Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 334: Người lạ

Trong vòng năm ngày ngắn ngủi, Cảnh Hảo Hảo liên tục gặp được Lương Thần hai lần, thế cho nên tối hôm qua, cô bị vây trong trạng thái mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau Cảnh Hảo Hảo mang một đôi vành mắt đen đi công ty.

Ban ngày mệt mỏi mười phần, trạng thái tinh thần cả người không phải đặc biệt tốt, lúc làm việc, thường xuyên thất thần, thật vất vả đến bốn giờ rưỡi chiều, Cảnh Hảo Hảo nghĩ qua thêm một tiếng, liền tan ịiệc, thứ bảy chủ nhật có thể nghỉ ngơi hai ngày.

Bốn giờ năm mươi, thư ký phái Cảnh Hảo Hảo đi đóng dấu một phần văn kiện.

Đóng dấu xong, đã là năm giờ hai mươi phút tối, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trêи vị trí, vừa mới chuẩn bị thu thập đồ đạc, tan tầm.

Kết quả, đột nhiên thư ký lão tổng thấp giọng hét lên một tiếng, hô một tiếng: “Lucy.”

Cô ta ngẩng đầu, nhìn chung quanh, hỏi: “Lucy đâu?”

“Có thể đã tan việc rồi.”

“Không xong!” Thư ký vừa mới thấp giọng nói một câu, vội vàng cầm lấy điện thoại trêи bàn, gọi cho Lucy, gọi hai lần, đều là trạng thái không tiếp thông, thư ký đang chuẩn bị gọi lần thứ ba, lão tổng liền đi ra từ trong văn phòng, thư ký vội vàng đứng lên, nói: “Trần tổng, ngày hôm qua tôi từng nói với ngài, đêm nay tôi phải đi bệnh viện chăm sóc mẹ tôi không thể đi tham gia bữa ăn cạnh tranh dự án kia, tôi vốn muốn an bài Lucy, kết quả cô ta đi rồi, hiện tại tôi gọi điện thoại cũng gọi không thông……”

Thư ký càng nói, sắc mặt tổng giám đốc Trần trở nên càng khó coi, giọng nói thư ký cũng nhỏ xuống theo, cô ta khẩn nhìn nhìn chung quanh, sau đó tầm mắt liền dừng ở trêи người Cảnh Hảo Hảo, lập tức chỉ vào Cảnh Hảo Hảo, nói: “Trần tổng, ngài xem không bằng để cho Hảo Hảo đi đi.”

Tổng giám đốc Trần dừng tầm mắt ở trêи người Cảnh Hảo Hảo.

Vẻ mặt Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc nhìn nhìn thư ký và tổng giám đốc Trần, còn chưa có hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thư ký liền nói: “Tôi cam đoan tôi sẽ dùng thời gian ngắn nhất dạy cho Hảo Hảo tất cả quy tắc, Hảo Hảo rất thông minh, trong đoạn thời gian làm trợ lý này, vẫn biểu hiện rất tốt, cô ấy khẳng định sẽ không thành vấn đề.”

Lúc này sắc mặt tổng giám đốc Trần mới hơi trở nên đẹp mắt một chút, gật gật đầu, nói: “Sáu giờ rưỡi xuất phát, cô nhanh lên.”

Thư ký chờ tổng giám đốc Trần vào văn phòng, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người, nhìn Cảnh Hảo Hảo, vẻ mặt cầu xin nói: “Hảo Hảo, lần này thật sự phải phiền toái cô, cô liền giúp bận rộn một lần, cùng lão tổng đi tham gia cạnh tranh dự án lần này, tối thứ hai tôi mời cô ăn bữa tiệc lớn.”

Thư ký vừa nói, vừa kéo Cảnh Hảo Hảo vào phòng thay quần áo, một phen lấy quần áo của mình từ bên trong ra, đưa cho Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, cô trước mặc tạm quần áo của tôi, tôi nói cho cô biết, cạnh tranh dự án lần này, đến đều là công ty lớn của thành phố Giang Sơn, nhất định không thể xảy ra bất kỳ sai lầm gì, nếu cạnh tranh dự án lần này thành công, tôi sẽ đề nghị lão tổng trích phần trăm lần này cho cô.”

Cảnh Hảo Hảo chưa bao giờ làm thư ký, cũng chưa từng tham gia xã giao, có chút khẩn trương hỏi: “Tôi cần làm cái gì?”

“Cái gì cũng không cần làm, an vị ở bên người Trần tổng là được, người khác nói chuyện với cô, nhất định phải mỉm cười, kính rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm là được.”

Thư ký nhanh nhẹn nói điểm mấu chốt một lần, thuần thục bối tóc cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó cầm dụng cụ trang điểm của mình, trang điểm đơn giản lên khuôn mặt xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo một chút.

Thư ký sửa sang xong hết thảy, đánh giá cẩn thận Cảnh Hảo Hảo một chút, lúc xác nhận không có vấn đề gì, liền gật gật đầu, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Hảo Hảo, buổi tối phải dựa vào cô!”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở trước gương, nhìn chính mình bên trong mặc váy dài thấp ngực, bên ngoài khoác một kiện áo khoác tây trang màu đỏ, đáy lòng mơ hồ hiện lên một tầng dự cảm không tốt không nói nên lời.

……

Cảnh Hảo Hảo đi ra từ phòng thay quần áo, tổng giám đốc Trần đã được thư ký gọi ra ngoài, tổng giám đốc Trần nhìn Cảnh Hảo Hảo đã trang điểm, tầm mắt hơi sáng lên, trêи mặt hiện lên một tầng thần thái vừa lòng, liền nói với Cảnh Hảo Hảo: “Đi thôi.”

Tài xế của tổng giám đốc Trần, đưa Cảnh Hảo Hảo và tổng giám đốc Trần đến cửa chính khách sạn Tứ Quý.

Tổng giám đốc Trần và Cảnh Hảo Hảo vào đại sảnh, lập tức có phục vụ đi lên trước, dẫn bọn họ một đường lên một phòng bao ở tầng hai, bên trong đã ngồi không ít người, nói vậy đều là thương nhân cạnh tranh dự án tối nay.

Người lăn lộn trong thương trường, người người đều biết cách làm người, hôm nay là đối thủ cạnh tranh, ngày mai khó tránh khỏi là bạn hợp tác, cho nên người ngồi bên trong, lập tức đứng lên, quen thuộc chào hỏi tổng giám đốc Trần.

Cảnh Hảo Hảo ghi nhớ lời thư ký tổng giám đốc Trần nói với mình, mặt mang mỉm cười đứng ở phía sau tổng giám đốc Trần, bảo trì trầm mặc.

Có lục tục không ít thương nhân tiến vào, mọi người cũng đều là nhiệt tình chào hỏi như vậy, Cảnh Hảo Hảo đi theo bên cạnh tổng giám đốc Trần, phát hiện thư ký những người này mang theo, một người nhìn đẹp mắt hơn một người.

Bàn ăn trong phòng bao rất lớn, có thể ngồi vây quanh hơn mười người, mắt thấy ghế trống dần dần giảm bớt, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy người đến không sai biệt lắm, lại không thấy có bất kỳ người nào gọi phục vụ bưng đồ ăn lên.

Người chung quanh, còn đang khách sáo trò chuyện, cô đành phải thẳng lưng, vẫn duy trì mỉm cười.

Qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa phòng bao đột nhiên bị đẩy ra, người vây quanh bàn nói chuyện phiếm, soạt lập tức đều đứng lên toàn bộ.

Cảnh Hảo Hảo không rõ cho nên cũng đứng lên theo, cả người cô còn chưa xoay lại, liền nhìn thấy một lão tổng bên người bước nhanh đi tới cửa, nhiệt tình chào hỏi một tiêng với người vào: “Lương tổng, đã lâu không gặp.”

Cùng với tiếng nói ông ta rơi xuống, những lão tổng khác cũng đều lục tục tiến lên, chào hỏi người đến.

Người che ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo có chút nhiều, cô cũng không thấy rõ người vào, trong não lại bị từ hô “Lương tổng” người người luôn miệng hô chấn trụ.

Hẳn sẽ không phải là Lương Thần đi?

Nhưng thành phố Giang Sơn, tựa hồ ngoại trừ Lương tổng đó, không còn có ai khác nữa?

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Ngay trong nháy mắt trong đầu Cảnh Hảo Hảo bay ra rất nhiều suy nghĩ loạn thất bát đao, đột nhiên có một âm điệu nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, giọng nói không nhẹ không nặng, lại mang theo mười phần quyết đoán: “Mọi người trước vào chỗ đi.”

Trong lời nói của anh, tựa như một đạo thánh chỉ, những người vốn vây quanh anh, đều tránh ra một con đường, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng nhìn đến, Lương Thần ở bên trong sao quanh trăng sáng, đang đi tới.

So với tối hôm qua, nhìn thấy anh uống say như chết, hôm nay người đàn ông thoạt nhìn, tinh thần soái khí, trêи mặt trắng nõn lộ vẻ nghiêm túc.

Vừa rồi khi nghe đến hai chữ “Lương tổng” này, cô đã nghĩ đến là anh, hiện tại khi thật sự nhìn thấy dung nhan của anh, trong nháy mắt Cảnh Hảo Hảo liền cứng ngắc tại chỗ.

Lương Thần vừa đi đến trước bàn ăn, vừa khẽ gật đầu với các tổng giảm đốc công ty lớn, coi như chào hỏi, ngay tại lúc anh chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên thân ảnh dừng lại.

Người chung quanh bị bước chợt ngồi xuống của Lương Thần khiến cho ngẩn ra, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lương Thần nhẹ nhàng nhíu mi tâm, mơ hồ cảm thấy hô hấp của mình có chút không ổn, sau một lúc lâu, anh mới chậm rãi xoay qua, sau đó tầm mắt liền dừng ở trêи mặt Cảnh Hảo Hảo.

Khi đi qua đám người quần áo tinh lệ đầy phòng, dư quang khóe mắt của anh liếc về một thân ảnh quen thuộc

Lúc ban đầu trong đầu hiện lên suy nghĩ đầu tiên là, bởi vì rất nhớ nhung, cho nên anh lại sinh ra ảo giác lần nữa.

Sao Cảnh Hảo Hảo lại có thể xuất hiện ở trong vòng thương nghiệp này?

Cho nên, liền nhìn không chuyển mắt tiêu sái đi qua, nhưng dư quang khóe mắt lại vẫn chú ý phương hướng đó, sau đó, ngay tại lúc lơ đãng, giống như vô tình liếc mắt một cái.

Tốc độ anh rất nhanh, hoàn toàn không có lộ ra sơ hở gì, nhưng tầm mắt, lại một tấc không rơi xẹt qua khuôn mặt của cô, chỉ nhìn thoáng qua như vậy, tựa như kinh động, rối loạn cả trái tim anh.

Anh liền cứng rắn ngồi xổm xuống tại chỗ, tinh tường cảm giác được tiếng máu chảy ngược của mình.

Từ trước tới nay, lần đầu tiên trong đời, đáy lòng khẩn trương thành một đoàn, mất khí lực rất lớn, mới bắt buộc chính mình, xoay người từng chút.

Gương mặt xinh đẹp ngày nhớ đêm mong kia, như là pha quay chậm bị chậm chạp kéo dài, rơi từng tấc vào bên trong đôi mắt anh.

Cô cũng không thay đổi chút nào, đôi mắt vẫn thuần túy sạch sẽ như vậy, váy dài màu xanh ngọc nổi bật màu da trắng mềm mại của cô, trêи mặt lộ ra ý cười nhợt nhạt, thấm vào ruột gan.

Hô hấp Lương Thần, khoảnh khắc liền yên lặng lại, anh sẽ không phải là quá mức nhớ thương cô, xuất hiện ảo giác chứ?

Lương Thần nghĩ, liền nâng tay lên, hung hăng nắm thành quyền, đặc ịiệt dùng sức, thẳng đến chính mình cảm giác được lòng bàn tay truyền đến đau đớn kịch liệt, lúc này Lương Thần mới hơi hoàn hồn.

Trời ạ…… Lại có thể không phải nằm mơ, Cảnh Hảo Hảo thật sự ở ngay trước mắt anh!

Lương Thần rõ ràng cảm giác được, thân thể của mình bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy lên, anh cố gắng duy trì tư thái cao ngạo trong trẻo lạnh lùng đối ngoại trước sau như một của mình, mới miễn cưỡng làm cho chính mình không có thất thố, tầm mắt anh vẫn luôn không có rời khỏi người Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi mở bước chân, đi từng bước một về phía cô.

Cảnh Hảo Hảo đờ đẫn đứng tại chỗ, nhìn Lương Thần cách mình càng ngày càng gần, gần đến cô có thể rõ ràng ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt phát ra trêи người anh, một cỗ cảm xúc như thủy triều nói không nên lời, tràn ngập trong lòng của cô, khiến cho ngực cô truyền đến một đạo nóng bỏng khác thường.

Bước chân Lương Thần, cuối cùng dừng ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo nửa bước xa.

Anh hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.

Đôi mắt xinh đẹp của anh, tối đen thâm thúy, bên trong nhiễm một tầng ánh sáng xinh đẹp, mang theo mị lực xâm nhập lòng người.

Cả người Cảnh Hảo Hảo đều đang run rẩy, cô không phải không nghĩ tới có một ngày sẽ mặt đối mặt gặp lại Lương Thần như vậy, nhưng cô không nghĩ tới, ngày này lại đến bất ngờ không kịp phòng như vậy.

Cô miễn cưỡng dùng tay chống lưng ghế dựa bên cạnh, chống đỡ thân thể của mình đứng vững tại chỗ.

Sau đó mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, tựa hồ phần văn kiện mình đóng dấu ngày hôm qua, có nói đến, công ty Hải Hâm muốn nắm bắt hợp tác với tập đoàn Giang Sơn.

Lúc ấy bởi vì đối tượng hợp tác là tập đoàn Giang Sơn, cô cố ý lưu ý hai lần, nhưng cô không nghĩ tới, đêm nay chính mình đánh bậy đánh bạ tham gia bữa ăn này, chính là bữa ăn hạng mục kia.

Tổng giám đốc Trần đứng ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo sau một lúc lâu cũng không có lên tiếng, sợ cô đắc tội khách hàng lớn này, nhịn không được nhẹ nhàng ho khan một tiếng: “Lương tổng, chào ngài, đây là trợ lý thư ký của công ty chúng tôi, Cảnh Hảo Hảo.”

Tổng giám đốc Trần nói xong, lập tức quay đầu, nháy mắt với Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo nhất thời thức thời thu hồi tất cả tinh thần, nắm lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, câu môi, nhẹ nhàng cười cười với Lương Thần trước mặt, nói: “Chào ngài, Lương tổng.”

Cảnh Hảo Hảo nhất thời thức thời thu hồi tất cả tinh thần, nắm lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, câu môi, nhẹ nhàng cười cười với Lương Thần trước mặt, nói: “Chào ngài, Lương tổng.”

Cô tựa như lần đầu gặp nhau, thanh tuyến mềm nhẵn, mặt mày bình tĩnh.

Lương Thần nhìn chằm chằm thần thái tự nhiên hào phóng của Cảnh Hảo Hảo, muốn tìm kiếm ra một chút ít khác thường ừw trong mắt của cô, nhưng nhìn nửa ngày, đáy mắt xinh đẹp của cô, vẫn luôn lộ ra là thanh thanh đạm đạm, giống như những chuyện cũ anh nhớ mãi không quên trước kia giữa bọn họ, chưa bao giờ từng phát sinh qua.

Toàn thân Lương Thần không tự chủ được kéo căng, anh rõ ràng cảm giác được, trái tim nhảy lên trong ngực trái của mình chậm một nhịp, sau đó truyền ra cảm giác đau đớn chậm chạp.

Lương Thần rất nhanh định thần lại, đè nặng đau đớn và cảm xúc quay cuồng nơi đáy lòng, tầm mắt gắt gao khóa ánh mắt của Cảnh Hảo Hảo, chậm rãi nâng tay lên, thực thong dong đón tiếp, cũng là ngữ khí giải quyết việc chung: “Chào cô, Cảnh tiểu thư.”

Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, nhìn bàn tay thon dài của Lương Thần, chần chờ một giây, vươn tay, cùng nắm lấy tay anh.

Tuy rằng, chỉ chạm một cái liền nới lỏng, nhưng Lương Thần vẫn tinh tường cảm nhận được tay cô, mềm mại không xương trước sau như một, nhưng cảm xúc lạnh như băng, làm cho anh nhịn không được nhíu mi một chút.

Bác sĩ Trương từng nói với anh, cô thể hàn, tay chân lạnh như băng, có đôi khi buổi tối, anh ôm cô, trong lúc vô tình đυ.ng tới tay cô, đều là lạnh như băng, anh đi tìm rất nhiều sách dạy nấu ăn điều trị cho thím Lâm, dưỡng hồi lâu, tay cô mới có độ ấm, lúc này mới cách mấy tháng, lại trở về bộ dáng trước kia.

Rất nhanh, Lương Thần liền thu hồi tất cả suy nghĩ, ánh mắt thản nhiên nhìn cô gái gần trong gang tấc, áp chế xúc động quay cuồng rất muốn kéo cô vào trong lòng, hung hăng ôm một trận nơi đáy lòng, phối hợp cô, cũng giống như người xa lạ, nói với người chung quanh: “Mọi người đã đến đông đủ, phân phó phục vụ bưng đồ ăn lên.”

Tin tức kết hôn trước kia của Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo, chỉ thông báo cho người thân bạn bè, tuy rằng cố ý khiếm tốn, nhưng vẫn để lộ một ít tiếng gió, nhưng cũng không có người biết, đến tột cùng vợ của Lương Thần là ai, hơn nữa sau đó hôn sự không tổ chức, mọi người cũng chỉ cho là tin đồn.

Bộ dạng Cảnh Hảo Hảo vốn là xinh đẹp, lúc tổng giám đốc Trần mang theo cô vào, khiến cho người chung quanh không ngừng liên tiếp chú ý, hiện tại những người đó cũng chỉ coi Lương Thần giống như bọn họ, nhìn thấy người xinh đẹp, chiếu cố nhiều hơn, cũng không có nghĩ nhiều.

……

Ghế chủ tọa của Lương Thần, cách Cảnh Hảo Hảo vài chỗ ngồi.

Trước đó cũng đã có người đặt tốt thực đơn, mọi người ngồi xuống không lâu, phục vụ liền bưng thức ăn đủ loại kiểu dáng lục tục đi tiến, bày đầy một bàn lớn.

Đoàn người đều là đến vì dự án hợp tác của Lương Thần, cho nên sau khi ngồi xuống, đều sử dụng tất cả vốn liếng tâng bốc Lương Thần.

Lương Thần cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trêи vị trí, ánh mắt xa cách đạm mạc, trêи mặt cũng không có biểu tình gì quá lớn, nhưng cố tình trong một bàn người không hề tầm thường này, cứ thế lộ ra vẻ xuất chúng, những người bên cạnh so ra, khí phách và cao quý kém hơn rất nhiều.

Anh nhìn giống như người chung quanh, thuần thục mà lại tự nhiên chu toàn chung quanh, đối với những xã giao này làm dễ như trở bàn tay, lưu loát thong dong, nhưng tầm mắt anh luôn đang không ngừng bay lên trêи người Cảnh Hảo Hảo.

Tầm mắt Cảnh Hảo Hảo lại vẫn không có nhìn về phía Lương Thần, chỉ nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm một mâm đồ ăn trước mặt, ngồi ngay ngắn ở bên người tổng giám đốc Trần.

Trong mỗi một câu truyền đến chung quanh, đều có liên quan đến “Lương tổng”, toàn bộ đều là ngữ khí ân cần nịnh hót, anh nói rất ít, giọng nói lãnh đạm, không có cảm xúc gì, có đôi khi hoặc là liền dứt khoát không tiếp nói, thực có chút đả kϊƈɦ những người tràn ngập ý tứ lấy lòng kia.

Thức ăn trêи bàn, có rất ít người đυ.ng, nhưng ngược lại rượu tây phục vụ bưng lên, một chai tiếp một chai trống không.

Thư ký những tổng tài kia mang đến, bọn họ đều là người tinh, khí chất chân thành bưng ly rượu, kính rượu Lương Thần.

Tư thái Lương Thần thanh nhàn ngồi ở trêи vị trí, đối mặt những thư ký cố ý khom người, lộ ra nửa ngực xinh đẹp này, thần thái không có biến hóa gì, chỉ bưng ly rượu, làm bộ dáng tượng trưng, cũng không có uống rượu.

Tổng giám đốc Trần nhìn thư ký chung quanh đều chủ động kính rượu, duy chỉ có Cảnh Hảo Hảo ngồi ở một bên, không có phản ứng gì, rót một ly rượu, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo, nói: “Đi kính Lương tổng một ly rượu.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm ly rượu, thân ảnh hơi dừng một chút, sau đó bưng ly rượu lên, đứng lên, giơ về phía Lương Thần, nói: “Lương tổng, tôi kính ngài.”

Lương Thần vốn đang nghe trợ lý bên cạnh nói chuyện, nghe được giọng nói của Cảnh Hảo Hảo, thần thái anh hơi hơi ngưng đọng, sau đó xoay qua, vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, liền bưng ly rượu trêи bàn lên, đứng lên, chạm ly rượu của Cảnh Hảo Hảo, uống một hơi cạn sạch.

Cảnh Hảo Hảo cũng uống cạn ly rượu này theo Lương Thần, có thể là đã lâu không có uống rượu, uống một hơi rượu xong, làm cho cả người cô hơi choáng váng một chút.

Buông ly rượu, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy tầm mắt Lương Thần còn dừng ở trêи người mình, liền rũ mi mắt, thật yên lặng nở nụ cười, ngồi xuống.

Trêи bàn cơm sau khi uống rượu, lời nói của mọi người, có vẻ càng nhiều, ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, là một người đàn ông hơi béo không biết gọi “Lý tổng” hay là “Lâm đổng”, nói rất nhiều, giọng rất lớn, cả phòng đều có thể nghe thấy lời nói tâng bốc Lương Thần của ông ta.

Người đàn ông hơi béo, nghiêng đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo đang ngồi, cười giơ ly rượu lên với tổng giám đốc Trần, nói: “Dáng dấp thư ký của tổng giám đốc Trần quả nhiên có tiêu chí, đến ngay cả Lương tổng cũng nể mặt, uống rượu.”

Tổng giám đốc Trần cười không có nói tiếp, cũng giơ ly rượu lên theo.

Hai người chạm ly, không còn một giọt.

Tổng giám đốc Trần bưng rượu lên, đang chuẩn bị rót cho người đàn ông hơi béo, người đàn ông kia lại mở miệng nói: “Tổng giám đốc Trần thật rất có tác phong, thư ký ngồi ở bên cạnh, còn tự mình chính tay rót rượu.”

Tổng giám đốc Trần nghe nói như thế, lập tức hiểu được ý tứ người đàn ông trước mặt này, cầm rượu trong tay đưa tới trong tay Cảnh Hảo Hảo, nói: “Đây là Lâm đổng Vạn Đạt.”

Cảnh Hảo Hảo hiểu được, tổng giám đốc Trần đây là muốn cô rót rượu cho Lâm đổng.

Cảnh Hảo Hảo hơi rũ mi mắt, cầm chai rượu, rót đầy rượu vào trong ly của Lâm đổng.

Mắt Lâm đỏng nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, vào lúc Cảnh Hảo Hảo rót rượu xong, ông ta cố ý nâng tay lên, bao trùm lên tay Cảnh Hảo Hảo, nhắc nhở nói: “Đầy.”

Ở trong vòng giải trí, chuyện như vậy cô gặp đã nhiều, hiểu được những người này, đều dùng danh nghĩa là nhắc nhở để sỗ sàng.

Cảnh Hảo Hảo nắm chai rượu, bất động thanh sắc rút tay mình dưới tay Lâm đổng ra, sau đó cũng rót một ly cho tổng giám đốc Trần.

Lâm đổng giơ ly rượu tới, tổng giám đốc Trần vừa định đi chạm cốc, Lâm đổng nói: “Tổng giám đốc Trần, rượu lần này cũng không phải là kính anh, hai ta uống nhiều lầm như vậy, không thiếu lần này, rượu này tôi là kính vị thư ký xinh đẹp này của anh.”

Tổng giám đốc Trần bưng ly rượu cười cười, buông tay bưng ly rượu xuống.

Lâm đổng giơ ly rượu lên trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, tôi kính cô một ly.”

Cảnh Hảo Hảo tránh đi ánh mắt xích͙ ɭõa của Lâm đổng, thái độ thản nhiên bưng ly rượu lên, chạm ly với Lâm đổng: “Lâm đổng, kính ngài.”

Uống rượu xong, Cảnh Hảo Hảo vẫn duy trì tư thái vừa rồi, nhìn chằm chằm món ngon trước mặt.

Lâm đổng thỉnh thoảng nghiêng đầu, hỏi Cảnh Hảo Hảo một vài câu, mỗi lần nói chuyện, Lâm đổng đều dựa vào rất gần, làm cho Cảnh Hảo Hảo rất mất tự nhiên.

Ngại sợ đắc tội Lâm đổng, sẽ đánh mất công việc, Cảnh Hảo Hảo đành phải thái độ xa cách ứng phó.

“Cảnh tiểu thư, cô ở dưới tay tổng giám đốc Trần ngây người bao lâu rồi?” Lâm đổng kính rượu với một tổng tài bên cạnh xong, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ trắng nõn tinh tế của Cảnh Hảo Hảo, có chút lưu luyến quên về.

Cảnh Hảo Hảo cười cười khách sáo, hơi xê dịch sang bên cạnh một chút, muốn tránh né ánh mắt Lâm đổng: “Hơn một tháng.”

“Thời gian này cũng không dài.” Lâm đổng vừa nói, tay vừa ở dưới bàn, lặng yên không một tiếng động duỗi đến bên hông Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo như là điện giật, chợt xê dịch sang bên cạnh, miễn cưỡng kéo kéo môi với Lâm đổng, cố gắng nặn ra một nụ cười.

Tay Lâm đổng đặt ở trêи lưng ghế dựa của Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trở nên thoáng có chút đáng tiếc, một lát sau, ông ta lại nói với Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, tổng giám đốc Trần phát cho cô tiền lương bao nhiêu?”

Cảnh Hảo Hảo nhìn tay Lâm đổng lại lặng yên không một tiếng động đưa tới bắp đùi mình lần nữa, đáy lòng nổi lên một trận ghê tởm, có chút không muốn để ý tới Lâm đổng, liền qua loa nói: “Ngượng ngùng, Lâm đổng, mấy thứ tiền lương này, là không cho phép lộ ra.”, vừa xê dịch chân mình sang một bên.

Lâm đổng lại thất bại, đáy mắt hơi hiện lên một chút không hờn giận, lại hiện lên ý tưởng khác, nói: “Cảnh tiểu thư, tôi từng học qua coi chỉ tay, tôi đến xem giúp cô nhân duyên.”

Nói xong, Lâm đổng trực tiếp vươn tay, kéo tay Cảnh Hảo Hảo, nhìn về phía lòng bàn tay của cô.

Cảnh Hảo Hảo theo bản năng liền chợt rút tay mình ra, không cẩn thận đánh rơi ly rượu trêи bàn, vang lên một trận tiếng ồn, khiến cho người chung quanh nhìn lại đây.

“Sao lại thế này?” Tổng giám đốc Trần hỏi.

Cô có chút xấu hổ nhìn thoáng qua tổng giám đốc Trần, còn chưa có mở miệng, Lâm đổng đã nói: “Cảnh thư ký không phải cố ý.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lâm đổng bên cạnh một cái, chỉ đứng lên, qua loa để lại một câu: “Tôi đi toilet một chuyến.”

Sau đó, liền hơi khom người với người trêи bàn cơm, xoay người đi ra ngoài.

……

Nhạc đệm nho nhỏ như vậy của Cảnh Hảo Hảo và Lâm đổng, toàn bộ trêи bàn cơm, hoàn toàn không có bất luận kẻ nào phát hiện, huống chi, những tổng tài lớn này ăn chút đậu hủ của thư ký nhỏ, là chuyện thấy nhưng không thể trác, mặc dù bị người phát hiện, mọi người cũng hiểu được không phải chuyện lớn gì.

Nhưng mà, duy chỉ Lương Thần ngoại lệ.

Lực chú ý của anh vẫn luôn đặt ở trêи người Cảnh Hảo Hảo.

Cũng rõ ràng thấy được cảnh tượng lão tổng Vạn Đạt bên cạnh Cảnh Hảo Hảo đó, thường xuyên nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo, lúc ấy, anh đã nhìn đến một bụng lửa, vào lúc ông ta nắm tay Cảnh Hảo Hảo, anh theo bản năng giơ ly rượu lên, muốn ném lên trêи đầu Lâm đổng, ai ngờ Cảnh Hảo Hảo lại nhanh chóng rút tay ra.

Lương Thần vẫn nhìn theo thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất ở cửa, mới chậm rãi kéo tầm mắt về, dừng ở trêи người Lâm đổng hơi béo.

Không khí trong phòng bao, giống như vừa rồi, không có biến hóa gì.

Mọi người vẫn hưng trí bừng bừng tán gẫu như trước, thư ký nhỏ xinh đẹp những tổng tài kia mang đến, vẫn bày ra một bộ dáng nũng nịu.

Tầm mắt Lương Thần, vẫn nhìn Lâm đổng nói khí thế ngất trời với thư ký ông ta mang đến, không có dời đi, qua một lúc, mí mắt Lương Thần nhẹ nhàng giật giật, một tay nắm ly rượu, nhẹ nhàng lay động, nhìn chằm chằm Lâm đổng, ngữ khí tự nhiên mở miệng, nói: “Mấy năm nay sinh ý Lâm đổng ngược lại càng làm càng tốt.”

Lâm đổng nghe được Lương Thần nói với mình, lập tức ngừng nói chuyện với thư ký, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, ngữ khí nịnh hót nói: “Lương tổng thật sự là quá khen, chút sinh ý ấy của tôi, đối với Lương tổng mà nói, không đáng kể, tôi còn hy vọng sau này Lương tổng chiếu có nhiều hơn.”

Chiếu cố?

Đáy lòng Lương Thần cười lạnh một chút, trêи mặt vẫn bất động thanh sắc như trước: “Lâm đổng khách khí.”

Dừng một chút, Lương Thần như là nhớ tới chuyện gì, liền nói:“Lâm đổng còn không biết phương thức liên lạc riêng của tôi đi, nếu không ngại, đưa di động cho tôi một chút, tôi lưu phương thức liên lạc riêng của tôi cho Lâm đổng.”

Người chung quanh, đều dừng tầm mắt ở trêи người Lâm đổng, nghĩ đến ông ta may mắn lấy được hợp tác với Lương Thần.

Lâm đổng cũng nghĩ như vậy, lập tức tâm tình kϊƈɦ động lấy di động từ trong túi ra, đưa cho Lương Thần.

Lương Thần tiếp nhận, mở khóa, trực tiếp quét một vòng người trong danh bạ, lúc nhìn thấy chữ “vợ” này, liền trực tiếp nhấn vào, giả bộ giống như nhập số di động vào, rất nhanh soạn một tin nhắn, gửi qua: [ Lâm phu nhân sao? Tôi mang thai đứa nhỏ chồng của bà, chồng của bà nói sẽ cưới tôi, không biết khi nào thì bà sẽ nhường vị trí Lâm phu nhân lại.]

Lương Thần rất nhanh gởi tin nhắn ra ngoài, sau đó trực tiếp đưa điện thoại di động cho Lâm đổng, ngay tại lúc Lâm đổng muốn nhận lấy, tay Lương Thần nhẹ nhàng thả một chút, di động liền rơi vào trong một ly rượu.

Một chuỗi bọt khí ùng ục toát ra, màn hình di động sáng lên, như là có người gọi điện thoại tới, sau đó chính là vang lên một chút thanh âm, di động liền tối đen.

Lương Thần có chút thật có lỗi ngẩng đầu, nhìn Lâm đổng, dùng ngữ khí tuyệt không áy náy nói: “Lâm đổng, thật sự rất không có ý tứ, vừa rồi tay tôi không cầm chắc.”

Chỉ là một cái di động, Lâm đổng tự nhiên sẽ không xé rách mặt với Lương Thần, cho nên lập tức cười khoát tay, nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Lương Thần câu môi cười cười nhợt nhạt, bưng ly rượu trêи bàn lên, giơ về phía Lâm đổng: “Lâm đổng, thật sự rất có lỗi, tôi kính anh một ly.”

Lâm đổng vội vàng dùng hai tay bưng ly rượu lên, đứng lên, chạm ly với Lương Thần.

Ly thủy tinh nhẹ nhàng va chạm, phát ra âm thanh thanh thúy.

Trêи mặt mọi người đều lộ vẻ tươi cười, nhưng cũng đã để lộ ra vài phần tiếc nuối, càng thêm chắc chắc, dự án hợp tác với tập đoàn Giang Sơn này, đã tụt khỏi tay

Nhưng mà, ngay trong nháy mắt này, chợt phát sinh biến cố, lúc ly rượu Lương Thần vốn đã chạm xong với Lâm đổng, đang chuẩn bị uống một hơi cạn sạch, cổ tay Lương Thần lại đột nhiên hung hăng hất về phía trước, rượu trong ly rượu cầm trong tay, đều hất lên trêи mặt Lâm đổng.

Người chung quanh thấy một màn như vậy, đều sửng sốt.

Lương Thần âm lãnh nghiêm mặt nhìn chằm chằm tay Lâm đổng vừa mới nắm qua Cảnh Hảo Hảo, cảm thấy không đủ hết giận, liền vừa ngoan vừa độc nện ly rượu trong tay lên trêи tay Lâm đổng.

Ly rượu bắn lên từ trêи tay Lâm đổng, đυ.ng vào đèn treo thủy tinh lớn rũ trêи đỉnh đầu, khiến đèn treo lớn lay động theo, ly rượu đập nát hai cái bóng đèn, phát ra hai tiếng vang thanh thúy, mảnh thủy tinh rơi xuống.

Cả kinh người ngồi quanh bàn tản ra chung quanh, còn cùng với tiếng thét chói tai của phụ nữ.

Lương Thần vẫn không chút sứt mẻ đứng ở tại chỗ như vậy, chút mặc kệ mảnh vỡ thủy tinh rơi ở trêи vai của mình, cả người vẫn tràn đầy khí thô bạo.

Không khí trong phòng bao, trở nên có chút ngưng trệ.

Tuy rằng Lương Thần xuất thân cao quý, tính tình lãnh ngạo, nhưng lại chưa bao giờ giận dữ ở trường hợp buôn bán.

Sắc mặt anh thoạt nhìn trầm thấp khủng bố, những người khác sợ tới mức không dám tùy tiện tiến lên khuyên giải, chỉ có thể ổn định hô hấp đứng ở một bên yên tĩnh theo dõi biến hóa.

Đèn treo lớn trêи đỉnh đầu còn đang lắc lư, ánh sáng chiếu vào trêи mặt Lương Thần không ngừng hoán đổi.

Ánh mắt Lương Thần lạnh như băng nhìn lướt qua Lâm đổng ôm tay, vẻ mặt rượu cồn, chật vật đến cực điểm, sau đó liền hung hăng xốc áo khoác phía sau lên, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn người chung quanh một cái, không nói một lời từ biệt, liền thẳng tắp đi ra phòng bao.

……

Cảnh Hảo Hảo dọc theo hành lang thật dài, đi vào toilet cuối cùng.

Thật ra cô cũng không muốn đi WC, cho nên chỉ đứng ở trước bục rửa mặt, rửa tay một chút, rút tờ giấy, chậm rãi lau tay của mình.

Bữa ăn như vậy khiến cô hít thở không thông, cũng không phải bởi vì Lâm đổng, mà là bởi vì Lương Thần.

Cô vẫn cảm thấy chính mình và Lương Thần, từ biệt rồi, liền giống như trước, hoàn toàn biến thành hai người hai thế giới.

Cô là Cảnh Hảo Hảo bình thường, anh là “Thiếu niên thiên tử” cao quý của thành phố Giang Sơn, không bao giờ sẽ có cùng xuất hiện nữa.

Nhưng lúc này mới ngắn ngủn một tuần, cô lại có thể gặp anh ba lần.

Lúc trước cô là vì đứa nhỏ mới gả cho anh, sau đó cô không có mang thai, anh trai anh nói rõ ràng như vậy, nếu cô không đi, sẽ chỉ làm người nhà của anh, nghĩ rằng cô tiếp cận anh là có mục đích.

Huống chi, cô vốn chính là bị anh bức bách, đáy lòng vốn đã muốn rời đi, quan trọng là, cô còn có thể lấy được đĩa CD anh uy hϊế͙p͙ cô, đối với cô mà nói, thật là chuyện tốt nằm mơ cũng không chạm tới được

Cô tựa hồ hoàn toàn không cần làm lựa chọn, chỉ cần làm dựa theo hy vọng đáy lòng mình là được rồi.

Nhưng rõ ràng đều là cô hy vọng, cô đi làm, cô ở nước Anh trôi qua vừa khổ vừa mệt, cô cũng chưa từng có một câu oán hận, nhưng cứ đến đêm khuya vắng người, cô không biết vì sao đáy lòng của cô luôn nặng trịch, lộn xộn, giống như là một trói buộc rối loạn, tìm không thấy một chút đầu mối.

Lúc cô ở bên người Lương Thần, mỗi ngày luôn cảm thấy chính mình trôi qua không vui vẻ, nhưng rời khỏi anh, cô cũng không có cảm thấy chính mình trôi qua quá vui vẻ.

Cô hoàn toàn không biết mình đây là rốt cuộc làm sao, vì sao lại biến thành như vậy, rõ ràng lúc trước là anh phá hủy trong sạch của cô, là anh cướp đi tự do của cô, là anh dùng video của bọn họ khiến cô không còn đường có thể đi, chỉ có thể lại trở về bên người anh…… Anh rõ ràng chính là một người cướp đoạt, cô hẳn là hận…… Nhưng cô phát hiện, cô đến cuối cùng, lúc cô thật sự rời đi, đáy lòng lại tìm không thấy chút hận ý.

Đặc biệt khi anh nói, Hảo Hảo, anh xin em, đừng đi, chờ anh……

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, tốc độ tim đập thình thịch thình thịch lại nhanh lên, cô cố gắng lắc lắc đầu, ý đồ ném rơi những suy nghĩ quấn quanh cô hồi lâu

Qua hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới dần dần cảm thấy tâm tình của mình bình tĩnh một chút, cô hít sâu hai hơi, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng câu môi cười cười với chính mình trong gương, nhìn thấy tươi cười tự nhiên như thường, lúc này này mới cầm lấy túi xách của mình, chuẩn bị về phòng bao.

Cảnh Hảo Hảo còn chưa có xoay người, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một đạo tiếng bước chân, nghe có chút nặng nề, như là bước chân của một người đàn ông, Cảnh Hảo Hảo không chút để ý nâng đầu một chút, xuyên qua gương, thấy người vào, cả người nháy mắt liền sững sờ tại chỗ.

……

Hôm nay là sinh nhật tổng giám đốc hiện nay của công ty Thiên Vinh, đặt ở khách sạn Tứ Quý mấy bàn, mời đều là cao tầng trong công ty Thiên Vinh.

Công ty Thiên Vinh từng thuộc về Thẩm Lương Niên, sau đó mặc dù bán đi, nhưng vẫn có nghiệp vụ của anh trong đó như trước, cho nên tiệc rượu đêm nay, anh cũng đến bữa tiệc.

Từ sau khi bị bệnh viện kiểm tra ra bệnh ung thư, Thẩm Lương Niên rất ít đi ra tham gia những xã giao này, lúc trước, anh không uống thuốc, không có gì khác với người bình thường, nhưng gần đây, trong dạ dày thường xuyên đau đớn, anh đã bắt đầu mang thuốc theo bên người.

Trêи bàn rượu không thể thiếu uống rượu, dạ dày Thẩm Lương Niên càng ngày càng không chịu nổi tính kϊƈɦ thích tính của rượu cồn, chỉ nhấp hai ngụm, liền cảm thấy dạ dày run rẩy đau lợi hại, cho nên tìm cái cớ, liền tránh đi toilet một chút.

Ai ngờ, vừa mới quẹo vào, liền thấy được một thân ảnh quen thuộc.

Bước chân Thẩm Lương Niên hơi dừng một chút, sau đó liền từ trong gương to trước mặt, thấy được dung nhan xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo.

Sau khi Cảnh Hảo Hảo rời khỏi, anh từng hỏi thăm tung tích của cô, cuối cùng vẫn là trong miệng Từ Dung, biết được Cảnh Hảo Hảo đi nước Pháp.

Cảnh Hảo Hảo chưa tốt nghiệp sơ trung liền thôi học, không biết nói tiếng Pháp, đến ngay cả tiếng Anh cũng từ trong miệng người ngoài thường xuyên biết được một vài từ đơn giản, cô lẻ loi một mình đi nước Pháp, làm sao sinh tồn chứ?

Anh đi nước Pháp tìm cô vài lần, mỗi lần đều vô công mà lui, Từ Dung cũng từng nói với anh, Lương Thần tìm khắp nơi đều không tìm được Cảnh Hảo Hảo, anh thì làm sao mà tìm được?

Hiện tại, Thẩm Lương Niên nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo đã lâu không gặp trước mặt, toàn bộ như là bị điểm huyệt đạo, đứng ở tại chỗ, cũng không nhúc nhích, đáy mắt anh, có kϊƈɦ động không che giấu được, như là không thể tin được, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt, thậm chí ngay cả quay cuồng đau đớn trong dạ dày, anh cũng không cảm giác được.

Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, hơn nửa ngày, mới nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, ngữ khí có một tia nghi ngờ: “Hảo Hảo?”

Cảnh Hảo Hảo không biết, đây có tính là ông trời trêu đùa cô không, cô trở lại thành phố Giang Sơn sắp hai tháng, những người trước kia, đều không gặp lại người nào, hiện tại, vừa mới chạm mặt Lương Thần, liền liên tiếp gặp được Thẩm Lương Niên.

So sánh với gặp Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo phát hiện chính mình đối mặt với Thẩm Lương Niên muốn tự nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều, cô chậm rãi nâng mí mắt một chút, nói: “Thật trùng hợp.”

Thẩm Lương Niên gật gật đầu, nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, qua một lát, nói: “Hảo Hảo, những ngày này, em trôi qua có tốt không?”

Cô trôi qua có tốt không?

Kết thúc một đoàn tình yêu móc tim móc phổi dài đến mười năm.

Kết thúc một trận dây dưa bắt đầu hoang đường, kết thúc hoang đường.

Một người là Thẩm Lương Niên, một người là Lương Thần.

Cảnh Hảo Hảo kéo môi, nói: “Có khỏe không.”

Hai người từng rất yêu nhau, cùng một chỗ có nói không hết lời, nay mặt đối mặt, lại phát hiện, lời có thể nói, cũng chỉ có thăm hỏi ân cần “Em trôi qua có tốt không?” “Có khỏe không” không thể bình thường hơn như vậy.

Thẩm Lương Niên nhìn Cảnh Hảo Hảo tích chữ như vàng, đứng trong chốc lát, lại hỏi: “Trở về lúc nào?”

“Trở về một thời gian rồi.” Cảnh Hảo Hảo đáp rất hàm hồ, hoàn toàn không giống như là trước kia, Thẩm Lương Niên hỏi cô ăn cái gì, cô đều có thể đáp tỉ mỉ chính mình ăn bao nhiêu cháo, ăn mấy cái bánh quẩy, mấy ngụm trứng chần nước sôi.

Có thể là thái độ Cảnh Hảo Hảo quá mức xa cách, Thẩm Lương Niên lập tức không biết nên tiếp tục như thế nào.

Trầm mặc quanh quẩn bên cạnh hai người.

Cảnh Hảo Hảo vẫn nhớ rõ, lúc vừa biết Thẩm Lương Niên phản bội mình hai năm, cô nhìn thấy Thẩm Lương Niên, lòng tràn đầy đều là hận ý nghiến răng nghiến lợi, hiện tại cô phát hiện, hận này, không biết đã biến mất vô tung vô ảnh từ khi nào, đến ngay cả tình yêu cô từng tự cho là địa lão thiên hoang cũng đã thay đổi, cũng không biết trở nên không tìm ra vết tích từ khi nào.

Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Thẩm Lương Niên, thu liễm thần sắc trêи mặt một chút, nói: “Nếu không có việc gì, tôi đi trước.”

Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo, tư thế thoáng có chút cứng ngắc, qua hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng dời thân thể của mình đi.

Cảnh Hảo Hảo hơi cúi thấp đầu, mở bước chân tiến về phía trước.

Thẩm Lương Niên nhìn đỉnh đầu Cảnh Hảo Hảo, vào lúc cô đi qua bên cạnh mình, lên tiếng nói: “Hảo Hảo, gặp sau.”

Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, bước chân cũng không có tạm dừng, cứ đi qua như vậy.

……

Lương Thần nộ khí đằng đằng đi ra từ phòng bao, liền trực tiếp đi đến toilet cuối hành lang.

Trong hành lang khách sạn Tứ Quý, người cũng không nhiều, cách cửa, có thể nghe thấy trong phòng bao truyền đến tiếng uống rượu nói chuyện.

Phục vụ ngẫu nhiên đi qua bên người, sẽ cung kính khom người, nói một câu: “Chào tiên sinh.”

Cửa toilet khách sạn Tứ Quý đối diện hành lang, Lương Thần đến gần một chút, mới phát hiện, cửa toilet, đứng hai người.

Xuyên thấu qua gương toilet, anh có thể tinh tường nhìn thấy gương mặt người đứng đưa lưng về phía anh, là Thẩm Lương Niên.

Mà chỗ bờ vai của anh ta, lộ ra một chút làn váy, giống như cái váy anh từng thấy trêи người Cảnh Hảo Hảo vào tối hôm nay.

Bước chân Lương Thần, lập tức liền dừng tại chỗ.

Một loại cảm xúc nói không rõ, từ đáy lòng của mình, quay cuồng lên, kinh hỉ gặp Cảnh Hảo Hảo lúc ban đầu, cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Ở trong hơn 100 ngày Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy này, Lương Thần chỉ có thể không ngừng ảo tưởng hình ảnh mình và Cảnh Hảo Hảo gặp lại, mượn những thứ này đến an ủi tâm khổ sở áp lực của mình.

Anh ảo tưởng rất nhiều loại, có đêm nay đột nhiên gặp lại, cũng có chính mình đi ở trêи đường cái đột nhiên liền gặp mặt Cảnh Hảo Hảo, đương nhiên, còn có chính mình và Cảnh Hảo Hảo vừa gặp lại, liền nhìn thấy là hình ảnh cô và Thẩm Lương Niên cùng một chỗ.

Cách một khoảng cách, Lương Thần nghe không rõ rốt cuộc hai người nói chuyện gì với nhau, thẳng đến anh nhìn thấy thân ảnh Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng giật giật, bộ dáng như là muốn xoay người.

Lương Thần không biết hiện tại trêи mặt mình rốt cuộc là thần thái gì, nhưng anh nghĩ, nhất định là rất khó coi.

Thậm chí, anh ở trong nháy mắt này, có chút sợ hãi các cô quay đầu, sẽ thấy vẻ chật vật của anh.

Cho nên, Lương Thần hơi nghiêng đầu sang bên, ngay lập tức lui về sau mấy bước, dọc theo cầu thang, trực tiếp đi xuống lầu.

……

Thẩm Lương Niên đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo dần dần xa xôi, cuối cùng quẹo đến trong một phòng bao, anh còn sững sờ đứng ở tại chỗ.