Thím Lâm đi theo Lương Thần rất nhiều năm, chiếu cố [ăn, mặc ở, đi lại] của anh, ở trong trí nhớ của nà, Lương Thần vĩnh viễn đều là bộ dáng ngang ngược.
Mặc dù lần đầu tiên Cảnh tiểu thư rời đi, anh cũng chỉ là táo bạo đi tới đi lui ở trong phòng, nghĩ hết biện pháp đi điều tra đến tột cùng Cảnh tiểu thư đi địa phương nào.
Nói vậy một màn này công bố ra ngoài, cũng không có người dám tin tưởng, người đàn ông yếu ớt khổ sở khóc như là đứa nhỏ này, lại có thể là thiếu niên thiên tử duy ngã độc tôn không gì không làm được ở trong thành phố Giang Sơn kia.
……
Mùa hè thành phố Giang Sơn, nóng bức mà lại dài lâu, vẫn có thể kéo từ tháng 5 đến tháng 10.
Thành phố Giang Sơn tháng 10, bất luận nhìn từ góc độ nào, cũng đều xinh đẹp đến rối tinh rối mù.
Cây cao lớn trồng hai bên đường lớn, biến vàng biến đỏ, tuôn rơi xuống đầy đất, xe nghiền qua, bước chân giẫm lên, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Thời tiết tháng 10, đã hơi có chút lạnh, cô gái xinh đẹp vẫn mặc váy hè như trước, lộ ra hai chân dài trắng nhỏ, rêu rao khắp nơi ở trêи đường cái.
Hôm nay là tết trung thu, phố lớn ngõ nhỏ thành phố Giang Sơn, nơi nơi tràn ngập hơi thở đoàn viên, cảnh tượng trong tay không ít người mang theo bánh trung thu vội vàng trở về nhà.
Ngày tết trung thu này là thứ sáu, đối với người đi làm nói, là một ngày bận rộn cuối cùng trong một tuần, ngày này Lương Thần trôi qua coi như dễ chịu, buổi sáng ký kết một hợp đồng, giữa trưa tham gia một bữa ăn, buổi chiều bồi một lãnh đạo đến từ Bắc Kinh chơi mạt chược, thắng đến đường làm quan rộng mở.
Bởi vì là tết trung thu, bốn giờ chiều, trêи cơ bản tất cả công việc đều kết thúc, Lương Thần mới đi ra từ “Lưu Quang Tuế Nguyệt”, di động trong túi liền vang lên.
Lấy ra, nhìn thoáng qua, là nhà cũ bên kia gọi điện thoại tới.
Lương Thần nhìn chằm chằm di động trong chốc lát, mới tiếp nghe, bên trong truyền đến giọng của mẹ: “A Thần, đêm nay là tết trung thu, mấy giờ con đến?”
Lương Thần nhìn thời gian, báo một con số, sau đó liền chặt đứt điện thoại.
Trợ lý ở xa xa nhìn thấy anh đi tới, dẫn đầu xuống xe, thay anh mở cửa xe.
Lương Thần xoay người ngồi vào, trợ lý vừa khỏi động xe, vừa hỏi: “Lương tổng, hiện tại ngài muốn đi đâu?”
Lương Thần cau mày, trầm mặc trong chốc lát, nói: “Chỗ cũ.”
Trợ lý không có nói chuyện, lưu loát lái xe đi, đưa Lương Thần đến “Chỗ cũ”.
Lương Thần xuống xe, trực tiếp tiếp nhận chìa khóa xe từ trợ lý, nói: “Cậu đi về trước đi, hôm nay nghỉ lễ.”
Trợ lý vội vàng nói hai tiếng cám ơn, liền vội vàng mở bước chân, đi đến đón xe taxi ở ngã tư đường đối diện.
Lương Thần đứng ở trước xe phát ngốc trong chốc lát, lấy chìa khóa từ trong túi tiền ra, mở cửa trước mặt, đi vào.
Cái gọi là “Chỗ cũ” trong miệng anh, thật ra chính là “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”.
Nơi này vẫn duy trì bộ dáng cũ, bên ngoài tường vây quanh cao cao, phía trêи là bản che đơn giản, làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc bên trong là thứ gì, tăng thêm càng nhiều sắc thái thần bí.
Nơi đây tuy rằng tọa lạc ở trung tâm thành phố Giang Sơn, nhưng đóng cửa lại, bên trong đó là một thế ngoại đào nguyên, hoàn cảnh im lặng thanh nhã, hoa tươi trải qua người đặc biệt chăm sóc thường nở không tàn, bươm bướm trong phòng thủy tinh chỉ có bay múa, chim họa mi nhảy tới nhảy lui trong l*иg phát ra âm thanh dễ nghe.
Lương Thần chậm rãi đi đến trước của phòng thủy tinh, đẩy cửa, chuống gió trêи ở cổ liền phát ra tiếng vang đinh linh.
Trong phòng thủy tinh tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, Lương Thần chậm rãi đi tới bên cạnh xích đu, nằm ở phía trêи, nhắm mắt lại, thuận theo tự nhiên nhẹ nhàng lay động.
Cách Cảnh Hảo Hảo rời đi, đến bây giờ, đã suốt 134 ngày.
Còn có chưa đến bảy giờ, liền đi vào ngày thứ 135.
Trong hơn một trăm ngày này, anh ngoại trừ làm việc, thời gian còn lại, đều đang tìm cô, nhưng một người sống sờ sờ như vậy, liền giống như bốc hơi khoảng nhân gian, khiến cho anh hoàn toàn không thể tìm ra ở nước Pháp.
Anh rất ít nghe ca khúc được yêu thích, chỉ là một đêm kia khi anh đi nước Pháp tìm cô trở về, ở trong sân sau nghe được bài nhạc kia.
Bên trong có một lời nhạc, đến bây giờ anh còn nhớ sâu đậm.
Không ai, không nên vì một người khác, mới có thể trôi qua cả đời.
Nhưng anh lại phát hiện, Lương Thần không có Cảnh Hảo Hảo, tựa hồ thật sự không thể đi xong cả đời này.
Mỗi ngày, đối ngoại thì anh vẫn là thiếu niên thiên tử vinh quang xinh đẹp khí phách cao ngạo như trước, thoạt nhìn không gì không làm được, làm việc quyết tuyệt lãnh khốc, nhưng không ai biết, lúc anh một mình, trắng đêm khó ngủ.
Lúc ngẫu nhiên thật sự có thể yên ổn đi vào giấc ngủ, cũng chỉ là khi ở trong phòng thủy tinh anh tỉ mỉ chuẩn bị cho Cảnh Hảo Hảo, nhợt nhạt tiến vào giấc ngủ.
Lương Thần chậm rãi nâng tay lên, che hai mắt của mình, thật lâu sau, cánh môi mới nhẹ nhàng giật giật, hô một tiếng: “Hảo Hảo.”
Hảo Hảo…… em ở nơi nào?
……
Cảnh Hảo Hảo vào ba ngày trước khi kết hôn với Lương Thần, mạc danh kỳ diệu mất tích, hôn sự thất bại, cũng khiến cho Thẩm chuyện Lương Niên và Kiều Ôn Noãn muốn lĩnh giấy hôn thú bị đánh rơi.
Kiều Ôn Noãn vẫn sẽ thường xuyên gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên như trước, Thẩm Lương Niên vẫn trốn tránh Kiều Ôn Noãn như cũ, nhắm mắt làm ngơ.
Ngày tết trung thu này, Thẩm Lương Niên trôi qua cũng không tệ, anh gia nhập một xã khu đi chơi vùng ngoại ô của thành phố Giang Sơn, buổi sáng đi vùng ngoại thành câu cá một chuyến, thành quả không tệ, bốn giờ chiều trở về thành phố Giang Sơn, cầm thành quả câu cá của mình, ở nhà, tự tay nấu một con cá.
Cách làm con cá này, vẫn là lúc anh từng xem Cảnh Hảo Hảo nấu, vô tình nhớ kỹ từng bước.
Hương vị nhẹ nhàng, tận lực bảo trì mùi vị vốn có của cá.
Thẩm Lương Niên ở trước bàn ăn, bày ra hai phần đồ ăn, hai cái ly thủy tinh.
Thẩm Lương Niên cầm nước sôi để nguội, rót đầy vào trong ly thủy tinh, sau đó ngồi ở trêи một vị trí, bưng ly thủy tinh trước mặt lên, nhẹ nhàng chạm vào ly thủy tinh đối diện, nói: “Hảo Hảo, tết trung thu vui vẻ.”
Đây là cảnh tượng khi anh từng vào lúc cùng cô một nghèo hai trắng, anh làm việc cả ngày, đi chỗ của cô tìm cô qua tết trung thu, cô tự mình chuẩn bị một món ngon như vậy, lấy nước thay trà, cùng anh chúc mừng tết trung thu.
Đã muốn 134 ngày, 134 ngày này, Cảnh Hảo Hảo giống như bốc hơi khỏi nhân gian, không có dấu tích có thể tìm ra.
Hảo Hảo…… em ở nơi nào?
……
Công ty Hải Hâm hành phố Giang Sơn, ở hơn một tháng trước, tới một trợ lý thư ký, năm nay mới 21 tuổi, bộ dạng xinh đẹp giống như ngôi sao, dẫn tới cả trai lẫn gái trong công ty, đến lúc nghỉ ngơi, đều đi xoay tròn ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, muốn thấy dung nhan xinh đẹp của cô trợ lý thư ký kia.
Bộ dạng trợ lý thư ký thật sự xinh đẹp giống như trong lời đồn, liền đẹp sát một đám nam nhân viên chưa lập gia đình trong công ty, khiến cho tâm bọn họ, không ngừng xôn xao, muốn biết vị trợ lý thư ký xinh đẹp kia, rốt cuộc là hoa có chủ hay là chưa chủ?
Cảnh Hảo Hảo thật đã đi nước Pháp, chẳng qua không đi gặp người Lương Viễn phái tới đón, mà là mua một vé xe lửa, trực tiếp đi nước Anh từ nước Pháp.
Cô vốn định ở một nơi không có ai quen biết mình, không có người biết nơi mình đã sống, bắt đầu cuộc sống mới.
Cô vốn định ở một nơi không có ai quen biết mình, không có người biết nơi mình đã sống, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng chỉ tiếc, dị quốc tha hương, đập vào mắt nhìn thấy đều là tóc vàng mắt xanh, ngẫu nhiên gặp được một người da vàng, cô đều đã mạc danh kỳ diệu cảm thấy thực thân cận từ tận đáy lòng.
Cô không biết nói tiếng Anh, đến ngay cả trao đổi cũng là một loại khó khăn, cô ở nơi chưa quen cuộc sống, cố gắng làm việc, mong cố gắng sinh tồn, nhưng cô phát hiện, quốc gia rất nhiều người tranh nhau suy nghĩ muốn di dân, nói với bọn họ, chế độ tốt, phúc lợi tốt, tựa như thiên đường, nhưng đối với cô mà nói, giống như đứng ở nơi đó, kết quả cuối cùng, chính là chỉ còn có đường chết.
Cô ở nước Anh, giãy dụa sinh tồn hơn hai tháng, tiền trêи người chỉ ra không vào, càng ngày càng ít, cô vẫn không có một công việc nào giống như tước, nếu tiếp tục như vậy nữa, kết quả cuối cùng, cô chỉ có thể bị trục xuất về nước.
Luân Đôn nước Anh, thời tiết hay thay đổi, mưa khá nhiều, đôi khi, một ngày đều là thời tiết mưa dầm kéo dài, rất ít có thể cho cô nhìn thấy ánh nắng rực rỡ như ở thành phố Giang Sơn vậy.
Kiến trúc phong cách kiểu Âu có dấu vết năm tháng, hai bên ngã tư đường đi người dị quốc, giơ ô vui vẻ nói chuyện với nhau đi qua.
Đây không biết là lần thứ mấy Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình không hợp với quốc gia này như vậy.
Làm cho Cảnh Hảo Hảo kiên định về nước, là được hạ quyết tâm khi một du học sinh Trung Quốc đưa thức ăn.
Du học sinh kia, từng là Trạng Nguyên thi tốt nghiệp trung học ở thành phố Bắc Kinh, ở dưới vạn người chú ý, vượt biển xuất ngoại du học, ở trong nước được người thân bạn bè hâm mộ đủ loại.
Cậu ta ở trong quốc gia xa lạ này, có bạn bè, có người yêu, lại luôn cảm thấy thiếu một loại cảm giác thuộc về.
Có thể bởi vì đều là người Trung Quốc, du học sinh kia thường xuyên chiếu cố cuộc sống của Cảnh Hảo Hảo kia, lúc du học sinh kia và Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, dùng là tiếng Trung, mỗi khi đến lúc này, anh liền cảm thấy, chính mình có một loại cảm giác lá rụng về cội, cậu ta nói với Cảnh Hảo Hảo, tốt nghiệp đại học, cậu ta nhất định phải về nhà, trở lại cố hương có cha mẹ, có bạn bè, có thơ ấu tốt đẹp. Cậu ta còn nói, loại cảm giác du học bên ngoài này, làm cho cậu ta cảm thấy như là bị lưu đày.
Cảnh Hảo Hảo là từ trêи người du học sinh này, tìm được đồng cảm, cô không có làm sai chuyện gì, lại ở dị quốc tha hương này liều chết giãy dụa. Cô mười bốn tuổi đến thành phố Giang Sơn, hết thảy tất cả tốt đẹp đều lưu ở trong thành phố kia, cô nghĩ muốn cắm rễ đến chết ở nơi đó.
Cô đã không phải Cảnh Hảo Hảo lực thích ứng cực kỳ mạnh mẽ ở thời kỳ trưởng thành, ở nơi nào cũng có thể lá rụng mọc rễ, mỗi ngày mỗi đêm cô hoài niệm cây ngô đồng lớn hai bên đường thành phố Giang Sơn, nhớ nhung hương chua cay ngon miệng ở trong phố ăn vặt của thành phố Giang Sơn, nhớ nhung bánh bao một tiệm phía đông thành phố.
Cô không thích cảm giác bị lưu đày như vậy, cô càng thích nâng mắt lên, nhìn thấy đều là người tóc đen mắt đen da vàng.
Cho nên, sau khi Cảnh Hảo Hảo nghe xong lời nói của du học sinh kia, về nhà, lập tức liền đặt một tấm vé máy bay về nước.
Lúc này, tiền trêи người của cô, đã xài không còn dư lại bao nhiêu.
Ngày cô đến thành phố Giang Sơn, là một ngày nhiệt độ cao nhất trong năm của thành phố Giang Sơn, trong radio xe taxi, nói ngày hôm nay là cực nóng nhất của thành phố Giang Sơn từ trước tới nay.
Cảnh Hảo Hảo nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, có một loại cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.
Thành phố Giang Sơn quen thuộc như vậy, từng cọng cây ngọn cỏ trêи đường phố làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy thân thiết vạn phần.
Cảnh Hảo Hảo ở thành phố Giang Sơn chỉ liên lạc với một mình Tiên nhi, ở nhà cô ấy vài ngày, tìm một phần công việc trợ lý thư ký, sau đó thuê một căn phòng ở gần công ty.
Nói dễ nghe thì cô là trợ lý thư ký, nói đơn giản, chính là làm một ít công việc trợ lý thư ký cho cao tầng công ty.
Tuy rằng công ty Hải Hâm không xem như là một công ty đặc biệt lớn, nhưng tất cả việc vặt lớn nhỏ, lại vẫn có thể ép tới Cảnh Hảo Hảo không thở nổi.
Năm ngày đi làm đều hướng đến chín giờ tối muộn như vậy, xác thực có chút buồn tẻ và mệt mỏi, nhưng Cảnh Hảo Hảo đã có một loại cảm giác kiên định nói không nên lời.
Lúc ở nước ngoài, Cảnh Hảo Hảo không đi chú ý tin tức thương giới, cho nên cũng không biết tin tức Lương Thần, nhưng về tới thành phố Giang Sơn, mặc dù cô không đi chú ý, nhưng vẫn có thể từ trong miệng đồng nghiệp, nghe được một ít tin đồn về tập đoàn Giang Sơn.
Giống như những tin tức lúc trước cô nghe được về Lương Thần, cũng không phải tin tức đường viền hoa gì, đại đa số đều là tin tức Lương Thần lại mở ra bất động sản mới nào đó, lại đẩy ra sản mới nào đó, kim ngạch lợi nhuận mùa hè lại thăng vài tỉ lệ phần trăm buôn bán nào đó.
Cảnh Hảo Hảo ở trêи mặt bìa tạp chí thương nghiệp, nhìn thấy Lương Thần một lần, tây trang màu đen áo sơ mi màu trắng đơn giản, tư thái tùy tiện dựa vào trêи vách tường, chụp ra một âấm ảnh rất tùy tính, lại làm cho người ta có một loại ý vị xinh đẹp đến hít thở không thông.
Thoạt nhìn từ trêи ảnh chụp và tin tức, anh tựa hồ trôi qua thật sự không tệ.
Giống như trước, phong sinh thủy khởi, làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Ngày tết trung thu này, công ty nghỉ sớm, Cảnh Hảo Hảo và một đồng nghiệp đúng lúc tiện đường, cùng nhau kết bạn chờ xe buýt.
Xe buýt nằm ở trước cửa chính “Tám giờ rưỡi vĩnh viễn”, lúc Cảnh Hảo Hảo và đồng nghiệp cùng nhau chờ xe, nhìn thấy tường vây dựng thẳng lên cao cao và cửa lớn đóng chặt, nhịn không được lên tiếng hỏi đồng nghiệp: “Trong này là cái gì vậy?”
Đồng nghiệp xoay qua nhìn thoáng qua tường vây dựng thẳng cao cao phía sau, lắc lắc đầu: “Năm trước vào khoảng thời gian này, nơi này bị hủy đi, sau đó liền dựng tường cao lên, mọi người đều đoán có thể là khách sạn quán bar trung tâm thương mại linh tinh, kết quả đến hiện tại, vẫn là bộ dáng này, thật không biết là ai, mạnh tay như vậy, ở trêи đoạn tấc đất tấc vàng này, xây một kiến trúc tầm thường bốn phía đều giống như kho hàng như vậy, hơn nữa cửa kia, mỗi ngày đều khóa, rất ít khi nhìn thấy có người đi vào và đi ra, chỉ là thật sự rất ngạc nhiên, trong này rốt cuộc là cái gì. Xe buýt đến rồi, chúng ta nhanh lên xe đi.”
Đồng nghiệp vừa nói, vừa kéo Cảnh Hảo Hảo chen vào xe buýt
Cảnh Hảo Hảo bị lời nói vừa rồi của đồng nghiệp làm càng thêm hiếu kỳ với kiến trúc thần bí bề ngoài tầm thường đó, nhịn không được nhìn nhiều hai mắt, sau đó, xe buýt liền chậm rãi khởi động.
……
Khoảng năm giờ rưỡi, Lương Thần lại nhận được điện thoại nhà cũ bên kia gọi tới lần nữa.
Anh chặt đứt điện thoại, nhìn chằm chằm đỉnh thủy tinh trong chốc lát, liền ngồi dậy, sửa sang lại quần áo một chút, cầm chìa khóa xe đi ra.
Khóa kỹ cửa lớn tường vây, Lương Thần ấn chìa khóa xe mở khoa xe của mình, đi lên trước, ngồi vào xe.
Trêи đường xe có chút nhiều, chạy thong thả, chờ lúc đèn xanh đèn đỏ, cùng đỗ ngang với xe Lương Thần, đúng lúc là một chiếc xe buýt
Lương Thần lười nhác ngồi ở bên trong xe, một tay chống cửa kính xe đỡ trán của mình, một tay tùy ý khoát lên trêи tay lái, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
Bên trong xe buýt, đồng nghiệp Cảnh Hảo Hảo vẫn xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, sau đó chỉ vào một chiếc xe, chọt chọt cánh tay Cảnh Hảo Hảo, nói: “Hảo Hảo, cô xem chiếc xe ngoài cửa sổ chúng ta, Aston Martin, giá trị cũng phải hơn một ngàn vạn, tuyệt đối là phú soái cao danh xứng với thực!”
Cảnh Hảo Hảo không chút để ý xuyên qua, nhìn lướt qua xe đồng nghiệp chỉ, trong nháy mắt dừng lại ở hình ảnh này.
Xe và biển số xe kia, là cô không thể nào quen thuộc hơn nữa.
Đó là xe của Lương Thần.
Trở lại trong thành phố Giang Sơn, cô không phải không nghĩ tới chính mình rất có thể sẽ gặp lại Lương Thần, nhưng cô không nghĩ tới, chính mình lại sẽ ở trong cuộc sống tan tầm như vậy, ngồi ở trêи xe buýt, vừa chuyển đầu, liền thấy được xe anh.
Cửa kính xe của anh, dán một tầng màng phản quang, Cảnh Hảo Hảo thấy không rõ lắm cảnh tượng bên trong xe.
Mắt của cô cũng không nháy một chút, chỉ nhìn chằm chằm gắt gao như vậy.
Qua không biết bao lâu, đèn đỏ phía trước biến thành đèn xanh, xe buýt còn chưa có khởi động, xe Lương Thần ngoài cửa sổ, liền nhảy vọt ra ngoài, ở đường phía trước, quẹo trái ở chỗ ngoặt, rất nhanh biến mất không thấy.
Tầm mắt Cảnh Hảo Hảo, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như trước, đồng nghiệp bên cạnh nói cái gì đó, cô lại không nghe vào một câu, thẳng đến khi đến trạm, đồng nghiệp xuống xe, lúc này cô mới sững sowf hoàn hồn, cười cười nhợt nhạt với đồng nghiệp, nói một tiếng “gặp sau”.
Cảnh Hảo Hảo dời đến vị trí cửa sổ xe, quay đầu, nhìn ngoài cửa sổ.
Thoáng nhìn vừa rồi, tuy rằng không có thấy người của anh, chỉ là xe của anh, nhưng tất cả chuyện cũ liền bị câu lên, tâm tình vốn đã bình tĩnh của cô, lập tức lại bị quấy rầy.
Lúc Cảnh Hảo Hảo vừa mới đến nước Anh, ban đêm nhắm mắt lại, liền giống như có thể nghe thấy tiếng Lương Thần nói ở bên tai mình.
“Cảnh Hảo Hảo, nếu hôm nay em dám đi, cả đời chúng ta liền xong rồi!”
“Cảnh Hảo Hảo, anh xin em, đừng đi, chờ anh……”
Ngữ khí như vậy, hỗn loạn bá đạo, thất vọng và đau thương, thống khổ.
Chưa từng có bất luận kẻ nào, dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô, làm hại cô vừa nghĩ đến âm thanh kia, cả đêm đều không ngủ được, sau đó thật vất vả bình ổn tâm tình, dần dần chuyện cũ này giống như liền thật sự bị phong bế ở đáy lòng, hôm nay đột nhiên gặp lại như vậy, âm thanh kia giống như là ca khúc phát lặp đi lặp lại, lại vang lên ở bên tai của cô, làm cho đáy lòng của cô, nháy mắt loạn thành một đoàn.
Ở dưới tình huống kia, Lương Viễn đã nói trực tiếp sáng tỏ như vậy, cô không có khả năng để cho tôn nghiêm của mình lại bị giẫm lên, cô có thể làm chính là cầm băng ghi hình Lương Thần uy hϊế͙p͙ cô, rời đi, từ nay về sau, không còn liên quan gì với anh nữa.
Đúng vậy, nếu không còn liên quan gì, hiện tại cô cần gì trong nháy mắt nhìn thấy xe anh, liền miên man suy nghĩ chứ?
Huống chi, hiện tại Lương Thần, đã không có gì có thể uy hϊế͙p͙ cô, cô không cần sợ anh buộc chính mình trở lại bên người anh nữa.
Anh và cô, trước kia là người hai thế giới, nay vẫn là người trong hai thế giới như trước.
……
Tết trung thu nhà họ Lương, đặc biệt náo nhiệt, một nhà già trẻ lớn bé đều tụ tập một chỗ, trêи bàn đặt là tiệc tối trung thu đám người hầu làm tỉ mỉ.
Người một nhà hiếm khi tụ tập cùng một chỗ, ít nhiều đều uống một ít rượu.
Ăn cơm tối, em họ Lương Thần đề nghị nói: “Đi chỗ em đánh bài một lát?”
Lương Thần lắc lắc đầu, đứng lên, nói: “Anh chuẩn bị đi rồi.”
Từ sau chuyện của Cảnh Hảo Hảo, anh vốn rất ít về nhà cũ, liền càng ít trở về hơn, có đôi khi mặc dù tới đây, cũng chỉ như là hôm nay vậy, làm dáng một chút, vừa tan cuộc, lập tức chạy lấy người.
“A Thần, đêm nay con uống một ít rượu, chờ rượu tan rồi đi.” Mẹ Lương Thần cũng đứng lên theo, nhìn con trai nhỏ thật vất vả mới về nhà một chuyến lại muốn đi, sắc mặt trầm xuống.
“Không có chuyện gì.” Lương Thần vừa mặc áo khoác, vừa nói một câu.
Lương Viễn ngồi ở trêи sô pha, buông tạp chí cầm trong tay, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần muốn đi, cũng đứng lên theo, nói với Lương Thần: “Đêm nay anh không uống rượu, đúng lúc buổi tối anh có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, không bằng anh tiện đường đưa chú đi.”
Mấy tháng nay Lương Viễn không ít lần tìm bậc thang cho Lương Thần xuống, nhưng cho tới bây giờ Lương Thần đều là một bộ bộ dáng không chút cảm kϊƈɦ, quan hệ giữa anh em hai người, thoạt nhìn kết thành băng.
Mẹ Lương Thần nhìn thấy con lớn nhất của mình lại lấy lòng Lương Thần, lập tức phụ họa nói: “Như vậy cũng được, A Thần, con ngồi xe anh cả con cũng được, hôm nào có thời gian, lại đến nơi này lấy xe.”
Lương Thần nghe nói như thế, ngón tay vốn cài nút áo dừng một chút, sau đó quay lại, cởi bỏ từng viên nút, cởϊ áσ khoác, tiện tay ném vào trêи sô pha phòng khách, sau đó quay đầu, nhìn Lương Viễn nói: “Xe của ngài, tôi sẽ không ngồi, người không biết liêm sỉ như tôi vậy, vẫn là đừng làm dơ xe của ngài, tôi vẫn là thành thành thật thật ở nhà đánh bài chờ rượu tan rồi tự mình trở về thôi.”
Sắc mặt Lương Viễn nháy mắt trở nên khó coi.
Sắc mặt mẹ Lương Thần hơi xấu hổ một chút, nâng tay lên, đẩy Lương Thần: “A Thần, sao con nói chuyện với anh cả con như vậy, chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy, con còn với mang thù với anh cả của con?”
“Không có biện pháp, lòng con rất nhỏ.” Lương Thần nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Lương Viễn một cái, trực tiếp nghiêng đầu, nói với em họ rủ mình đánh bài vừa rồi: “Không phải nói muốn đánh bài sao? Đi thôi.”
Nói xong, Lương Thần bước tiến lên, vươn tay, khoát lên trêи vai em họ của mình, cùng tiến lên lâu.
Đã nói đánh bài chờ rượu tan liền rời đi, kết quả Lương Thần đánh bài cả đêm, vận khí anh tốt đến bạo, tay cầm liền thắng, thắng phòng một người đến đáy lòng khó chịu, lôi kéo anh chết sống không cho đi, không nên thắng liền trở về, kết quả anh càng thắng nhiều hơn, bọn họ thua càng thảm hơn.
Người thế hệ như anh ở nhà họ Lương đều đã kết hôn, ngay cả em họ còn nhỏ hơn anh, cũng đã thành gia vào hai tháng trước, hiện tại chỉ còn lại một mình anh chưa có tin tức, cho nên em họ liền giễu cợt anh: “Tình trường thất ý, sòng bạc đắc ý.”, sau đó trước mặt anh, ôm vợ mới của nó, thoải mái hôn hai cái.
Lương Thần nhìn một màn kia, trêи mặt không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là câu môi cười cười, tiếp tục đánh bài, vẫn là thắng như cũ, thắng đến sáu giờ rưỡi sáng, mọi người thua vô cùng thê thảm, lúc này mới tan cuộc.
Đi từ trêи lầu xuống, bà giúp việc đã muốn chuẩn bị tốt bữa sáng, mẹ Lương Thần nhìn thấy anh cầm áo khoác chuẩn bị chạy lấy người, liền gọi anh ăn chút bữa sáng rồi đi.
Lương Thần liếc mắt nhìn người ăn cơm trong phòng ăn một cái, nhìn thấy ba ngồi ở chính vị, ánh mắt rũ xuống, nói: “Không được, lát nữa con còn có việc, đi trước.”
Sáng sớm, lại là cuối tuần, có thể có chuyện gì?
Mẹ Lương Thần biết, Lương Thần đây là hoàn toàn không muốn nhìn thấy ba anh, biểu tình hơi trở nên mất mát, đi theo phía sau Lương Thần ra cửa, nhìn Lương Thần lên xe phía trước, nhịn không được mở miệng, nói: “A Thần, chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách ba và anh cả con.”
Tay cài dây an toàn của Lương Thần hơi dừng một chút, không có hé răng, chỉ răng rắc lắp dây an toàn vào, liền phát động xe.
Mẹ Lương Thần đứng ở ngoài xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt kéo căng của con trai nhỏ trong cửa sổ xe, thở dài một hơi, còn nói: “A Thần, có chút thời điểm, người và người là chú ý duyên phận, có lẽ con và cô ấy không có duyên phận này, hiện tại con đã 26, tiếp qua hai tháng liền 27, tuổi thật sự không nhỏ, con xem em họ con cũng đã kết hôn, con thật sự nên lo lắng suy tính tìm một người đi.”
Lương Thần vẫn không có hé răng như cũ, nhẹ nhàng đánh cái tay lái, vòng xe ở chỗ ngoặt, nói với mẹ ngoài cửa sổ: “Mẹ, con đi trước.”
Mẹ Lương Thần hơi đứng sang bên cạnh một chút, nhìn chằm chằm Lương Thần bên trong xe, chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói: “A Thần, trêи thế giới này cũng không phải chỉ có một cô gái đó, vẫn còn nhiều người tốt hơn nhiều, con cần gì cứ muốn cô ta?”
Chân Lương Thần giẫm chân ga hơi dừng một chút, đạp thắng xe bên cạnh, hung hăng dừng xe lại tại chỗ, sau đó nghiêng đầu, nhìn chằm chằm mẹ ngoài cửa sổ, cách một lát, mở miệng, nói: “Hảo Hảo chính là Hảo Hảo, thế giới bao la, Giang Sơn vạn dặm, cũng chỉ có một Hảo Hảo, trừ bỏ cô ấy, là ai thì con cũng không cần.”
Nói xong, Lương Thần liền một cước giẫm chân ga, lái xe rời đi.
Bởi vì tối hôm qua đánh bài cả đêm, hiện tại mắt anh thoạt nhìn nhiễm một tầng đỏ ửng, mùa thu lại tới, càng ngày càng có hương vị mùa thu, sáng sớm cuối tuần, đường phố thành phố Giang Sơn đặc biệt yên tĩnh, Lương Thần chậm rãi lái xe, chạy dọc theo đường.
Dọc đường đi trở về biệt thự giữa sườn núi, phong cảnh đều đặc biệt xinh đẹp, khi đi ngang qua cầu lớn sông Hoàn Thành, nước sông lẳng lặng chảy xuôi, ánh sáng mặt trời chiếu ở phía trêи, vẩy ra từng mảnh từng mảnh vòng sáng
Anh xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy trêи con đường phía trước, phủ kín lá rụng, ánh mặt trời phía đông, chiếu một ít lên trêи mặt đất, hình ảnh thoạt nhìn, đặc biệt tĩnh hảo.
Thành phố Giang Sơn mùa thu, vẫn xinh đẹp như vậy.
Thời tiết ôn hoà, trời cao mây trắng, là một mùa tốt nhất trong bốn mùa một năm.
Nhưng phong cảnh tốt đẹp như vậy, Lương Thần lại nhìn đến đáy lòng hơi có chút khổ sở.
Mùa thu sẽ tốt lắm, nếu em còn ở đây.
Nay, en không ở bên người anh, phong cảnh tốt đẹp như vậy, anh cũng không có tâm thưởng thức.
Hóa ra, đến bây giờ, anh mới hiểu được, khiến cho một người tâm tình vui sường, không phải phong cảnh, mà là cùng em ngắm phong cảnh.
Tay nắm tay lái của Lương Thần hơi dừng một chút.
Nhớ nhưng luôn tận dụng mọi thứ như thế, mỗi lần đều là như vậy, lơ đãng một cái, lại đột nhiên nhớ tới cô, sau đó toàn bộ tâm đều trở nên trống rỗng.
Đã 135 ngày không có nhìn thấy cô, ở trong 135 ngày này, cô vẫn đều ở đáy lòng anh, cùng anh hô hấp.
Mở cửa sổ ra, có gió thu buổi sáng thổi vào, mang theo một tầng cảm giác mát mẻ, thẳng tắp chui vào trong ngực anh, nhiễm ra một tầng lạnh lẽo nói không nên lời, làm cho đáy lòng anh cảm thấy băng hàn thành một mảnh.
……
Cảnh Hảo Hảo chưa từng nghĩ tới, sau lần đầu tiên gặp Lương Thần, còn có thể có lần gặp thứ hai.
Đây là một thứ năm sau trung thu, buổi tối hôm đó, lão tổng mang theo thư ký tiếp đãi một khách hàng, kết quả thư ký không cẩn thận làm rơi văn kiện quan trọng, liền gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, bảo cô nhanh chóng đưa tới.
Lúc ấy Cảnh Hảo Hảo đang chuẩn bị tắm rửa ngủ, nhận được điện thoại, liền vội vàng mặc áo khoác, vội vàng chạy xuống lầu, đón một chiếc xe taxi đi công ty cầm văn kiện, sau đó tiến đến địa chỉ thư ký nói với mình.
Tới địa điểm, Cảnh Hảo Hảo vội vàng thanh toán tiền, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại tới cho thư ký.
Nơi lão tổng và thư ký tiếp đãi khách hàng, là nhà hàng Nam Kinh bên cạnh sông Hoàn Thành, trước kia Lương Thần đã mang theo Cảnh Hảo Hảo tới một lần.
Nhà hàng vẫn là bộ dáng cũ, ngoài cửa treo một loạt đèn l*иg hình dài màu đỏ, bãi đỗ xe một bên, dừng đầy xe quý đủ loại kiểu dáng.
Bởi vì tới gần bờ sông, gió đêm mùa thu mang theo đến lạnh lão thấu xương, thổi trúng thân thể Cảnh Hảo Hảo run rẩy, dậm chân ôm văn kiện đợi một lúc, mới thấy đến thư ký vội vàng chạy ra từ bên trong.
Cảnh Hảo Hảo vội vàng đi lên trước, đưa văn kiện, thư ký chỉ nói một câu “Cám ơn”, liền vội vàng xoay người lại chạy vào nhà hàng Nam Kinh.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa nhà hàng một lát, bước đi về phía ven đường.
Chung quanh sông Hoàn Thành đều là khu tiêu phí sa hoa, rất ít có xe taxi tiến vào, Cảnh Hảo Hảo đợi một lúc, đón không được xe, đành phải đi tới trạm xe buýt ở phía trước 500 mét.
……
Đêm nay Lương Thần không ở nhà hàng Nam Kinh, lại ở trong một nhà hàng Italy bên cạnh.
Cơm tối, vừa lúc có một bữa ăn, một bàn tụ tập đều là người có uy tín danh dự ở thành phố Giang Sơn, Lương Thần lại không có tâm tình ứng đối.
Hôm trước anh vừa mới bay nước Pháp một chuyến, giữa trưa sáng nay mới đến thành phố Giang Sơn, giống như mỗi lần đi nước Pháp lúc trước, đổi lấy đều là kết quả không công mà lui.
Đã đếm không nổi đây là lần thứ bao nhiêu đi tới nơi đó tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo, mỗi lần đều là thất vọng trở về, sau khi trở về, tâm tình rơi xuống đáy cốc thấp nhất, anh từng xã giao rất nhiều, ngoại trừ lúc vạn bất đắc dĩ sẽ uống hai ly, những lúc khác rất ít mê rượu, một lần lại một lần thất bại không tìm kiếm được Cảnh Hảo Hảo như vậy, khiến cho anh không có gì ngoài việc dựa vào rượu cồn để có thể tê dại tưởng niệm và khổ sở không phát ra được ở trong cơ thể anh, cho nên anh phát hiện, mình cũng không tìm được biện pháp khác nữa.
Chỉ tiếc, uống rượu càng nhiều, Lương Thần lại càng cảm thấy tưởng niệm ở đáy lòng mình càng nóng bỏng, đến cuối cùng, lại uống đến đầu óc phát mộng.
Lúc tan cộc, anh đã say đến rối tinh rối mù, bước chân đi đường, đều lung la lung lay, có người đề nghị nói đưa anh trở về, lại bị anh xua tay cự tuyệt, trước mắt hiện lên đủ loại hình ảnh mơ hồ, lảo đảo đi ra nhà hàng Italia, sau đó đứng ở cửa, nhìn xung quanh nửa ngày, phân không rõ phương hướng, liền tìm lung tung một phương hướng đi về phía trước.
Khắp bờ sông đỗ đều là xe, ở trong mắt anh, những chiếc xe đó đều là một dạng, hoàn toàn phân không rõ chiếc xe nào là của mình, cuối cùng liều mạng ấn chìa khóa xe của mình, lần lượt kéo cửa xe, cả kinh còi báo động xe chung quanh vang thành một đoàn, dẫn tới bảo an trông xe.
“Tiên sinh, ngượng ngùng, những xe này đều không phải là của ngài, xin hỏi ngài nhớ rõ biển số xe của ngài không?”
Lương Thần mơ hồ cảm giác được có người nói liên miên cằn nhằn ở bên cạnh mình, anh dựng thẳng lỗ tai của mình nghe xong, lại chỉ nghe được âm thanh hỗn loạn ong ong, cuối cùng liền tiếp tục mở bước chân đi thất thiểu về phía trước, không cẩn thận, liền suýt nữa té ngã trêи đất.
May mắn bảo an đúng lúc vươn tay, đỡ Lương Thần: “Tiên sinh, hiện tại tôi đỡ ngài về trong khách sạn nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ tỉnh rượu, ngài lại đi được không?”
……
Lúc Cảnh Hảo Hảo sắp đi đến trạm xe buýt, nhìn thấy ven đường có hai người, đi đường lung la lung lay.
Cô liền nhiều chuyện lén liếc mắt một cái.
Kết quả, nhìn thấy một người mặc đồng phục bảo an, dùng sức đỡ một người đàn ông áo quần giày da, người đàn ông kia như là uống nhiều rượu, bước chân đi đường có chút không ổn, anh hơi rũ đầu, làm cho người ta thấy không rõ lắm dung nhan, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy thân hình người đàn ông kia có chút quen thuộc.
Cô dừng bước chân, cẩn thận nhìn vài lần, kết quả người đàn ông kia đúng lúc ngẩng đầu lên, cô rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ thanh nhã quen thuộc của Lương Thần.
Cả người Cảnh Hảo Hảo tựa như hóa đá, cứng ngắc tại chỗ.
……
“Tiên sinh, ngài có thể nghe thấy tôi nói chuyện không? tiên sinh?”
“Tiên sinh, cẩn thận……”
Bảo an dìu đỡ Lương Thần, vốn vừa đi, vừa hỏi anh, kết quả bước chân Lương Thần nhất thời không vững, cả người ngã về phía trước.
Đầu óc Cảnh Hảo Hảo còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, người đã theo bản năng đi qua, nâng tay lên đỡ cánh tay Lương Thần.
Bảo an vội vàng đỡ Lương Thần lên vai của mình, cho rằng Cảnh Hảo Hảo là một người tốt bụng đi ngang qua, cười nói một tiếng: “Cám ơn.”
Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.
Người đàn ông đột nhiên nôn khan một tiếng, bảo an sợ tới mức vội vàng giúp đỡ Lương Thần cúi người.
Lương Thần nháy mắt liền nôn mửa lên trêи đất, mùi rượu gay mũi khuếch tán chung quanh, có chút sặc người.
Lương Thần nôn mửa hồi lâu, đều đã vét sạch da dày, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?
Cảnh Hảo Hảo nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Lương Thần, thẳng đến anh nôn mửa dừng lại, mới lấy khăn giấy từ trong túi mình ra, lau khóe môi của anh.
Bảo an nhìn một loạt hành động của Cảnh Hảo Hảo, biểu tình sửng sốt một lúc lâu, mới nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, chỉ chỉ Lương Thần, hỏi: “Tiểu thư, cô biết anh ta à? Đây là bạn của cô sao?”
Cảnh Hảo Hảo nâng tầm mắt đang dừng trêи người Lương Thần lên, quay đầu gật gật đầu với bảo an.
“Thật tốt quá, tiểu thư, vị tiên sinh này uống quá nhiều, hỏi anh ta cái gì cũng không đáp được, cô có biết anh ta ở nơi nào không? Có thể phiền toái cô đưa anh ta trở về không?”
Cảnh Hảo Hảo nghe nói như thế, nhìn chằm chằm Lương Thần, nhíu nhíu mày.
Có thể bởi vì uống quá nhiều rượu, anh thoạt nhìn thực không thoải mái, mi tâm hung hăng nhíu chặt, sắc mặt thoạt nhìn cũng có chút tái nhợt.
Cảnh Hảo Hảo mấp máy môi, hơi gật đầu với bảo an, nói: “Có thể phiền toái anh gọi giúp tôi một chiếc taxi không.”
Bảo an lập tức gật đầu, cầm bộ đàm, liên hệ lễ tân nhà hàng.
Qua khoảng năm phút đồng hồ, xe taxi dừng ở ven đường, Cảnh Hảo Hảo mở cửa xe ra trước, sau đó ở dưới sự trợ giúp của bảo an, đỡ Lương Thần vào trong xe.
Cảnh Hảo Hảo nói một tiếng “Cám ơn” với bảo an, cũng chui vào theo.
Lương Thần dựa vào lưng xe, nhắm mắt lại, vẻ mặt khó chịu.
Cảnh Hảo Hảo nhìn chằm chằm Lương Thần trong chốc lát, nghe thấy tài xế xe taxi phía trước hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi các người muốn đi đâu?”
Cảnh Hảo Hảo vốn vừa định nói khách sạn, lập tức nghĩ đến, Lương Thần say thành như vậy, trong khách sạn muốn cái gì cũng không có, cuối cùng liền báo địa chỉ biệt thự giữa sườn núi.
……
Xe dừng ở cửa chính biệt thự giữa sườn núi, Cảnh Hảo Hảo ở dưới sự trợ giúp của tài xế, mang Lương Thần xuống xe, sau đó đỡ Lương Thần đến bên cạnh cửa, vươn tay, nhấn chuông cửa một chút.
Qua khoảng một phút đồng hồ, trong biệt thự có người đi ra, cách rất xa, hô một câu: “Là ai vậy?”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, chỉ tiếp tục nhấn chuông cửa một chút.
Sau đó tựa thân thể Lương Thần vào trêи vách tường, chậm rãi buông tay ra, xác định anh sẽ không ngã sấp xuống, liền nhanh chóng lên xe taxi, nói với sư phụ xe taxi: “Sư phụ, chúng ta đi thôi.”
Xe taxi chậm rãi khởi động, Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy cửa hông biệt thự bị người kéo ra, thím Lâm đi ra, nhìn thấy Lương Thần đứng ngoài cửa, lập tức tiến lên đỡ anh.
Xe taxi cách cửa lớn biệt thự càng lúc càng xa, hình ảnh phía sau, cũng càng ngày càng nhỏ, Cảnh Hảo Hảo tinh tường nhìn thấy chưa đến chốc lát, từ trong biệt thự lại chạy ra vài người, mọi người luống cuống tay chân nâng Lương Thần, đi vào biệt thự.
……
Ngày hôm sau lúc Lương Thần tỉnh lại, đầu có chút phát mộng.
Có thể bởi vì do uống rượu, đầu óc mơ hồ nhiễm một chút đau đớn.
Anh mở to mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, nhíu nhíu mày, tìm kiếm ở trong đầu nửa ngày, kết quả trí nhớ cuối cùng, chính là dừng lại ở cảnh tượng chính mình ở trong nhà hàng Italy uống rất nhiều.
Anh tưởng chính mình gọi điện thoại gọi tài xế đưa mình về nhà, liền không nghĩ nhiều xuống giường, rửa mặt, sau đó thay đổi một thân tây trang sạch sẽ chỉnh tề, xuống lầu.
“Thần thiếu gia, ngài tỉnh?” Thím Lâm nhìn thấy Lương Thần, lập tức gọi một tiếng, hỏi: “Thần thiếu gia, ngài có muốn ăn bữa sáng không?”
Lương Thần nâng cổ tay lên, nhìn nhìn thời gian, đã hơn tám giờ, nghĩ đến chín giờ còn có một hội nghị thường kỳ buổi sáng, liền trực tiếp tùy tiện cầm một cái bánh bao từ trong phòng ăn, vừa ăn, vừa đi ra khỏi phòng.
Lấy chìa khóa xe ra, đi vào gara, lúc lấy xe, lại phát hiện xe mình quen lái không có ở đây.
Anh xoay người đi ra, hô hai tiếng “Thím Lâm” vào trong nhà, đợi cho thím Lâm đi ra, liền hỏi: “Xe tôi lái trở về vào hôm qua đâu rồi?”
Thím Lâm nghi hoặc nhìn Lương Thần hai lần, nói: “Thần thiếu gia, ngày hôm qua ngài không có lái xe về.”
Biểu tình Lương Thần sửng sốt một chút, rút khăn tay ra, lau sạch sẽ khóe môi: “Ngày hôm qua không phải tài xế đón tôi trở về ư?”
“Không phải.” Thím Lâm lắc lắc đầu, nói: “Ngày hôm qua tôi nghe được tiếng chuông cửa, đi mở cửa, kết quả nhìn thấy Thần thiếu gia đứng ở cửa, tôi còn tưởng trợ lý Thần thiếu gia đưa Thần thiếu gia trở về.”
Đáy lòng Lương Thần càng buồn bực, ngày hôm qua anh đi tham gia bữa ăn, hoàn toàn không gọi trợ lý, chẳng lẽ anh tìm Từ Dung đưa chính mình trở về?
Không đúng…… Từ Dung đưa mình trở về, sẽ không không tiến vào cửa nhà.
Lương Thần lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn ghi chép điện thoại đi vào ngày hôm qua, phát hiện cuộc gọi gần nhất, dừng lại ở bốn giờ chiều.
Chẳng lẽ tối hôm qua anh ở dưới tình huống say khướt đó, đi bộ trở về đến đây?
Từ sông Hoàn Thành đến biệt thự, lái xe cũng phải 40 phút, ý tưởng này cũng quá tà dị?
Lương Thần càng nghĩ càng cảm thấy sự tình quá mức kỳ quái, nhưng lại không rõ cụ thể là chuyện gì xảy ra, trực tiếp để cho tài xế chuẩn bị xe, đưa mình đi chỗ ăn cơm tối hôm qua, kết quả ở bãi đỗ xe, thật sự nhìn thấy xe của mình, hoàn hảo không tổn hao gì đổ ở tại chỗ, anh đi lên trước, lôi kéo cửa xe, lại có thể không khóa.
Lương Thần sợ tới mức vội vàng kiểm tra thứ bên trong xe một chút, phát giác không thiếu đồ quan trọng, lúc này mới lên xe, khởi động xe, đi công ty.
Anh nhớ rõ anh rõ ràng đã khóa kỹ xe, sao cửa xe lại không khóa?
Tối hôm qua, rốt cuộc là ai đưa mình về nhà?
Không…… Trong người anh quen biết, người biết biệt thự giữa sườn núi của anh không nhiều lắm……
Trong đầu Lương Thần, nhất thời hồ đồ thành một đoàn.