Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 316: Ngoại trừ yêu cô, chuyện gì cũng đều là chuyện không quan trọng

Thế gian nhiều người, có thể mỗi một phút mỗi một giây đều có thể nhìn thấy gương mặt mới tinh, nhưng lại không có một người nào, có thể cho anh kinh diễm như lần đầu gặp cô vậy.

Thẳng đến lúc này, anh mới biết được, lúc ấy liếc mắt một cái liền bị khí chất sạch sẽ của cô làm rung động, không phải cô rất đặc thù, mà là kinh hỉ vừa thấy đã yêu.

Trêи ngã tư đường, rõ ràng lui tới rất nhiều người, trêи ngời khác nhau tản ra hương vị khác nhau, tiếng xe tiếng cười tiếng nói chuyện, nhiều tiếng không ngừng, nhưng Lương Thần lại cảm thấy toàn bộ thế giới, giống như chỉ có một người là anh, cô độc mà lại tịch mịch.

Hảo Hảo, hóa ra…… thành phố không có em, nơi nào cũng là chân trời góc biển, chỉ còn cô độc.

……

Lương Thần từng cảm thấy thời gian không đủ dùng, liều mạng thi chạy cùng thời gian, nhưng hiện tại, anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua thong thả mà lại dài lâu như bây giờ vậy.

Đã là ngày thứ năm.

Cảnh Hảo Hảo vẫn không có tin tức như trước.

Một người sống sờ sờ, ở dưới tình huống anh thông báo ở hai giới hắc bạch tra xét, lại không thể tìm ra chút tung tích nào.

Từ lúc đầu Lương không muốn ăn, đến cuộc sống hàng ngày khó an, thậm chí ngay cả công ty cũng không đi, tính tình cũng trở nên đặc biệt táo bạo, chỉ một chuyện nhỏ, cũng có thể trêu chọc anh tức giận kinh thiên động địa.

Không khí trong biệt thự, trở nên áp lực, người hầu từng người trôi qua lo lắng đề phòng, thật cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận Lương Thần.

Thậm chí đến cuối cùng, buổi tối Lương Thần không xuống lầu ăn cơm tối, nhóm người hầu cũng không dám lên lầu để hỏi.

Rốt cục Lương Thần chống đỡ không nổi ngủ thϊế͙p͙ đi, hơn tám giờ tối, anh đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng, toàn thân ra đầy mồ hôi lạnh.

Nhìn nhìn thời gian, anh chỉ mới ngủ 20 phút.

Đây đã là lần thứ mấy trong mấy ngày nay.

Anh sẽ luôn mơ thấy một vài giấc mơ ly kỳ cổ quái, trong mộng không phải Cảnh Hảo Hảo đã chết, chính là gả cho người khác, hoặc là khiến cho anh giống như con ruồi không đầu, làm sao cũng không tìm thấy cô.

Lương Thần có chút mệt mỏi xuống giường, rót cho mình một ly nước, nhìn chằm chằm ban công, không biết như thế nào, liền giống như thấy Cảnh Hảo Hảo tránh ở ghế mây sau rèm cửa sổ, anh buông ly nước, rất nhanh chạy vội tới, kéo rèm cửa sổ, nhìn thấy là cảnh tượng trống rỗng, chỉ có gió đêm nhè nhẹ, không ngừng thổi vào.

Lương Thần ngơ ngác đứng trong chốc lát, xoay người cầm lấy di động của mình, lại gọi ra một cú điện thoại.

Kết quả nhận được, vẫn như đang tìm kiếm, còn chưa có manh mối.

Giọng nói cứng rắn của Lương Thần, nói: “Tiếp tục tìm cho tôi!”

Sau đó liền phẫn hận cắt đứt điện thoại, đứng ở trêи ban công mím môi trầm tư trong chốc lát, liền xoay người, đi trở về phòng ngủ, cầm lấy chìa khóa xe của mình, đi xuống lầu.

Vừa lái xe ở vào thành phố Giang Sơn, Lương Thần vừa đeo tai nghe điện thoại bluetooth, gọi một cú điện thoại cho Từ Dung.

Đúng lúc Từ Dung đang ở “Golden Age”, Lương Thần trực tiếp sảng kɧօáϊ chặt đứt điện thoại, đi nơi đó.

Phòng bao xa hoa trụy lạc, là nơi Lương Thần đã sớm bàn chuyện làm ăn quen trong mấy năm nay.

Anh không gần nữ sắc, nhưng trước khi chưa gặp Cảnh Hảo Hảo, cần xã giao, cũng tìm tiểu thư “Golden Age” ngồi ở bên người, làm ra vẻ.

Cho nên, tiểu thư bồi rượu bên trong nhìn thấy anh, lập tức ý cười không thôi tiến lên chào đón, ôm cánh tay anh: “Lương tổng, ngài đã tới?”

Lúc trước tuy rằng đáy lòng Lương Thần chán ghét, còn có thể ngoài cười nhưng trong không cười bày ra bộ dáng, sau đó bất động thanh sắc rút cánh tay của mình ra. Hiện tại Lương Thần lại vì đυ.ng chạm như vậy, nháy mắt trở mặt, anh ghét nhìn chằm chằm một đôi tay trắng nõn đặt ở trêи cánh tay mình, nói: “Cô có buồn nôn hay không.”

Hiện tại Lương Thần lại vì đυ.ng chạm như vậy, nháy mắt trở mặt, anh ghét nhìn chằm chằm một đôi tay trắng nõn đặt ở trêи cánh tay mình, nói: “Cô có buồn nôn hay không.”

Tiểu thư bồi rượu tươi cười kiều diễm như đóa hoa nghe được câu này, trêи mặt chớp mắt một cái liền trở nên xấu hổ, tay phẫn nộ khoát lên trêи cánh tay Lương Thần, cố gắng cong khóe môi lên với Lương Thần, muốn cười một cái, hóa giải không khí, kết quả Lương Thần lại tới một câu: “Chưa học qua hai chữ rụt rè viết như thế nào sao!”

Sau đó Lương Thần liền hất rơi cánh tay của tiểu thư bồi rượu, sắc mặt trầm lãnh ngồi ở trêи sô pha.

Trong phòng bao vờn quanh có tiết tấu nhạc DJ, đinh tai nhức óc, Lương Thần cảm thấy nó khiến mình đau đầu, cầm điều khiển từ xa, “bíp” tắt nhạc đi.

Trong nháy mắt trong phòng trở nên có chút yên tĩnh.

Lúc này Từ Dung mới cười buông ly rượu xuống, phất phất tay với tiểu thư bồi rượu ở một bên, ý bảo các cô rời đi.

“Làm sao vậy? Thoạt nhìn tâm tình không tốt.” Từ Dung rót cho Lương Thần một ly rượu, đẩy tới trước mặt anh.

Lương Thần không có hé răng, chỉ yên lặng giơ ly rượu lên, hung hăng rót vào trong bụng.

Chất lỏng cay độc, theo yết hầu cay đến đáy lòng, vừa nóng lại kϊƈɦ thích.

Từ Dung nhìn Lương Thần trầm mặc không nói, câu môi cười cười: “Như thế nào? Cảnh Hảo Hảo vẫn là không có tin tức?”

Lương Thần ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Từ Dung, cầm lấy chai rượu, uống một ly tiếp một ly.

“Tôi nghe người trong công ty cậu nói, cậu đã không đi công ty vài ngày rồi, lúc công trình lớn ký lúc trước, gần đây cũng trì trệ không tiến, cứ như vậy nữa, chỉ sợ cậu phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng.”

Lúc này Lương Thần nhìn cũng không nhìn Từ Dung, như là hoàn toàn không có nghe được lời nói của anh, vẫn không ngừng uống rượu như trước.

Từ Dung cúi đầu, nặng nề nở nụ cười hai tiếng, rút điếu thuốc từ một bên ra, chậm rãi ngậm trong miệng, miễn cưỡng tựa vào trêи sô pha, không rêи một tiếng nhìn Lương Thần uống hết sạch hai chai rượu tây.

Lương Thần chỉ chỉ chuông phục vụ ở một bên, ý bảo Từ Dung tiếp tục gọi rượu.

“Mượn rượu tiêu sầu, cũng không phải là phong cách của cậu. A Thần, lý tính của cậu đâu?”

“Bớt nói nhảm, bảo cậu gọi rượu thì gọi đi.”

Từ Dung nhấn chuống phục vụ, nói:“Mang hai chai Royal Salute tới đây.”

Tắt chuông phục vụ, Từ Dung xoay qua, nhìn về phía Lương Thần.

Người đàn ông có thể bởi vì uống rượu mạnh, sắc mặt hơi có chút đỏ hồng, mí mắt hơi rũ xuống, lông mi thật dài như là hai cây quạt nhỏ, che giấu đôi mắt của anh, cầm nắp rượu trong tay, chán đến chết ngắm nghía.

Từ Dung cầm điếu thuốc, hút hai hơi, sau đó cầm một điếu thuốc, đưa cho Lương Thần: “Muốn hút hai hơi không?”

Lương Thần tiếp nhận điếu thuốc, Từ Dung tiến tới, châm thay anh.

Lương Thần chậm rãi phun một ngụm thuốc, mùi thuốc lá chậm rãi tản ra ở trong miệng.

Từ Dung ngồi ở một bên, sau khi nhìn khói mù lượn lờ, gương mặt tuấn mỹ bức người kia, đột nhiên nghĩa chánh ngôn từ mở miệng, nói: “A Thần, không phải tôi thích chõ mõm vào, tôi biết có thể lời nói của tôi, cậu không thích nghe, Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên nhận thức suốt mười năm, hiện tại Thẩm Lương Niên trật đường ray, khó chịu là Cảnh Hảo Hảo, nhưng khó chịu thì khó chịu, cũng không đại biểu cho cô ấy nhất định sẽ lựa chọn cậu. Hai ta từng cùng nhau trở về thành phố Giang Sơn từ Bắc Kinh, tôi tận mắt nhìn cậu làm như thế nào để tạo được tập đoàn Giang Sơn như bây giờ, đây là sa trường cậu chinh chiến được, kết quả hiện tại cậu suy sút như vậy, lúc này mới vài ngày, cậu đến cả công ty cũng không đi, chuyện gì trong đó cũng không quản, trước kia cậu cũng không phải như vậy.”

Lương Thần nghe một chuỗi lời dài như vây của Từ Dung, chậm rãi phun ra một ngụm thuốc, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Từ Dung, có chút bật cười mở miệng nói: “Từ Dung, từ khi tôi tiến vào cho đến bây giờ, tôi chưa nói một câu, chính cậu lại liền ba ba nói nhiều như vậy, cậu có mệt hay không?”

“Tôi đây không phải là quan tâm cậu sao?” Từ Dung trầm mặc trong chốc lát, tiếp tục nói: “A Thần, chuyện không như ý trêи đời, mười phần có hết tám chín phần, có một số việc, cậu lợi hại hơn nữa, cũng là miễn cưỡng không được. Giống như là Cảnh Hảo Hảo, dưa hái xanh không ngọt.”

Ngón tay cầm điếu thuốc của Lương Thần bỗng dưng dùng sức, cứng rắn kẹp gãy điếu thuốc, cả người anh đột nhiên liền tức đỏ mắt, nhìn chằm chằm Từ Dung, phun ra từng chữ: “Tôi càng muốn miễn cưỡng!”

Chuyện không như ý trêи đời, mười phần có hết tám chín phần, có một số việc, anh lợi hại hơn nữa, cũng là miễn cưỡng không được, nhưng duy chỉ có chuyện của Cảnh Hảo Hảo, anh sẽ không thỏa hiệp.

Từ Dung nhìn thần thái kiên quyết của Lương Thần, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cúi đầu, ngón tay gõ mặt bàn, nửa ngày sau, mới ngẩng đầu, nói: “A Thần, một phụ nữ mà thôi, cậu cần gì chấp nhất như vậy, cậu thật muốn vì cô ta khiến công ty xảy ra chuyện không may, cậu thấy đáng giá sao? Hiện tại cuộc sống hàng ngày của cậu khó an, cuối cùng giày vò thân thể mình xảy ra không tốt nào, cậu thấy đáng giá sao?”

Sao ở trong tình yêu, mọi người đều thích hỏi vấn đề có đáng giá hay không này?

Lương Thần miễn cưỡng tựa vào trêи sô pha, chậm rãi nhắm mắt lại, không nói gì.

Thẩm Lương Niên nói với anh: Anh muốn biết Cảnh Hảo Hảo đi đâu, còn phải đi tìm người ngoài như anh ta hỏi, xem ra anh còn không bằng một người ngoài như anh ta.

Hiện tại Từ Dung lại nói với anh: Chuyện không như ý trêи đời, mười phần có đến tám chín phần, có một số việc, anh lợi hại hơn nữa, cũng miễn cưỡng không được. Giống như là Cảnh Hảo Hảo, dưa hái xanh không ngọt.

Ở trong mắt bọn họ, giữa anh và Cảnh Hảo Hảo chính là cách thiên sơn vạn thủy, một mảnh đại dương.

Thật ra tâm tình của anh, cũng có chút khó có thể hình dung, lập tức nghĩ tốt xấu gì Cảnh Hảo Hảo cũng đã cùng một chỗ với anh hơn nửa năm, anh lại là người đàn ông đầu tiên của cô, dựa theo lẽ thường mà nói, cô khẳng định sẽ không quên anh, lập tức lại nghĩ lúc đầu chính mình cưỡng bức cô, đáy lòng của cô khẳng định hận thảm mình, nếu không sẽ không nghĩa vô phản cố trốn tránh anh như vậy, ở đáy lòng của cô, có lẽ vĩnh viễn đều không có sự tồn tại của anh.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện anh cố ý muốn làm, vật anh muốn có được, vốn chưa từng có tính toán buông tha, không đạt mục đích quyết không bỏ qua, hơn nữa mỗi một lần, anh đều là tin tưởng mười phần, nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy đáy lòng trống trơn, bất ổn, không nắm chắc chút nào.

Không cần Thẩm Lương Niên nhắc nhở, anh cũng biết, mười năm của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên, mười năm trôi qua trong cuộc sống nghèo khó nương tựa lẫn nhau, mặc kệ hiện tại kết cục kết thúc như thế nào, cũng không quản hiện tại rốt cuộc cô còn yêu thương Thẩm Lương Niên hay không, mười năm đó không phải là một con số, bên trong ẩn chứa thời gian và ký ức, có thể vĩnh viễn cũng không có thể xóa bỏ trong cả đời này.

Nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới muốn buông tha, anh biết đó là một khiêu chiến, nhưng anh vẫn muốn nghĩa vô phản cố, muốn chiếm được Cảnh Hảo Hảo.

Cả đời này của anh, cũng chỉ từng thích một người con gái đó…… À, không đúng, là thích…… Hơn nữa anh cũng tính toán, cả đời này đều chỉ thích một người con gái này.

Lương Thần nghĩ đến đây, chậm rãi mở mắt, hiệu quả cách âm cách âm trong phòng bao đặc biệt tốt, tắt đi âm nhạc, bên trong cực kỳ im lặng, anh chậm rãi quay đầu, nhìn Từ Dung nói: “Nếu đã không thể không yêu, cần gì phải hỏi tôi có đáng giá hay không?”

Từ Dung kéo kéo miệng: “Cô ta có cái gì tốt? Sao cậu lại yêu như vậy?”

“Cảnh Hảo Hảo không tốt, nhưng cô ấy là người con gái tôi thích.”

Giọng nói Lương Thần, tựa như nốt G chính của đàn violong, trầm thấp du dương thong thả truyền ra.

“Lúc trước, tôi có thể không ăn cơm, có thể không ngủ được, nhưng tuyệt đối sẽ không chậm trễ chuyện công việc, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy Cảnh Hảo Hảo quá quan trọng với tôi, hiện tại cô ấy vừa đi, tôi liền phát hiện, mấy ngày nay, tôi đều không có bất kỳ hứng thú gì với chuyện công ty, hơn nữa tôi đi ra ngoài tham gia bữa tiệc, một chút khí lực ứng phó cũng không có, tôi cũng muốn trở lại ngày trước kia, xem như cô ấy chưa từng xuất hiện qua, bận rộn công việc kiếm tiền, nhưng tôi không thể quay về, tôi không có biện pháp.”

Thẳng đến lúc này, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo vẫn luôn ở trong đáy lòng của anh, anh có thể buông tha mặc kệ công ty mình dốc sức làm việc nhiều năm như vậy, có thể buông tha lười ứng phó bữa tiệc, duy chỉ không bỏ xuống được cô, những chuyện từng là chính sự kia, đυ.ng phải cô, lại có thể kỳ tích bàn biến thành chuyện không quan trọng.

Sau đó, anh mới chậm rãi hiểu được, trừ bỏ yêu cô, chuyện gì trêи thế gian này cũng là chuyện không quan trọng.

Thời gian cô xuất hiện ở trong sinh mệnh anh ngắn ngủi chưa tới một năm, nhưng cho tới nay thời gian che phủ trong đời này của anh, có một nửa là ánh sáng của cô.

Tôi không có biện pháp.

“Thiếu niên thiên tử” của thành phố Giang Sơn này, từ khi nào thì có thời gian không có biện pháp nào như vậy?

Từ Dung nhìn chằm chằm Lương Thần, thật lâu sau, thở dài thật mạnh một hơi, ngữ điệu có chút thổn thức nói: “Cậu nói, sao chuyện lại phát triển thành như vậy?”

“Cậu và Thẩm Lương Niên, tôi đều nhìn ở trong mắt? Trước kia anh rất mơ hồ, nhiều mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cậu như vậy, cậu đều bất động thanh sắc nói hai ba câu liền khiến người ta khóc sướt mướt tránh đi.”

“Lúc học đại học, lễ tình nhân lễ giáng sinh cậu đều nhận không ít lễ vật, nhưng bộ dáng chính là cầm những thứ đó, nói thẳng ngay trước mặt người ta, phiền toái cô giúp tôi ném vào trong thùng rác đi, cám ơn.”

“Xem lời này một chút, rất tuyệt tình, lúc ấy tôi thích hoa hậu giảng đường hệ nghệ thuật, nhưng hoa hậu giảng đường kia lại chú ý cậu, tôi nhìn thấy cậu trực tiếp đút bữa sáng người ta tặng cho cậu cho con chó hoang, lúc ấy tôi đặc biệt tức giận không phục.”

“Lúc ấy tôi liền suy nghĩ, người như cậu, trời sinh chính là sát tinh của phụ nữ, không biết tổn thương bao nhiêu tâm mỹ nữ xinh đẹp, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, thân sĩ phong độ.”

“Mà Thẩm Lương Niên liền không giống với cậu, người theo đuổi cậu ta ở trong đại học cũng không thiếu, tuy rằng không khác gì cậu, nhưng người ta cũng là khách khí cự tuyệt, vĩnh viễn đều là một bộ dáng giữ mình trong sach, tuy rằng lúc ấy chúng ta không biết bạn gái cậu ta là Cảnh Hảo Hảo, nhưng chúng ta đều biết, cậu ta thật sự thủ thân như ngọc vì Cảnh Hảo Hảo, lúc ấy tôi chần chừ cưỡi ngựa xem hoa với bạn gái, tôi nhìn thấy biểu hiện đó của cậu ta, chẳng những không có cười nhạt, tôi ngược lại thật sự rất cảm động vì cậu ta. Trong hoàn cảnh nghèo khó như vậy, lại có được một tình yêu có thể gần nhau như vậy.”

“Kết quả…… Nhìn như một người si tình nhất lại là khốn kiếp nhất, người khốn kiếp nhất lại là một……”

Từ Dung nói tới đây, đột nhiên có chút nói không được nữa, lại thở dài một hơi, nói: “Thật ra Kiều Ôn Noãn – người phụ nữ kia, thực không thể đυ.ng vào được, tôi cảm thấy Thẩm Lương Niên sớm hay muộn cũng sẽ hủy ở trong tay cô ta.”

Lương Thần không nói gì, chỉ chậm rãi lấy ra một điếu thuốc từ trêи bàn, sau khi châm, hút một ngụm thật sâu.