Cảnh Hảo Hảo mười ba tuổi, vì không tạo thành gánh nặng cho anh, vụиɠ ŧяộʍ bỏ học, bán chính mình đến trong công ty giải trí TS.
Cảnh Hảo Hảo mười bốn tuổi, gánh gió lạnh, chịu đựng mặt trời chói chan, tân tân khổ khổ một tháng kiếm mấy ngàn đồng tiền tiền mồ hôi nước mắt, gom góp từng chút từng chút, trợ giúp cho anh mở công ty.
Cảnh Hảo Hảo mười sáu tuổi, mở to mắt, ngưng mắt nhìn anh, nói, “Lương Niên, em làm bạn gái của anh, được không?”
Thẩm Lương Niên nghĩ nghĩ, đột nhiên hốc mắt liền ửng đỏ.
Thẩm Lương Niên mười lăm tuổi, lần đầu tiên gặp Cảnh Hảo Hảo, lúc đó, anh vừa mới chớm yêu, tim đập thình thịch với một cô gái nhỏ gần mười tuổi.
Thẩm Lương Niên mười tám tuổi, không để ý bác sĩ ngăn trở, dứt khoát rút ra lượng máu lớn, đổi lấy học phí của Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên hai mươi mốt tuổi, không ăn không uống, không ngừng không nghỉ chạy làm việc, nghĩ hết mọi biện pháp kiếm tiền, cũng đáp ứng Cảnh Hảo Hảo làm bạn gái anh, cũng hứa hẹn cả đời này đều sẽ đối tốt với cô.
Thời gian thật sự là thứ vô tình, mười năm giống như trong nháy mắt, từ anh và Cảnh Hảo Hảo quen biết, đến sáu năm sau cô trở thành bạn gái anh, rồi đến bốn năm sau cô trở thành vị hôn thê của anh, nhưng mà hiện tại, anh và cô chính là hai người không liên quan gì nhau, không có bất kỳ giao tiếp và liên hệ nào, giống như người xa lạ chưa từng gặp qua.
Anh từng có thể quang minh chính đại chiếu cố cô, thương tiếc cô, nhưng hiện tại thì sao?
Anh ngay cả đưa thuốc, cũng là lén lén lút lút như vậy.
Anh và cô, sao lại biến thành như vậy?
Thẩm Lương Niên đột nhiên liền giẫm chân ga, dừng xe ở trêи đường cao tốc, ghé vào trêи tay lái, bả vai rung rồi lại rung, đột nhiên liền khóc lên.
Qua một hồi lâu, Thẩm Lương Niên mới ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn ánh nắng sáng rỡ ngoài cửa sổ xe, lấy di động của mình ra, tìm điện thoại bác sĩ, gọi ra ngoài.
Thật lâu sau, điện thoại tiếp nghe: “Thẩm tiên sinh sao? Ngài nghĩ xong khi nào thì đến bệnh viện làm trị bệnh bằng hoá chất chưa?”
Thẩm Lương Niên vô thanh vô tức hít hít mũi, áp chế cảm xúc của mình xuống tận sâu trong đáy lòng, âm điệu bình tĩnh nói: “Ngượng ngùng, tôi có thể không đi bệnh viện được.”
“Thẩm tiên sinh là chọn được bệnh viện tốt hơn ư? Nhưng cũng không sao, chúc thân thể Thẩm tiên sinh khỏe mạnh, sớm ngày khang phục.”
“Cám ơn ông, tôi là nói, tôi không tính trị liệu.”
“Thẩm tiên sinh, ung thư dạ dày đều không phải là bệnh không thể trị, ngài còn trẻ như vậy, không nên buông tha, trong bệnh viện chúng tôi có một ông lão 80 tuổi, bây giờ ông ấy còn rất tích cực đấu tranh với tử thần……”
“Có lẽ là trời phạt đi.” Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của bác sĩ già.
“Trời phạt? Sao Thẩm tiên sinh có thể tín những truyền thuyết vô căn cứ này, mọi người đều có sinh lão bệnh tử……”
Thẩm Lương Niên không đợi cho bác sĩ già nói xong, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.
……
Lúc Tiên nhi trở lại phòng trang điểm, thợ tạo hình đang búi tóc cho Cảnh Hảo Hảo, hốc mắt của cô hồng hồng, biểu tình có chút ngưng trệ, một lát sau, cô hắt xì thật mạnh một cái, thần thái mới thoải mái một chút.
“Cảnh tiểu thư đây là bị cảm? Phải uống thuốc trước.” Thợ tạo hình nói.
Cảnh Hảo Hảo cười “ừ” một tiếng: “Không quá nghiêm trọng đâu.”
Tiên nhi nhìn nhìn lọ thuốc trong lòng bàn tay, lấy bốn viên thuốc màu trắng từ bên trong ra, đi lên trước, đưa tới trong lòng bàn tay Cảnh Hảo Hảo: “Chị Hảo Hảo đây là thuốc cảm mạo, chị uống trước, để tránh cảm mạo tăng thêm.”
Tiên nhi nói xong, liền đưa cho Cảnh Hảo Hảo một chai nước.
Cảnh Hảo Hảo chỉ cho rằng thuốc cảm là chính Tiên nhi đã mang theo trước, cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp ngậm ở trong miệng, uống nước nuốt xuống.
Tiên nhi đứng ở một bên, nhìn một màn này, cánh môi giật giật, cuối cùng cũng không nói là Thẩm Lương Niên đưa, chỉ đặt lọ thuốc kia ở trêи bàn trang điểm trước mặt Cảnh Hảo Hảo: “Chị Hảo Hảo, chị cầm thuốc này đi, nhớ uống đúng hạn.”
Buổi chiều vẫn là khẩn trương quay chụp như trước, có thể do uống thuốc, Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đầu óc có chút choáng váng nặng nề.
Sáng sớm Lương Thần mời lái rời khỏi Ảnh Thị Thành, cho nên buổi chiều hôm nay Lương Thần cũng không có tới đây, lúc khoảng sáu giờ, Lương Thần gọi cho Cảnh Hảo Hảo một cú điện thoại, nói chuyện với nhau cũng không nhiều, đại khái đều là Lương Thần hỏi gò, Cảnh Hảo Hảo đáp nấy.
Thật ra Lương Thần cũng không biết Cảnh Hảo Hảo có quan tâm mỗi ngày mình làm gì không, nhưng lại vẫn nói cho Cảnh Hảo Hảo biết chuyện tối này mình phải đi tham gia một bữa tiệc từ thiện.
Thân thể Cảnh Hảo Hảo không thoải mái, hơn nữa chất lượng giấc ngủ ở trêи xe vào tối hôm qua cũng không tốt, ăn tùy tiện một chút cơm, liền trực tiếp về phòng khách sạn.
Cảnh Hảo Hảo tắm rửa một phen, lúc leo lên giường, cảm giác cái mũi vẫn nghẹt nghẹt không thoải mái, sợ hãi qua một đêm tỉnh lại thì cảm mạo tăng thêm, chậm trễ toàn bộ tiến trình tổ phim quay chụp, cho nên lấy thuốc Tiên nhi đưa từ trong túi ra, nhìn hướng dẫn trêи lọ, lấy bốn viên thuốc, nuốt vào.
Cảnh Hảo Hảo ngủ chưa đến nửa tiếng, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn nôn, cô chợt ngồi dậy, hoang mang rối loạn chạy đến toilet, ghé vào trước bồn tắm, khom người, nhưng chỉ nôn khan hai cái, cũng không có ói ra thứ gì.
Cảnh Hảo Hảo mở vòi nước ra, rửa mặt, làm cho chính mình thanh tỉnh một chút, sau đó đi ra toilet, uống một ly nước trong, một lần nữa nằm lên giường, bởi vì cảm mạo, đầu óc có chút choáng váng nặng nề, nằm ở trêи giường chưa đến chốc lát, liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, cảm mạo cũng không có tốt hơn, mũi vốn nghẹt, hơi xuyên được một chút khí, lúc Cảnh Hảo Hảo ăn bữa sáng, không quên tiếp tục uống bốn viên thuốc.
Buổi sáng lúc quay chụp, Cảnh Hảo Hảo nói lời kịch đến một nửa, liền giống như đêm qua, đột nhiên gian cảm thấy buồn nôn, đành phải làm một dấu tay ngừng lại, chạy đến trong toilet, nôn khan một trận, chờ chính mình hơi thư thái một chút, mới trở về tiếp tục quay chụp lần nữa.
Giữa trưa, có thể bởi vì tối hôm qua ngủ thời gian có chút lâu, Cảnh Hảo Hảo không có chút mệt mỏi, Tiên nhi đang xem ti vi, cô liền chán đến chết đi xem cùng.
Lúc xem đến một nửa, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên lại cảm thấy trong dạ dày quay cuồng, vội vàng chạy vào toilet, cũng giống như hai lần trước, nôn khan nửa ngày.
Tiên nhi nghe được tiếng nôn mửa của cô, chạy tới: “Chị Hảo Hảo, chị làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo súc miệng, nói: “Có thể ăn thứ gì có vấn đề, trong dạ dày có chút không thoải mái.”
“Muốn đi khám bác sĩ không?”
“Không cần.”
Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi từ toilet trở về bên giường, cô còn chưa có ngồi xuống, Tiên nhi đột nhiên liền thần bí hề hề quay đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Chị Hảo Hảo, nguyệt sự của chị đã không tới bao lâu rồi?”
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Hình như gần đây phải nên tới rồi.”
Cảnh Hảo Hảo bưng ly nước trêи bàn lên, uống một ngụm nước, quay đầu, nhìn thoáng qua Tiên nhi: “Hỏi cái này để làm gì?”
Tiên nhi nói: “Không có, em suy nghĩ, chị có thể là đang mang thai hay không.”
Cảnh Hảo Hảo đầu tiên là vẻ mặt sửng sốt một chút, sau đó đáy lòng cũng sửng sốt theo, tiếp đó cô nhớ tới chính mình làm phẩu thuật đặt vòng vào tết âm lịch, cả người liền bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn ti vi không chuyển, nói: “Em suy nghĩ nhiều, chị sẽ không thể mang thai.”
Nói xong, liền nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm ti vi.
Ti vi là kênh giải trí, bên trong đang truyền phát tin tiệc tối từ thiện do công ty giải trí TS tổ chức mỗi năm một lần.
Trêи tiệc tối, đều là ngôi sao lớn của công ty giải trí TS, đương nhiên còn mời rất nhiều ông trùm thương giới làm khách quý.
Lúc Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy thân ảnh Lương Thần từ trong TV, mới hậu tri hậu giác nhớ tới, hóa ra, tiệc tối từ thiện Lương Thần tham gia vào tối hôm qua, chính là tiệc tối từ thiện của công ty giải trí TS.
Nói là tiệc tối từ thiện, thật ra chính là công ty giải trí TS vì tạo hình tượng cho ngôi sao dưới cờ, cố ý tổ chức hội đấu giá, đem đồ lấy từ chỗ ngôi sao, quyên tiền cho công trình hy vọng.
Lương Thần ngồi là ghế khách quý, bên trái là mẹ anh, bên phải là một đàn chị trong công ty giải trí TS, Duyên Hoa.
Mẹ Lương Thần, chính là tổng tài công ty giải trí TS, tuy rằng đây không phải là sản nghiệp của anh, nhưng xem như là sản nghiệp nhà bọn họ, cho nên anh tham dự, tự nhiên khiến cho vô số truyền thông chú ý, hơn nữa hai người ngồi bên người anh, cho nên toàn bộ quá trình tiệc tối từ thiện, thỉnh thoảng còn có ống kính hướng về phía anh.
Duyên Hoa như là rất quen thuộc với Lương Thần, thỉnh thoảng xoay qua, ý cười trong suốt khe khẽ nói nhỏ với Lương Thần, trêи mặt Lương Thần cũng không có nhiều biểu lộ cảm tình, nhưng cũng không có cảm giác cao ngạo và xa cách với người khác kia, thậm chí có đôi khi, anh còn có thể nhẹ nhàng nghiêng đầu, thấp giọng nói hai câu với Duyên Hoa.
Duyên Hoa là nữ minh tinh được nâng niu trong công ty giải trí TS mấy năm nay, trong những năm đó mặc kệ là điện ảnh hay là một ít hoạt động quốc tế, lựa chọn đẩy lên hàng đầu của công ty giải trí TS đều chính là Duyên Hoa.
Cho nên, đêm nay công ty giải trí TS tự mình tổ chức tiệc tối từ thiện, tự nhiên là Duyên Hoa dùng ánh sáng sáng rọi, dùng giá cả cao nhất, lấy được một bộ văn phòng tứ bảo Lý Bạch từng dùng qua ở thời kỳ Đường triều.
Cuối cùng Duyên Hoa đứng ở trêи đài người chủ trì, đối mặt với đèn không ngừng sáng lên loang loáng, lúc tiếp nhận văn phòng tứ bảo, trêи mặt cười tao nhã hào phóng, lúc cô ta cầm văn phòng tứ bảo xuống dưới, còn mỗi người một cái ôm với Lương Thần và mẹ của anh.
Sau khi hội đấu giá chấm dứt, chính là tiệc tối, cũng không có công khai, nhưng vẫn có một chút ảnh chụp linh rải rác tán tiết lộ ra.
Ở trêи tiệc tối, Duyên Hoa kéo cánh tay Lương Thần, bộ dáng chân thành kính rượu với người, xinh đẹp mà lại cao quý.
Hai người, kim đồng ngọc nữ, ở dưới ngọn đèn thủy tinh chiếu xuống, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Thậm chí, còn có phóng viên chụp được, Duyên Hoa và Lương Thần trước sau biến mất từ hiện trường tiệc tối, hơn nữa, phóng viên chụp ảnh đi theo sau phát hiện, Duyên Hoa là ngồi lên xe của Lương Thần.
Tin tức đưa tin cuối cùng, còn nói, có lẽ chuyện tốt của tổng tài tập đoàn Giang Sơn đã đến gần, đối tượng rất có thể chính là tiểu thư Duyên Hoa của công ty giải trí TS!
Tiên nhi ngồi ở một bên, vụиɠ ŧяộʍ đánh giá thần thái Cảnh Hảo Hảo, sau đó nhẹ giọng nói: “Chị Hảo Hảo, chuyện vòng giải trí, chị cũng không phải không biết, rất nhiều khi, đều là thêm mắm thêm muối, nói bừa bậy bạ…… Hơn nữa, Lương tổng đối với chị tốt như vậy, em cảm thấy, phương diện này khẳng định có hiểu lầm gì đó.”
Sắc mặt Cảnh Hảo Hảo rất nhạt, nghe được lời nói ấp a ấp úng của Tiên nhi, cô chậm rãi kéo tầm mắt từ trêи TV về, nhìn Tiên nhi cong môi một chút, nói: “Thời gian không còn sớm, chúng ta hẳn là đi studio.”
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo liền đứng lên, đứng ở trước hộc tủ, chọn một kiện quần áo để thay, nhấc túi của mình lên, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình, Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn bình tĩnh, giống như nam chính của tin tức giải trí trong TV không có một chút quan hệ nào với cô.
……
Cảnh Hảo Hảo thật sự thoạt nhìn như hoàn toàn không biết tin tức kia, biểu hiện đặc biệt lạnh nhạt, buổi chiều lúc quay phim, lúc ban đầu cô không khác gì mọi khi, phát huy rất tốt.
Nhưng không ai biết, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đã sớm loạn thành một đoàn, rõ ràng đang diễn với nữ chính, nhưng không biết tại sao, trước mặt liền nhảy ra hình ảnh Lương Thần và Duyên Hoa vai sóng vai đứng chung một chỗ.
Duyên Hoa xuất thân danh môn, tiến vào vòng giải trí, thật chỉ thuần túy chính là chơi đùa, nhưng hết lần này đến lần khác hành động hồn nhiên trọn vẹn của cô ta lại tạo ra một mảnh bầu trời, năm trước còn tham dự quay phim điện ảnh Hollywood. Duyên Hoa không thể xem như mỹ nhân đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại có một loại hương vị độc đáo, phụ nữ như vậy, không có mấy người đàn ông sẽ không động tâm đi.
Trước khi Cảnh Hảo Hảo chưa nhận thức Lương Thần, từng nghe qua về truyền thuyết Lương Thần, chưa bao giờ lây dính bất kỳ chuyện xấu nào với người khác, từng có nữ minh tinh công ty giải trí TS tiếp cận anh, cố ý để cho người ta tạo ra ảnh chụp, vọng tưởng mượn cơ hội nhất phiếu gặp may, kết quả lại rơi vào kết cục bị phong kín và giải trừ hợp đồng.
Đương nhiên, kết cục một nữ minh tinh, có lẽ có vẻ không đủ uy hϊế͙p͙, vẫn sẽ có một ít nữ minh tinh to gan lớn mật [người trước ngã xuống, người sau tiến lên] thực nghiệm, nhưng mà cuối cùng kết cục mọi người đều là giống nhau, hoặc là bị phong kín, hoặc là bị che giấu, có còn bị gửi thư luật sư, lấy tội xâm hại quyền ảnh chụp kiếm lời bị phán hình.
Chuyện như vậy đã xảy ra vài lần, nữ minh tinh trong giới đều biết, Lương Thần là một loại cấm kỵ.
Hiện tại, tin tức Lương Thần và Duyên Hoa bay đầy trời, chỉ có một khả năng, đó chính là…… là Lương Thần tự nguyện.
Huống chi, tối hôm qua, Lương Thần còn đón Duyên Hoa, cùng nhau rời đi……
Tối hôm qua, sau khi hai người bọn họ rời khỏi, đã làm cái gì?
Anh là đưa Duyên Hoa về nhà, hay là cùng một chỗ với Duyên Hoa?
Anh không e dè để cho truyền thông đưa tin anh và Duyên Hoa như vậy, là anh đang ngầm đồng ý quan hệ của anh và Duyên Hoa sao?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, đột nhiên cả người liền dừng tại chỗ, miệng nói xong lời kịch, nhưng bỗng dưng dừng lại theo.
“Cảnh Hảo Hảo? Cảnh Hảo Hảo?” Đạo diễn ở một bên giơ dụng cụ khuếch đại âm thanh lớn tiếng hô.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo giống như là đã đánh mất hồn, đứng tại chỗ, không có một chút phản ứng.
Đứng ở đối diện cô, nữ chính vốn nổi giận đùng đùng đang cãi nhau với cô, nhẹ nhàng nâng tay lên, đẩy Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, nghe được đạo diễn đang kêu tên mình, lúc này mới ý thức được chính mình lại có thể thất thố, vội vàng lên tiếng giải thích, một lần nữa ném những suy nghĩ loạn thất bát đao ra sau đầu, hít sâu một hơi, tiếp tục quay phim với nữ chính.
Ngược lại, chuyên tâm của Cảnh Hảo Hảo chỉ duy trì nửa tiếng, cô lại thất thần một lần nữa.
Đạo diễn phát giác trạng thái của cô không tốt, trực tiếp hô dừng, để cho cô nghỉ ngơi mười phút, điều chỉnh tâm tính.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo chẳng những không có điều chỉnh tốt tâm tính, ngược lại, cảm thấy tâm tình càng ngày càng xuống đến đáy cốc, nhưng cố tình kế tiếp cô phải diễn, là nội dung vui vẻ.
Cho nên, cô chỉ có thể kiên trì dùng hết toàn lực khiến cho tâm tình phiền não của mình trở thành biểu hiện cực kì thoải mái, cho nên, đợi cho lúc quay chụp chấm dứt, cả người Cảnh Hảo Hảo liền mệt đến hư thoát.
Lúc Cảnh Hảo Hảo hữu khí vô lực ngồi ở hậu trường tháo trang sức, Tiên nhi vui rạo rực chạy về từ bên ngoài, tiến đến bên tai của cô, như là hiến vật quý, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Chị Hảo Hảo, Lương tổng tới đây, ở bên ngoài đại điện chờ chị đấy.”
Cảnh Hảo Hảo nghe như thế, trêи mặt không có biểu tình gì quá lớn, nhưng nóng nảy tồn tại trong cơ thể cô, trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, cảm giác trầm muộn trong lòng cũng biến mất theo, trái tim như là trong nháy mắt tiên sống lại, có tiết tấu nhảy lên.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình vốn bởi vì mệt mỏi nên tinh thần có vẻ uể oải, giờ lập tức dư thừa lên, thậm chí, cô còn có tâm tình chỉ vào gương, nói với thợ tẩy trang: “Nơi này chưa sạch sẽ, còn có nơi này……”
Tẩy trang xong, Cảnh Hảo Hảo thay đổi quần áo, cũng không có sốt ruột đi ra ngoài, ngược lại đi đến trước mặt một nữ minh tinh đang tẩy trang, hàn huyên hai câu với cô ta, còn chậm rãi đi toilet kì kèo trong chốc lát, mới chậm đi đến ngoài đại điện.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có đi ra cửa đại điện, liền nhìn thấy Lương Thần tư thái lười nhác dựa lên lan can trắng bên ngoài.
Gió mùa hè chạng vạng, từ từ thổi tới, thổi tóc anh có chút rối loạn, còn sót lại nhất luồng trời chiều nhàn nhạt, chiếu lên trêи người anh, phủ lên chung quanh anh một tầng ánh sáng màu vàng, cả người thoạt nhìn loá mắt mà lại lộng lẫy.
Bước chân Cảnh Hảo Hảo lập tức liền dừng tại chỗ, cô rõ ràng cảm giác được tốc độ tim đập của mình mạc danh kỳ diệu bắt đầu nổi lên khẩn trương, đây là cảm giác mà cuộc đời này cô chưa từng có qua.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức nuốt nuốt nước miếng, áp chế kinh hoàng nơi đáy lòng, sau đó mở bước chân, tự nhiên hào phóng tiêu sái đi ra ngoài.
Lương Thần nghe được tiếng bước chân, kéo tầm mắt mình nhìn chằm chằm nơi xa trở về, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh bỗng dưng liền đứng thẳng thân mình, đợi cho Cảnh Hảo Hảo đến gần, mới mở miệng: “Bận xong rồi?”
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nhẹ giọng lên tiếng, cùng Lương Thần dọc theo bậc thang chậm rãi đi xuống dưới.
Chỉ nói một tiếng, Lương Thần vẫn liền nghe ra giọng nói Cảnh Hảo Hảo có chút không thích hợp, cau mày, hỏi:“Bị cảm?”
Cảnh Hảo Hảo vẫn là một tiếng “ừ”.
“Đợi lát nữa anh đi mua thuốc cho em.” Lương Thần không dừng lại tiếp tục nói.
Ngữ khí của anh khẳng định mà lại tuyệt đối, không có chút do dự.
Tâm tình Cảnh Hảo Hảo, mạc danh kỳ diệu lại tốt thêm vài phần, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, giọng nói trầm thấp chuyển nhu hòa nói: “Không cần, Tiên nhi có mang theo thuốc cảm mạo, tôi đã uống rồi, hơn nữa hiện tại cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng.”
Lương Thần vươn tay, sờ sờ đầu của cô, không có phát sốt, mới gật gật đầu.
Hai người ra khỏi “Tần vương cung”, Lương Thần vẫn đưa Cảnh Hảo Hảo đến dưới lầu khách sạn, anh đưa hộp thức ăn và kem đánh răng vật dụng hàng ngày linh tinh cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy, cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, có một loại tâm tư muốn ngốc ở trêи xe tái trong chốc lát, nhưng cô lại tìm không thấy cớ, cả người ngồi mười giây, lúc đang chuẩn bị nói gặp lại với Lương Thần, di động Lương Thần liền vang lên.
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, liếc mắt nhìn màn hình di động của Lương Thần một cái, nhìn thấy trêи biểu hiện điện báo, có hai chữ quen thuộc: Duyên Hoa.
Tốc độ chuyển biến của tâm tình Cảnh Hảo Hảo tựa như trời tháng 6, trong khoảnh khắc đó bầu trời liền u ám.
Lương Thần nhìn lướt qua biểu hiện điện báo của mình, làm một thủ thế chờ với Cảnh Hảo Hảo, tiếp nghe điện thoại.
Sau đó, Cảnh Hảo Hảo liền đứng lên, đứng ở trước hộc tủ, chọn một kiện quần áo để thay, nhấc túi của mình lên, dẫn đầu đi ra khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình, Cảnh Hảo Hảo thoạt nhìn bình tĩnh, giống như nam chính của tin tức giải trí trong TV không có một chút quan hệ nào với cô.
……
Cảnh Hảo Hảo thật sự thoạt nhìn như hoàn toàn không biết tin tức kia, biểu hiện đặc biệt lạnh nhạt, buổi chiều lúc quay phim, lúc ban đầu cô không khác gì mọi khi, phát huy rất tốt.
Nhưng không ai biết, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo đã sớm loạn thành một đoàn, rõ ràng đang diễn với nữ chính, nhưng không biết tại sao, trước mặt liền nhảy ra hình ảnh Lương Thần và Duyên Hoa vai sóng vai đứng chung một chỗ.
Duyên Hoa xuất thân danh môn, tiến vào vòng giải trí, thật chỉ thuần túy chính là chơi đùa, nhưng hết lần này đến lần khác hành động hồn nhiên trọn vẹn của cô ta lại tạo ra một mảnh bầu trời, năm trước còn tham dự quay phim điện ảnh Hollywood. Duyên Hoa không thể xem như mỹ nhân đặc biệt xinh đẹp, nhưng lại có một loại hương vị độc đáo, phụ nữ như vậy, không có mấy người đàn ông sẽ không động tâm đi.
Trước khi Cảnh Hảo Hảo chưa nhận thức Lương Thần, từng nghe qua về truyền thuyết Lương Thần, chưa bao giờ lây dính bất kỳ chuyện xấu nào với người khác, từng có nữ minh tinh công ty giải trí TS tiếp cận anh, cố ý để cho người ta tạo ra ảnh chụp, vọng tưởng mượn cơ hội nhất phiếu gặp may, kết quả lại rơi vào kết cục bị phong kín và giải trừ hợp đồng.
Đương nhiên, kết cục một nữ minh tinh, có lẽ có vẻ không đủ uy hϊế͙p͙, vẫn sẽ có một ít nữ minh tinh to gan lớn mật [người trước ngã xuống, người sau tiến lên] thực nghiệm, nhưng mà cuối cùng kết cục mọi người đều là giống nhau, hoặc là bị phong kín, hoặc là bị che giấu, có còn bị gửi thư luật sư, lấy tội xâm hại quyền ảnh chụp kiếm lời bị phán hình.
Chuyện như vậy đã xảy ra vài lần, nữ minh tinh trong giới đều biết, Lương Thần là một loại cấm kỵ.
Hiện tại, tin tức Lương Thần và Duyên Hoa bay đầy trời, chỉ có một khả năng, đó chính là…… là Lương Thần tự nguyện.
Huống chi, tối hôm qua, Lương Thần còn đón Duyên Hoa, cùng nhau rời đi……
Tối hôm qua, sau khi hai người bọn họ rời khỏi, đã làm cái gì?
Anh là đưa Duyên Hoa về nhà, hay là cùng một chỗ với Duyên Hoa?
Anh không e dè để cho truyền thông đưa tin anh và Duyên Hoa như vậy, là anh đang ngầm đồng ý quan hệ của anh và Duyên Hoa sao?
Cảnh Hảo Hảo nghĩ nghĩ, đột nhiên cả người liền dừng tại chỗ, miệng nói xong lời kịch, nhưng bỗng dưng dừng lại theo.
“Cảnh Hảo Hảo? Cảnh Hảo Hảo?” Đạo diễn ở một bên giơ dụng cụ khuếch đại âm thanh lớn tiếng hô.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo giống như là đã đánh mất hồn, đứng tại chỗ, không có một chút phản ứng.
Đứng ở đối diện cô, nữ chính vốn nổi giận đùng đùng đang cãi nhau với cô, nhẹ nhàng nâng tay lên, đẩy Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, nghe được đạo diễn đang kêu tên mình, lúc này mới ý thức được chính mình lại có thể thất thố, vội vàng lên tiếng giải thích, một lần nữa ném những suy nghĩ loạn thất bát đao ra sau đầu, hít sâu một hơi, tiếp tục quay phim với nữ chính.
Ngược lại, chuyên tâm của Cảnh Hảo Hảo chỉ duy trì nửa tiếng, cô lại thất thần một lần nữa.
Đạo diễn phát giác trạng thái của cô không tốt, trực tiếp hô dừng, để cho cô nghỉ ngơi mười phút, điều chỉnh tâm tính.
Nhưng mà, Cảnh Hảo Hảo chẳng những không có điều chỉnh tốt tâm tính, ngược lại, cảm thấy tâm tình càng ngày càng xuống đến đáy cốc, nhưng cố tình kế tiếp cô phải diễn, là nội dung vui vẻ.
Cho nên, cô chỉ có thể kiên trì dùng hết toàn lực khiến cho tâm tình phiền não của mình trở thành biểu hiện cực kì thoải mái, cho nên, đợi cho lúc quay chụp chấm dứt, cả người Cảnh Hảo Hảo liền mệt đến hư thoát.
Lúc Cảnh Hảo Hảo hữu khí vô lực ngồi ở hậu trường tháo trang sức, Tiên nhi vui rạo rực chạy về từ bên ngoài, tiến đến bên tai của cô, như là hiến vật quý, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Chị Hảo Hảo, Lương tổng tới đây, ở bên ngoài đại điện chờ chị đấy.”
Cảnh Hảo Hảo nghe như thế, trêи mặt không có biểu tình gì quá lớn, nhưng nóng nảy tồn tại trong cơ thể cô, trong nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa, cảm giác trầm muộn trong lòng cũng biến mất theo, trái tim như là trong nháy mắt tiên sống lại, có tiết tấu nhảy lên.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình vốn bởi vì mệt mỏi nên tinh thần có vẻ uể oải, giờ lập tức dư thừa lên, thậm chí, cô còn có tâm tình chỉ vào gương, nói với thợ tẩy trang: “Nơi này chưa sạch sẽ, còn có nơi này……”
Tẩy trang xong, Cảnh Hảo Hảo thay đổi quần áo, cũng không có sốt ruột đi ra ngoài, ngược lại đi đến trước mặt một nữ minh tinh đang tẩy trang, hàn huyên hai câu với cô ta, còn chậm rãi đi toilet kì kèo trong chốc lát, mới chậm đi đến ngoài đại điện.
Cảnh Hảo Hảo còn chưa có đi ra cửa đại điện, liền nhìn thấy Lương Thần tư thái lười nhác dựa lên lan can trắng bên ngoài.
Gió mùa hè chạng vạng, từ từ thổi tới, thổi tóc anh có chút rối loạn, còn sót lại nhất luồng trời chiều nhàn nhạt, chiếu lên trêи người anh, phủ lên chung quanh anh một tầng ánh sáng màu vàng, cả người thoạt nhìn loá mắt mà lại lộng lẫy.
Bước chân Cảnh Hảo Hảo lập tức liền dừng tại chỗ, cô rõ ràng cảm giác được tốc độ tim đập của mình mạc danh kỳ diệu bắt đầu nổi lên khẩn trương, đây là cảm giác mà cuộc đời này cô chưa từng có qua.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức nuốt nuốt nước miếng, áp chế kinh hoàng nơi đáy lòng, sau đó mở bước chân, tự nhiên hào phóng tiêu sái đi ra ngoài.
Lương Thần nghe được tiếng bước chân, kéo tầm mắt mình nhìn chằm chằm nơi xa trở về, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, anh bỗng dưng liền đứng thẳng thân mình, đợi cho Cảnh Hảo Hảo đến gần, mới mở miệng: “Bận xong rồi?”
“Ừ.” Cảnh Hảo Hảo nhẹ giọng lên tiếng, cùng Lương Thần dọc theo bậc thang chậm rãi đi xuống dưới.
Chỉ nói một tiếng, Lương Thần vẫn liền nghe ra giọng nói Cảnh Hảo Hảo có chút không thích hợp, cau mày, hỏi:“Bị cảm?”
Cảnh Hảo Hảo vẫn là một tiếng “ừ”.
“Đợi lát nữa anh đi mua thuốc cho em.” Lương Thần không dừng lại tiếp tục nói.
Ngữ khí của anh khẳng định mà lại tuyệt đối, không có chút do dự.
Tâm tình Cảnh Hảo Hảo, mạc danh kỳ diệu lại tốt thêm vài phần, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lương Thần, giọng nói trầm thấp chuyển nhu hòa nói: “Không cần, Tiên nhi có mang theo thuốc cảm mạo, tôi đã uống rồi, hơn nữa hiện tại cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng.”
Lương Thần vươn tay, sờ sờ đầu của cô, không có phát sốt, mới gật gật đầu.
Hai người ra khỏi “Tần vương cung”, Lương Thần vẫn đưa Cảnh Hảo Hảo đến dưới lầu khách sạn, anh đưa hộp thức ăn và kem đánh răng vật dụng hàng ngày linh tinh cho Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cầm lấy, cũng không biết chính mình là xảy ra chuyện gì, có một loại tâm tư muốn ngốc ở trêи xe tái trong chốc lát, nhưng cô lại tìm không thấy cớ, cả người ngồi mười giây, lúc đang chuẩn bị nói gặp lại với Lương Thần, di động Lương Thần liền vang lên.
Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, liếc mắt nhìn màn hình di động của Lương Thần một cái, nhìn thấy trêи biểu hiện điện báo, có hai chữ quen thuộc: Duyên Hoa.
Tốc độ chuyển biến của tâm tình Cảnh Hảo Hảo tựa như trời tháng 6, trong khoảnh khắc đó bầu trời liền u ám.
Lương Thần nhìn lướt qua biểu hiện điện báo của mình, làm một thủ thế chờ với Cảnh Hảo Hảo, tiếp nghe điện thoại.
Cảnh Hảo Hảo đóng cửa lại, lúc mở chuyển phát nhanh ra, ngón tay đều run rẩy, cô mất khí lực hơn nửa ngày, mới miễn cưỡng lấy que thử thai từ bên trong ra.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên giường, qua một hồi lâu, mới vươn tay mở que thử thai ra, lấy hướng dẫn bên trong ra, cẩn thận đọc một lần, rồi cầm hộp que thử thai đi về phía toilet.
Không biết có phải bởi vì khẩn trương hay không, Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bồn cầu hơn nửa ngày, cũng không có một chút ý đi tiểu, cô đành phải đi ra toilet, rót một ly nước lớn, uống ừng ực không còn một mảnh, sau đó nắm ly nước, phát ngốc.
Đợi cho rốt cục có ý đi tiểu, Cảnh Hảo Hảo buông ly nước, vội vàng chạy tới toilet.
Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trêи bồn cầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy que thử thai dính nướ© ŧıểυ trước mặt.
Thời gian trôi qua một giây rồi một giây.
Thời gian năm phút đồng hồ, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy dài lâu như một thế kỷ vậy.
Cô rõ ràng nhìn thấy que thử thai dính nước đầu tiên xuất hiện một vạch màu đỏ.
Cảnh Hảo Hảo thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc vừa định thốt ra “May mắn”, que thứ hai xuất hiện hai vạch màu đỏ, biểu tình Cảnh Hảo Hảo nháy mắt ngưng đọng lại, sau đó cô rõ ràng nhìn thấy que thứ ba, que thứ bốn, que thứ năm, đều là hai vạch……
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng cầm lấy bản hướng dẫn một bên, ôm một tia may mắn cuối cùng nhìn xem ngày nguyệt sự, phát hiện chưa từng có kì, nháy mắt cả người cô lập tức liền cúi đầu xuống, sau đó đầu óc của cô trống rỗng, cô cảm thấy chung quanh mình không có chút tiếng vang, ngay cả tiếng bơm nước trong bồn cầu đều biến mất không còn một mảnh theo, Cảnh Hảo Hảo vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ước chừng hai phút, trong đầu của cô mới chậm rãi xoay quanh ra một tin tức: Cảnh Hảo Hảo, chúc mừng mày, mày mang thai!
Cảnh Hảo Hảo soạt lập tức ngẩng đầu, chưa từ bỏ ý định nhìn mấy que thử thai trong tay của mình, kết quả phát hiện, que thử thai thứ nhất biểu hiện một vạch duy nhất, lại có thể cũng xuất hiện một vạch thứ hai, chỉ là màu sắc thoạt nhìn rất nhạt.
Tổng cộng năm que, toàn bộ đều là đáp án giống nhau.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức cầm que thử thai, sau đó lập tức liền cúi đầu xuóng, chôn mặt ở trêи đầu gối.
Từ tối hôm qua cô không yên bất an đến bây giờ, suốt mười mấy tiếng, rốt cục có kết quả.
Đáy lòng Cảnh Hảo Hảo thật sự vốn có hoài nghi, mới có thể đi mua que thử thai, nhưng khi thật sự trở thành sự thật, cô vẫn là bị hung hăng kinh hách và rung động đến, trái tim thịch thịch thịch nhảy lên thật mạnh, đến ngay cả ngực cũng đang không ngừng phập phồng lên theo.
Trời ạ, Cảnh Hảo Hảo, mày có cần xui xẻo như vậy hay khônig, đặt vòng có tỷ lệ chưa tới 1%, lại bị mày đυ.ng vào?
Cảnh Hảo Hảo thật sự không biết nên khen mình là vận khí may mắn, hay là bất hạnh!
Cảnh Hảo Hảo khóc không ra nước mắt ngồi ở toilet hồi lâu, cũng không có đứng dậy.
……
Tiên nhi ăn xong cơm trưa, mang theo gói mua về cho Cảnh Hảo Hảo trở lại phòng, phát hiện trong phòng không có người, lại nhìn thấy di động và túi xách của Cảnh Hảo Hảo đều ở trêи giường, lập tức buông xuống đồ mua ngoài, chạy đến cửa toilet, gõ gõ cửa: “Chị Hảo Hảo?”
Bên trong không có lên tiếng.
Tiên nhi nghi hoặc một chút, vươn tay dùng sức đi gõ gõ cửa.
Cảnh Hảo Hảo nháy mắt bị đánh tỉnh, kϊƈɦ động nhìn nhìn chung quanh, sau đó trực tiếp ném que thử thai tới trong thùng rác một bên.