Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 323: Ung thư dạ dày

Tài xế trong nhà Lương Thần đứng ở ngoài cửa, cung kính đóng cửa lại, vẻ mặt khách khí kính trọng.

Ba giờ giữa trưa, ánh nắng tươi sáng dị thường, Thẩm Lương Niên không có lái xe đi, cứ như vậy dừng ở dưới ánh mặt trời, nhìn một màn kia, trêи mặt anh vẫn luôn không có biểu tình gì quá lớn, nhưng đáy mắt, lại hiện lên rất nhiều loại cảm xúc không hiểu.

Chiếc Audi a8 kia chậm rãi lái đi, thẳng đến khi dung nhập vào bên trong dòng xe cộ, anh mới chậm rãi quay đầu, kéo cửa xe ra, ngồi xuống.

Trong xe bị phơi nắng hồi lâu, khô nóng khó nhịn, Thẩm Lương Niên tiện tay mở gió lạnh ra, thờ ơ ngồi ở bên trong, qua hồi lâu, anh lui cả người sát vào trêи lưng xe phía sau, theo thói quen tính nâng ngón tay lên, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó xuyên qua cửa kính xe, nhìn trời xanh vạn dặm không mây, nghĩ đến lúc cằn cỗi nhất của mình và Cảnh Hảo Hảo, ăn cơm thô nhàn nhạt, cũng cùng nhau suy nghĩ qua, tương lai có một ngày, nếu bọn họ có tiền, anh nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt nhất, lúc ấy anh còn nói với Cảnh Hảo Hảo, mời cho cô một tài xế riêng, mời vài nữ giúp việc, đặc biệt chăm sóc cô, cô không cần làm gì, chỉ cần ở trong nhà ấm áp của bọn họ hưởng thụ cuộc sống.

Tất cả hưởng thụ đãi ngộ giống như ở bên người Lương Thần hiện tại vậy.

Anh vẫn luôn cho rằng, suy nghĩ như vậy sẽ trở thành sự thật, chỉ là anh không nghĩ tới, cuối cùng người cho cô tốt đẹp như vậy, không phải Thẩm Lương Niên anh, mà là Lương Thần.

Từ sau khi chuyện của anh và Kiều Ôn Noãn sáng tỏ, anh liền luôn suy nghĩ một vấn đề, nếu năm đó anh không có quỷ mê tâm hồn thông đồng cùng một chỗ với Kiều Ôn Noãn, có phải bây giờ anh đã muốn kết thành liền cành với Cảnh Hảo Hảo, thực hiện suy nghĩ tốt đẹp trước kia của bọn họ rồi không?

Anh hối hận sao?

Thẩm Lương Niên nâng tay lên, che lại ánh mặt trời hừng hực bên ngoài, chỉ là cảm thấy khóe mắt chua sót đến có chút khó chịu.

Là hối hận đi.

Đáng tiếc, trêи thế giới này, vẫn luôn không có bán thuốc hối hận.

Thẩm Lương Niên nhắm mắt lại, trong đầu xẹt qua đều là ngày cùng chịu khổ chung của anh và Cảnh Hảo Hảo, mấy năm nay lướt qua càng ngày càng tốt, anh dần dần bắt đầu quên mất những bi thương bần cùng đã qua, có đôi khi, anh nghĩ đến chính mình thật sự đã quên, hiện tại, anh mới phát hiện, hóa ra từng chuyện, anh đều nhớ rõ ràng như vậy.

Thẩm Lương Niên quay đầu, nhìn thoáng qua báo cáo kiểm tra mình đặt ở chỗ cạnh tài xế, nhớ tới trước đó không lâu bác sĩ nói với anh: “Thẩm tiên sinh, nhìn từ báo cáo kiểm tra, dạ dày ngài đặc biệt không tốt, tôi đề nghị ngài đi làm một kiểm tra cặn kẽ, kết quả kiểm tra, vài ngày nữa chúng tôi sẽ thông báo ngài tới đây lấy.”

Không biết vì sao, vào lúc bác sĩ nói câu nói kia, trong đầu anh đột nhiên liền nghĩ đến lời thề mình từng đáp ứng Cảnh Hảo Hảo: Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh lấy sinh mệnh thề, nếu tương lai có một ngày, anh có điều cô phụ em, ắt gặp trời phạt.

Di động bên người, đột nhiên vang lên, Thẩm Lương Niên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua biểu hiện điện báo, là Kiều Ôn Noãn gọi tới.

Anh không hề do dự nâng tay lên chặt đứt điện thoại, sau đó tắt máy.

……

Bắt đầu từ ngày sinh nhật Lương Thần, quan hệ giữa Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần liền nổi lên một ít biến hóa vi diệu.

Lương Thần vẫn giống như trước, mỗi ngày đều đến Ảnh Thị Thành một chuyến, mang theo một ít vật dụng cuộc sống hàng ngày và cơm hộp.

Cảnh Hảo Hảo vẫn trao đổi không tính là nhiều với anh như trước, nhưng cũng không lạnh như băng không nói một tiếng như trước.

Từ sau khi bức bách Cảnh Hảo Hảo trở về, hai người vẫn bị vây trong lạnh lẽo tận cùng, Lương Thần vẫn luôn nghĩ làm sao đánh vỡ cục diện bế tắc này, tuy rằng đáy lòng anh, vẫn chưa hề buông tha qua, nhưng có đôi khi, anh vẫn cảm thấy không nắm chắc, nghĩ chính mình và Cảnh Hảo Hảo có lẽ sẽ cả đời đều như vậy.

Hiện tại, thay đổi rất nhỏ này, giống như là ở trong thế giới tối đen, rốt cục khiến cho anh thấy được một tia sáng, lần đầu tiên Lương Thần cảm thấy cuộc đời của mình, có một chút hi vọng như vậy, chỉ là anh cũng không dám quá vui sướиɠ, anh muốn để cho Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn mở lòng ra đón nhận anh, vậy thì còn phải bỏ ra càng nhiều cố gắng.

Anh và Thẩm Lương Niên không giống nhau, anh không có chiếm hết tiên cơ, không có xuất hiện bên người Cảnh Hảo Hảo vào lúc cô hai bàn tay trắng, không có gặp mặt tốt đẹp với Cảnh Hảo Hảo, nhưng cả đời rất dài, chỉ cần có một chút hy vọng, anh liền sẽ nghĩa vô phản cố đi nắm chắc đoạn tình cảm này.

Hôm nay Lương Thần vẫn là rời công ty trước, lái xe đi Ảnh Thị Thành, lúc này đây khi ra khỏi thành phố, vừa mới vượt qua đường kẹt xe, đi vào Ảnh Thị Thành, anh còn chưa kịp mua phiếu, Cảnh Hảo Hảo đã muốn làm bạn đi ra từ bên trong với Tiên nhi.

Một đêm Tiên nhi viêm dạ dày kia, làm phiền Lương Thần giúp, vẫn muốn cảm tạ Lương Thần, nhưng không có tìm được cơ hội, hiện tại nhìn thấy Lương Thần, Tiên nhi lập tức nói: “Chị Hảo Hảo, đúng lúc đêm nay em mời chị và Lương tổng ăn bữa cơm đi, một đêm kia làm phiền hai người, bằng không trong lòng em vẫn rất băn khoăn.”

Tiên nhi nói xong, nhìn về phía Lương Thần, ngữ khí có chút câu nệ: “Lương tổng, người xem có thể chứ?”

Lương Thần nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, một ngụm ngữ khí thương lượng hỏi: “Hảo Hảo, em nói đi?”

Cảnh Hảo Hảo hạ mi mắt xuống, không có phản đối: “Tiên nhi chủ yếu vẫn là cảm tạ anh, anh quyết định là đơợc rồi.”

Lương Thần thực rất không ngờ, Cảnh Hảo Hảo lại có thể đồng ý cùng nhau ăn cơm tối với mình, thần thái trêи mặt dừng một chút, sau đó kéo một nụ cười, nói: “Thời gian còn sớm, anh lái xe mang hai người đi địa phương tốt.”

……

Ngày Lương Thần mang Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi sinh nhật của anh, nói mang Cảnh Hảo Hảo đi ăn món ngon nhà nông.

Món ngon nhà nông nấu rất đặc sắc, có một mảnh vườn rau lớn, đều là thực vật gieo trồng thiên nhiên tinh khiết, không có chất xúc tác nào, hơn nữa muốn ăn cái gì, đều là tự mình đi hái.

Chuyện những người ở nông thôn này chán ghét, đến trong thành phố, cũng là một loại hạng mục hưởng thụ hưu nhàn, Cảnh Hảo Hảo còn tự mình tiến vào trong vườn rau, hái được hai trái cà tím, mấy trái ớt xanh, ba quả cà chua.

Đều là một ít vài món ăn nhỏ, dùng khả năng lưu lại hương vị rau dưa lớn nhất, ăn nhẹ ngon miệng.

Cơm tối chính là Tiên nhi mời khách, kết quả cuối cùng vẫn là Lương Thần tính tiền, trêи nửa đường lái xe trở lại Ảnh Thị Thành, trời đột nhiên thay đổi, vốn bầu trời đêm đầy ánh sao, trong nháy mắt mây đen dầy đặc, cùng với gió và tiếng sấm tia chớp thật lớn, ở ngoại ô hoang vắng, thoạt nhìn có vài phần khủng bố dữ tợn như vậy.

Xe còn chưa có chạy đến dưới lầu khách sạn, mưa liền lộp bộp rơi xuống, nện lên cửa kính xe, như là tiếng trống, vang bộp bộp không ngừng.

Đợi cho lúc đến cửa khách sạn, mưa tựa như mưa to tầm tã, tưới xuống ào ào từ chân trời, toàn bộ thế giới, liếc mắt nhìn lại một cái, đều là mưa, trở ngại tầm mắt nghiêm trọng.

Lương Thần lấy ô che từ trêи xe, đưa cho Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi mỗi người một cái: “Hai người chạy nhanh vào đi, anh đợi một lát, mưa tạnh rồi liền đi.”

Nhưng mà, mưa to như là cố ý đối nghịch với Lương Thần, càng rơi xuống càng lớn, suốt qua một tiếng, còn không có chút dấu hiệu muốn dừng lại.

Cảnh Hảo Hảo ở trong phòng khách sạn, cầm kịch bản xem giống như thường ngày, cô xuyên qua cửa sổ, nghe tiếng gió tiếng mưa rơi tiếng sấm bên ngoài, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện thời tiết không có chút ý tứ chuyển biến tốt, đáy lòng nhịn không được liền nghĩ đến Lương Thần bị mình để lại dưới lầu.

Tâm thần Cảnh Hảo Hảo trở nên có chút bất an, thế cho nên nhìn kịch bản suốt một giờ cũng không nhớ kỹ một câu.

Cảnh Hảo Hảo ném kịch bản, đi đến trước cửa sổ, nhìn thoáng qua thời tiết bên ngoài vẫn ác liệt như trước, vươn tay muốn kéo cửa sổ ra, nhìn xem xe Lương Thần có còn ở phía dưới không, kết quả chỉ mở ra một cái, gió thật lớn mang theo mưa ngang tàng tiến vào, liền hất lên trêи mặt Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo vội vàng đóng cửa sổ lại, nâng tay lê, lau bọt nước trêи đầu, cầm lấy khăn mặt, lau lau mặt.

Cảnh Hảo Hảo đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn trong chốc lát, xoay người thay đổi một thân quần áo khô ráo, tiếp tục cầm lấy kịch bản học thuộc, nhưng mà lần này nhìn còn chưa đến hai lần, cô liền dứt khoát trực tiếp cầm lấy áo khoác để ở trêи giường, mặc ở trêи người, cầm lấy ô che, liền cầm kịch bản trực tiếp ra khỏi phòng.

Cảnh Hảo Hảo đi thang máy tới tầng một, cô xuyên thấu qua một tầng thủy tinh nhìn thấy xe Lương Thần, im lặng tắt lửa đứng ở bên cạnh ngã tư đường, cô chạy tới cửa, mở ô che ra, chạy ra ngoài.

Vũng nước trêи đất rất sâu, trời mưa thật sự lớn, cho dù Cảnh Hảo Hảo mở ô che, một đoạn khoảng cách ngắn như vậy, vẫn là xối một nửa thân thể cô.

Cô vội vàng mở cửa xe ra, cúi thân mình chui vào, sau đó trực tiếp ném cây dù ướŧ áŧ ra ngoài của sổ xe, gió thổi qua, chỉ trong nháy mắt, ô che liền cuốn đến phía sau.

Lương Thần đang chán đến chết dựa vào lưng xe nghe radio, đột nhiên nhận thấy được cửa xe mình bị mở ra, anh liền xoay qua, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi ở bên người, nâng tay lên, đang vắt làn váy.

“Sao em lại xuống dưới?” Lương Thần vừa hỏi, vừa nhanh chóng lấy khăn mặt từ chỗ ngồi phía sau xe ném cho Cảnh Hảo Hảo, sau đó thuận tay điều chỉnh gió lạnh bên trong thành gió mát.

Cảnh Hảo Hảo chỉ chỉ bìa kịch bản có chút ướt, lau nước mưa trêи người, nói: “Tiên nhi ngủ, tôi sợ ảnh hưởng đến cô ấy, liền đi xuống học kịch bản.”

Lương Thần vươn tay, mở đèn trong xe lên, tắt tiếng radio của xe đi.

Trừ bỏ tiếng mưa rơi, liền không có âm thanh nào khác.

Cảnh Hảo Hảo xốc kịch bản lên, nhìn cẩn thận từng chữ, vốn lời kịch ở trong phòng nhìn nửa ngày cũng không có nhớ kỹ, không biết chuyện gì xảy ra, lại có thể chưa đến nửa tiếng, Cảnh Hảo Hảo liền học thuộc toàn bộ một chữ không rơi.

Cô xoa xoa mi tâm có chút mệt mỏi, nhìn thấy mưa to ngoài cửa sổ không có chút dấu hiệu dừng lại, liền cúi đầu, giả bộ bộ dáng nhìn tới nhìn lui, tiếp tục nhìn kịch bản.

Đợi khi Cảnh Hảo Hảo học xong lời kịch ba ngày sau đó, đã là mười hai giờ đêm khuya, mưa to tầm tả vẫn tiếp tục như trước, Cảnh Hảo Hảo lại bởi vì chuyển động đầu học thuộc trong thời gian dài, trở nên có chút mệt mỏi, cả người dựa vào lưng xe, nhìn như đang xem kịch bản, nhưng mí mắt lại không chịu khống chế nhắm lại.

Lương Thần một mực yên lặng không lên tiếng ngồi ở bên cạnh, nhìn như vô tình, thật ra lại đang nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu quan sát Cảnh Hảo Hảo.

Anh nhìn thấy bộ dáng Cảnh Hảo Hảo mệt đến không mở mắt ra được, muốn lên tiếng nhắc nhở cô trở về ngủ.

Nhưng trải qua mấy ngày nay, anh và cô vẫn luôn bị vây ở trạng thái nửa tách rời, chưa từng có im lặng ngốc cùng một chỗ như vậy, tư tâm của anh, khiến cho anh làm thế nào cũng không mở miệng được, thẳng đến Cảnh Hảo Hảo nặng nề ngủ say, Lương Thần mới xoay người, lấy một cái mền từ chỗ ngồi phía sau, đắp ở trêи người Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo dựa vào lưng xe ngủ, nằm kém thoải mái hơn trêи giường, cả người cô thỉnh thoảng liền vặn vẹo cổ một chút, đến cuối cùng, đầu từng chút từng chút tiền đến gần Lương Thần, lúc đầu của cô sắp thoát khỏi lưng ghế dựa, Lương Thần vươn tay, đỡ đầu của cô

Cảnh Hảo Hảo mê mê hoặc hoặc lặng lẽ mở mắt một chút, có lẽ là ngủ đến lợi hại, cả người mờ mịt liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, sau đó đầu gối lên tay Lương Thần, lại ngủ thϊế͙p͙ đi.

Lương Thần không dám rút tay của mình ra, sợ đánh thức Cảnh Hảo Hảo, nhưng anh giơ tay lên giữ đầu Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, cánh tay liền tê không còn tri giác, anh sợ lúc mình chống đỡ không được, làm ngã đầu của cô, nhìn nhìn chung quanh, liền bắt đầu chậm rãi chống đầu Cảnh Hảo Hảo xuống dưới, sau đó, đặt đầu của cô ở trêи hai chân của mình.

Cảnh Hảo Hảo đang bên trong ngủ mơ, thay đổi một tư thế thoải mái, gối lên hai chân Lương Thần, tiếp tục ngủ say.

Lương Thần nhìn chằm chằm đầu, nhìn dung nhan yên tĩnh của Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trở nên có chút nhu hòa, anh chậm rãi vươn tay, mang theo vài phần tham luyến vuốt ve hai gò má của cô, cuối cùng ngón tay dừng lại ở bên môi của cô.

Cô vô thức mấp máy môi, đúng lúc kẹp lấy ngón tay của anh, có một cỗ dòng điện kϊƈɦ thích không thể nói nên lời, trong nháy mắt truyền từ đầu ngón tay đến khắp toàn thân của anh, khiến cho cả người anh như là bắt lửa, khô nóng lên.

Lương Thần dùng sức nuốt hai ngụm nước miếng, muốn ngăn chận ɖu͙ƈ vọng quay trong cơ thể mình, nhưng hết lần này tới lần khác anh lại phát hiện, áp chế như vậy, chẳng những không có nâng lên được một chút tác dụng, ngược lại khiến cho chính mình càng thêm ham muốn.

Ánh mắt Lương Thần trở nên có chút cực nóng, anh kìm lòng không đậu liền chậm rãi cúi đầu, đυ.ng vào mi tâm Cảnh Hảo Hảo một chút, tiếp xúc như vậy, giống như là một chốt mở, khiến cho anh lưu luyến chậm rãi dừng cánh môi ở chóp mũi, mí mắt, hai gò má của cô, cuối cùng liền dán sát vào môi của cô.

Mùi thơm ngát của cô như là cây thuốc phiện, mê hoặc ý thức đầu óc của anh đều biến mất, anh chỉ dựa vào bản năng và đòi lấy của chính mình, mở môi của cô từng chút từng chút, làm sâu nụ hôn này.

……

Có một số việc, một khi bắt đầu, sẽ phát triển càng không thể vãn hồi.

Ngọt ngào của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần vẫn đều biết đến, sau khi anh tìm Cảnh Hảo Hảo trở về, ngoại trừ một đêm trước khi cô đến tổ phim, anh bởi vì uống rượu chạm vào cô, ngược lại còn bị cô trào phúng, mãi cho đến hiện tại anh đều không có đυ.ng vào cô.

Hiện tại, cô ở bên trong ngủ mơ, cả người mơ mơ màng màng, không có kháng cự, ý thức không rõ, giống như là nhận lời, làm cho Lương Thần thuận lý thành chương, từng chút từng chút làm chuyện kia đến cuối cùng.

……

Ngoài xe, thời tiết ác liệt, vẫn kéo dài như trước.

Gió lớn, mưa to, tiếng sấm lớn, thỉnh thoảng xẹt qua tia chớp, xé rách bầu trời đêm, phát ra ánh sáng mạnh mẽ chiếu đêm tối thành ban ngày.

Bên trong xe, chuyện tình kiều diễm, càng ngày càng đậm.

Lương Thần đặt Cảnh Hảo Hảo ở dưới thân, tiếng thở tinh tế trong miệng cô và tiếng hít thở dày đặc trong miệng anh, quấn quanh cùng một chỗ, giống như lấn át hết thảy ngoài xe

Thẩm Lương Niên là nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới vào chín giờ sáng, thông báo đơn xét nghiệm của anh đã có, bảo anh tìm một thời gian qua lấy.

Từ sau khi bán công ty đi, nghiệp vụ anh phụ trách ở trong công ty cũng không nhiều, càng thêm muốn đi liền đi, không muốn đi thì không đi, cho nên ăn xong trưa cơm, liền lái xe đi bệnh viện.

Người trong bệnh viện rất nhiều, đều đang xếp hàng chờ lấy đơn xét nghiệm, Thẩm Lương Niên ngồi ở trêи vị trí, nhìn người chung quanh có người nhà đi cùng, người người khẩn trương đứng ngồi không yên, anh ngược lại cảm thấy tâm tình càng trở nên bình tĩnh.

Số anh lĩnh, là số 37, có chút lâu, cho nên ước chừng đợi một tiếng, mới đến phiên anh.

Người xếp hạng phía trước anh, có may mắn sợ bóng sợ gió một hồi, cũng có luống cuống và hỏng mất sau khi nhận điều trị.

Đợi khi một nữ y tá xinh đẹp, hô số “37”, Thẩm Lương Niên đứng lên, khiến cho vô số người chung quanh nghiêng đầu, nhìn về phía anh.

Anh biết, những người này có thể cho rằng anh hoặc là thân thể xảy ra vấn đề, bọn họ chỉ muốn nhìn ra một chút an ủi tương tự từ trêи thân người đồng loại.

Sắc mặt Thẩm Lương Niên trấn định đi theo nữ y tá đi vào phòng chẩn đoán, vẫn là bác sĩ cũ nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe anh lần trước: “Thẩm tiên sinh, mời ngài ngồi xuống trước.”

Thẩm Lương Niên lễ phép gật gật đầu, ngồi xuống.

Bác sĩ già cầm đơn kết quả xét nghiệm nhìn lặp lại liên tục nhiều lần, sau đó đẩy kính lão viễn thị ở trêи sống mũi một cái, quay đầu, nói với Thẩm Lương Niên: “Thẩm tiên sinh, ngài vẫn luôn viêm dạ dày suy sụp, nhưng hẳn là vẫn không có chú ý ăn uống, hiện tại đã muốn biến thành ung thư, nhưng biến thành ung thư cũng không phải đặc biệt gay gắt.”

Biến thành ung thư…… Hai ngày trước anh còn nghĩ đến chính mình đáp ứng lời hứa kia với Cảnh Hảo Hảo, anh còn nghĩ, hẳn là sau khi làm trái lời hứa, báo ứng liền muốn tới đi, kết quả hôm nay liền thật sự đến đây.

Bác sĩ gìa nhìn Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ nghĩ cả người anh bị tin tức này đả kϊƈɦ, tiếp tục nói: “Chỉ là Thẩm tiên sinh, đây cũng không phải không thể trị liệu, hiện tại ung thư dạ dày của ngài thuộc kỳ giữa, nếu ngài phối hợp trị liệu của bệnh viện, tôi không dám cam đoan nhất định có thể chữa khỏi, nhưng tối thiểu có thể kéo dài sinh mệnh của ngài rất nhiều năm.”

Thẩm Lương Niên hoàn hồn, thu liễm suy nghĩ miên man nơi đáy lòng lại, nhìn bác sĩ, mở hai mắt nhìn, thần thái bình tĩnh giống như người bị ung thư hoàn toàn không phải anh, mở miệng nói: “Để cho tôi suy nghĩ một chút.”

“Thẩm tiên sinh, loại chuyện này không thể kéo dài, tôi khuyên ngài tốt nhất sớm một chút đến bệnh viện trị liệu, càng kéo dài, thật sự đến kỳ cuối, đừng nói sống lâu mười mấy năm, có thể năm năm cũng rất khó cam đoan.”

Hóa ra, anh hiện tại, là phải giành sinh mệnh từ trong tay diêm vương gia.

Thẩm Lương Niên cười cười, gật gật đầu, cầm đơn kết quả xét nghiệm của mình, đi ra bệnh viện.

Mặt trời bên ngoài vẫn lửa nóng như cũ, anh giống như mấy ngày hôm trước, mơ hồ cảm giác được trong lòng khó chịu một trận, anh vẫn biết dạ dày của mình không tốt, cũng không để ý, nhưng không nghĩ tới, những khó chịu kia, cuối cùng lại có thể biến thành tay quái tử đoạt đi sinh mạng.

Thẩm Lương Niên leo lên xe, ngồi xong, khởi động xe, lái loạn chung quanh, cuối cùng, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, lái ra thành phố Giang Sơn, lái về phía Ảnh Thị Thành.

Anh đột nhiên rất muốn gặp Cảnh Hảo Hảo một lần.

Không cần cô nói chuyện với mình, cũng không cần để cho cô nhìn thấy chính mình, chỉ khi biết được tin dữ như vậy, trong đầu anh hiện lên đầu tiên là Cảnh Hảo Hảo.

Thẩm Lương Niên tới Ảnh Thị Thành chỉ mới ba giờ chiều, đối với nơi này, anh rất quen thuộc.

Cảnh Hảo Hảo nhận diễn, từng tìm kiếm ở trêи mạng, biết địa điểm quay chụp là “Tần vương cung”, mua phiếu, ngựa quen đường cũ chuyển vòng quanh bên trong, thực nhẹ nhàng tìm đến địa điểm quay chụp [ mẫu nghi thiên hạ ].

Anh không có đến gần, ngược lại là bò lên cung điện nói xa thì không xa nói gần cũng không gần, đứng ở trêи lan can cao cao, mặc cho gió khô nóng, thổi vù vù chính mình.

Từ khi còn trẻ anh vẫn đều đang liều mạng dụng tâm học tập, nhưng thị lực lại rất tốt, đứng ở trêи cổng thành, anh có thể tinh tường nhìn thấy thân ảnh nhỏ xinh của Cảnh Hảo Hảo ở xa xa, đang bận rộn quay phim.

Anh vẫn duy trì một tư thế đến khi quay chụp chấm dứt, đợi cho mọi người tổ phim tản đi, anh mới xuống dưới, cố ý vòng một con đường im lặng, đi ra “Tần vương cung”.

Thế giới thật sự có rất nhiều trùng hợp, anh ra “Tần vương cung”, vừa mới lên xe của mình, liền nhìn thấy xe Lương Thần chậm rãi lái tới.

Cả người anh trong nháy mắt liền cứng ngắc ở trêи ghế xe, xuyên qua cửa kính xe, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo gặp mặt Lương Thần, sau đó rời đi.

Qua hồi lâu, anh mới hồi phục tinh thần lại, nhìn bãi đỗ xe trống rỗng chung quanh, anh mới chậm rãi khởi động xe, chạy đến dưới lầu khách sạn Ảnh Thị Thành.

Anh cũng rất quen thuộc với khách sạn này, lúc đến thăm Cảnh Hảo Hảo, từng ở trong này một đêm, anh nâng tay lên, nhìn đèn sáng toàn bộ gian phòng, tưởng tượng thử Cảnh Hảo Hảo đang ở gian phòng nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ngay tại lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên sắc trời biến đổi, mưa to tầm tả rơi xuống từ trêи trời, anh bị bắt dừng lại, qua khoảng nửa tiếng, anh nhìn thấy xe Lương Thần chậm rãi dừng ở cửa chính khách sạn, Cảnh Hảo Hảo và trợ lý của cô vội vàng xuống dưới từ bên trong, chạy vào khách sạn.

Xe Lương Thần cũng không có rời đi, hơn nữa dừng ở phía trước anh, có thể bởi vì mưa lớn, anh cũng không có lưu ý đến xe của mình.

Mưa vẫn rơi, không biết có phải do ung thư dạ dày hay không, đoạn thời gian gần đây, anh luôn cảm thấy có chút mệt mỏi, miễn cưỡng tựa lưng vào ghế ngồi, lúc sắp nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi, đột nhiên nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo che dù, gánh mưa to, chạy tới trước xe Lương Thần từ cửa khách sạn.

Chỉ trong nháy mắt, Cảnh Hảo Hảo liền lên xe, anh không còn mệt mỏi, vẫn nghĩ khi nào Cảnh Hảo Hảo xuống xe về khách sạn, nhưng thời gian chảy qua từng giọt, cửa xe Lương Thần vẫn luôn không chút sứt mẻ.

Trong nháy mắt này, đáy lòng Thẩm Lương Niên, mới chậm rãi hiểu được chút gì đó.

Cảnh Hảo Hảo như vậy…… Rõ ràng chính là Cảnh Hảo Hảo từng đối với anh kia……

Lúc ban đầu anh sáng tạo công ty, bận đến trần trí mơ màng, không để ý ăn cái gì, cô vào lúc diễn xong mệt đến rối tinh rối mù, chạy đến trong văn phòng anh thuê, đưa thức ăn cho anh, anh bận rộn không thể để ý tới cô, cô liền im lặng ngồi ở một bên không quấy rầy phụng bồi, khi đó là mùa đông, rất nhiều lần khi anh bận rộn, nhìn thấy cô ghé vào trêи bàn ngủ say, thân thể bởi vì lạnh, đánh rùng mình.

Khóe mắt Thẩm Lương Niên, trong nháy mắt trở nên có chút ướŧ áŧ, anh không biết Lương Thần có hiểu hay không, nhưng anh hiểu được, Cảnh Hảo Hảo nhìn như cầm kịch bản đến học, kỳ thật chính là bồi anh ta.

Cảnh Hảo Hảo vẫn là Cảnh Hảo Hảo trước kia, khi động tâm, vẫn ngốc hồ hồ không hề giữ lại đối tốt với một người.

Nhưng Thẩm Lương Niên đã không còn là Thẩm Lương Niên lúc đó.