnh xé rách.
Anh không rêи một tiếng cắt đứt điện thoại.
Đổi lại trước đây, anh đã sớm chủ động liên hệ với cô, nhưng lúc này đây, anh lại đè ép tính tình của mình, bức bách bảo trì bình thản của mình.
Chỉ là thời gian càng lâu, tâm tình của anh càng không xong, thậm chí, càng không xác định, cũng hiện lên ra theo.
……
Mấy ngày ban đầu, Cảnh Hảo Hảo thật là có chút không thích ứng.
Trong thời gian dài như ạậy, mặc dù Lương Thần không bồi ở bên người cô, nhưng vẫn sẽ liên hệ tin nhắn với cô, hiện tại di động của cô vào giờ tan sở mỗi ngày, đều là cực kỳ im lặng.
Người kia, từ sau ngày rời khỏi đó, liền giống như bốc hơi khỏi sinh mệnh của cô, biến mất không còn một mảnh.
Ban ngày Cảnh Hảo Hảo ở công ty thoạt nhìn không khác gì bình thường, nhưng buổi tối về trong nhà, cô lại thường xuyên một mình nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trong nhà bắt đầu ngẩn người.
Người đàn ông kia, số lần đến nhà cô cũng không nhiều, nhưng trong nhà cô lại có thể bất tri bất giác đã chất đống rất nhiều thứ thuộc về anh
Mỗi lần khi cô nhìn thấy, luôn sẽ kìm lòng không đậu nhớ về chuyện của anh.
Buổi sáng thứ bảy, Cảnh Hảo Hảo ngủ một giấc lấy lại sức, buổi tối, lại không thể nào ngủ được, cô mở ti vi ra xem tiết mục văn nghệ, xem đến chỗ buồn cười, nhịn không được câu môi cười cười, sau đó liền mở miệng nói: “Lương Thần, rót cho em ly nước.”
Đáp lại cô, lại là một mảnh trầm mặc.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm TV, sửng sốt một chút, ý cười nơi khóe môi dần dần thu liễm, sau đó cô mới ý thức được, người đàn ông kia lại có thể đã xâm nhập vào trong sinh mệnh của cô sâu như vậy rồi.
Trong TV vẫn là một mảnh tiếng cười như trước, nhưng cô lại không có chút hưng trí nào, cầm lấy điều khiển từ xa, tắt ti vi, yên lặng đứng lên rót một ly nước cho mình, uống hai ngụm, cầm lấy di động lên.
Cô nhấn mở tên Lương Thần, nhìn chằm chằm vài giây, bên tai lập tức liền lời Lương Thần đã nói với cô vào ngày rời đi đó: Hảo Hảo, anh thật hy vọng em là một cô gái không có quá khứ.
Đầu ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng vẫn không có ấn xuống màn hình, trực tiếp ném điện thoại di động tới trêи sô pha một bên.
Cô và Lương Thần nhìn như là nổi lên xung đột vì Thẩm Lương Niên, thật ra, chuyện ngày đó của Thẩm Lương Niên, chẳng qua là một ngòi nổ, khiến cho cô hiểu rõ, cô vĩnh viễn luôn không hiểu, suy nghĩ nơi đáy lòng Lương Thần.
Cô biết, người ở bên ngoài nhìn vào, chính mình khắp nơi đều không xứng với Lương Thần, cô cũng hiểu được, người nhà họ Lương, lúc trước điều tra cô như vậy, thật ra cũng chỉ là không hy vọng Lương Thần cưới một cô gái bình thường như cô.
Cô vẫn nghĩ, Lương Thần đối tốt với cô, như vậy là được, nhưng thật không ngờ, đáy lòng người đàn ông kia, lại có thể cũng để ý cô như vậy.
Cô vẫn nghĩ đến, tình yêu chính là hai bên tình nguyện, chỉ cần yêu nhau, vốn không có thích hợp hay không thích hợp đáng nói này, nhưng hiện tại, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đã bắt đầu nghĩ, rốt cuộc cô và Lương Thần thích hợp hay là không thích hợp?
Anh là cao cao tại thượng như vậy, có lẽ cả đời này của cô, dùng hết toàn lực leo lên, cũng không nhất định có thể đứng ở vị trí sóng vai với anh.
Huống chi, từ ngày nào đó, sau khi anh rời khỏi, không còn đi tìm cô nữa……
Nghĩ như thế nào, đều giống như là, ý tứ cứ như vậy liền kết thúc.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy gối ôm một bên, ôm vào trong ngực, sững sờ nhìn chằm chằm vị trí hư không, bất động.
Qua hồi lâu, cô mới nhớ tới, tựa hồ mình vẫn còn đang cầm tấm thẻ của Lương Thần, mà chỗ của anh, còn cầm chìa khóa nhà và thẻ của cô.
Cô có thể đổi khóa cửa, về tấm thẻ kia, dù sao bên trong cũng không có tiền, cô có thể đi ngân hàng làm một cái tài khoản mới.
Nhưng thẻ của anh không giống, bên trong nhiều tiền như vậy, cô không có đạo lý cầm tiền của anh.
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, suy nghĩ trong chốc lát, muốn gọi cho Lương Thần một cú điện thoại, hỏi anh khi nào thì có thời gian, chính mình trả tấm thẻ kia lại, nhưng cầm lấy di động, vừa nghĩ đến mặt đối mặt đưa thẻ chia anh, nói chia tay, Cảnh Hảo Hảo lại không thể nào có can đảm gọi cú điện thoại này qua.
Cô nhớ tới, Lương Thần từng lưu số điện thoại của Tô Tiểu Tả cho mình, vì thế Cảnh Hảo Hảo liền gọi cho Tô Tiểu Tả.
Hôm nay là cuối tuần, Tô Tiểu Tả có thể đang chơi ở bên ngoài, lúc tiếp nghe điện thoại, còn chưa nghe được giọng nói của Tô Tiểu Tả, Cảnh Hảo Hảo chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc, cách hai phút, đầu kia điện thoại mới im lặng xuống, truyền đến âm điệu dễ nghe trước sau như một của Tô Tiểu Tả: “Cảnh tiểu thư, cô gọi iện thoại cho tôi có chuyện gì sao?”
Cảnh Hảo Hảo dừng một chút, mới nói: “Gần đây cô có thời gian không? Tôi muốn gặp mặt cô một lần.”
Tô Tiểu Tả rất buồn bực Cảnh Hảo Hảo tìm cô có chuyện gì, cô cũng không biết Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần náo loạn không được tự nhiên, cho nên đặc biệt khách khí nói: “Có thể phải tới thư năm cuổi tuần, gần nhất tôi đang trong thời gian nghỉ ngơi, hiện tại không ở thành phố Giang Sơn.”
Cảnh Hảo Hảo nghĩ cũng không kém mấy ngày, liền gật gật đầu, nói: “Được, vậy chờ thứ năm cuối tuần cô về thành phố Giang Sơn rồi nói sau.”
……
Cuộc sống thiếu Lương Thần, khiến Cảnh Hảo Hảo lại nhớ tới lúc ban đầu khi trở về thành phố Giang Sơn từ nước Anh, những ngày đơn độc buồn tẻ đi làm năm ngày chín giờ muộn như trước.
Đêm thứ năm kia, bộ phận một buổi liên hoan, lúc trước, Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần có hẹn, sẽ luôn từ chối những liên hoan này.
Hiện tại, cô ngược lại càng ngày càng sợ về nhà, một mình cô đơn đứng ở trong phòng nhớ nhung Lương Thần, cho nên buổi tối liền cùng người trong bộ phận, cùng đi khách sạn Tứ Quý.
Lúc đứng ở cửa khách sạn Tứ Quý, Cảnh Hảo Hảo lập tức liền nghĩ đến chính mình và Lương Thần là quen biết ở nơi này.
Vốn thật vất vả nói nói cười cười với đồng nghiệp ở dọc đường, quên mất tâm tình bi thương, lại lập tức quấn vào trong ngực.
Nhớ tới lúc đầu gặp mặt, lại như là trời đất đảo lộn.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa, lập tức liền phát ngốc.
“Hảo Hảo, sao cô không đi?” Trợ lý Tô Tô ngồi ở đối diện cô tiến tới đây, vẫy tay ở trước mặt cô, Cảnh Hảo Hảo chợt hoàn hồn, nhìn thoáng qua Tô Tô, cười cười với cô ấy, nói: “Tôi là lần đầu tiên đến địa phương sa hoa như vậy, bị chấn động.”
Tô Tô nâng tay lên, đẩy bả vai Cảnh Hảo Hảo, sau đó kéo cánh tay của cô, vừa đi vào trong, vừa không tin nói: “Hảo Hảo, cô là giả bộ đi, bạn trai cô có tiền như vậy, cô còn có thể chưa từng tới khách sạn Tứ Quý sao?”
Bạn trai…… Cảnh Hảo Hảo chưa từng nhác tới với bọn họ, chỉ là lúc Lương Thần theo đuổi cô, hoa tươi không ngừng, còn thường xuyên ở dưới lầu công ty cô đón cô, bị đồng nghiệp nhìn thấy qua vài lần.
Tuy rằng mọi người không biết người ngồi bên trong xe là ai, nhưng nhìn xe kia, mọi người đều biết, là một kẻ có tiền.
Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, tuy rằng trêи mặt còn lộ ra ý cười nhợt nhạt, nhưng đáy lòng lại hơi nổi lên một chút chua sót.
“Đúng rồi, Hảo Hảo, gần đây sao bạn trai cô lại không tới đón cô tan ca, đi công tác à?” Tô Tô tò mò quay đầu, hỏi.
Cảnh Hảo Hảo kéo kéo môi, miễn cưỡng nặn ra một tươi cười, cũng không muốn nói chuyện nhiều về đề tài này, liền dời đi đề tài.
……
Đêm nay, nhà họ Lương cũng có một buổi liên hoan, chỉ là không có ở nhà cũ nhà họ Lương, lại chọn khách sạn Tứ Quý.
Từ sau khi Duyên Hoa tỏ tình với Lương Thần bị cự tuyệt, Duyên Hoa rất ít đến tìm Lương Thần, giữa hai người cũng không hề không đề cập tới chuyện đêm kia, ngẫu nhiên chạm mặt ở nhà họ Lương, cũng đều chỉ khách khách khí khí lên tiếng chào hỏi, cũng không có trao đổi quá nhiều.
Đêm nay, là sinh nhật chị dâu cả của Lương Thần, Duyên Hoa tự nhiên sẽ có mặt, cô cố ý chọn một nơi cách Lương Thần rất xa ngồi xuống.
……
Đồng nghiệp bộ phận Cảnh Hảo Hảo có chút nhiều, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, lại có thể bất tri bất giác trì hoãn đến mười giờ rưỡi tối.
Tính tiền xong, một nhóm người đi ra từ trong khách sạn Tứ Quý, mọi người tạm biệt nhau, có xe thì lên xe của mình rời đi, đón xe taxi, trực tiếp đứng ở cửa đón xe rời đi.
Hai người Cảnh Hảo Hảo và Tô Tô đúng lúc cùng đường, liền đi tới trạm xe buýt phía trước không xa chờ xe buýt.
Gió mùa đông có chút lạnh, lúc đêm khuya này, trạm xe buýt cuối cùng, thời gian chờ khó tránh khỏi có chút lâu, Cảnh Hảo Hảo và Tô Tô đứng ở dưới biển quảng cáo trạm xe buýt, nhìn giới thiệu phim mới nhất, Tô Tô chỉ vào một bộ phim cổ trang nói: “Lần này nữ chính của Trương Đạo, vẫn là Duyên Hoa!”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, đúng lúc nhìn thấy xe buýt tới đây, liền lôi kéo Tô Tô cùng tiến lên xe, đúng lúc ngồi ở trêи vị trí, cô liền xuyên qua cửa kính xe buýt, thấy được Duyên Hoa mà Tô Tô vừa mới nhắc tới, đi ra từ cửa khách sạn Tứ Quý.
Duyên Hoa đi tuốt đằng trước, phía sau liên tiếp đi ra vài người nhà họ Lương, sau đó cô liền nhìn thấy mẹ Lương Thần đi theo bên người Lương Thần.
Cách có chút xa, Cảnh Hảo Hảo thấy không rõ vẻ mặt Lương Thần, nhưng có thể nhìn thấy những người quần áo đẹp đẽ quý giá này, lên xe quý giá sang trọng.
Không giống như là cô, ngồi ở trêи xe buýt một đồng xu liền có thể đến nơi, cô cũng không như là Duyên Hoa vậy, có thể mặc quần áo nhãn hiệu sang quý, khí chất tao nhã đứng chung một chỗ với người nhà của anh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Xe buýt chậm rãi khởi động, Cảnh Hảo Hảo kéo tầm mắt trêи người Lương Thần về, cô nhìn cảnh đêm không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, nghĩ chính mình và Lương Thần vốn là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, cho dù có giao nhau, đó cũng không phải hai đường quấn chặt chung một chỗ, chỉ là giao nhau qua đi, sẽ càng đi càng xa.
Giống như là anh tùy tùy tiện tiện liền đưa cho cô một tấm thẻ, bên trong còn có 100 triệu, cô lại không can đảm cầm 100 triệu kia, đi trung tâm thương mại cuồng quét, chỉ dám thật cẩn thận lấy ra 1000 đồng tiền từ bên trong.
Hốc mắt Cảnh Hảo Hảo, hơi trở nên có chút hồng.
Không có yêu, không biết yêu nhất là cảm thụ gì.
Cô có thể biết rõ, chính mình yêu nhất là Lương Thần…… Cảm giác của cô với Lương Thần, là tình yêu danh xứng với thực, không giống như là trước kia, giữa cô và Thẩm Lương Niên, dây dưa nhiều hơn là thân tình.
Cho nên, lúc cắt đứt với Thẩm Lương Niên, cô càng là tức giận, giống như là phẫn nộ người nhà ruồng bỏ chính mình, nhưng hiện tại, xa cách với Lương Thần như vậy, cô phát giác, đáy lòng của mình có…… chính là đau đớn.
Cảnh Hảo Hảo xuống xe buýt, liền nhận được điện thoại của Tô Tiểu Tả, nói cho cô biết, cô ấy đã về tới thành phố Giang Sơn, hỏi cô ngày nào có thời gian, gặp mặt với cô.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, liền chọn thứ bảy.
Cắt đứt điện thoại của Tô Tiểu Tả, Cảnh Hảo Hảo đứng ở dưới lầu ngây người trong chốc lát, mới lên lầu, trở lại trong phòng, là một phòng lạnh lẽo, lải nhải đấu võ mồm trước kia của cô và Lương Thần, giống như phát điên vang vọng lên bên tai cô.
Cảnh Hảo Hảo đóng cửa lại, lúc mở tủ đổi giày ra, nhìn thấy giày của Lương Thần ở bên trong, cô sửng sốt trong chốc lát, bước đi vào phòng ngủ, lúc đổi áo ngủ, lại nhìn thấy trong tủ quần áo treo vài bộ quần áo của Lương Thần, lại sửng sốt trong chốc lát, sau đó cầm nội y, đi toilet, lúc tắm rửa, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy sữa tắm của nam, dao cạo râu, bàn chải đánh răng còn có sữa rửa mặt của nam, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên cảm thấy, đáy lòng cả người của mình đau càng thêm lợi hại.
Mấy thứ này, mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy, mỗi lần nhìn thấy, đều sẽ mơ mơ hồ hồ cảm thấy, thật ra Lương Thần còn có thể đến phòng ở này của cô
Nhưng cách anh và cô cãi nhau rời đi, đã qua nửa tháng, người đàn ông kia, là thật quyết tâm chia tay với cô đi.
Chỉ là một mình cô không muốn tin tưởng, vẫn cảm thấy bọn họ chính là đang rùng mình, anh nguôi giận, liền có thể trở về.
Cảnh Hảo Hảo tắm rửa xong, đi ra từ phòng tắm, phát hiện ngoài cửa sổ đã nổi lên gió lớn, rơi tuyết lớn xuống.
Tiếng gió có chút mạnh, đánh cho cửa sổ rung động vù vù, Cảnh Hảo Hảo mơ hồ có chút sợ hãi, lại không ngủ được, vì thế dứt khoát lấy hai cái thùng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cảnh Hảo Hảo trước gấp từng bộ quần áo của Lương Thần, dùng gói to đựng tốt, đặt ở dưới cùng thùng gâấy, sau đó liền bắt đầu bỏ giày vào trong hộp, bỏ vào trong thùng giấy, cuối cùng khi cô cầm túi plastic, đứng ở trong phòng tắm xếp đồ dùng rửa mặt của anh, cả người Cảnh Hảo Hảo bắt đầu có chút ăn không tiêu, khó chịu ngực phát đau, từng giọt nước mắt liền lăn xuống
Cô chưa bao giờ biết, cường ngạnh dứt bỏ một người đàn ông ra khỏi sinh mệnh của mình, lại có thể đau như vậy!
Cảnh Hảo Hảo đặt đồ dùng rửa mặt của Lương Thần ở phía trêи cùng của thùng, sau đó khép lại, lấy băng dán dán chặt, đem đến cửa, chuẩn bị ngày mai ra cửa, sẽ ném toàn bộ những thứ đồ này.
……
Mãi đến sáng sớm Cảnh Hảo Hảo mới ngủ thϊế͙p͙ đi, nhưng nghĩ đến cuộc hẹn với Tô Tiểu Tả, cô ngủ cũng không an ổn, chỉ mới mười giờ, cô liền tỉnh lại.
Sớm mặc quần áo, sửa sang lại chỉnh tề chính mình, sau đó ngồi ở bên giường bắt đầu ngẩn người, cách hồi lâu, cô mới đi đến trước ngăn tủ một bên, cầm chìa khóa, mở khóa, lấy thẻ của Lương Thần từ bên trong ra.
Từ ngày đó, sau khi cô nhìn thấy số dư trong thẻ của anh, liền sợ hãi mất đi, sau chưa từng dùng qua, còn bảo giữ thích hợp ở trong ngăn kéo.
Cảnh Hảo Hảo đặt thẻ ở trong túi xách, trước khi ra cửa, cô nhìn thấy đồ của Lương Thần dọn dẹp vào tối hôm qua, cúi người ôm lấy muốn vứt bỏ, cuối cùng lại vẫn có chút luyến tiếc, vẫn thả lại tại chỗ, sau đó đi ra khỏi nhà.
Tiền lương Cảnh Hảo Hảo được phát là tiền mặt, cô tìm một ngân hàng, cắm thẻ của Lương Thần vào trong máy rút tiền, cầm 1000 đồng tiền, gửi vào, sau đó lấy thẻ ra, liền đón một chiếc xe taxi, trực tiếp đi đến nơi hẹn gặp Tô Tiểu Tả.
……
Dù là thứ bảy, nhưng Lương Thần vẫn tăng ca trong công ty như trước.
Tuyệt đại đa số nhân viên trong công ty đều không có đến đi làm, cho nên có vẻ có chút lạnh lùng, Lương Thần phê xong một phần văn kiện cuối cùng, có chút mệt mỏi tựa vào trêи ghế ngồi, xoa xoa mi tâm của mình, sau đó di động đặt ở trêи bàn, đột nhiên vang lên.
Là di động riêng.
Suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu anh, là Cảnh Hảo Hảo, cho nên nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động, kết quả nhìn thấy lại là tin nhắn ngân hàng gửi đến.
Trong tấm thẻ anh đưa cho Cảnh Hảo Hảo kia, được gửi vào 1000 đồng.
Không cần nghĩ, anh cũng biết, là Cảnh Hảo Hảo gửi.
Đây là tin đầu tiên có liên quan đến Cảnh Hảo Hảo anh nhận được trong nửa tháng này.
Nhưng đối với anh mà nói, cũng không phải là tin tốt gì.
Lúc trước cô rút đi 1000 đồng tiền, hiện tại lại gửi vào 1000 đồng tiền, là ý tứ gì?
Toàn bộ cả buổi chiều, Lương Thần đều suy nghĩ về vấn đề này.
……
Tô Tiểu Tả và Cảnh Hảo Hảo cùng nhau ăn cơm trưa, cuối cùng lúc tính tiền, là Cảnh Hảo Hảo giành thanh toán.
Cô đưa thẻ cho Tô Tiểu Tả, lại nói cám ơn một lần nữa, sau đó tạm biệt Tô Tiểu Tả rời đi.
Tuy Tô Tiểu Tả không biết rốt cuộc Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong thẻ này của Lương Thần là một khoản tiền lớn, cô cũng không dám thật sự mang theo bên người đến thứ hai, mới chuyển giao cho Lương Thần, cho nên ngay tại sau khi chia tay với Cảnh Hảo Hảo, liền gọi một cuộc điện thoại cho Lương Thần.
……
Tô Tiểu Tả lái xe, đi tập đoàn Giang Sơn, cô đi thang máy vào tầng cao nhất, trực tiếp đi đến trước cửa văn phòng Lương Thần.
Cách thủy tinh, Tô Tiểu Tả nhìn thấy Lương Thần đang cầm một ly cà phê, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nghe được bên trong truyền đến một tiếng “Mời vào”, mới đẩy cửa ra, đi vào.
Lương Thần xoay cái ghế, nhìn thấy Tô Tiểu Tả, buông tách cà phê trong tay, nói: “Gọi điện thoại tìm tôi có chuyện gì?”
Tô Tiểu Tả rất cung kính tiến lên, lấy tấm thẻ từ trong túi xách ra, dùng hai tay đưa tới trước mặt Lương Thần, nói: “Cảnh tiểu thư nhờ tôi chuyển giao tấm thẻ này cho ngài.”
Ánh mắt Lương Thần, sắc bén dừng ở trêи tấm thẻ trong tay Tô Tiểu Tả, anh hơi nhíu mi tâm, sau đó chợt ngẩng đầu, nhìn Tô Tiểu Tả, lại hỏi một lần nữa: “Cảnh Hảo Hảo nhờ cô chuyển giao tấm thẻ này cho tôi?”
Tô Tiểu Tả mơ hồ cảm giác được chính mình tựa hồ đã gặp phải chuyện lớn, theo bản năng đặt tấm thẻ ở trêи bàn, sau đó lui hai bước, mới mở miệng, nói một câu: “Vâng.”
Lương Thần nhìn chằm chằm tấm thẻ trêи mặt bàn kia, ánh mắt trong nháy mắt trở nên có chút lạnh như băng.
Tô Tiểu Tả cúi đầu, nhẹ nhàng nói một câu: “Nếu Lương tổng không còn chuyện gì, tôi rời đi trước.”
Sau đó cũng không chờ Lương Thần mở miệng nói chuyện, liền giành trước một bước đi ra khỏi văn phòng của Lương Thần.
Tô Tiểu Tả vừa mới nâng tay lên, lúc đóng cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng đập đồ, cô theo bản năng nâng mí mắt một chút, nhìn thấy Lương Thần trực tiếp ném máy tính xuống đất, mà tấm thẻ kia, lại đã bị anh cường ngạnh bẻ thành hai nửa, ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Trong lòng Tô Tiểu Tả run sợ vội vàng đóng cửa lại, chạy nhanh như chớp.
……
Hai tay Lương Thần chống nạnh đứng ở trước bàn công tác, nộ khí đằng đằng nhìn tấm thẻ gãy thành hai nửa trong thùng rác, chỉ là cảm thấy đáy lòng càng thêm bị đè nén.
Nửa tháng…… Anh nhịn nửa tháng, nhẫn đến chính mình đều sắp không chịu nổi, lúc có thể đi tìm cô thỏa hiệp nhận mệnh vào bất cứ lúc nào, cô lại có thể để cho thư ký của anh, trả tấm thẻ này về.
Cô chờ sau khi anh rời khỏi, nhìn Thẩm Lương Niên thì thôi, bình tĩnh hai tuần lễ, kết quả bình tĩnh ra, chính là hoàn toàn mỗi người đi một ngả với anh sao?
Lương Thần càng nghĩ, càng cảm thấy tức đến không chỗ phát tiết, cuối cùng liền chợt nâng tay lên, hung hăng đạp bàn công tác của mình một phen, sau đó liền nhấc áo khoác của mình lên, cầm lấy chìa khóa xe, nộ khí đằng đằng đi ra văn phòng.
……
Lương Thần lái tốc độ xe cực nhanh, chạy vòng quanh đường cái thành phố Giang Sơn hai vòng, liền hung hăng giẫm chân ga, đứng ở dưới lầu Cảnh Hảo Hảo.
Anh cách cửa kính xe, nhìn thoáng qua cửa vào lớn của tiểu khu, sau đó liền rút chìa khóa xe, xuống xe, khóa cửa, đạp bước chân, đi vào trong tầng lầu.
Lương Thần một hơi đi tới trước của phòng Cảnh Hảo Hảo, không có dừng lại nào nâng tay lên, vỗ vỗ cửa.
Cách trong chốc lát, bên trong mới truyền đến tiếng bước chân, còn cùng với một câu: “Ai nha?”
Lương Thần không có hé răng, chỉ là càng phẫn nộ vỗ vỗ cửa.
Sau đó, cửa bị người kéo ra từ bên trong, Cảnh Hảo Hảo lộ ra một cái đầu nhỏ, trong nháy mắt cô tiếp xúc đến dung nhan của anh, biểu tình của cô hơi cứng ngắc một chút, sau đó liền thu hồi tầm mắt, khách sáo có lễ nói một câu: “Chào anh.”
Chào anh?
Rõ ràng là hai chữ rất đơn giản, Lương Thần lại cảm thấy ép mình tới không thở nổi, anh và cô lại có thể xa lạ đến trình độ như vậy, gặp mặt, còn cần lời nói chào hỏi xa cách như vậy ư?
Sắc mặt Lương Thần trở nên càng thêm trầm thấp, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, gọn gàng dứt khoát mở miệng, hỏi: “Em bảo Tô Tiểu Tả trả lại tấm thẻ kia cho anh?”
Cảnh Hảo Hảo không có chần chờ nào gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh mềm mại: “Vốn đã sớm nên trả lại cho anh.”
Lương Thần không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo: “Vì sao không đích thân đến đưa anh?”
Cảnh Hảo Hảo trừng mắt nhìn, không nói gì, một lát sau, cô xoay người đi vào phía sau cửa, sau đó bưng một thùng giấy ra ngoài, giơ lên trước mặt Lương Thần: “Những thứ trong này là của anh, quần áo và giầy bên trong đều rất quý…… Em nghĩ anh có thể còn mặc, để lại chỗ của em, cũng vô dụng.”
Lương Thần không có vươn tay đi nhận, chỉ là ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.