Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 329: Kết hôn

Không ít người thổn thức, Cảnh Hảo Hảo thật sự là một người phúc khí, đi một Thẩm Lương Niên đồng khổ, đến đây một Lương Thần tốt hơn.

Đương nhiên, những lời thổn thức này, cũng rơi vào trong tai Kiều Ôn Noãn.

Kiều Ôn Noãn là ở trong toilet quán cà phê dưới lầu công ty giải trí TS nghe được tin tức này, tấm ngăn toilet, là chế tạo từ gỗ, hiệu quả cách âm rất kém cỏi, mấy nữ minh tinh bình thường trong công ty giải trí TS, ở nơi này dùng ngữ khí hâm mộ ghen tị, đánh giá hôn sự của Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần.

“Thật sự rất không ngờ, Cảnh Hảo Hảo – nữ minh tinh hạng ba như vậy, không có gì khác biệt với chúng ta, lại có thể có một ngày gả vào hào môn làm quý phu nhân.”

“Cho nên nói, phụ nữ đều phải là bụng không thua kém, nghe nói là đã mang thai, kết hôn vì con.”

“Đó cũng là Lương Thần muốn kết hôn, bó lớn nữ minh tinh mang thai muốn leo lên, nhưng có bao nhiêu người sau khi không công sinh đứa nhỏ, không chiếm được một chút ưu việt, một nữ minh tinh Hongkong, trước đó không lâu sinh cho một phú hào ba đứa con trai, cuối cùng không phải vẫn là kết cục huyên náo chia tay ư.”

“Mặc kệ nói như thế nào, chính là Cảnh Hảo Hảo mệnh tốt……”

……

Giọng nói đó dần dần biến mất không thấy, Kiều Ôn Noãn ngồi ở trêи bồn cầu, cả người sững sờ hơn nửa ngày, mới chậm rãi đứng lên.

Cảnh Hảo Hảo quả nhiên rất phúc khí…… Sau khi mang thai đứa nhỏ, liền có thể kết hôn vì con, mà cô thì sao?

Người cô yêu, đang suy nghĩ hết mọi biện pháp, trốn tránh cô khắp nơi.

Chỉ là…… bắt đầu từ giờ phút này, cô nghĩ, sau khi Thẩm Lương Niên nhìn thấy cô lần nữa, cũng sẽ không dám không chút lưu tình đẩy cô ra đi?

Kiều Ôn Noãn lấy lại bình tĩnh, đẩy cửa toilet ra, đứng ở trước bồn rửa tay, chậm rãi rửa sạch sẽ tay của mình, sau đó đối diện gương, nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt bên trong, nhìn trong chốc lát, liền mở túi xách mang theo bên mình ra, bắt đầu chậm rãi trang điểm.

Kiều Ôn Noãn trang điểm rất cẩn thận, chưa đến chốc lát, một gương mặt tinh điêu ngọc trác, liền sinh ra dưới tay cô ta.

Kiều Ôn Noãn đối diện gương chuyển trái phải hai vòng, phát giác không có gì khác thường, lúc này mới nhấc túi xách của mình lên, chân thành đi ra quán cà phê, lên xe của mình.

Kiều Ôn Noãn lái xe, vòng quanh trong trí nhớ của mình những nơi Thẩm Lương Niên sẽ đi, tìm từng nhà, cuối cùng, cô là gặp được Thẩm Lương Niên ở cửa “Lưu Quang Tuế Nguyệt”.

Sau khi công ty Thẩm Lương Niên bán trao tay, chỉ phụ trách một phần nghiệp vụ rất ít, đêm nay đúng lúc cùng nhau ăn cơm, uống rượu với một khách hàng cũ.

Trước kia anh, uống rượu ngàn chén không say, giống như là uống nước lạnh, hiện tại anh, chỉ uống hai ly, liền cảm giác được trong dạ dày truyền đến nóng rát.

Anh vẫn cố nén đau đớn, nói đông nói tay với khách hàng cũ, thật vất vả chấm dứt, anh đứng ở dưới đèn nê ông của “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, khách sáo bắt tay tạm biệt khách hàng cũ, nhìn xe của khách hàng cũ dần dần lái đi, anh mới ôm bụng, sắc mặt tái nhợt xoay người, đi vào “Lưu Kim Tuế Nguyệt”.

Ở trong không gian toilet nhỏ hẹp, anh cúi người, ói ra hồi lâu, rốt cục ổn định thích hợp được một chút, anh mới kéo cửa ra, như là người không có việc gì đi ra, không khác gì bình thường, súc miêng, rửa tay, sau đó rời đi.

Cả người thoạt nhìn, thực không tệ, hoàn toàn không giống như là bộ dáng bị ung thư, lúc sinh mệnh đã sắp đếm ngược.

Chỉ là, vào lúc anh lại đi ra cửa “Lưu Quang Tuế Nguyệt” lần nữa, trước mặt chận một người.

Kiều Ôn Noãn trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn giống như cô gái từng trêи màn hình, vinh quang xinh đẹp.

Cô nhìn thấy anh, lập tức xông lên trước, kéo lấy cánh tay anh, như là sợ hãi anh sẽ biến mất bất cứ lúc nào, lực đạo trêи tay có chút lớn: “Lương Niên, em chờ anh thật lâu.”

Thẩm Lương Niên nở nụ cười ha ha, nhìn dung nhan xinh đẹp của Kiều Ôn Noãn, cánh môi nhẹ nhàng mím lại, nói: “Kiều Ôn Noãn, cô nói cô có phải là không tự trọng trời sinh không, cứ thích dán lên trêи thân người khác như vậy?”

Thẩm Lương Niên trong trí nhớ, vĩnh viễn cũng không phải là bộ dáng lạnh bạc như thế này, cho dù lúc đó, toàn bộ đáy lòng anh đều là Cảnh Hảo Hảo, nhưng dối đãi với cô vẫn ôn nhuận như ngọc, nói chuyện chưa từng không tốt như thế, đáy mắt Kiều Ôn Noãn hiện lên một tầng sương mù: “Lương Niên, trước kia anh không phải nói chuyện với em như vậy.”

Trước kia?

Thẩm Lương Niên có chút lười nhác tựa vào trêи cửa thủy tinh của “Lưu Quang Tuế Nguyệt”, ánh mắt trở nên có chút hoảng hốt, ngữ khí trở nên có chút buồn bã: “Cô cũng biết, đó là trước kia.”

Giây tiếp theo, ánh mắt Thẩm Lương Niên, trở nên có chút lạnh lẽo, thẳng tắp nhìn Kiều Ôn Noãn, biểu tình có chút nghiêm túc nói: “Kiều Ôn Noãn, tôi nói với cô lần cuối, tôi và cô, cả đời cũng không thể trở lại trước kia, trước kia sở dĩ tôi cùng một chỗ với cô, chỉ thuần túy là vì chơi đùa một chút, hiện tại tôi chơi đã, cũng chơi chán, nhìn thấy cô, tôi liền ngán, cho nên, cô thật sự không cần không mặt mũi lì lợm dán lên người tôi như vậy.”

Kiều Ôn Noãn nắm chặt hai tay, nước mắt nơi đáy mắt lung lay sắp đổ, cô hít thật sâu một hơi, hơi hơi ngẩng cằm, nói từng chữ một: “Cảnh Hảo Hảo ngày 21 tháng 5 sẽ kết hôn, nhưng lại là kết hôn vì con, Thẩm Lương Niên, chẳng lẽ anh còn ở nơi này hy vọng xa vời, cô ta sẽ trở về tìm anh?”

Thẩm Lương Niên nở nụ cười, cảm thấy Kiều Ôn Noãn có chút không thể nói lý, trực tiếp đứng thẳng thân thể, muốn chạy lấy người.

Kiều Ôn Noãn đi theo phía sau anh: “Anh phản bội cô ta, cô ta và anh hoàn toàn không có khả năng, cho dù anh đợi đến dài đằng đẵng, cô ta cũng sẽ không còn bất kỳ giao nhau gì với anh nữa.”

Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ bước chân đã nhanh hơn rất nhiều.

Kiều Ôn Noãn chạy chậm một đường theo phía sau Thẩm Lương Niên: “Anh nói anh và em không thể trở về lúc trước được, anh cho là anh và cô ta có thể trở lại trước đây sao? Lương Thần có tiền hơn anh, có quyền hơn anh, cái cũng tốt hơn, Cảnh Hảo Hảo cô ta đã sớm yêu anh ta, nếu không sao cô ta lại có thể gả cho anh ta, anh đối với cô ta mà nói, chỉ là quá khứ, ý tứ của quá khứ, anh có hiểu hay không? Chính là, ý tứ rốt cuộc không thể quay về, anh có hiểu hay không, Thẩm Lương Niên?”

Thẩm Lương Niên mở cửa xe, trực tiếp ngồi xuống, hung hăng đóng sầm cửa xe, sau đó khởi động động cơ.

Giây tiếp theo Kiều Ôn Noãn cũng dùng sức kéo cửa xe ra, nhìn Thẩm Lương Niên đã muốn nhấn ga, chuẩn bị vọt xe ra ngoài, dùng hết toàn lực quát: “Thẩm Lương Niên, anh thật sự nghĩ, Cảnh Hảo Hảo mang thai ư?”

Thẩm Lương Niên hung hăng giẫm phanh xe dưới chân lại, cả người xoay qua, nhìn Kiều Ôn Noãn, ánh mắt lạnh như băng như tuyết.

“Cô ta là vì mang thai, mới có cơ hội gả cho Lương Thần đi? Đơn giản mà nói, chính là kết hôn vì con, nếu không có đứa nhỏ, người nhà họ Lương khẳng định sẽ không để cho cô qua cửa? Lương Niên, nếu người nhà họ Lương biết, Cảnh Hảo Hảo cô ta hoàn toàn không mang thai, người nhà họ Lương sẽ nghĩ cô ta như thế nào? Sẽ cảm thấy cô ta dùng đứa nhỏ vọng tưởng trèo cao đi? Đến lúc đó, anh cảm thấy hôn lễ ngày 21, còn có cơ hội có thể tổ chức ư?”

Lời của Kiều Ôn Noãn còn chưa nói xong, Thẩm Lương Niên liền đột nhiên nhảy xuống từ trêи xe, nâng tay lên, nắm lấy áo của cô ta, trực tiếp xoay người cô ta đặt ở trêи xe, trong ánh mắt nhìn chằm chằm cô ta, quay cuồng tức giận nồng đậm: “Kiều Ôn Noãn, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám làm bậy với Cảnh Hảo Hảo, tôi khẳng định sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Em cũng đã có thể thừa nhận với truyền thông em là tiểu tam, còn có cái gì em không dám làm? Thẩm Lương Niên, em nói cho anh biết, sở dĩ Cảnh Hảo Hảo sẽ xuất hiện mang thai, vẫn là bởi vì anh!”

Mi tâm Thẩm Lương Niên hung hăng nhíu lại, cánh tay đè nặng bả vai Kiều Ôn Noãn hung hăng dùng sức.

Kiều Ôn Noãn cảm thấy bả vai mình đau đớn giống như sẽ vỡ vụn bất cứ lúc nào, cô đau đến lệ trong mắt chậm rãi chảy xuôi ra, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lương Niên hận không thể muốn bầm thây vạn đoạn mình, nở nụ cười khanh khách: “Lương Niên, thuốc cảm anh đưa cho Cảnh Hảo Hảo, thật ra là thuốc an thai, phụ nữ không mang thai uống thứ này, sẽ tạo thành kỳ sinh lý hỗn loạn, còn có thể khiến cho progesterone và hcg hơi cao, thuốc kia là em chuẩn bị cho chính mình uống, muốn dùng mang thai uy hϊế͙p͙ anh cưới em, nhưng….. thực đáng tiếc, anh vẫn không cho em cơ hội, em chỉ có thể mang thuốc kia cho Cảnh Hảo Hảo dùng…… Em chỉ là ôm tâm lý may mắn, muốn nhìn một chút bộ dạng sau khi Cảnh Hảo Hảo mang thai, có thể sẽ bị Lương Thần buộc đi xoá sạch đứa nhỏ, nhưng em không nghĩ tới, Cảnh Hảo Hảo thật sự là rất phúc khí, Lương Thần lại muốn kết hôn với cô ta……”

Cùng với Kiều Ôn Noãn phun ra từng chữ, sắc mặt Thẩm Lương Niên trở nên càng ngày càng tái nhợt.

“Thẩm Lương Niên, thật ra, anh cũng không thể trách em nha, anh nhìn một chút đi, hiện tại em vì anh, cái gì cũng không còn, bất luận kẻ nào trêи đường cái nhắc tới Kiều Ôn Noãn, đều là Kiều tiểu tam, người phụ nữ hạ tiện, không biết xấu hổ, những từ này giống như tên của em, em yêu anh yêu đến cuối cùng, em lại đổi lấy cái giá lớn như vậy, em không cam lòng, cho nên Thẩm Lương Niên, em không có khả năng cứ như vậy buông tha anh, anh chán ghét em, đúng không? Anh chán ghét em, em cố tình sẽ gắt gao cột vào một chỗ với anh, trừ phi anh gϊếŧ em, nếu không, anh đừng mơ tưởng cả đời này có thể vứt bỏ em, em nói cho anh biết, Thẩm Lương Niên, em muốn gả cho anh, em muốn làm vợ của anh, nếu anh không kết hôn với em, em sẽ đi nói cho người nhà họ Lương, Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn không có mang thai, em sẽ làm cho cả đời này cô ta và Lương Thần đều không có khả năng ở cùng một chỗ…… Cảnh Hảo Hảo thật đáng thương, đúng không? Đầu tiên là bị anh phản bội, sau đó lại ở cùng Lương Thần, không chiếm được danh phận gì, thật ra, cô ta còn đáng thương hơn em, đúng không?”

Thẩm Lương Niên chỉ cảm thấy trong ngực mình, như là một đoàn lửa đang nhanh chóng thiêu đốt, càng cháy càng ác liệt.

Anh nhìn gương mặt điểm xinh đẹp cười tươi như hoa của Kiều Ôn Noãn, đột nhiên liền nắm lấy đầu cô ta, hung hăng đυ.ng lên xe: “Tôi muốn gϊếŧ cô, gϊếŧ cô! Kiều Ôn Noãn, tôi muốn gϊếŧ cô……”

Kiều Ôn Noãn không giãy dụa, cũng không né tránh, chỉ tùy ý Thẩm Lương Niên đập đầu mình vang bốp bốp, thẳng đến khi cô cảm giác được cái ót của mình, có cảm giác sềnh sệch tản mát ra mùi máu kϊƈɦ thích, Kiều Ôn Noãn mới cong môi, nhẹ giọng nói: “Thẩm Lương Niên, hết thảy chuyện này, anh không thể hoàn toàn trách em, lúc trước nếu anh không theo em lên giường, không cho em càng lún càng sâu với anh, sau đó sẽ phát triển thành như vậy ư? Cảnh Hảo Hảo, em, chuyện cho tới nay, hai chúng ta đến trình độ như vậy, đều là anh làm hại.”

Nước mắt Kiều Ôn Noãn, rơi xuống càng hung mãnh, cô cũng không muốn như vậy, cô cũng không muốn một lần lại một lần xuống tay với Cảnh Hảo Hảo, nhưng cô không có cách nào, cô chính là cố chấp yêu người đàn ông tên là Thẩm Lương Niên này, cô muốn cùng một chỗ với anh, mặc kệ anh thích cô, hay là chán ghét cô, cô cũng từng nghĩ để chính mình buông tay, nhưng cô vừa nghĩ đến sau khi buông anh ra, cô liền thật sự hai bàn tay trắng…… Cô liền cảm thấy thế giới của mình, khó chịu như là long trời lỡ đất.

“Thẩm Lương Niên, ngày 21, trước ngày 21, em muốn anh đi cục dân chính lĩnh chứng với em, nếu anh không theo thời gian em hẹn, em tuyệt đối sẽ đi nói cho người nhà họ Lương, trừ phi anh thật sự gϊếŧ em, nếu không, em trôi qua không tốt, mọi người ai cũng đừng nghĩ tốt hơn.”

“Qua ngày 21, Cảnh Hảo Hảo liền thành vợ của Lương Thần, cho dù cô ta thật sự bị kiểm tra ra không có mang thai, nhà họ Lương cũng sẽ không buộc bọn họ lập tức ly hôn, nếu Lương Thần thật sự yêu cô ta, tuyệt đối sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cô ta. Em thừa nhận, mỗi một chuyện em làm đều là đang nhằm vào Cảnh Hảo Hảo, nhưng lúc này đây anh yên tâm, chỉ cần anh làm lựa chọn đúng, cô ta tuyệt đối sẽ không có bất cứ chuyện gì.”

Thẩm Lương Niên nghe đến đó, trong nháy mắt như là mất đi toàn bộ khí lực, cánh tay lập tức liền rũ xuống, trong đầu anh, ngây ngốc thành một mảnh.

Là tự làm bậy, không thể sống sao?

Năm đó, là anh một tay phá rối cuộc sống an bình của anh và Cảnh Hảo Hảo, hiện nay, anh và Cảnh Hảo Hảo đã tách ra, cô vẫn luôn bởi vì anh mà bị liên lụy……

Trong đầu Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt nghĩ đến tối hôm qua mình ở ngoài biệt thự nhà Lương Thần, nhìn được cảnh tượng kết hôn, tinh mỹ động lòng người.

Anh từng nói qua, anh muốn cưới cô làm vợ, kết quả, mỗi người đi một ngả.

Nay cô rốt cục có thể làm cô dâu, chẳng lẽ, lại một lần nữa làm cho hết thảy đều trở thành bọt nước sao?

Thẩm Lương Niên ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm tối đen, trời biết, đáy lòng anh có không cam lòng cỡ nào.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng mà gật gật đầu với Kiều Ôn Noãn, nói: “Được, cô chờ tin tức của tôi.”

Cả người Kiều Ôn Noãn trong nháy mắt im lặng xuống, lộ ra một thần thái thực cảm thấy đủ thỏa mãn, vui vẻ như muốn khóc lên, cô thật cẩn thận mở miệng, nói: “Lương Niên, anh sẽ lấy em làm vợ, đúng không?”

Thẩm Lương Niên không nói gì, chậm rãi xoay người, leo lên xe, giẫm chân ga, chậm rãi rời đi.

Thật ra như vậy rất tốt.

Hai người anh và Kiều Ôn Noãn, một nam cặn bã, một nữ hạ tiện, xứng đáng hành hạ nhau đến già như thế.

Thật ra như vậy thật sự rất tốt.

Ít nhất, từ nay về sau, Kiều Ôn Noãn sẽ không đi trêu chọc Cảnh Hảo Hảo.

……

Ngày 18 tháng 5, thời tiết có chút âm u, ánh mặt trời một lát sáng rỡ, một lát biến mất, không khí thoáng có chút nặng nề, không có một chút gió.

Sáng sớm chưa đến bảy giờ, Lương Thần liền bò dậy từ trêи giường, đi vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ một chút, sau đó quấn áo choàng tắm đi ra, nhẹ nhàng đi đến trêи giường, nhẹ giọng hô hai tiếng với Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo đang ngủ say, có chút không hờn giận bị Lương Thần quấy rầy giấc ngủ, lật người, tiếp tục ngủ.

Giấc ngủ cả đêm, khiến cho làn da Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn thủy nộn trắng nõn, Lương Thần kìm lòng không đậu cúi đầu, cắn cắn gò má cô hai cái.

Cảm giác hơi tê dại, nháy mắt truyền khắp toàn thân Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo cọ cọ đầu, xốc chăn lên, trùm lên trêи mặt của mình.

“Hảo Hảo, rời giường.”

Đã nói hôm nay đi lĩnh chứng.

Cảnh Hảo Hảo rầm rì giật giật ở trong chăn, có chút không tình nguyện.

Lương Thần vươn tay, túm túm chăn, hành động liên tiếp không ngừng như vậy của anh, ảnh hưởng nghiêm trọng giấc ngủ của Cảnh Hảo Hảo, làm cho tâm tình của cô không hờn giận ngồi dậy, trừng mắt liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau đó mượn gối đầu hung hăng nện ở trêи người anh, nằm trở về tiếp tục ngủ lần nữa.

Gối đầu đó, giống nhau là nện vào trong lòng Lương Thần, làm cho thể xác và tinh thần anh sung sướиɠ, anh đứng lên, đi vào phòng thay quần áo, chọn lựa quần áo ở bên trong nửa ngày, cuối cùng chọn một áo sơ mi màu đỏ, gia tăng thêm một màu sắc vui mừng vì hôm nay anh lĩnh chứng.

Vì phụ trợ càng thêm vui mừng, Lương Thần cũng cố ý cầm cho Cảnh Hảo Hảo một cái váy đỏ.

Tám giờ, rốt cục Cảnh Hảo Hảo kì kèo mè nhao bò dậy từ trêи giường, mắt buồn ngủ ʍôиɠ lung đứng ở trong phòng tắm, sờ soạng trêи bục rửa mặt nửa ngày, cũng không có đυ.ng đến kem đánh răng.

Lương Thần vội vàng tiến lên, cầm bàn chải đánh răng của Cảnh Hảo Hảo, nặn kem đánh răng lên, đưa tới trong tay Cảnh Hảo Hảo, sau đó dựa ở cạnh cửa, nhìn Cảnh Hảo Hảo đánh răng.

Bữa sáng, Lương Thần ăn đặc biệt sốt ruột, còn thỉnh thoảng thúc giục Cảnh Hảo Hảo, không đến tám giờ rưỡi, hai người liền xuất phát đi cục dân chính.

Lúc đến cục dân chính thành phố Giang Sơn, mới chín giờ mười lăm phút, cách thời gian nhân viên cục dân chính đi làm, còn có mười lăm phút.

Lương Thần dừng xe ổn, tự mình vòng đến bên phía Cảnh Hảo Hảo, kéo cửa xe ra, chờ Cảnh Hảo Hảo xuống xe, tiện tay đóng khóa cửa xe lại, sau đó liền kéo thắt lưng Cảnh Hảo Hảo, đi trước cửa cục dân chính chờ.

Chín giờ rưỡi, cục dân chính đúng giờ làm việc.

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo đi vàođi chụp ảnh trước.

Chụp cho bọn họ, là một thợ chụp ảnh già của cục dân chính, chứng kiến không biết bao nhiêu đôi tình nhân kết làm vợ chồng của thành phố Giang Sơn, lúc nhắm ngay tiêu cự, thợ chụp ảnh già còn nhắc nhở hai người dựa vào gần một chút.

“Tách tách” Một tiếng, tựa như một giấc mộng, một đạo ánh sáng hiện lên, đầu óc Cảnh Hảo Hảo hơi có chút trống rỗng, không đợi cô phản ứng kịp, thợ chụp ảnh già đã đưa cho bọn họ mấy tấm ảnh chụp.

Trêи ảnh chụp nam tuấn nữ mĩ, liền giống như là một hồi mộng đẹp trong cuộc sống phù phiếm nhất, xinh đẹp không biết hình dung như thế nào.

Lương Thần nhìn chằm chằm ảnh chụp kia, thất thần hồi lâu, mới dắt tay Cảnh Hảo Hảo, đi đến bàn đăng ký.

Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện, trong lòng bàn tay Lương Thần, lại có thể ướt sũng.

Anh lại toát mồ hôi?

Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông, phát hiện gương mặt anh, kéo căng chặt chẽ, cánh môi cũng dùng sức mím lại, như là đang cố ý che dấu nội tâm khẩn trương của mình. Nhưng đáy mắt anh, sáng rỡ kinh người.

Ngồi ở trước bàn đăng ký, nhân viên công tác đưa cho hai người bọn họ, mỗi người một phần tư liệu: “Điền thông tin của các người vào.”

Lương Thần dẫn đầu mở ra, không có dừng lại cầm lấy bút, bắt đầu điền soạt soạt soạt.

Cảnh Hảo Hảo vốn không khẩn trương, không biết vì sao lại ở trong nháy mắt này, đột nhiên hiện lên một tầng khẩn trương, cô bình ổn hô hấp của mình một chút, mới cúi đầu, hạ bút viết chữ.

Một kiểu chữ rồng bay phượng múa, khí phách bức người.

Một kiểu chữ xinh đẹp tinh tế, khéo léo linh lung.

Đợi sau khi điền xong, Lương Thần trước kiểm tra thông tin hai người một lần, xác nhận không có lầm, sau đó ký tên ở trêи tư liệu.

Nhân viên công tác cầm thông tin hai người điền, đánh lách cách ở trong máy vi tính hồi lâu, sau đó cầm hai bản màu đỏ bỏ vào chỗ máy đánh chữ, thanh âm lộp bộp vang lên.

Tiếng máy đánh chữ, rất tiết tấu, như là một bài hát, đập vào trong lòng mềm mại của Lương Thần từng chút.

Đợi sau khi điền xong, Lương Thần trước kiểm tra thông tin hai người một lần, xác nhận không có lầm, sau đó ký tên ở trêи tư liệu.

Nhân viên công tác cầm thông tin hai người điền, đánh lách cách ở trong máy vi tính hồi lâu, sau đó cầm hai bản màu đỏ bỏ vào chỗ máy đánh chữ, thanh âm lộp bộp vang lên.

Tiếng máy đánh chữ, rất tiết tấu, như là một bài hát, đập vào trong lòng mềm mại của Lương Thần từng chút.

Đợi đến khi tiếng máy đánh chữ dừng lại, Cảnh Hảo Hảo phát hiện, trong lòng bàn tay của mình, lại có thể toát ra một tầng mồ hôi.

Hóa ra, ở bên trong quá trình này, khẩn trương không chỉ là một mình Lương Thần, còn có cô.

Nhân viên làm việc cầm hai bản màu đỏ, chia ra đóng dấu, mặt mang mỉm cười đưa cho Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo: “Chúc các người hạnh phúc.”

Lương Thần gợi khóe môi lên, nói một tiếng “Cám ơn”, cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ kia, ý cười nơi đáy mắt giống như sắp tràn ra.

Tối hôm qua, anh vẫn không có ngủ say, lăn qua lộn lại nghĩ đều là chuyện lĩnh chứng này, ban đêm Cảnh Hảo Hảo ngủ say sư, anh nhìn dung mạo của cô chăm chú hồi lâu, lúc ấy hận không thể lập tức liền ôm Cảnh Hảo Hảo đi vào cửa cục dân chính, gọi người đi làm suốt đêm, giúp anh làm hôn thú.

Hiện tại, rốt cục anh lấy được hai bản màu đỏ tới tay, tâm lo lắng đề phòng cả đêm của anh, rốt cục vững vàng trở xuống trong ngực của mình.

Cô gái anh vốn có ý muốn kết hôn, đã là vợ của anh rồi.

Lương Thần nhìn chằm chằm hai bản màu đỏ, mạc danh kỳ diệu cảm thấy đáy lòng hiện lên một tầng cảm động nói không nên lời, anh nhìn hồi lâu, mới đưa cho Cảnh Hảo Hảo một bản màu đỏ của cô.

Cảnh Hảo Hảo tiếp nhận, cảm thấy trong lòng bàn tay có chút nóng lên, cô lại có thể cứ như vậy, kết hôn vì con, làm vợ người ta.

……

Đi ra cục dân chính, ánh nắng bên ngoài, đã có chút lớn.

Lương Thần không chở Cảnh Hảo Hảo về biệt thự, ngược lại trực tiếp lái ra thành phố Giang Sơn.

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên trong xe, sau một lúc lâu mới phát hiện đường không đúng, nghiêng đầu, nhìn Lương Thần: “Chúng ta không trở về nhà?”

“Anh trước mang em đi một nơi.” Lương Thần chuyên chú nhìn chằm chằm phía trước, hơi tăng tốc độ xe lên.

Xe càng lái về phía trước, Cảnh Hảo Hảo càng cảm thấy quen thuộc, đợi đến khi cây cầu cổ trấn nhỏ quê hương của cô hiện lên ở trước mắt mình, cô mới kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn về phía Lương Thần: “Anh dẫn tôi về quê làm gì?”

Lương Thần cười cười, không có hé răng, cũng không có trực tiếp lái xe vào trấn nhỏ, ngược lại là vòng quanh bên ngoài trấn nhỏ, tiếp tục lái về phía trước, qua trấn nhỏ, chính là một mảnh đồng ruộng nhìn không thấy điểm đầu, lúc này đúng là mùa lúa mì chín, liếc mắt nhìn lại một cái, đầy đất đều là ánh vàng rực rỡ.

Lương Thần quẹo xe vào trong ruộng hoang, sau đó dừng lại, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Xuống dưới đi.”

Cảnh Hảo Hảo một bụng hoài nghi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe, trấn nhỏ mùa hè, nhiệt độ thấp hơn thành phố Giang Sơn một chút, trong gió thổi tới, mang theo mùi hương ruộng lúa.

Máy móc hữu cơ trêи ruộng lúa mì chín sớm, thu gặt, phát ra tiếng vang ong ong ong.

Trêи cây cối xa xa, thỉnh thoảng có chim đỗ quyên bay qua, miệng phát ra tiếng “bù gù bù gù”.

Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo bảy quẹo tám rẽ ở trêи ruộng lúa một trận, lúc này đáy lòng Cảnh Hảo Hảo mới mơ hồ nhận thấy được Lương Thần muốn dẫn chính mình đi nơi nào, cô theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía bóng dáng Lương Thần, cước bộ dưới chân đi theo hơi dừng một chút.

Lương Thần như là không có nhận thấy được Cảnh Hảo Hảo khác thường, vẫn đi về phía trước, cuối cùng đứng ở trước hai bia mộ, mới quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo đứng ở xa xa.

Khoảng cách có chút xa, ánh mặt trời chói mắt, Cảnh Hảo Hảo cũng thấy không rõ lắm thần thái Lương Thần, cô đứng tại chỗ, hít sâu một hơi, mới mở bước chân, đi qua.

Dựa vào gần một chút, Cảnh Hảo Hảo rõ ràng thấy ảnh chụp trêи mộ bia phía trước, là dung nhan cô không thể quen thuộc hơn nữa.

Ba và mẹ của cô.

Lương Thần chờ Cảnh Hảo Hảo tới gần, vươn tay, dắt tay cô, đứng sóng vai với cô ở trước mộ bia ba mẹ cô, sau đó, người đàn ông mới chậm rãi mở miệng, giọng nói ở trong gió lớn ruộng lúa, có vẻ có chút phát run: “Ba, mẹ, con tên là Lương Thần, từ giờ trở đi, con là chồng của Hảo Hảo.”

Lời giới thiệu rất bình thường, lại làm cho hốc mắt Cảnh Hảo Hảo trong nháy mắt chứa đầy nước mắt.

Đúng vậy, cô đã gả làm vợ người ta, chính cô cũng chưa nghĩ đến tới đây nói cho ba mẹ cô một tiếng, nhưng Lương Thần, lại ở sau khi nhận giấy hôn thú, mang cô tới nơi này chia sẻ với ba mẹ cô trước tiên.

Lương Thần nói xong câu nói kia, chậm rãi xoay người, lấy ra giấy hôn thú từ trong túi cô, sau đó ngồi xổm người xuống, quỳ gối trêи đất bùn vàng, mở giấy hôn thú kia ra trước mặt bia mộ.

“Đây là con và Hảo Hảo, buổi sáng đi lĩnh chứng kết hôn, tụi con trước cầm tới đây, cho hai người nhìn một chút, cho hai người biết, hiện tại Hảo Hảo cũng có nhà của mình, từ nay về sau, không phải cô đơn một mình nữa, hai người cũng có thể yên tâm.”

Ánh mặt trời chói lọi chiếu vào trong mắt Cảnh Hảo Hảo, hơi có chút đau đớn, đáy lòng của cô, đột nhiên bởi vì lời nói Lương Thần, liền cỏ dại lan tràn, từng dòng nước ấm, phía sau tiếp phía trước thổi quét trong lòng của cô, lấp đầy tâm mềm mại của cô.

“Không phải cô đơn một mình nữa” trong miệng Lương Thần, giống như là một loại ma chú, khiến cho đáy lòng cô hung hăng lay động một chút, ngay cả thân thể cũng run rẩy lên theo, loại cảm giác này, xa lạ mà lại đột ngột, đến bất ngờ không kịp phòng bị, làm cho Cảnh Hảo Hảo nháy mắt ngơ ngẩn, cô còn chưa kịp thời nắm bắt được đó rốt cuộc là thứ gì, cái loại cảm giác này, liền tiêu tán đi từng chút.

Cảnh Hảo Hảo sửng sốt nửa ngày, mới theo Lương Thần cũng chậm rãi quỳ gối trước phần mộ ba mẹ của mình, cô đã từng nhìn mộ bia lạnh như băng như vậy, mỗi một lần đều là khóc thương tâm muốn chết, nhưng lúc này đây, cô lại nở nụ cười nhợt nhạt, nâng tay lên, sờ sờ bụng của mình, nói: “Ba, mẹ, con mang thai, hai người có cháu ngoại, ba đứa nhỏ, là người đàn ông bên cạnh con, anh ấy là……”

Cảnh Hảo Hảo nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chồng của con.”

Chồng…… xưng hô như vậy, để hình dung anh, nói ra từ trong miệng của cô, Lương Thần mới giật mình phát hiện, hai chữ rất ít nét này, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu khác biệt.

……

Lương Thần và Cảnh Hảo Hảo ở trước mộ phần ba mẹ Cảnh Hảo Hảo ngây người hồi lâu, mới rời đi.

Trêи đường trở về, Cảnh Hảo Hảo bởi vì vừa mới nói chuyện nhiều với ba mẹ, tâm tình có chút xuống thấp, dọc theo đường đi không có nói chuyện gì với nhau, trở lại biệt thự, đã là hai giờ chiều.

Ăn xong cơm trưa, Lương Thần ngay cả lầu cũng chưa lên, trực tiếp chuẩn bị đi công ty, Cảnh Hảo Hảo đưa anh ra cửa, lúc anh mở cửa xe, lên tiếng gọi tên của anh: “Lương Thần.”

Tay Lương Thần dừng một chút, quay đầu, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo hướng về phía anh cười cười nhàn nhạt, tươi cười nhàn nhạt kia, xinh đẹp mà lại sạch sẽ.

Không có lẫn thêm bất kỳ tạp chất nào.

Giống như anh đã từng, nhìn thấy cô tươi cười với Thẩm Lương Niên giống như vậy.

Cả người Lương Thần nháy mắt sửng sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy trong cơ thể, giống như có thứ gì đó, bắt đầu khởi động, thật lâu sau, đều hóa thành kϊƈɦ động.

Trời biết anh nằm mơ cũng hy vọng Cảnh Hảo Hảo có thể thật tình thật lòng, phát ra nụ cười từ nội tâm với anh nhưng thời gian dài tới này như vậy, cô đối với anh, không phải lạnh như băng, chính là lãnh đạm, đến ngay cả “Sinh nhật vui vẻ” trong miệng cô, cũng là anh nói liên miên cằn nhằn hồi lâu, mới đổi lấy được.

Thế cho nên, đến sau này, nụ cười của Cảnh Hảo Hảo với anh, anh liền có chút không dám nghĩ xa.

Anh không ngừng tự an ủi chính mình dưới đáy lòng, không sao, chỉ cần cô ở bên người anh, đều không sao cả…..

Cả người Lương Thần giống như hóa thạch, sửng sờ ở trước mặt Cảnh Hảo Hảo, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục cong cong khóe môi, nói với Lương Thần: “Cám ơn anh, Lương Thần.”

Cô từng nói “Cám ơn”, nhưng là nói xa cách lãnh đạm công thức hoá.

Nhưng lúc này đây, cô là cười nói, ngữ điệu kia, thoải mái mềm mại.

Khiến cho tâm Lương Thần trong nháy mắt hóa thành một đoàn nước xuân, trong nháy mắt này, anh cảm thấy dùng một câu để hình dung tâm tình lúc này của mình, tuyệt đối không kiểu cách.

Đó chính là, nếu Cảnh Hảo Hảo bảo anh đi chết, anh cũng sẽ mắt không nháy một chút liền đi tìm chết.

Thế giới phù phiếm, chúng sinh, còn kém hơn nhướng mày cười một tiếng của em.

……

Lĩnh xong hôn thú còn chưa đến năm tiếng, giấc mộng của Lương Thần liền trở thành sự thật thấy được nụ cười của Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ, cuộc sống hôn nhân kế tiếp của mình, tuyệt đối sẽ vô cùng thuận lợi.

Dọc theo đường Lương Thần vui rạo rực lái xe đi công ty, không ngừng quét bản màu đỏ chỗ cạnh tài xế, cuối cùng còn vào lúc đèn đỏ nhảy qua, cầm bản màu đỏ kia đặt trước tay lái của mình, vừa lái xe, vừa xem, nhất thời cảm thấy, thế giới tuyệt vời không thể giải thích.

Tới công ty, Lương Thần xuống xe, bảo an lập tức tiến lên, nhận chìa khóa đổ xe giúp anh, Lương Thần luôn mặt không chút thay đổi khí tràng cường đại đối mặt nhân viên cấp dưới, rạng rỡ gật gật đầu với bảo an, còn cố ý làm bộ như lấy di động, cầm bản màu đỏ nhỏ trong túi của mình ra, bày ra cho bảo an xem.

Bảo an nhìn mấy chữ “Hôn thú” trêи bản màu đỏ, tròng mắt suýt nữa rớt xuống dưới, lập tức khom người, nói: “Chúc mừng Lương tổng.”

Vẻ mặt Lương Thần tươi cười gật gật đầu, thoải mái nhận chúc mừng, lần đầu tiên trong cuộc đời không chút nào keo kiệt nói một câu:“Cám ơn.” với bảo an.

Sau đó, liền nét mặt toả sáng tiến vào công ty.

Lúc này đúng là giờ đi làm buổi chiều, trong thang máy tầng một, xếp đầy người chờ đi thang máy, Lương Thần cố ý buông tha thang máy chạy thẳng dành riêng cho tổng giám đốc của mình, cùng những nhân viên này, tâm bình khí hòa chờ thang máy, cửa thang máy mở ra, Lương Thần và nhân viên cùng nhau tiến vào thang máy.

Tập đoàn Giang Sơn không ít nhân viên, nhìn thấy Lương Thần, đều khách khách khí khí hô một tiếng “Lương tổng”.

Lương Thần rất kiên nhẫn nhất nhất gật gật đầu với tất cả mọi người, sau đó nhìn người đứng đầy thang máy, vẫn làm bộ như lấy điện thoại di động từ trong túi ra nhìn thời gian, cùng lấy giấy hôn thú của mình ra theo, sau đó không cẩn thận rơi xuống đất.

Một nhân viên đứng ở bên cạnh anh, lập tức khom người nhặt bản đỏ nhỏ lên, nhìn thấy mấy chữ “Hôn thú” này, lập tức cung kính đưa cho Lương Thần, nói: “Lương tổng, chúc mừng ngài tân hôn vui vẻ.”

Những người khác trong thang máy, lập tức ôm thái độ ân cần, cũng nói:“Chúc mừng Lương tổng.” theo

Lương Thần vừa lòng gật gật đầu, cười tủm tỉm tiếp tất cả chúc phúc, dùng tay lau bản màu đỏ rơi ở trong thang máy không dính chút bụi bặm kia hai lần, nhét vào trong túi của mình.