Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 321: Dịu đi

Trêи mặt người đàn ông cũng không có chút không tình nguyện nào, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại, như là nghĩ cái gì, qua một lát, lại nói với thím Lâm: “Chung quanh Ảnh Thị Thành đều là núi, hiện tại là mùa hè, muỗi rất nhiều, nhớ mang mùng qua cho tiểu thư.”

“Ừ……” Dừng một chút, anh lại mở miệng: “Nơi đó địa phương xa xôi, giao thông cũng không tiện lợi, mua đồ cũng không tiện. Như vậy đi, thím và tài xế cùng đi đưa tiểu thư, cầm thứ có thể đựng chút sữa tươi cho cô ấy…… Ừm…… Vì phòng ngừa quá thời hạn, trực tiếp mua một tủ lạnh nhỏ, cùng mang qua cho tiểu thư, giúp cô ấy thu thập mọi thứ thỏa đáng, xác nhận không có việc gì, rồi trở về.”

“Đã biết, Thần thiếu gia.”

Lương Thần gật gật đầu, cẩn thận suy nghĩ một vòng, như là cảm thấy chính mình an bài đã toàn diện, quay đầu nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo, giữa mặt mày tuấn lãng lưu chuyển một cỗ sung sướиɠ, giọng nói ôn hòa: “Hảo Hảo, nếu em có cái gì cần và muốn chuẩn bị, trực tiếp nói cho thím Lâm.”

Cảnh Hảo Hảo mười bốn tuổi tiến vào vòng giải trí, ở bên trong lăn đánh suốt sáu năm, mặc dù có trợ lý Tiên nhi, nhưng vẫn kém hơn ngôi sao nổi tiếng, lần nào không phải do bản thân tự chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.

Cô thật không ngờ, chính mình tùy ý đề suất một chuyện, Lương Thần lại có thể để bụng thay cô an bài thỏa đáng như vậy.

Cảnh Hảo Hảo nhìn mặt mày tuấn nhã mang theo ý cười của người đàn ông, chỉ cảm thấy như là có một mảnh lá cây, chậm rãi bay xuống trêи đáy lòng giống như mặt hồ tĩnh lặng của mình, kϊƈɦ khởi một tầng lại một tầng sóng gợn, qua thật lâu cũng không thể bình tĩnh được.

Lương Thần nhìn thần thái trầm mặc không nói của Cảnh Hảo Hảo, tươi cười hơi thu liễm một ít, nhưng vẫn có kϊƈɦ động và nhảy nhót không kiềm chế được biểu lộ ra ngoài: “Vậy…… Nếu không có việc gì, anh đi làm trước.”

Cảnh Hảo Hảo ngồi ở ghế cơm, lẳng lặng gật đầu.

Lương Thần ngồi ở bên cạnh cô không nói gì, hơn nửa ngày anh mới gật gật đầu, sau đó đứng lên, mở hai bước đi về phía phòng ăn, như là nhớ tới cái gì, dừng một chút, quay đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi im lặng trêи ghế cơm, nhẹ giọng nói: “Hảo Hảo, đi vào trong đó nhớ chăm sóc tốt cho mình.”

Cảnh Hảo Hảo đưa lưng về phía Lương Thần, lúc này đây không có hé răng, cũng không có gật đầu.

Cô chỉ cảm thấy như là có thứ gì đó, chặn ở yết hầu của mình, nói không nên lời rốt cuộc là tư vị gì.

Trong chốc lát, cô nghe thấy Lương Thần phía sau, mở bước chân rời đi.

Thẳng đến ngoài cửa vang lên tiếng xe khởi động, Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi đứng lên, lên lầu, thay quần áo, phân phó tài xế đưa mình đi tổ phim.

……

Mười một giờ trưa, Cảnh Hảo Hảo thử vai một đoạn liền được nhận.

Phần lớn tổ phim đã chạy tới Ảnh Thị Thành vào buổi trưa trước, dặn dò ngôi sao năm giờ chiều tập hợp ở Ảnh Thị Thành.

Cảnh Hảo Hảo ở trêи đường về biệt thự, gọi cho thím Lâm một cú điện thoại, trở lại biệt thự, thím Lâm đã chuẩn bị xong những thứ buổi sáng Lương Thần an bài cho cô.

Ăn xong cơm trưa, thím Lâm liền chỉ huy người hầu nhét sữa, tủ lạnh loại nhỏ, mùng, ra giường vỏ chăn và một ít đồ dùng cuộc sống vào trong cóp sau xe.

Lúc thím Lâm kiểm tra đồ vật, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy bên trong còn đựng mấy bao băng vệ sinh, kem đánh răng và sữa rửa mặt cô quen dùng.

Cô chỉ đi qua quay phim, nhưng người hầu trong biệt thự lại ở dưới sự phân phó của Lương Thần, quả thực ép buộc như là chuyển nhà.

Trước khi xuất phát, thím Lâm gọi cho Lương Thần một cú điện thoại, Lương Thần ở đầu kia điện thoại tỉ mỉ dặn dò rất nhiều, thím Lâm nhất nhất đáp ứng, trước khi cúp điện thoại, thím Lâm nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh tiểu thư, cô muốn nói một tiếng với Lương tổng không.”

Cảnh Hảo Hảo đứng ở một bên, nhìn chằm chằm điện thoại, giật giật môi: “Giúp cháu nói tiếng gặp sau với anh ấy.”

Nói xong, liền dẫn đầu xoay người đi ra nhà lên xe.

Đầu kia điện thoại, Lương Thần nghe được tỉ mỉ đối thoại của thím Lâm và Cảnh Hảo Hảo, anh hơi trầm mặc trong chốc lát, vừa cẩn thận dặn thím Lâm chăm sóc tốt Hảo Hảo vài lần, mới cắt đứt điện thoại.

……

Chung quanh Ảnh Thị Thành chỉ có một khách sạn, cấp bốn sao, mỗi khi có tổ phim tới nơi này quay chụp, đều sẽ ở hết bên trong.

Mùa hè là thời kỳ quay phim cao điểm, phòng khách sạn có chút không đủ dùng, hai người Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi ở một gian.

Thím Lâm trải ra giường và vỏ chăn mang từ trong nhà đến cho Cảnh Hảo Hảo, treo mùng xong, còn đặt từng món đồ dùng rửa mặt của Cảnh Hảo Hảo ở trong toilet, tài xế mang tủ lạnh nhỏ lên, kết nối điện, đặt từng hộp sữa vào trong.

Hai người im lặng không lên tiếng bận rộn, hoàn toàn không cần Cảnh Hảo Hảo động tay, đã an bài hoàn thiện hết tất cả cho cô.

Năm giờ, tổ phim tập hợp, thím Lâm và tài xế ngàn dặn vạn dò Cảnh Hảo Hảo nửa ngày phải chiếu cố tốt chính mình, rồi mới rời đi.

……

Buổi tối Lương Thần về nhà, trong biệt thự yên tĩnh như thường ngày, nhưng gian phòng thiếu Cảnh Hảo Hảo, anh lại cảm thấy có chút vắng vẻ.

Lương Thần nằm ở trêи giường, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, anh cầm lấy di động, muốn gọi điện thoại cho Cảnh Hảo Hảo, vừa tìm được số điện thoại của cô, lại ngượng ngùng hạ tay xuống.

Ở trêи giường lăn qua lộn lại đến rạng sáng, Lương Thần mới mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi, vừa sáng sớm, anh đã đi xuống lâu, nhìn một bàn bữa sáng phối hợp dinh dưỡng vừa đúng, nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo ở trong tổ phim bận rộn, chỉ sợ bữa sáng đều là thức ăn tạm thông qua, mặt Lương Thần buộc chặt trầm mặc trong chốc lát, quay đầu hỏi thím Lâm: “Tiểu thư đã lấy toàn bộ đồ chưa? Có quên cái gì không?”

Thím Lâm luôn hiểu Lương Thần, biết anh hỏi như vậy, là đang tìm cớ đi thăm Cảnh Hảo Hảo, liền cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Lúc đi, chỉ chuẩn bị mùng cho Cảnh tiểu thư, không có chuẩn bị nước hoa và nước đuổi côn trùng, hiện tại là mùa hè, nơi đó muỗi nhiều, làn da Cảnh tiểu thư mềm mại, khẳng định sẽ bị muỗi đốt.”

Lương Thần nhíu nhíu mày, sau đó “ừm” một tiếng, nói với thím Lâm: “Buổi chiều sớm chuẩn bị bữa tối một chút, đựng trong hộp thức ăn, tôi đi Ảnh Thị Thành một chuyến.”

“Đã biết.”

Lương Thần phân phó xong, liền đứng dậy đi công ty.

Bận cả buổi sáng, mãi cho đến mười hai giờ rưỡi giữa trưa mới hơi có một cơ hội để thở, Lương Thần trở lại văn phòng, mở ra cơm trưa Tô Tiểu Tả đã gọi cho mình ra, hỏi: “Buổi chiều còn có an bài gì?”

Tô Tiểu Tả cầm ipad, điểm hai cái, trả lời: “Ba giờ có một cuộc họp thường ký của cao tầng công ty, năm giờ hẹn Trương tổng đi đánh gôn.”

“Đẩy thời gian hội nghị thường kỳ lên một chút đi, cô gọi một cú điện thoại cho Trương tổng, hẹn hôm khác.”

“Vâng, Lương tổng.”

Lương Thần cầm đũa, chà xát hai cái, liền nói: “Lát nữa cô chọn lựa cái thời gian, đi mua giúp tôi một lọ nước hoa và nước đuổi côn trùng.”

Tô Tiểu Tả là tốt nghiệp trường cao đẳng, đến tập đoàn Giang Sơn làm thư ký mấy năm nay, vẫn được người hâm mộ, hiện tại đại BOSS lại để cho cô đi mua nước hoa và nước đuổi côn trùng, khó tránh khỏi có chút người tài làm việc nhỏ, Tô Tiểu Tả sửng sốt một chút, mới gật đầu đáp vâng.

Không đến hai tiếng, Lương Thần liền qua loa kết thúc cuộc họp thường kỳ của công ty, lái xe trở lại biệt thự, muốn thím Lâmchuẩn bị tốt hộp đồ ăn, liền đi Ảnh Thị Thành.

Không đến hai tiếng, Lương Thần liền qua loa kết thúc cuộc họp thường kỳ của công ty, lái xe trở lại biệt thự, muốn thím Lâm chuẩn bị tốt hộp đồ ăn, liền đi Ảnh Thị Thành.

Từ thành phố Giang Sơn đến Ảnh Thị Thành, tốc độ xe phóng tới nhanh nhất, cũng cần hai tiếng rưỡi, lúc Lương Thần tới Ảnh Thị Thành, đã là năm giờ chạng vạng.

Thím Lâm sống một bó to tuổi, tâm tư tự nhiên lão thành, Ảnh Thị Thành lớn, phân rất nhiều khối, cho nên thím Lâm cố ý lưu ý một chút địa điểm quay chụp của Cảnh Hảo Hảo, ở “Tần vương cung”, còn nhớ kỹ tổ phim tên “Mẫu nghi thiên hạ”.

“Tần vương cung” Là dựa theo tỉ lệ cố cung, so sánh xây dựng nên, chiếm diện tích rất lớn, mặc dù không sánh bằng cảm giác lắng đọng lịch sử tang thương qua năm tháng của cố cung, nhưng lại bởi vì rất nhiều phim truyền hình cổ trang nổi tiếng đều sinh ra từ Ảnh Thị Thành, khiến cho hai năm nay Ảnh Thị Thành đã trở thành cảnh rất nhiều du khách đi du lịch.

“Tần vương cung” Trừ bỏ địa điểm quay chụp bị phong tỏa, cấm người ra vào, những địa phương khác vẫn mở ra du lịch như trước.

Lương Thần trực tiếp dừng xe ở cửa “Tần vương cung”, mua một tấm vé vào cửa, đi vào.

Lương Thần dọc theo con đường lót đá màu xanh của “Tần vương cung”, ở trong cung điện nặng nề, đi hồi lâu, rốt cục ở cửa một khu nhà cung điện, thấy được chữ địa điểm quay chụp của “Mẫu nghi thiên hạ”.

Lương Thần dọc theo bậc thang, đi lên từng bước một, nhìn đến cửa chính cung điện kéo một tấm chữ đỏ, phía trêи viết chữ “Cấm đi vào”.

Lương Thần giương mắt, là có thể thấy trong cung điện đầy người, tận cùng bên trong có rất nhiều diễn viên mặc cổ trang hoa lệ, trêи đầu đội trang sức quý giá ung dung đẹp đẽ, các biểu tình nghiêm cẩn, trong đó một người đàn ông mặc long bào màu hoàng kim đang nói chuyện với một cô gái mặc đồ màu hồng phấn, biểu tình hai người thoạt nhìn đều có chút phẫn nộ, như là đang cãi nhau vì chuyện gì đó, cuối cùng người đàn ông kia trực tiếp phất tay áo, đá nghiêng bàn trà trước mặt, xoay người bước đi, thị vệ đứng ở một bên vội vàng đuổi kịp, hai người còn chưa đi ra khỏi phòng, lièn có một cô gái mặc đồ màu xanh biếc, sôi nổi nhảy lên, nhìn thấy thị vệ, đáy mắt chợt sáng lên một đạo ánh sáng, miệng không biết hô một câu lời kịch gì đó, thị vệ kia vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô một cái, biểu tình buộc chặt rời đi theo phía sau chàng trai mặc long bào kia.

Cô gái màu xanh biếc kia, chính là Cảnh Hảo Hảo, cô bỉu môi, nhìn hai người đàn ông rời đi, phồng quai hàm, liền căm giận xoay người chạy vào tận cùng bên trong điện phủ, hoa chân múa tay vui sướиɠ không biết nói cái gì với cô gái váy màu hồng kia, sau lại liền nghiến răng nghiến lợi than thở không ngừng, chọc cho cô gái váy màu hồng đó mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên Lương Thần nhìn thấy hiện trường quay chụp của Cảnh Hảo Hảo, cho dù anh biết là diễn trò, nhưng nhìn thấy biểu tình kϊƈɦ động, đáng yêu, phẫn nộ ở trong bộ phim của Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng vẫn hơi bị tác động.

Lương Thần cũng không có tiến lên quấy rầy, chính đứng xem xa xa, vẫn đợi cho đến hơn sáu giờ, thái dương xuống núi, tổ phim mới dừng lại, mọi người đều tản đi tháo trang sức.

Lương Thần vốn là bộ dạng soái khí mê người, khiến người chú ý, đứng ở cửa đại điện, dẫn tới không ít nhân viên công tác và ngôi sao đi ra ghé mắt nhìn.

Có vài người, có lẽ nhận ra anh là ai, nhưng là bởi vì không có tiếp xúc, cũng chỉ cung kính cúi đầu, ngay lập tức rời đi.

Lương Thần như là không có nhìn thấy thần thái và phản ứng những người đó, ung dung trấn định nhìn chằm chằm cửa đại điện, sau đó nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi vừa nói vừa cười đi ra theo phía sau rất nhiều nữ minh tinh.

Lương Thần hơi thẳng thân mình, vào lúc Cảnh Hảo Hảo đến gần, lên tiếng, hô một câu: “Hảo Hảo.”

Lời Cảnh Hảo Hảo đang nói trong miệng bỗng dưng dừng lại, cô sợ run một chút, xoay qua, nhìn thấy Lương Thần thản nhiên dựa lan can màu trắng ngoài cửa cung điện, hai tay nhàn nhã cắm ở trong, ánh mắt nhìn chằm chằm cô thật sâu.

Từ lúc trêи hôn lễ của Kiều Ôn Noãn, Tiên nhi liền biết Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần đi cùng nhau, hiện tại cô nhìn thấy Lương Thần lần nữa, lại có thể đến tổ phim tìm, nhịn không được nở nụ cười ha ha một chút, tiến đến bên tai Cảnh Hảo Hảo: “Chị Hảo Hảo, chị và Lương tổng nói chuyện đi, em đi về trước.”

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, chờ sau khi Tiên nhi rời đi, mới nhìn Lương Thần, sắc mặt có chút lãnh đạm hỏi:“Sao anh lại tới đây?”

Anh đứng ở cửa hồi lâu, thấy khi cô ở bên trong diễn cười sáng lạn, lúc tan cuộc khi cười thân thiện với diễn viên và nhân viên làm việc, còn có lúc cô và Tiên nhi đi ra không biết hàn huyên cái gì cười rất vui, nhưng hiện tại, vừa đυ.ng tới anh, chính là dung nhan lãnh đạm không có chút thâm tình nào, đáy lòng Lương Thần hơi có chút mất mát, nhưng vẫn khiến cho chính mình bình thản mở miệng, nói: “Thím Lâm nhờ anh mang tới vài thứ cho em, ở trêи xe bên ngoài.”

Cảnh Hảo Hảo không nói gì, xoay người, đi đến bậc thang xuống dưới.

Lương Thần nhìn chằm chằm thân ảnh của cô trong chốc lát, thân thể cũng đứng lên theo, đi theo sau thân thể của cô, bước từng bước một đi xuống bậc thang.

Bậc thang tổng cộng có 99 cái, hai người ai cũng không trao đổi với ai, chỉ không tiếng động đi xuống dưới, sau đó dọc theo hành lang uốn lượn, đi ra “Tần vương cung”.

Lúc đi ra, sắc trời đã hơi có chút tối, Lương Thần cầm chìa khóa xe, mở cửa xe: “Em đang ở nơi nào, anh lái xe đưa em qua.”

Cảnh Hảo Hảo không có hé răng, liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, khom người ngồi vào trong xe, Lương Thần hơi cúi người, kéo dây an toàn, cài tốt cho cô, mới đóng cửa xe lại.

Ảnh Thị Thành rất lớn, mỗi địa điểm cách nhau một khoảng cách rất dài, khách sạn của tổ phim ở bên ngoài Ảnh Thị Thành, Lương Thần tìm hướng dẫn, quẹo vài khúc quanh, mới tới dưới lầu khách sạn Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần tắt lửa, nhìn phía trước trong chốc lát, xoay người, xách cà mèn mình bảo thím Lâm chuẩn bị tốt trước ra: “Đây là thím Lâm chuẩn bị cho em, sợ em ăn không tốt, bảo anh thuận đường cùng nhau mang tới đây.”

Cảnh Hảo Hảo nhìn hộp giữ ấm hai lần, không nói gì, vươn tay nhận lấy.

Lương Thần lại lấy nước hoa và nước đuổi côn trùng mình đã bảo Tô Tiểu Tả mua trước đó: “Nơi này ở vùng rừng núi hoang vắng, khẳng định có rất nhiều thứ không mua được, mùa hè núi có vẻ nhiều muỗi, em mang thứ này theo bên người.”

Cảnh Hảo Hảo giật giật môi, vẫn không có hé răng như trước, chính là tạm dừng trong chốc lát, đều nhận lấy nước hoa và nước đuổi côn trùng.

Ngoại trừ buổi sáng ngày đó, Cảnh Hảo Hảo bởi vì muốn quay phim nói chuyện một lần với anh, đến bây giờ vẫn không thế nào để ý đến anh.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lương Thần cũng không biết phải nói cái gì, hai người cứ như vậy ở trong xe im lặng ngây ngốc.

Bóng đêm ngoài cửa xe hoàn toàn tối đen, Lương Thần lơ đãng nghiêng đầu, nhìn bộ dáng phục tùng trầm mặc của Cảnh Hảo Hảo, yết hầu hơi chuyển động hai cái: “Quay phim cả một ngày, khẳng định mệt mỏi đi, đi lên ăn cơm tối, nghỉ ngơi thật tốt.”

Cảnh Hảo Hảo “ừ” một tiếng, đẩy cửa xe ra, cầm lấy đồ Lương Thần mang đến cho cô, lúc đang chuẩn bị đóng cửa, Lương Thần liền nói: “Nếu có cần cái gì, gọi điện thoại cho anh.”

Cảnh Hảo Hảo lại gật gật đầu, đóng cửa xe lại.

Lương Thần hạ cửa kính xe xuống, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, hô một câu: “Hảo Hảo.”

Cảnh Hảo Hảo dậm chân, quay đầu nhìn về phía Lương Thần.

Lương Thần ngưng mắt nhìn cô một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Nếu không muốn gọi cho anh, tìm thím Lâm cũng được, thím ấy sẽ chuẩn bị tốt hết thảy cho em.”

Thần thái Cảnh Hảo Hảo hơi ngưng trệ một chút, Lương Thần cười cười với cô: “Đi lên đi.”

Cảnh Hảo Hảo nắm cà mèn, đứng ở tại chỗ giật mình sững sờ trong chốc lát, liền xoay người, vào khách sạn.

Lương Thần ngồi ở trong xe, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, hơn nửa ngày, mới đóng cửa kính xe, nghe tiếng gió lạnh thổi vù vù ra trong xe, nuốt nuốt nước miếng, lúc này mới chậm rãi khởi động xe, rời đi.

Có thể bởi vì vừa rồi nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần cũng không có cảm thấy đáy lòng quá khó chịu, chỉ là lúc xe chạy đến nửa đường, anh đột nhiên trở nên có chút không thích ứng.

Giống như anh từng nghĩ vậy, luôn bị vây trong trạng thái nhớ nhung, không đi gặp, có lẽ còn có thể chịu được, nhưng vừa thấy mặt, liền tương tư hơn rất nhiều.

Lương Thần rất muốn cứ như vậy lái xe, quay lại khách sạn Cảnh Hảo Hảo ở, mang cô cùng nhau về thành phố Giang Sơn với mình. Nhưng anh từng đáp ứng chính mình, dùng ảnh chụp trong video của anh và cô bức cô trở lại bên người mình, là ý niệm không tôn trọng cô cuối cùng của mình.

Cô thích quay phim truyền hình, cô muốn ở gần Ảnh Thị Thành, cho nên, anh không thể mang cô đi.

Xe gào thét nhanh chóng chạy ở trêи đường đêm, cách Ảnh Thị Thành càng xa, anh liền cảm thấy tưởng niệm nơi đáy lòng mình càng ngày càng nồng đậm.

Trở lại biệt thự, đã sắp gần mười giờ đêm, một mình Lương Thần ở trong phòng ăn to như vậy, ăn đồ ăn thím Lâm đã sớm chuẩn bị tốt đặt trong đồ giữ ấm, không biết như thế nào, đáy lòng liền cảm thấy buồn phiền.

Qua loa lắp đầy bụng, liền trực tiếp lên lầu, nằm ở trêи giường anh và Cảnh Hảo Hảo từng đồng giường cộng chẩm rất nhiều ngày, nhìn trần nhà, hoài niệm càng lan tràn ra hơn.

Trằn trọc đến ba giờ rạng sáng, rốt cục Lương Thần có chút chịu không nổi bò dậy từ trêи giường, vòng quanh phòng ngủ tới tới lui lui vài lần, lật xem thứ bên trong một lần, sau đó liền đi xuống lâu, gọi thím Lâm đang ngủ, hỏi: “Lúc tiểu thư đi, mang quần áo dày cho cô ấy chưa?”

Hiện tại lập tức tiến vào mùa hè, đầu còn cần áo khoác dầy, thím Lâm lắc lắc đầu.

Lương Thần cau mày, có chút không hờn giận nói: “Chẳng may đột nhiên hạ nhiệt độ, đông lạnh bị cảm thì làm sao bây giờ? Buổi sáng tỉnh lại, thím nhớ rõ thu thập cho tiểu thư vài cái áo khoác, tôi đưa qua cho cô ấy.”

Nói xong, Lương Thần liền “rầm” dùng sức đóng cửa phòng ngủ lại, lên giường một lần nữa, nghĩ đến hôm sau lại có một cái cớ mới có thể đi thăm Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần liền có thể kỳ tích cảm thấy tâm tình bình tĩnh một chút, chưa đến chốc lát, anh liền nặng nề đi vào giấc ngủ.

……

Ngày hôm sau, vẫn ba giờ chiều như cũ, Lương Thần rời khỏi công ty, lái xe đi Ảnh Thị Thành, đưa áo khoác và thuận tiện mang theo hộp đựng thức ăn tới cho Cảnh Hảo Hảo.

Vừa mới rời khỏi Ảnh Thị Thành chỉ mới hai phút, Lương Thần loeenf bắt đầu vắt hết óc nghĩ cớ ngày mai gặp Cảnh Hảo Hảo.

Cái này như là một loại tuần hoàn, lặp lại ngày qua ngày.

Lúc ban đầu vài lần, xác thực rất dễ dàng nghĩ ra được cái cớ tốt, nhưng đợi sau khi qua lại năm sáu lần, kiếm cớ của Lương Thần bắt đầu trở nên có chút lực bất tòng tâm, thế cho nên lúc đi làm, thường xuyên thất thần, nghĩ chính mình cầm thứ gì để đi gặp Cảnh Hảo Hảo.

Thật ra, thái độ Cảnh Hảo Hảo đối với anh, vẫn luôn không có chuyển biến gì, ngẫu nhiên mở miệng nói chuyện với anh, cũng chỉ là một hai chữ đơn giản.

Đôi khi, Lương Thần cũng hiểu được chính mình cả đêm không ngủ thật vất vả nghĩ ra được một cái cớ có thể đi gặp Cảnh Hảo Hảo, sau đó hưng trí bừng bừng lái ba giờ đường xe đi qua, cuối cùng chỉ là vì nhìn thái độ lãnh đạm của cô, thật sự là cầm mặt nóng của mình dán ʍôиɠ lạnh của Cảnh Hảo Hảo.

Nhưng là, tuy rằng đáy lòng Lương Thần nghĩ như vậy, chỉ là ngày hôm sau anh lại vẫn cam tâm tình nguyện cầm mặt nóng của mình dán ʍôиɠ lạnh của Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần cảm thấy chính mình giống như là có một chút không có việc gì tìm ngược, bất quá anh lại cảm thấy, chính mình chỉ cần có thể nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, cho dù cô lạnh nghiêm mặt liếc mắt nhìn mình một cái, anh lại cảm thấy mình “Không có việc gì tìm ngược” như vậy thực vui vẻ.

Cho nên anh nghĩ, anh thật sự là thiếu ngược đến một loại trình độ hết thuốc chữa.

Nhưng rốt cuộc Lương Thần ném tập đoàn Giang Sơn lớn như vậy ở nơi nào, cho dù anh đã liều mạng dọn ra một đoạn thời gian rất dài đi gặp Cảnh Hảo Hảo, nhưng lại bù không được chênh lệch nhất định.

……

Mỗi ngày Lương Thần đều chờ Cảnh Hảo Hảo bên ngoài chỗ quay chụp, dần dà, toàn bộ người tổ phim cũng đều biết.

Đạo diễn nhận được Lương Thần, thái độ với Cảnh Hảo Hảo cũng trở nên khách khách khí khí.

Sau khi quay phim ngày hôm nay chấm dứt, Cảnh Hảo Hảo cũng tháo trang sức như thường ngày, đi ra, sau đó theo thói quen nhìn chung quanh một chút, lại không thấy được bóng dáng Lương Thần.

Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn nhìn thời gian, hình như là thời gian quay chụp kết thúc sớm hơn thường ngày một lúc, sợ là còn chưa tới đi, Cảnh Hảo Hảo tìm cớ tự đi toilet để Tiên nhi đi trước.

Cô ngồi xổm trêи bồn cầu toilet, chơi hai bàn đấu địa chủ, xem trang web hơn nửa ngày, cố ý kì kèo một đoạn thời gian thật lâu, mới từ từ đứng lên, chậm rãi trở lại đường ngay, lắc lư đi ra từ toilet.

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến chính mình đi ra, là có thể nhìn thấy Lương Thần cũng như thường ngày, phong tư yểu điệu dựa vào lan can màu trắng, nhìn cô đến gần, liền đứng thẳng thân thể, gọi một tiếng “Hảo Hảo”.

Nhưng đợi cho Cảnh Hảo Hảo không nhanh không chậm đi đến cửa chính cung điện, cô liền phát hiện toàn bộ cung điện trống rỗng, đừng nói nhân viên công tác tổ phim, ngay cả du khách cũng đã rời đi không còn một người.

Cảnh Hảo Hảo cũng không nói được rốt cuộc đáy lòng mình là cảm thụ như thế nào, liền giống như mỗi ngày bạn đều đã lặp lại đi làm một chuyện, đột nhiên chuyện này không cần bạn làm nữa, đáy lòng như là thiếu chút gì đó, trống rỗng.

Cô ở cửa cung điện, đứng một lúc lâu, thẳng đến bảo an “Tần vương cung” tiến vào bắt đầu kiểm tra có người còn ở lại hay không, cô mới chậm rãi mở bước chân, đi ra “Tần vương cung”.

Xe tổ phim, đã sớm rời đi, Cảnh Hảo Hảo đành phải đi dọc theo con đường, chậm rãi tiêu sái trở về khách sạn.

Bình thường đều là Lương Thần đưa cô trở về, cho dù chỉ có đường xe mười mấy phút đồng hồ, nhưng khi cô đi, cô mới phát hiện, khoảng cách thật ra lại rất xa.

Hiện tại là ban đêm mùa hè, nhiệt độ có chút hơi cao, Cảnh Hảo Hảo đi đến mồ hôi đầy đầu, thật vất vả trở lại trong khách sạn, cô đã mệt đến thở hồng hộc.

Tiên nhi không biết chạy tới nơi nào chơi, bên trong không có một bóng người, Cảnh Hảo Hảo vào phòng tắm, tắm sạch một chút, đi ra nằm xuống thật mạnh trêи giường, động cũng không muốn động.

Buổi tối, mười một giờ, Tiên nhi mới trở về, cùng như thường ngày, cô cười hì hì chạy tới trước bàn, nâng ngón tay lên, bắt đầu đếm hộp đồ ăn.

“Một, hai, ba…… tám…… ơ?”

Tiên nhi rơi âm thanh xuống, xoay qua, nhìn Cảnh Hảo Hảo ngồi ở trêи giường xem kịch bản, có chút kinh ngạc nói: “Chị Hảo Hảo, hôm nay Lương tổng chưa tới sao?”

Cảnh Hảo Hảo thật vất vả trì hoãn nghỉ ngơi, lúc cầm kịch bản học lời kịch liền quên chuyện đêm nay Lương Thần không có tới.

Hiện tại bị lời nói đột ngột như thế của Tiên nhi cắt đứt, tay nắm kịch bản của Cảnh Hảo Hảo nhẹ run rẩy, sau đó liền ném kịch bản: “Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải dậy sớm, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

“À.” Tiên nhi rất nhanh tiến vào phòng tắm rửa mặt, sau khi đi ra, liền tắt đèn đi.

Trong phòng rất yên tĩnh, nhưng Cảnh Hảo Hảo lại không thể nào ngủ được, cô nghe hô hấp của Tiên nhi bên cạnh kéo dài, còn có tiếng ngáy rất nhỏ đi ra, sớm đã ngủ say, mà chính mình, lật người, trợn tròn mắt, từ đèn ngủ hơi yếu, nhìn trêи bàn đặt chỉnh tề tám hộp cơm giống nhau như đúc, cảm thấy tâm tình càng thêm cực kỳ phiền muộn!

Đôi khi, người thật là một loại sinh vật rất kỳ quái, đáy lòng rõ ràng oán hận lợi hại, ước gì anh không cần xuất hiện ở trước mắt mình, nhưng đợi cho có một ngày, anh thật sự không xuất hiện, Cảnh Hảo Hảo lại cảm thấy chính mình như là thiếu thứ gì đó, đáy lòng trống rỗng.

Đến tột cùng cô là làm sao vậy?

Cảnh Hảo Hảo phiền não tiếp tục lật người.

……

Cảnh Hảo Hảo cũng không nhớ tối hôm qua cô đi vào giấc ngủ như thế nào, ngày hôm sau vẫn quay chụp như cũ, bởi vì chất lượng giấc ngủ hôm trước không tốt, cả ngày có chút mệt rã rời, thật vất vả chống đỡ trải qua tất cả quay chụp xong, Cảnh Hảo Hảo tháo trang sức đi ra, phát hiện lan can bên ngoài vẫn trống không như trước, không có bất kỳ ai.

Vì thế, Cảnh Hảo Hảo liền trải qua lần đầu tiên ngồi xe tổ phim.

Cảnh Hảo Hảo trước cùng Tiên nhi cùng nhau đi ăn cơm tối, tản bộ, rồi mới trở về phòng khách sạn.

Tiên nhi ngồi ở một bên lên mạng chơi trò chơi, cô vẫn xem kịch bản học thuộc lời kịch, thỉnh thoảng cầm lấy di động nhìn thoáng qua, mười giờ tối, Cảnh Hảo Hảo xác định lời kịch quay chụp ngày hôm sau đều thuộc nằm lòng, mới ném kịch bản qua một bên, cầm lấy di động tùy ý xem.

Trong lúc vô tình Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy số của Lương Thần ở trong điện thoại, tay cô chỉ hơi dừng một chút, đột nhiên liền bò xuống giường, mở ngăn tủ ra, bắt đầu tìm kiếm ở bên trong, tìm nửa ngày, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy băng vệ sinh chính mình mang đến, bị Tiên nhi dùng chỉ còn lại có một bao, Cảnh Hảo Hảo liền đóng hộc tủ lại, cầm lấy di động, tìm số điện thoại bàn trong biệt thự, vừa mới chuẩn bị giống như vô tình gọi qua, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên liền dừng lại.

Cô đây rốt cuộc là đang làm cái gì?

Lương Thần không đến xem cô, không đến quấy rầy cô, không phải là cô hy vọng sao?

Cô vì chuyện này, rối rắm cái gì?

Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến đây, hít sâu một hơi, nâng tay lên, trực tiếp tắt điện thoại di động đi, đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn dãy núi lan tràn ngoài cửa sổ, cô bình ổn cảm xúc của mình một chút, một lần nữa đi lên giường ngủ.

Lương Thần liên tiếp không có xuất hiện bốn ngày, Cảnh Hảo Hảo tựa hồ đã quen, giống như những diễn viên khác, quay phim, trở về khách sạn, trải qua ngày đi giữa hai điểm.

Một khi mùa hè bắt đầu, nhiệt độ kéo lên đặc biệt nhanh, trang phục cổ trang vốn rất nặng, mặc ở trêи người, nóng đến một thân mồ hôi.

Vì không ảnh hưởng đến diễn viên phát huy, trong quần áo bắt đầu giấu túi chườm nước đá.

Vào buổi sáng ngày thứ năm Lương Thần không xuất hiện, địa điểm quay chụp, dời đến trong vườn hoa của “Tần vương cung”.

Cố ý tránh được một đoạn thời gian nóng bức nhất giữa trưa, khi mọi người trang điểm và thay quần áo xong, lúc đứng ở trong vườn hoa, chưa đến chốc lát quần áo bên trong vẫn là mồ hôi thấm ướt.

Ở bên trong, túi chườm nước đá giấu ở trong quần áo, còn có thể dẫn đến tác dụng hạ nhiệt độ, ở bên ngoài, túi chườm nước đá rất nhanh liền hóa thành nước, sau đó biến thành nước ấm, chẳng những không có hạ nhiệt độ, ngược lại trở nên càng nóng.

Tất cả diễn viên ở trêи màn hình quang vinh xinh đẹp và bị vô số người hâm mộ, thật ra sau lưng trả giá gian khổ như thế nào, là người bên ngoài sẽ không biết.

Đến ngay cả nữ số một và nam số một của bộ phim truyền hình, loại nổi tiếng cố ý được mời đến từ Hongkong này, ở dưới dạng thời tiết nóng bức này, cắn chặt răng, ra vẻ trấn định ném toàn tâm toàn ý của mình vào bên trong kịch bản.

……

Lương Thần ở hành trình đi Thượng Hải, vốn là an bài năm ngày.

Buổi chiều ngày thứ tư, Lương Thần và khách hàng hợp tác Thượng Hải, ở sân gôn chơi bóng, bởi vì thời tiết nóng bức, chỉ vung mấy cái, mọi người liền ngồi ở bên trong uống trà nói chuyện phiếm.

Thừa dịp khe hở khách hàng Thượng Hải đi toilet, trợ lý Lương Thần, nhẹ giọng bẩm báo một câu: “Lương tổng, buổi chiều ngày mai sau khi tất cả hành trình của chúng ta chấm dứt, lập tức về thành phố Giang Sơn, hay là nghỉ ngơi một ngày, đợi đến ngày sáu mới trở về?”

“Ngày sáu?” Lương Thần nhẹ nhàng nhăn mi tâm lại, nghiêng đầu nhìn thoáng qua trợ lý: “Ngày mai là ngày năm?”

“Đúng vậy.”

Lương Thần trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: “Ngày mai còn có hành trình gì?”

“Buổi sáng gặp mặt với Lâm đổng, giữa trưa có một bữa ăn, ba giờ chiều là ký hợp đồng.”

“Đặt vé máy bay đi thành phố Giang Sơn vào sáng sớm ngày mai đi.”

“Buổi sáng ngày mai? Vậy hành trình ngày mai……”

“Đẩy đến tối hôm nay xử lý trước.”

Ngày năm tháng năm, đối với anh mà nói, là một ngày đặc biệt.

……

Lương Thần vẫn bận rộn đến mười hai giờ đêm, vội vàng chạy về khách sạn, nghĩ đến chính mình đã sắp liên tục bốn ngày không có nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng nhất thời trở nên có chút xuống thấp, nằm ở trêи giường lớn rộng hai mét của khách sạn, trằn trọc một lúc lâu, Lương Thần mới nặng nề ngủ thϊế͙p͙ đi, kết quả chưa đến năm giờ sáng, chuông báo di động vang lên, cùng trợ lý vội vàng chạy tới sân bay, đăng ký, bay trở về thành phố Giang Sơn.

Vừa đến sân bay Giang Sơn, Lương Thần liền trực tiếp lái xe chạy tới Ảnh Thị Thành, sân bay Giang Sơn ở tận phía tây thành phố Giang Sơn, Ảnh Thị Thành ở tận phía đông, kéo dài gần cả thành phố Giang Sơn, Lương Thần lái ước chừng khoảng bốn tiếng rưỡi, mới đuổi tới “Tần vương cung”.

Lương Thần mua phiếu tiến vào “Tần vương cung”, mới biết được tổ phim nghỉ ngơi giữa trưa.

Anh đi ra, ngồi ở bên trong xe, bởi vì tối hôm qua gần như không nghỉ ngơi, hôm nay lại nâng cao lực chú ý lái xe bốn tiếng, có chút mệt mỏi, cho nên ngồi ở trong xe, nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ là vì qua một lát có thể nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, đáy lòng anh không có tưởng niệm loạn thất bát tao, không suy nghĩ gì liền ngủ say đi.

Tỉnh lại lần nữa, đã là ba giờ rưỡi chiều, Lương Thần lại mua phiếu một lần nữa, tiến vào “Tần vương cung”.

Lúc Lương Thần chạy tới studio, tổ phim đã bắt đầu tiến hành quay chụp.

Lương Thần đứng ở dưới bóng cây cách đó không xa, dễ dàng tìm được Cảnh Hảo Hảo.

Mỗi khi quay chụp tiến hành năm phút đồng hồ, đạo diễn liền kêu một tiếng dừng, trợ lý vội vàng xông lên trước, hạ nhiệt độ, bổ sung trang điểm.

Nhưng bởi vì thời tiết khô nóng, trêи mặt Cảnh Hảo Hảo, nổi lên một tầng đỏ hồng, tuy rằng cách một khoảng cách, Lương Thần vẫn có thể nhìn thấy từ chỗ búi tóc đeo tóc giả, chảy xuống từng giọt mồ hôi lớn.

Trợ lý bên người Cảnh Hảo Hảo chỉ có một mình Tiên nhi, có chút bận không qua nổi, những diễn viên khác thu thập thỏa đáng, lúc bắt đầu quay chụp lần nữa, Cảnh Hảo Hảo có thể ngay cả nước miếng cũng không kịp nuốt, liền vội vàng tiếp tục chạy vào hiện trường quay chụp.

Lương Thần đứng ở dưới bóng cây nhìn trong chốc lát, xoay người rời đi, liền trở về, trong tay ôm một túi plastic lớn, anh đứng ở ngoài chỗ quay phim chờ quay chụp chấm dứt, liền cất bước đi tới khu nghỉ ngơi của nhân viên công tác.

Tiên nhi đang lau mồ hôi cho Cảnh Hảo Hảo, bổ sung trang điểm.

Lương Thần đi lên trước, cầm lấy cây quạt từ một bên lên, lấy một chai nước đá từ trong gói to của mình ra, mở nắp, đổ lên cây quạt, rồi quạt về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cây quạt dính nước đá, gió quạt ra là lạnh lẽo, trong nháy mắt liền giảm đi hơn phân nửa khí nóng trêи người Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo kinh ngạc nghiêng đầu, nhìn thấy Lương Thần, vẻ mặt cô hơi ngẩn ra.

Hành động cây quạt trêи tay Lương Thần không có dừng lại, tay kia thì cầm một chai nước khoáng, đưa cho Cảnh Hảo Hảo: “Thiếu nước dễ dàng tạo thành bị cảm nắng.”

Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, vươn tay, tiếp nhận nước khoáng, uống một mạch.

Nước lạnh lẽo, gió lạnh lẽo, nhanh chóng áp chế khí nóng trong cơ thể cô xuống.

Đợi cho Tiên nhi bổ sung trang điểm xong, Cảnh Hảo Hảo tiếp tục đi quay chụp.

Đợi lúc Cảnh Hảo Hảo nghỉ ngơi, Lương Thần vẫn giúp đỡ Tiên nhi làm một ít chuyện trợ lý mới có thể đi làm.

Qua lại lặp lại ép khoảng hơn mười lần, lúc này đạo diễn mới tuyên bố, quay chụp hôm nay dừng ở đây.

Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đi phòng thay quần áo phía sau đại điện tháo trang sức, thay quần áo, lúc đi ra, Lương Thần đưa lưng về phía cửa đại điện, hai tay chống lan can trắng đứng, áo sơ mi màu trắng của anh, bị gió thổi phình, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết mồ hôi thấp ướt, Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền nghĩ đến buổi chiều trong quá trình mình nghỉ ngơi, vẫn luôn là một mình anh chạy trước chạy sau quạt gió, đút nước cho mình.

Bởi vì chung quanh tổ phim không có tủ lạnh, nước để ở bên ngoài lâu, thực dễ dàng nóng lên, anh thừa dịp khe hở cô quay phim, chạy đến trạm nghỉ ngơi “Tần vương cung” mua nước, có lẽ sợ thời gian không kịp, anh liền chạy đi, lại chạy trở về.

Anh là một quý công tử sống an nhàn sung sướиɠ từ nhỏ, nóng đền đầu đầy mồ hôi, nhưng không có một nửa câu oán hận.

Cảnh Hảo Hảo ở cửa đại điện, nhìn bóng dáng Lương Thần, nói không nên lời tâm tình của mình rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy có chút quỷ dị, quỷ dị đến cô không dám muốn đi vào chỗ sâu.

Có thể Lương Thần chờ thời gian có chút lâu, không có phát hiện Cảnh Hảo Hảo đi ra, liền xoay người, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa đại điện, anh đạp bước chân liền đi tới, hoãn giọng hỏi: “Lát nữa còn có việc sao?”

Cảnh Hảo Hảo thu hồi ngây người vừa rồi của mình, lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì.”

Mặt trời còn chưa có xuống núi, ánh chiều tà mang theo hồng nhợt nhạt, chiếu vào trêи mặt trắng noãn của Cảnh Hảo Hảo, bao phủ một tầng ánh sáng trong suốt.

Khuôn mặt của cô rất an tĩnh, không có chán ghét, cũng không lãnh đạm, tuy rằng không có tươi cười, nhưng lại làm cho đáy lòng Lương Thần hơi cảm thấy vui sướиɠ một chút.

Anh kinh ngạc nhìn bộ dáng này của cô hồi lâu, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Nếu không có việc gì, cùng nhau ăn cơm tối với tôi đi.”

Âm trong lời nói của Lương Thần vừa rơi xuống, di động của anh liền vang lên.

Anh lấy di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, nói: “Chờ anh một lát.”

Sau đó cũng không có kiêng dè Cảnh Hảo Hảo ở đây, tiếp điện thoại ở trước mặt cô.

“Không có…… Tôi còn đang đi công tác ở Thượng Hải, chưa trở về thành phố Giang Sơn đâu…… Không quan hệ, qua hai ngày rồi bổ sung…… Nơi này của tôi còn có việc, tôi cúp trước…… Được, cám ơn.”

Lương Thần cúp điện thoại, nhìn về phía Cảnh Hảo Hảo một lần nữa: “Anh biết cách nơi này khoảng một tiếng đường xe, có một nhà nông, dùng đều là món ăn hữu cơ, hương vị không tệ, chúng ta đi nơi đó ăn, được không?”

Lương Thần nhìn chăm chú Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, còn nói: “Anh cam đoan trước mười giờ, sẽ chở em về lại, tuyệt đối không ảnh hưởng quay chụp ngày hôm sau của em.”

“Hôm nay có thể không được.” Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy lúc mình nói ra sáu chữ này, đáy mắt Lương Thần, trong nháy mắt trở nên có chút mất mát, cô tránh tầm mắt của anh, hơi hạ mí mắt, nói: “Tôi đáp ứng Tiên nhi, đêm nay mời cô ấy ăn cơm.”

Lương Thần nghĩ nghĩ, lui một bước, nói: “Nếu không, mang theo cô ấy cùng đi ăn.”

“Vẫn thì thôi đi, cô ấy và anh cũng không quen thuộc.” Mặc dù Tiên nhi tùy tiện ở trước mặt cô, nhưng nhiều thêm một Lương Thần, cô ấy khẳng định sẽ khẩn trương ăn cơm không vô, huống chi, bữa cơm của mình, là vì cảm tạ cô ấy lúc trước bận rộn giúp mình bán phòng ốc kia, cho nên Cảnh Hảo Hảo liền nói: “Lại nói, buổi tối hôm nay tôi còn muốn học thuộc lời kịch, nếu đi nơi xa ăn, phải ép buộc một thời gian rất dài, buổi tối, khẳng định học không xong, để hôm nào chúng ta lại ăn đi.”

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trầm mặc nửa ngày, sau đó nói: “Vậy được rồi, để hôm khác.”

Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, trong nháy mắt có chút không biết nên nói cái gì, không khí lại trở nên trầm mặc một chút.

Một lát sau, Tiên nhi đi ra từ trong đại điện, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới đánh vỡ cục diện bế tắc, nói: “Vậy tôi và Tiên nhi đi trước.”

Ánh mắt Lương Thần vẫn gắt gao khóa ở trêи mặt Cảnh Hảo Hảo, qua rất lâu, anh mới chậm rãi rút tầm mắt về, nhìn thấy dưới cổ trắng nõn của Cảnh Hảo Hảo có chấm đỏ nhỏ, anh nhíu nhíu mày, mới “ừ” một tiếng với Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo tạm dừng một chút, liền cùng Tiên nhi cùng nhau đi xuống bậc thang rời đi.

Lương Thần đứng ở trêи bậc thang, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo, sau khi mơ hồ nghe được Tiên nhi nói: “Chị Hảo Hảo, chị mời em đi quán lẩu cay gần khách sạn ăn đi, em đã lâu chưa ăn cay, rất hoài niệm……”

……

Người trong tiệm lẫu cay có chút nhiều, Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đợi năm phút, mới ngồi vào.

Hai người vừa mới gọi đồ ăn xong, lúc đang chuẩn bị kết thúc gọi món, Tiên nhi nói: “Nhớ rõ thêm cho chúng tôi hai chén cơm.”

“Được.” Người phục vụ lên tiếng, ngón tay nhanh chóng ấn hai cái trêи dụng cụ gọi món, tiếp tục lặp lại thứ bọn họ muốn một lần, hỏi: “Hai vị tiểu thư, nếu xác nhận không có nhầm, hiện tại có thể kết thúc gọi món chưa?”

……

Đợi khoảng nửa tiếng, lẩu cay bưng lên bàn, đang khi hai người ăn khí thế ngất trời, đột nhiên bên tai các cô truyền đến một đạo âm thanh: “Không ngại nhiều hơn một người chứ?”

Cảnh Hảo Hảo và Tiên nhi đồng thời ngẩng đầu, nhìn thấy Lương Thần rõ ràng đã muốn rời đi, đang đứng ở một bên, ánh mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo thật sâu.

Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc nhăn mi lại, còn chưa có mở miệng hỏi sao Lương Thần lại trở về?

Tiên nhi lại lập tức gật đầu, thái độ cẩn thận nói: “Có thể, Lương tổng.”

“Cám ơn.” Lương Thần lễ độ nói một tiếng cảm ơn, kéo ghế cơm ra, ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.