Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 338: Động tâm

“Tiên nhi có giúp em không?”

Cảnh Hảo Hảo ổn định thân thể, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, có chút đắc ý nói: “Không có, chỉ có một mình tôi đánh người đó.”

Âm trong lời nói của Cảnh Hảo Hảo vừa rơi xuống, cả người Lương Thần đột nhiên lập tức liền cởi dây an toàn, nửa người trêи lập tức liền nghiêng về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo vừa định hỏi anh làm gì, nhưng ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Lương Thần, lời nói đến bên miệng, bỗng dưng liền dừng ở trong cổ họng.

Dung nhan tuấn mỹ của người đàn ông trước mặt, từ đáy mắt thâm thúy xinh đẹp của anh, nhìn thấy rõ ràng một tầng lo lắng và khẩn trương, lòng của cô, ở trong nháy mắt đó, như là bị một loại thủy triều rất ấm áp bao vây, bay bổng di động ở bên trong.

Một loại cảm xúc tên là ấm áp, rất nhanh liền lắp đầy cả trái tim cô, làm cho cô mất đi tất cả năng lực ngôn ngữ.

Lương Thần hoàn toàn không để ý tới sững sờ của Cảnh Hảo Hảo, cũng không quản xe đang dừng ở giữa đường cái, ảnh hưởng đường chạy nghiêm trọng, chỉ tự mình vươn tay, bắt đầu đi kiểm tra thân thể của cô.

Ngón tay anh, thon dài xinh đẹp, lực độ va chạm vào trêи người cô, không nặng không nhẹ, vừa đúng, còn mang theo một cỗ tê dại, trực tiếp rơi vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng Cảnh Hảo Hảo.

Phía sau xe, tiếng còi liên tiếp, liên tiếp không ngừng, Lương Thần hoàn toàn giống như là không có nghe thấy, kiểm tra đặc biệt nghiêm túc.

Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo hơi có chút ẩm ướt.

Rốt cuộc đã bao lâu, cô không được một người để ý đến như vậy.

Lúc cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, vì tương lai bọn họ, cô kiên cường, cô dốc hết tất cả tốt đẹp đi kinh doanh một tình yêu, kết quả cuối cùng là kết cục thất bại thảm thiết.

Lúc cùng một chỗ với Lương Thần, cô không dám lệ thuộc vào, thầm nghĩ thoát đi.

Đợi khi cô thật sự chỉ còn lại có một mình, cô liền liều mạng kiên cường sống tiếp, muốn để chính mình chiếu cố bản thân thật tốt.

Thế cho nên, chính cô cũng đã quên, chính mình còn có thể giống như cô gái bình thường trêи đường cái, có quyền được quan tâm được yêu thương.

Cô vẫn nghĩ bản thân rất kiên cường, nhưng hiện tại, khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm lo lắng của Lương Thần, cô mới phát hiện, chính mình yếu ớt hơn trong tưởng tượng rất nhiều, chỗ sâu nhất dưới đáy lòng cô lại có thể khát vọng có người quan tâm và để ý chính mình.

Lương Thần đại khái kiểm tra Cảnh Hảo Hảo một chút, phát giác cô không có bị thương, lúc này mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nâng ánh mắt lên, nhìn ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, biểu tình cực kỳ bình tĩnh, nhưng ngữ khí lập tức liền lạnh xuống: “Cảnh Hảo Hảo, em không có chuyện gì, học người đánh nhau hả!”

Lương Thần nâng tay lên, hung hăng kéo kéo cà vạt của mình, có cổ khí vẫn vọt ra bên ngoài từ trong ngực của mình, nếu nói anh là tức giận, không bằng nói anh là bị dọa sợ, đánh nhau?

Chữ như vậy, đối với một người đàn ông mà nói, rất bình thường.

Nhưng đối với Cảnh Hảo Hảo – một cô gái nũng nịu như vậy……

Lương Thần nghĩ nghĩ, nhất thời liền xoay qua, đáy mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo mang theo một tầng tức giận, mở miệng nói chuyện, ngữ khí vừa ngoan lại hung, còn mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi: “Cảnh Hảo Hảo, vài ngày không gặp em, e, thật đúng là rất có bản lĩnh rồi đúng không?”

“Một mình, đánh nhau với người khác? Sao lại không có đánh chết em chứ? Em là đầu có bệnh, hay là chỉ số thông minh không đủ, em đánh nhau, chẳng lẽ không biết gọi điện thoại cho anh?”

Đổi lại lúc trước, Lương Thần dùng một chút âm điệu này nói chuyện, Cảnh Hảo Hảo sớm bị dọa đến tâm can run rẩy, nhưng hiện tại, kỳ quái là Cảnh Hảo Hảo không có cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại còn cảm thấy đáy lòng sinh ra ngọt ngào.

Thậm chí, lần đầu tiên trong đời, cô lại có thể cảm thấy, Lương Thần phẫn nộ căm tức như vậy, thoạt nhìn đặc biệt thân thiết, thuận mắt.

Lương Thần mắng xong, vẫn cảm thấy đáy lòng giận dữ như trước, anh nâng tay lên, hạ cửa kính xe xuống, để gió lạnh ngoài cửa sổ thổi thổi chính mình, lúc này mới hơi bình tĩnh một chút, xoay qua, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, ngữ khí vẫn có chút lạnh như băng: “Cảnh Hảo Hảo, có chịu thiệt hay không?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, giữa mặt mày, mang theo mỉm cười: “Không có.”

Lương Thần nhìn biểu tình của cô, giống như không tin lắm.

“Thực không có.” Cảnh Hảo Hảo vừa lặp lại lần nữa, sau đó chỉ chỉ phía trước, ý bảo Lương Thần nhanh chóng lái xe.

Sắc mặt Lương Thần vẫn có chút không hờn giận như trước, hung hăng giẫm chân ga, khống chế tay lái, chạy về phía trước.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trêи ghế lái phụ, thỉnh thoảng đánh giá Lương Thần, mở miệng nói: “Hôm nay tôi không chịu thiệt, hơn nữa tôi cảm thấy đặc biệt hả giận.”

Lương Thần phụng phịu, nhìn phía trước, không có chút ý tứ để ý đến Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo bĩu môi, xoay qua cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên trong xe im lặng trong chốc lát, Cảnh Hảo Hảo lại xoay qua, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái: “Thật ra, cũng không thể xem như đánh nhau, chỉ là tôi đánh đối phương, đối phương hoàn toàn không có đánh trả.”

Lương Thần vẫn nhìn không chớp mắt, như là vẫn còn chưa đi ra khỏi cơn tức giận.

Cảnh Hảo Hảo trợn tròn mắt, lẩm bẩm chuyển nhìn Lương Thần trong chốc lát, sẽ không thật sự tức giận chứ……

Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ một lát, liền tiến lên, tiếp tục hỏi: “Lương Thần, anh không tò mò tôi đánh ai sao?”

Lương Thần vẫn nghiêm túc lái xe như trước, mặt mày không chút sứt mẻ.

Cảnh Hảo Hảo liên tục nói anh ba lượt, anh đều ngoảnh mặt làm ngơ, Cảnh Hảo Hảo nhất thời có chút không vui “Hừ” một tiếng, liền ném một câu: “Không muốn biết thì thôi, tôi cũng không muốn nói đâu!”

Sau đó liền xoay qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ, lưu cho Lương Thần một bóng lưng.

Giây tiếp theo, Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo thật sự mất hứng, lập tức nghĩ cũng không nghĩ liền tiến đầu tới, hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Là ai vậy?”

Cảnh Hảo Hảo bị chuyển biến bất thình lình như vậy của Lương Thần chọc cho mỉm cười, nâng khóe mắt lên, nhìn lướt qua Lương Thần, sau đó nói: “Là Kiều Ôn Noãn.”

Lương Thần nghe cái tên này, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền câu môi nở nụ cười, vừa lái xe, vừa quay đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo: “Sao em lại gặp phải cô ta?”

“Chính là gặp phải trong toilet tầng đỉnh của trung tâm thương mại.” Cảnh Hảo Hảo nói tới đây, cả người trở nên đặc biệt hưng phấn, như là chia sẻ thành công thắng lợi của mình, dõng dạc không chút xấu hổ dào dạt đắc ý nói với Lương Thần: “Lương Thần, hôm nay anh không ở hiện trường, nếu anh ở hiện trường, anh nhất định sẽ cảm thấy tôi đặc biệt lợi hại, anh nói cô ta – một tiểu tam leo lên không thành công, làm sao có được dũng khí, thường xuyên khoe mẽ ở trước mặt tôi chứ!”

Hóa ra, người cô đánh nhau là Kiều Ôn Noãn…… Cô ghi hận Kiều Ôn Noãn như vậy, là vì Thẩm Lương Niên sao?

Đáy lòng Lương Thần, cảm thấy như là một mảnh trống rỗng, có chút không thoải mái, nhưng trêи mặt, lại vẫn giả bộ ý cười, phối hợp Cảnh Hảo Hảo nói: “Ừ, em vẫn rất lợi hại.”

Cảnh Hảo Hảo nhận được khích lệ, tươi cười trêи mặt càng thêm dào dạt, nhưng Lương Thần lái xe, lại cảm thấy đáy lòng chua xót, như là vừa mới uống hai thùng dấm chua.

……

Đến nơi, Cảnh Hảo Hảo mới biết được, Lương Thần mang cô tới tham gia, lại có thể là tiệc sinh nhật của chị Duyên Hoa công ty giải trí TS.

Địa điểm tiệc sinh nhật Duyên Hoa, chọn là một hội sở tư nhân, nhà họ Duyên ở thành phố Giang Sơn, là gia tộc lớn sinh trưởng ở địa phương, từ sau khi trưởng nữ gả cho trưởng tử nhà họ Lương, sự phát triển của nhà họ Duyên ở thành phố Giang Sơn, lại được kéo thăng nhiều cấp bậc.

Nhà họ Duyên chỉ có hai cô con gái, Duyên Hoa – cô con gái nhỏ này, bộ dạng duyên dáng yêu kiều, khuê phòng đợi gả, hiện tại có thể xem như là hòn ngọc quý trêи tay nhà họ Duyên.

Cho dù đêm nay là tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, mời đều là một chút bạn bè trẻ tuổi, nhưng lại tổ chức cực kỳ long trọng.

Lúc Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo đi vào hiện trường bữa tiệc, bên trong đã tụ tập rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, quần áo hoa lệ, ăn uống linh đình.

Bạn bè Duyên Hoa, tự nhiên đều nhận thức Lương Thần, có vài người cũng là có chút quen thuộc, cho nên vừa tiến vào, liền có không ít người tiến đến chào hỏi.

Lương Thần đại khái sau khi bị kính rượu một vòng, mới mang theo Cảnh Hảo Hảo đi vào trong.

Cách rất xa, Cảnh Hảo Hảo liền nhìn thấy Duyên Hoa mặc váy dài màu trắng, tóc dài đen nhánh búi rũ tùy ý sau đầu.

Cảnh Hảo Hảo từng ở trong công ty giải trí TS gặp qua cô ta rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều là đối mặt qua loa, đây là lần đầu tiên cô quan sát Duyên Hoa cẩn thận như vậy, mới phát hiện, cô ta muốn xinh đẹp cao đoan hơn trêи màn hình nhiều.

Thật không hổ là cô gái từ nhỏ lớn lên trong đại môn hộ, giữa giơ tay nhấc chân, đều lộ ra một cỗ rụt rè vừa đúng, cao nhã tựa như công chúa.

Cô ta đang chậm rãi nói với một cô gái, tươi cười trêи mặt, nhiều một phần có vẻ nồng đậm, thiếu một phần có vẻ xa cách.

Đợi sau khi Duyên Hoa và cô gái trước mặt chạm cốc uống rượu, Duyên Hoa mới nhìn đến Lương Thần, trong nháy mắt trêи hai gò má của cô ta liền nổi lên một tầng tươi cười, hơi nhấc làn váy lên một chút, đạp bước chân, đi tới trước mặt Lương Thần: “Anh Lương Thần, anh đã đến rồi?”

Lương Thần hơi gật đầu, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, giới thiệu với Duyên Hoa: “Đây là Cảnh Hảo Hảo.”

Lúc này Duyên Hoa mới quay đầu, chú ý tới bên cạnh Lương Thần theo một cô gái, đáy mắt của cô ta hơi dừng một chút, sau đó trêи mặt liền hiện lên tươi cười rất xinh đẹp khéo léo, thoải mái vươn tay về phía Cảnh Hảo Hảo, tự nhiên mở miệng, nói: “Cảnh tiểu thư, chào cô.”

Cảnh Hảo Hảo cũng vươn tay, đơn giản nắm một chút với Duyên Hoa: “Duyên tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.”

“Cám ơn.” Duyên Hoa mỉm cười nói một tiếng cảm ơn, lúc thu hồi tầm mắt từ trêи mặt Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt lại quét đến trêи cổ tay Cảnh Hảo Hảo bắt tay với anh, tươi cười trêи mặt, hơi có chút ngưng kết.

Phật châu trêи cổ tay Cảnh Hảo Hảo, là thứ cô ta không thể quen thuộc hơn, rõ ràng chính là dây chuỗi lúc trước Lương Thần mang theo cô và bác gái Lương cùng đi chùa Vạn Phúc khai quang.

Ngày hôm ấy, Lương Thần còn hỏi cô ta rất nhiều vấn đề về phật châu, cô ta nói cô ta muốn một chuỗi bồ đề tử, kết quả…… Lương Thần thật sự liền mua một chuỗi phật châu bồ đề tử, khi đó, cô ta còn tưởng rằng đây là quà sinh nhật Lương Thần chuẩn bị tặng cho cô ta.

Lúc ấy, Lương Thần rất thành kính vẫn quỳ gối nơi đó, coi chừng phật châu này khai quang, đáy lòng cô ta rất vui mừng.

Kết quả…… Không nghĩ tới, lại có thể là cô ta tự mình đa tình, phật châu kia, rõ ràng là tặng cho cô gái khác.

Cảnh Hảo Hảo…… Không phải là cô gái từng kết hôn với anh chưa đến một ngày, liền ly hôn sao?

“Duyên Hoa, sinh nhật vui vẻ.” Lương Thần đứng ở một bên, giơ ly rượu qua.

Duyên Hoa chợt lấy lại tinh thần, trêи mặt lập tức treo lên nụ cười xinh đẹp tuyệt vời, giơ ly rượu lên theo.

Lương Thần nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo lập tức sáng tỏ cười giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào ly rượu của Duyên Hoa.

Ba người uống một hơi cạn sạch.

Sau đó Lương Thần nhận lấy ly rượu không trong tay Cảnh Hảo Hảo, và ly trong tay của mình, cùng nhau đặt tới trêи khay của phục vụ bên cạnh, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ tinh xảo, đưa cho Duyên Hoa.

Lực đạo nắm ly rượu của Duyên Hoa hơi lớn thêm một chút, lộ hàm răng trắng tinh cười hỏi: “Là quà sinh nhật cho em sao? cái gì vậy?”

“Mở ra nhìn xem.”

Duyên Hoa vừa cười cười, nhận lấy, giống như giả vờ giả vịt, mở ra một chút, nhìn bên trong là dây chuyền đá quý không biết quý hơn phật châu trêи cổ tay Cảnh Hảo Hảo bao nhiều lần, đáy lòng lại không nhấc lên nổi vui mừng.

Lễ vật không có tâm, cho dù là vô giá, cũng là thùng rỗng kêu to.

Nhưng trêи mặt của cô ta, lại cố liều mạng nặn ra một nụ cười, nhìn Lương Thần, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cám ơn anh, anh Lương Thần.”

Lương Thần nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì nữa, chỉ nhìn nhìn chung quanh, sau đó liền nói với Duyên Hoa: “Tôi trước đi sang bên cạnh chào hỏi bạn bè, em chơi vui vẻ.”

“Ừ.” Duyên Hoa gật gật đầu, mỉm cười nhìn theo Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo dần dần rời đi, sau đó ý cười nơi khóe môi, dần dần biến mất sạch sẽ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt xuống theo.

……

Từ lúc chào đời tới nay, đây là bữa tiệc sinh nhật Duyên Hoa trôi qua thống khổ nhất, cô giống như trêи những tiệc sinh nhật trước kia của mình, tầm mắt luôn không tự chủ được dừng ở trêи người Lương Thần.

Nhưng Lương Thần từng hằng năm luôn lẻ loi một mình ở trêи tiệc sinh nhật của cô, lúc này đây, bên người anh, đứng một cô gái xinh đẹp sạch sẽ.

Nhìn ra được, anh rất quan tâm cô gái kia, thay cô ta chắn rượu, thay cô lấy nước ấm, cùng cô ta ngồi ở góc im lặng sáng sủa nói chuyện phiếm.

Hai người không biết nói cái gì, Cảnh Hảo Hảo thỉnh thoảng cong mặt mày cười một chút, như là hoa bách hợp tinh khiết nhất, mà Lương Thần, tuy rằng không có cười rõ ràng như vậy, nhưng ánh mắt, lại ôn nhuận đa tình.

Hình ảnh kia, tốt đẹp đến không thể xoi mói, nhưng lại hung hăng đâm đau ánh mắt Duyên Hoa.

Trêи tiệc sinh nhật, là có vũ hội.

Những năm trước, bạn nhảy Duyên Hoa, luôn là Lương Thần, năm nay, không đợi cô đi mời Lương Thần, Lương Thần liền mang theo Cảnh Hảo Hảo tiến vào sân nhảy.

Duyên Hoa ngồi ở một bên, nhìn trong sân nhảy chỉ có hai người khiêu vũ, tầm mắt trở nên có chút mờ mịt, cô chậm rãi cúi đầu, cầm lấy ly rượu trêи bàn, uống một ly lại một ly.

Khúc nhạc này, chỉ có bốn phút ba mươi bảy giây, nhưng Duyên Hoa lại cảm thấy như là đã trải qua mấy đời, dài đến làm cho cô trở nên cực kỳ thông suốt.

Đến cuối cùng, cô dứt khoát cầm chai rượu rót hết rượu, sau đó lung la lung lay đứng lên, muốn đi vào trong sân nhảy trực tiếp tách bọn họ ra.

Nhưng đứng ở bên cạnh sân nhảy, Duyên Hoa lại cảm thấy chính mình không có một chút dũng khí, cuối cùng, chỉ chậm rãi lùi ra sau hai bước, liền trực tiếp xoay người, đi ra khỏi hiện trường bữa tiệc.

……

Cảnh Hảo Hảo đã thật lâu không có khiêu vũ với người khác, bước nhảy có chút mới lạ, nhưng ở dưới sự dẫn dắt của Lương Thần, cô lại cảm thấy như là con bướm nhanh nhẹn bay múa.

Bốn phút ba mươi bảy giây này, càng như là một loại hưởng thụ.

Lúc kết thúc, Cảnh Hảo Hảo còn hơi có chút lưu luyến không rời.

Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo đi tới vị trí trong góc ngồi xuống, tự mình đưa cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước.

Bởi vì vừa rồi bước nhảy có chút mau, Cảnh Hảo Hảo khẽ thở dốc hai hơi, liền cầm ly nước lên, uống nước một mạch.

Lương Thần gọi bồi bàn lần nữa, lại đưa tới cho Cảnh Hảo Hảo một ly nước, mới thấp giọng nói: “Anh đi toilet một chuyến, em ở chỗ này chờ anh.”

……

Cho dù người trêи bữa tiệc, đại đa số Cảnh Hảo Hảo đều không nhận thức, nhưng lại vẫn có người thỉnh thoảng tiến lên chào hỏi.

Lúc Lương Thần ở đây, có thể đỡ thay cô.

Hiện tại, không có Lương Thần, cô lại ngượng ngùng cự tuyệt, chỉ có thể cố làm ra vẻ nhấp rượu, cho dù nhấp một chút một chút, Cảnh Hảo Hảo vẫn là uống không ít.

Cô nhìn nhiều lần về phía Lương Thần rời đi, vẫn không có nhìn thấy thân ảnh người đàn ông trở về, vì thế Cảnh Hảo Hảo đơn giản vì trốn rượu, cũng vì đi tìm Lương Thần, liền đi về phía toilet.

……

Lương Thần còn chưa đi vào toilet, chợt nghe được bên trong truyền đến tiếng nôn mửa.

Anh vòng qua vách tường, nhìn thấy Duyên Hoa đưa lưng về phía cửa toilet, khom người ôm ngực, ói đến thiên hôn địa ám.

Lương Thần giẫm chận tại chỗ đi lên trước, vươn tay, vỗ vỗ phía sau lưng Duyên Hoa, cầm lấy môt ly bên cạnh, rót nước đưa cho Duyên Hoa súc miệng.

Duyên Hoa lại nôn mửa hai tiếng, lúc này mới vươn tay, tiếp nhận ly nước Lương Thần đưa tới, súc miệng, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần: “Anh Lương Thần.”

“Sao lại uống nhiều như vậy?” Lương Thần cau mày, ngữ điệu mang theo một tầng chỉ trích:“Tôi đi tìm người, mang em lên lầu nghỉ ngơi.”

Nói xong, Lương Thần chuẩn bị đi ra toilet.

Duyên Hoa lại đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay Lương Thần.

Thân ảnh Lương Thần, hơi dừng một chút, không chần chờ chút nào rút tay từ trong tay Duyên Hoa ra, sau đó một lần nữa bước bước chân.

Bởi vì uống rượu, làm cho Duyên Hoa hơi xúc động, cô theo bản năng đi theo Lương Thần hai bước, lại một lần nữa bắt được cánh tay Lương Thần: “Anh Lương Thần, em không cần lên lầu nghỉ ngơi.”

Duyên Hoa rất ít có thời khắc bốc đồng như vậy, từ nhỏ cô đã tiếp nhận giáo ɖu͙ƈ của tiểu thư khuê các, hướng đến dịu dàng hiểu chuyện.

Lúc này cô ngữ khí quật cường như ạậy, làm cho Lương Thần hơi nhíu nhíu mi, sau đó nghiêng đầu, nhìn Duyên Hoa, nói: “Em uống nhiều, lên lầu nghỉ ngơi một lát, lát nữa còn phải cắt bánh ngọt.”

Duyên Hoa cầm lấy cánh tay Lương Thần, lực đạo trở nên lớn hơn một chút, cô nhìn người đàn ông ở dưới ánh đèn chiếu xuống, dung nhan có vẻ càng thêm trong sáng tuấn mỹ, ánh mắt trở nên có chút si ngốc, thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng mở miệng, nói: “Anh Lương Thần, em có lời muốn nói với anh.”

Còn chưa mở miệng nói trọng điểm, Duyên Hoa liền cảm giác được đáy lòng mình truyền đến một tầng đau đớn rất nhỏ.

Cô nhìn người đàn ông giống như ý thơ trước mặt, tình yêu nơi đáy lòng, ở dưới thúc ɖu͙ƈ của rượu cồn, càng phát ra cuồng vọng.

Thần thái Lương Thần cũng rất bình tĩnh, nhẹ nhàng gật gật đầu với Duyên Hoa, âm điệu không có cảm xúc gì: “Em nói.”

Ngữ khí thật lãnh đạm….. Thật ra cho tới nay, anh đều là dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình……

Rất nhiều lần cô cố lấy hết dũng khí muốn tỏ tình với anh, nhưng mỗi lần chính là đυ.ng tới ngữ khí như vậy, liền không còn can đảm nói ra miệng, lúc này đây, cô tuyệt đối không thể lùi bước nữa.

Duyên Hoa nuốt nuốt nước miếng, si ngốc nhìn người đàn ông giống như ngọc thụ lâm phong đứng thẳng trước mặt này, tốc độ tim đập trở nên nhanh hơn, bàn tay cầm lấy cánh tay anh của cô nhẹ nhàng có chút run rẩy, cô cố gắng hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run run có chút lợi hại, cô âm thầm cố lấy dũng khí cho chính mình, mở miệng, nói: “Anh Lương Thần, em thích anh.”

……

Cảnh Hảo Hảo vòng hồi lâu, mới tìm được toilet, cô đi thẳng qua, còn chưa có xoay người, chợt nghe được bên trong truyền đến một giọng nói ngọt mềm: “Anh Lương Thần, em thich anh.”

Trong sáu chữ đơn giản như vậy, hàm chứa sự ngây thơ đáng yêu của cô ấy, mang theo tràn ngập yêu say đắm, đến ngay cả Cảnh Hảo Hảo ở ngoài cửa, đáy lòng cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.

Bước chân của cô, nháy mắt liền đứng ở tại chỗ, có chút không dám đi về phía trước.

Toàn bộ hành lang và trong toilet cực kỳ im lặng, không có bất luận kẻ nào lui tới, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng âm nhạc êm tai ở trêи bữa tiệc xa xa, nhưng như thế nào cũng không êm tai bằng tiếng nói của Duyên Hoa truyền đến từ trong toilet.

“Anh Lương Thần…… em thật sự rất thích anh, anh thích em không?”

Cảnh Hảo Hảo lập tức liền ngừng hô hấp lại, dưới tay của cô vô thức nắm thành quyền đầu, cô phát hiện, giờ này khắc này, giống như người tỏ tình không phải là Duyên Hoa, càng giống như là cô.

Cô khẩn trương, hai chân mềm nhũn suýt nữa đứng không vững.

Cô muốn nghe đáp án của Lương Thần, lại sợ hãi nghe được đáp án của Lương Thần.

Trong toilet vẫn luôn không có âm thanh truyền ra, Cảnh Hảo Hảo không dám tiến một bước về phía trước nhìn xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, thời gian chờ đợi càng dài, Cảnh Hảo Hảo phát hiện chính mình càng không có can đảm đứng ở chỗ này.

Chính cô cũng nói không rõ đến tột cùng mình là làm sao vậy, chỉ cảm thấy một loại sợ hãi không thể nói nên lời, hung hăng tràn ngập toàn bộ trái tim của cô.

Ánh mắt của cô hơi có vẻ có chút bối rối, cả người theo bản năng lui về sau một bước, sau đó cô nghe được bên trong truyền đến giọng nói của Lương Thần: “Duyên Hoa.”

Âm điệu của anh thật bình tĩnh, không có một chút phẫn nộ và xa cách.

Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không dám nghe lời nói kế tiếp của Lương Thần, cô phát hiện, cô lại có thể sợ hãi nghe được chữ tiếp nhận Duyên Hoa từ trong miệng Lương Thần, cô chợt liền xoay người, rất nhanh trở lại dựa theo đường cũ, bước chân của cô càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng, quả thực chính là một đường chạy chậm.

……

Duyên Hoa nâng đầu, kinh ngạc nhìn Lương Thần, trêи mặt trắng nõn xinh đẹp, hiện lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, mang theo vẻ thẹn thùng của cô gái.

Đáy mắt của cô tràn ngập chờ mong và khẩn trương, hơi có vài phần bất an chờ đáp án của Lương Thần.

Tầm mắt Lương Thần bình tĩnh nhìn chằm chằm ánh mắt Duyên Hoa, qua hồi lâu, mới mở miệng, ngữ khí không nóng không lạnh: “Duyên Hoa, tôi không phải Từ Dung.”

“Em biết anh không phải Từ Dung, em không thích Từ Dung……” Duyên Hoa vội vàng nói một câu, sau đó rất nhanh giải thích nói: “Em chỉ là nghĩ muốn tiếp cận anh, cho nên mới giả bộ thích Từ Dung, cố ý hỏi anh chuyện Từ Dung, thật ra em chỉ là muốn có thể nói chuyện với anh, từ đầu đến cuối em đều không để ý Từ Dung. Anh Lương Thần, người em thích, vẫn đều là anh.”

Mi tâm Lương Thần nhẹ nhàng cau lại, nâng tay lên, đẩy bàn tay Duyên Hoa nắm cánh tay mình ra: “Duyên Hoa, em uống nhiều rượu rồi, vẫn là lên lầu đi nghỉ ngơi đi, đừng ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.”

“Em không có hồ ngôn loạn ngữ.” Duyên Hoa lắc lắc đầu, cô thích người đàn ông này, thích rất nhiều năm, thật vất vả nói ra miệng, cô không thể để cho tỏ tình của mình, cứ chấm dứt buồn cười như vậy: “Anh Lương Thần, hiện tại em rất thanh tỉnh, em biết em đang làm cái gì.”

Lương Thần hơi rũ mi mắt, không nói gì.

Duyên Hoa tiến hai bước về phía Lương Thần, gắt gao dán đến trước người anh, nâng tay lên, bám lấy bả vai Lương Thần, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Lương Thần, dịu dàng hỏi: “Anh Lương Thần, anh làm bạn trai em, được không?”

Nói xong, Duyên Hoa liền kiễng mũi chân, tiến đến môi Lương Thần.

Hơi thở nước hoa cao quý, chui vào bên trong hơi thở Lương Thần, xa xa không sánh bằng mùi hương dễ ngửi nhàn nhạt tỏa ra từ trêи người Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần nhẹ nhàng nghiêng đầu đi, né tránh môi của Duyên Hoa, anh nhìn sườn mặt của mình bên trong gương phía trước, giọng nói thoáng có chút lạnh hỏi: “Duyên Hoa, em xác định hiện tại em rất thanh tỉnh? Xác định em biết em đang làm cái gì?”

Duyên Hoa tạm dừng trong chốc lát, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng, anh Lương Thần, em rất thanh tỉnh, em biết em đang làm cái gì.”

Lương Thần gật gật đầu, liền nói: “Em muốn tôi cho ra một đáp án?”

Lần này Duyên Hoa không có lên tiếng.

Lương Thần chậm rãi quay đầu, nâng tay lên, kéo tay Duyên Hoa từ trêи vai mình xuống, cả người hơi lui ra sau hai bước, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Duyên Hoa, nói: “Được, hiện tại tôi cho em đáp án mà em muốn.”

Duyên Hoa tinh tường nhìn thấy, sau khi Lương Thần nói đến đây, thần thái trở nên có chút xa cách, mang theo vài phần ý tứ hàm xúc giống như hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô.

Cô há miệng, đáy lòng nổi lên một tầng sợ hãi, muốn mở miệng ngăn cản lời nói kế tiếp của anh.

Nhưng người đàn ông tuấn dật phi phàm, đã phong khinh vân đạm mở miệng, ngữ khí nghe như thế nào, cũng lộ ra vài phần nhạt nhẽo: “Tôi không thể làm bạn trai của em.”

Sắc mặt Duyên Hoa hơi trắng bệch.

Giọng nói Lương Thần, lại truyền đến một lần nữa: “Tôi không thương em, hiện tại không thương em, về sau cũng sẽ không yêu em.”

Anh nói ngữ khí rất kiên quyết, không thèm quan tâm sẽ đả kϊƈɦ tôn nghiêm một người chút nào.

Đáy mắt Duyên Hoa, dần dần có nước mắt nổi lên, cô hơi rũ mi mắt, một lát sau, mới nhẹ giọng hỏi: “Anh thích là Cảnh Hảo Hảo sao?”

Lương Thần không hề do dự lên tiếng, nói: “Đúng.”

Duyên Hoa hé miệng cười cười, thật ra cô đã biết, nhưng cô chính là muốn hỏi một chút, giống như như vậy, mới có thể làm cho cô hết hy vọng.

Giống như cô biết, tỏ tình của cô, sẽ không thành công, nhưng cô chính là muốn nói cho anh biết, cô không muốn để cho đã biết là một bên tình nguyện, không có người biết, liền cứ như vậy không bệnh mà chết đi.

Chẳng sợ hiện tại đau hơn nữa, cũng là hương vị cô thương anh.

Duyên Hoa nghĩ nghĩ, nước mắt liền mới tuôn rơi xuống, cô thật vất vả ngừng nước mắt, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu, lại có nước mắt lăn xuống, cô cố gắng làm cho trong lời nói của mình mang theo một tầng ý cười: “Em đã biết.”

“Chỉ là, em có chút không rõ, sao anh lại thích cô ta, cô ta xuất thân không tốt, diện mạo cũng không xem như tốt nhất, hơn nữa, cô ta kết hôn với anh chưa đến một ngày liền ly hôn, em thật sự tìm không thấy chỗ nào có thể xứng với anh từ trêи người của cô ta, em vẫn nghĩ đến, anh sẽ thích loại phụ nữ cao quý thanh lịch hào phóng hoàn mỹ……”

Nói tới đây, Duyên Hoa liền mất đi âm thanh.

Chính là bởi vì cô cho rằng như vậy, cho nên mấy năm nay, cô vẫn cố gắng muốn biến mình thành một phụ nữ như vậy.

Nhưng chỉ là Cảnh Hảo Hảo không tìm ra chút ưu điểm nào từ trong miệng Duyên Hoa, bị cô đột nhiên nhắc tới, trêи mặt thoạt nhìn không chút thay đổi của Lương Thần, lập tức liền lộ ra vài phần ấm áp: “Đúng, ở trong mắt các người, cô ấy xác thực không phải tốt nhất, nhưng với tôi mà nói, tôi chỉ muốn dùng tốt nhất của mình để xứng với cô ấy, cũng chưa từng nghĩ tới, muốn dùng tốt nhất của cô ấy để xứng với tôi.”

Trong cuộc sống có trăm mị ngàn đỏ hồng, duy chỉ cô, là chuyên tình duy nhất của cô.

Yêu một người, chưa bao giờ hy vọng xa vời cô ấy sẽ vì bạn mà thay đổi đến tốt nhất, mà là cam tâm tình nguyện vì cô ấy, biến chính mình thành tốt nhất.

……

Cảnh Hảo Hảo không có trở về tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, mà là trực tiếp đi ra hội sở.

Gió đêm cuối mùa thu, lạnh có chút thấu xương, Cảnh Hảo Hảo lại không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ là dọc theo đường đi, không phân rõ phương hướng, cứ đi không mục đích như vậy.

Tóc dài của cô thổi đến có chút loạn, che ở trêи mặt cô.

Cô cũng không biết chính mình muốn đi nơi nào, trong đầu trống rỗng, không có suy nghĩ gì, đầy đầu óc, đều là Duyên Hoa tỏ tình với Lương Thần, cô tưởng tượng thấy sau đó anh sẽ nói ra lời nói như thế nào, tưởng tượng thấy bọn họ có thể cứ như vậy cùng một chỗ hay không?

Nói ngắn lại, đều là một ít suy nghĩ loạn thất bát tao, nhét đầy đầu óc của cô, làm cho cô không còn có tinh lực đi suy nghĩ những chuyện khác.

Cảnh Hảo Hảo xem xét hồi lâu ở trêи đường cái, thẳng đến di động trong túi của mình vang lên, cô mới dừng bước chân lại.

Lấy di động ra, là Lương Thần gọi tới.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm màn hình, sợ run hồi lâu, không có đi tiếp nghe.

Tiếng điện thoại dừng lại, qua chưa đến một phút đồng hồ, lại bị gọi vào.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới tiếp nghe điện thoại.

Bên trong, giọng nói Lương Thần hơi có chút lo lắng: “Hảo Hảo, em đang ở đâu?”

Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng nói của anh, mạc danh kỳ diệu có chút muốn khóc, cô dùng sức nắm di động, một lát sau, mới nói: “Tôi thấy anh qua rất lâu cũng không đi ra từ trong toilet, liền về nhà trước. Ngượng ngùng, không có nói cho anh một tiếng.”

……

Chặt đứt điện thoại, Cảnh Hảo Hảo đứng ở ven đường trong chốc lát, đón một chiếc xe taxi trở về nhà.

Trong phòng thuê, trống rỗng, không có bóng người nào, làm cho tâm tình Cảnh Hảo Hảo càng thêm áp lực.

Chén bát ăn cơm giữa trưa trước khi đi dạo phố với Tiên nhi còn chưa dọn dẹp, Cảnh Hảo Hảo liền buông túi xuống, cầm lấy những chén bát kia, cẩn thận rửa sạch, muốn giảm bớt xuống thấp của đáy lòng mình.

Cô rửa chén xong, liền lau bàn, sau đó lau sàn, thẳng đến sau đó, cô dọn dẹp chỉnh tề tất cả mọi nơi trong phòng, cả người mệt có chút không chịu nổi ngồi liệt ở trêи ghế sa lon, vẫn cảm thấy ngực khó chịu phiền muộn.

Trêи tiệc sinh nhật Duyên Hoa, Cảnh Hảo Hảo cũng không có ăn cái gì, bận rộn lâu như vậy, cô cũng có chút đói bụng, vì thế liền mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong trừ bỏ trứng gà và mì sợi, không còn có những thứ khác để ăn.

Cảnh Hảo Hảo liền cầm nồi, rót nước, chuẩn bị nấu mì.

Nước còn chưa có nấu sôi, kết quả tất cả ngọn đèn trong nhà trong nháy mắt liền tắt hết, toàn bộ phòng ở tối đen thành một mảnh, đến ngay cả lò vi ba trước mặt cũng không có âm thanh.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trong phòng bếp tối như hũ nút ngây người hai giây, mới chậm rãi xoay người, đi ra từ trong phòng bếp, sờ tìm cẩn thận đi nửa ngày, mới sượt đến trước sô pha, sờ tới sờ lui tìm túi xách ở phía trêи.

Thật ra trước kia khi cô ở một mình, cũng từng gặp tình huống bị cúp điện này, lúc đó, cô ở trong bóng tối,cầm di động gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên, anh sẽ chém đinh chặt sắt bảo cô ngoan ngoãn ở tại chỗ đừng nhúc nhích, sau đó anh liền dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên người cô, cầm thẻ của cô, chạy tới ngân hàng mua điện cho cô.

Sau đó, cô ở trong biệt thự Lương Thần, từ trước đến nay đều là đi tới chỗ nào đều có ánh đèn chiếu theo, hoàn toàn không cần vì trong nhà không có điện mà lo lắng.

Cô biết cuộc sống một mình cũng không dễ dàng, nhưng lúc thật sự đυ.ng tới những chuyện nhỏ vụn vặt trêи người, cô mới phát hiện, thật ra cô cần lệ thuộc vào như ạậy.

Cảnh Hảo Hảo ở trêи sô pha chạm đến túi xách của mình, lấy di động từ bên trong ra, mở đèn pin, đi vào trong phòng ngủ cầm thẻ điện trêи tủ đầu giường, liền đi xuống lâu mua điện.

Cảnh Hảo Hảo ở bên ngoài tiểu khu, có một ngân hàng công thương, bên trong có tốp năm tốp ba người đang rút tiền, Cảnh Hảo Hảo tìm một cái cửa sổ, bổ sung điện, liền trực tiếp trở về nhà.

Tủ sắt thẻ điện, thiết lập ở trong hành lang, vóc dáng Cảnh Hảo Hảo không đủ cao, nhón mũi chân mất khí lực rất lớn, cũng không cắm thẻ điện vào.

Cuối cùng dứt khoát mở đèn pin di động ra, về nhà mang một cái ghế dựa.

Ghế dựa đều là gỗ thật, Cảnh Hảo Hảo dùng hai tay mới có thể bưng lên, cô đành phải đặt điện thoại di động ở trêи TV phòng khách, miễn cưỡng chiếu ra một ít ánh sáng mỏng manh, sau đó liền cố sức nâng ghế dựa, đi về phía ngoài cửa.

Ánh sáng đèn pin di động, chiếu không được quá xa, lúc Cảnh Hảo Hảo đi ngang qua cửa, ghế dựa không cẩn thận vấp giá giày ở cửa, cả người cô nghiêng về phía trước, chân liền đập ở trêи góc ghế mình xách, đau đớn nhanh chóng chui vào trong lòng của cô, đau đến cô hít ngược một hơi, cả người nhịn không được liền ngồi xổm trêи đất, liền thấp giọng hô một câu, sau đó cửa trước mặt cô chợt bị đẩy ra, còn truyền đến một đạo giọng nói khẩn trương: “Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo chịu đựng đau đớn, ngẩng đầu, mượn ngọn đèn mỏng manh trong hành lang, nhìn về phía Lương Thần đứng nghịch sáng trước mặt.

Cô còn chưa có phản ứng kịp, sao anh lại đến trong nhà cô, người đàn ông đã bước tiến vào, dễ dàng nhấc ghế dựa từ trong tay cô đi, đặt ở một bên, sau đó ngồi xổm người xuống lo lắng nhìn cô, hỏi: “Không có việc gì chứ? Bị thương tới chỗ nào rồi?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, Lương Thần liền ngẩng đầu, nhìn thoáng qua phòng tối như mực, nhìn thấy thẻ điện cầm trong tay Cảnh Hảo Hảo, lập tức hiểu được hết thảy, vươn tay, rút thẻ điện đi, đứng lên bước ra ngoài, qua chưa đến một phút đồng hồ, ngọn đèn trong phòng sáng lên, khôi phục sáng ngời.

Khi Lương Thần lộn trở lại phòng của Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo đã muốn đứng lên, đau đớn trêи chân, đã tiêu tán hơn phân nửa, cô đi tới phòng bếp, thuận tay nhấn chốt mở lò vi sóng.

Lương Thần nhấc ghế dựa ở cửa lên, đặt lại chỗ cũ, Cảnh Hảo Hảo nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn thoáng qua Lương Thần.

Cô còn chưa có mở miệng hỏi, Lương Thần liền cầm hai túi to trêи tay đặt ở trêи ghế, nói: “Đây là thứ buổi chiều em mua, quên mang đi.”

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, còn chưa nói xong, phía sau nước liền nấu sôi, cô xoay người, nhấc cái nồi lên, hơi nước nháy mắt nhẹ nhàng bay lên.

Đã liên tục hai lần, lần đầu tiên là ở Nhật Bản, lúc cô cần người giúp đỡ nhất, anh đều xuất hiện đúng lúc như vậy.

Lần thứ hai là đêm nay, tuy rằng đây là việc nhỏ thông thường, ai cũng có thể làm, nhưng ở một trong nhà bình thường, đây đều là do đàn ông phụ trách, nhất là cô không cẩn thận đập đau chân của mình, lúc đang đau đến tê tâm liệt phế, anh liền xuất hiện, dễ dàng giúp cô giải quyết những chuyện nhỏ kia.

Lần đầu tiên là chuyện lớn kinh thiên động địa, lần thứ hai là việc nhỏ bình thường không có gì lạ.

Nhưng lại đều khiến cho cô một loại cảm động và ấm áp nói không nên lời.

Trở lại từ bữa tiệc của Duyên Hoa, tâm tình vẫn luôn nặng nề của Cảnh Hảo Hảo, mới hơi chuyển biến tốt một chút.

Thật ra Lương Thần cũng không biết sao Cảnh Hảo Hảo lại đột nhiên liền rời khỏi bữa tiệc, đáy lòng anh có chút lo lắng, đã nghĩ đến quần áo cô đặt trêи xe của mình, liền vội vàng chạy tới đây.

Hiện tại, đồ đã đưa đến, cô cũng mạnh khỏe, anh tựa hồ không có lý do ở lại nữa.

Lương Thần đứng ở trước bàn ăn, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, nhìn trong chốc lát, nuốt nuốt nước miếng, vừa định mở miệng, Cảnh Hảo Hảo liền xoay đầu qua, trong tay cô cầm lấy mì sợi, nghĩ đến Lương Thần cũng chưa ăn gì ở tiệc sinh nhật của Duyên Hoa, liền mở miệng, hỏi: “Anh muốn ăn một chút không?”

Lời nói đã đến bên miệng của Lương Thần, nháy mắt liền bị anh hung hăng nuốt xuống, vui sướиɠ cùng kinh hỉ tựa như triều dâng, chậm rãi thổi quét toàn thân anh, làm cho sau khi anh sửng sốt một lúc lâu, mới chợt gật gật đầu, nói: “Có.”

Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, xoay người, nhanh nhẹn đánh hai cái trứng gà vào trong nồi.

Lương Thần liền đứng ở tại chỗ, không có rời đi, tầm mắt anh gắt gao dừng lại ở trêи người Cảnh Hảo Hảo, nhìn bóng dáng nấu mỳ của cô, luôn cảm thấy chính mình như là được mang vào trong một thế giới thần kỳ.

Phòng cô thuê, rất nhỏ hẹp cũ kỹ, không gian cũng không lớn, gia cụ bên trong cũng rất ít, nhưng lại sắp xếp đặc biệt chỉnh tề sạch sẽ, nơi nơi đều có thể nhìn thấy bồn hoa nhỏ xanh um tươi tốt, trêи ban công phòng khách, còn lộ ra hai kiện quần áo và vài món nội y, tản mát ra một loại hơi thở làm cho người ta thoải mái.

Lúc này, anh mới hốt hoảng hiểu được, vì sao lúc cô còn ở trong biệt thự của anh, mỗi ngày anh đều sẽ về nhà đúng giờ, mà lúc cô không ở đó, anh liền mệt mỏi, tùy tiện ở nơi nào cũng có thể nghỉ ngơi.

Thật ra lúc đó, anh về không phải là biệt thự kia, mà là ngôi nhà có tên Cảnh Hảo Hảo.

Chỗ an lòng này, chính là nhà của tôi.

Cảnh Hảo Hảo ở nơi nào, mặc kệ nơi đó là tráng lệ, hay là cũ nát không chịu nổi, đều có thể khiến cho anh tìm được cảm giác gia đình an nhàn thoải mái.

Cảnh Hảo Hảo cắt một đoạn hành, băm, đặt ở trong mỳ sợi trứng gà, thêm một ít dầu vừng và dấm chua, liền bưng lên trêи bàn.

Từ nhỏ đến lớn, Lương Thần thật đúng là chưa từng ăn qua loại cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn này, nhưng anh lại không có chần chờ gì liền cởϊ áσ khoác tây trang, đi đến trong toilet bên cạnh, rửa tay, ngồi ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, cầm lấy chiếc đũa, bắt đầu ăn.

Sợi mỳ nối hổi trước mặt, trứng chần nước sôi, hương hành, còn có mùi thơm ngát nhàn nhạt phát ra từ trêи người cô gái trước mặt, xen lẫn cùng một chỗ, làm cho Lương Thần cảm thấy đây là cảm giác tốt đẹp nhất trong cuộc sống.

Anh ăn từng ngụm mỳ, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo trước mặt một cái.

Cô gái hơi rũ mi mắt, động tác ăn cơm thoạt nhìn rất thanh tú, sẽ luôn vào lúc nuốt đến một nửa sợi mỳ, dùng răng nanh cắn đứt.

Lương Thần nhịn không được học theo động tác ăn mỳ của Cảnh Hảo Hảo

Chỉ là mỳ sợi trứng gà, Lương Thần lại ăn vui sướиɠ đầm đìa, ăn xong một tô rồi, anh ngẩng đầu, hỏi Cảnh Hảo Hảo ngồi ở đối diện: “Còn không?”

Cảnh Hảo Hảo không biết sức ăn của Lương Thần, cho nên cố ý nấu thêm một ít mỳ, nghe được anh hỏi, lập tức liền đứng lên, tiếp nhận tô của anh, đi đến trước nồi, múc thêm tô nữa, đưa cho Lương Thần.

Lúc Lương Thần nâng tay lên nhận lấy, không cẩn thận đυ.ng phải tay Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo như là điện giật, ngón tay theo bản năng muốn rút về sau, sau đó liền ý thức được trong tay mình đang cầm mỳ, liền dừng hành động.

Tay Lương Thần đặt ở trêи tay Cảnh Hảo Hảo, sau một lúc lâu cũng không có dời đi.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo một người vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, một người vẫn duy trì tư thế ngồi, cứ như vậy nhìn đối phương,

Trong toàn bộ phòng rất yên tĩnh, hai người mơ hồ đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.