Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 306: Tìm kiếm

Lương Thần đứng ở cửa, tạm dừng hai giây, liền đạp bước chân đi tới trước ban công, nhìn chằm chằm tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, sắc mặt càng trở nên trầm thấp.

Bạn nói, người phụ nữ kia rõ ràng thoạt nhìn giống như em gái nhà bên, nhu thuận động lòng người, người cũng ngốc hồ hồ, ai đối với cô tốt một chút, cô liền đối tốt với người đó vạn phần, nhưng cố tình khi đối với anh, sao lại trở nên quật cường cứng rắn như vậy, nhìn hiện tại Thẩm Lương Niên và cô không còn một chút hy vọng, cô lại vẫn không chịu trôi qua thật tốt với anh, buổi tối mùng một tết, nghĩ đến vừa rồi, ép buộc ra cho anh bao nhiêu chuyện, quả thực khiến anh tức giận gần chết! Đây rốt cuộc là phụ nữ gì……

Cô không phải là muốn rời khỏi anh ư, tốt, cô đi…… Đi rồi vĩnh viễn cũng đừng trở về, nhắm mắt làm ngơ, anh cũng không tin, anh thật đúng là rời người phụ nữ này liền không thể sống!

Lương Thần nghĩ, liền căm giận nhìn chằm chằm bão tuyết ngoài cửa sổ hừ lạnh một tiếng, xoay người đi đến bên giường lớn, nâng tay lên, tắt đèn, nằm trêи giường, đắp chăn, chuẩn bị ngủ.

Trong phòng tắt đèn, trở nên càng thêm yên tĩnh, rất thích hợp để ngủ, nhưng Lương Thần lại cảm thấy tư thế ngủ đặc biệt không thoải mái, anh lăn qua lộn lại thay đổi rất nhiều tư thế, chẳng những không có làm cho chính mình thoải mái hơn một chút, ngược lại càng không thư thái, thậm chí càng đổi càng cảm thấy tư thế mới nhất lại càng khó chịu, cuối cùng anh liền dứt khoát trực tiếp ngồi dậy.

Lương Thần nâng tay lên, cào cào tóc mình, đèn ngủ mờ nhạt, nhìn một vòng quanh phòng, luôn cảm thấy toàn bộ phòng đều trở nên đặc biệt không được tự nhiên, nhưng anh lại nói không được cụ thể sao lại không được tự nhiên, dù sao chỉ là cảm thấy cái bàn không giống như là cái bàn, ngăn tủ không giống như là ngăn tủ.

Anh đây rốt cuộc là làm sao vậy? Chỉ là cãi nhau với Cảnh Hảo Hảo, dưới cơn giận dữ đuổi cô đi ra ngoài, cô cũng không hiếm lạ anh, anh còn muốn để ý như vậy làm gì!

Lương Thần nghĩ đến đây, liền hung hăng nắm chăn lên che ở trêи đầu của mình, nằm nặng nề về trêи giường lần nữa, cưỡng bức chính mình đi vào giấc ngủ.

Qua không biết bao lâu, Lương Thần theo thói quen vươn tay, chạm vào vị trí bên người, sau đó ngón tay sờ tới sờ lui ở trêи mặt giường tơ lụa, sờ soạng nửa ngày, không có đυ.ng đến bất kỳ thứ gì, lúc này anh mới chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn bên giường trống rỗng khác bên cạnh mình, trố mắt nửa ngày, mới phản ứng kịp, vừa rồi mình lại có thể đang tìm Cảnh Hảo Hảo.

Lương Thần nhíu nhíu mày, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vị trí trống không bên cạnh như trước, qua hồi lâu, anh phát hiện trước mắt mình, lại hiện ra bộ dáng Cảnh Hảo Hảo cuộn thân thể, ôm chăn, cánh môi hơi hơi giương, đang ngủ say rất đáng yêu.

Không gian yên tĩnh, khiến cho tức giận vốn nhảy lên chung quanh cơ thể anh, bình ổn xuống từng chút, anh hơi giật giật môi, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, sau đó anh cúi đầu, nhìn về phía hai tay của mình, nghĩ đến vừa rồi mình lại có thể níu lấy, đuổi cô ra cửa lớn, tâm tình thoáng chốc rơi xuống đáy cốc.

Sao anh lại cải vã với cô? Lúc anh tức giận, dùng cà vạt trói cổ tay của cô, có phải là dùng khí lực quá lớn rồi không? Lúc anh mặc kệ sự kháng cự của cô, cường mạnh muốn cô, có phải rất thô lỗ hay không? Anh nhớ rõ lúc cô ra cửa, chỉ mặc một kiện áo ngủ…… Trời lạnh như thế…… Sao anh không có để cho cô thay quần áo xong rồi cút chứ?

Anh đây rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao cứ ở trước mặt cô lại không khống chế được tính tình của mình, luôn một lần một lần nói hay lắm muốn nhân nhượng muốn chiều theo, cuối cùng sao mỗi lần đều không khống chế được chứ?

Mọi người trêи thế giới đều như thế, nếu bạn yêu một người, dù cô ấy đối với bạn như thế nào, dù phạm lỗi làm gì, bạn đều sẽ tha thứ, thậm chí còn có thể thôi miên chính mình, giãy dụa chính mình, vì tìm hết mọi cớ cho cô ấy, tự bào chữa cho cô ấy.

Nếu bạn không thương một người, có thể đối phương chỉ nói sai một câu, bạn liền lập tức trở mặt vô tình, lục thân không nhận.

Loại chuyện tha thứ này, có liên quan sâu cạn với yêu, yêu bao nhiêu, liền sẽ dễ dàng tha thứ bấy nhiêu.

Lương Thần cũng không ngoại lệ, anh rõ ràng bị Cảnh Hảo Hảo chọc giận sôi lên, nhưng đáy lòng lại nhịn không được giải vây thay Cảnh Hảo Hảo.

Một giây trước, anh còn đang suy nghĩ, anh đã đối với Cảnh Hảo Hảo đủ tốt, trêи thế giới này có ai dám nói lời ẩn ý trào phúng anh, nếu đổi lại là người khác, dám nói chuyện với anh như vậy, anh đã sớm bầm thây anh vạn đoạn, nghiền xương thành tro! Anh chính vì thấy cô là Cảnh Hảo Hảo, cho nên mới dễ dàng tha thứ cô như vậy, cô đã vậy còn quá không biết tốt xấu…… Cả đời này của anh, chưa từng bị người ghét bỏ lại chán ghét như vậy!

Giây tiếp theo, chính anh cũng chưa ý thức được, trong đầu của anh liền bắt đầu phủ định suy nghĩ một giây trước của mình, anh nghĩ có thể là hôm nay tâm tình Cảnh Hảo Hảo không tốt, cho nên mới nói như vậy. Cũng có thể là hôm nay mình ở cửa trung tâm thương mại để cho Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy tin nhắn kia, lúc cảnh cáo cô, khiến cho đáy lòng cô không thoải mái. Sau đó anh lại nghĩ, có lẽ cô nói những lời đó đều là nói dỗi…… sao anh có thể tích cực với cô như vậy? Dù sao lúc trước, anh tâm bình khí hòa ở trong phòng vẽ tranh, dạy cô vữ tranh sơn thủy.

Giãy dụa giãy dụa, trái tim Lương Thần liền bắt đầu thình thịch đột nhiên nhảy lên mãnh liệt, anh theo bản năng muốn cầm lấy di động của mình gọi cho Cảnh Hảo Hảo, lúc này mới phát hiện, túi xách, di động, mọi thứ của cô đều ở trong này, đều không mang đi ra ngoài.

Cô thân không có một xu bị anh đuổi ra ngoài? Trời lạnh như thế, cô mặc áo ngủ đơn bạc, trời còn đang rơi bão tuyết, cô có thể đông chết hay không?

Trong đầu Lương Thần nhanh chóng liền hiện lên Cảnh Hảo Hảo nằm ở trêи đất đóng băng, bị đông lạnh cứng ngắc cả thân thể, cả người anh trong nháy mắt liền vọt xuống từ trêи giường.

Ngay cả quần áo cũng không kịp thay, chỉ phủ thêm một cái áo khoác ngoài, liền vội vàng đi về phía cửa.

Lương Thần vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy thím Lâm bưng một ly cà phê đi ra từ trong thang máy.

Thím Lâm dừng bước chân một chút: “Thần thiếu gia……”

Lương Thần không nói gì, trực tiếp lướt qua bả vai thím Lâm, đi vào thang máy, xuống lầu.

Lương Thần lao ra khỏi nhà, không để ý bên ngoài bông tuyết tung bay, trực tiếp chạy về phía cửa lớn, anh còn chưa tới cửa, bảo vệ cửa liền mở cửa ra, Lương Thần đi ra ngoài, đứng ở cửa nhìn quanh trái phải một vòng, lại có thể phát hiện cả ngã tư đường đều bị tuyết trắng bao trùm, chung quanh không có một bóng người, bóng người Cảnh Hảo Hảo, đã sớm không biết đi nơi nào.

Thím Lâm cũng một đường chạy chậm từ trong nhà tới cửa lớn, nhìn thấy chung quanh trống trơn không có ai, nhịn không được lên tiếng: “Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đâu, tuyết lớn như vậy, trời lạnh như thế, cô ấy chỉ mặc một kiện áo ngủ, chạy đi nơi nào?”

“Thần thiếu gia, Cảnh tiểu thư đi dọc theo đường này xuống núi.” Người giữ cửa nói.

Lương Thần nghe nói như thế, hung hăng cắn hai hàm răng: “Con nhóc chết tiệt kia, không có ý định để cho tôi trôi qua ngày tháng tốt mà!”

Sau đó, không nói hai lời liền lộn trở lại trong biệt thự một lần nữa, chưa đến chốc lát, Lương Thần liền lái xe, chạy ra như bay.

Biệt thự Lương Thần, ở vùng ngoại thành Giang Sơn, bình thường rất ít có xe đi qua, huống chi hiện tại là đêm tuyết tết âm lịch.

Cảnh Hảo Hảo đi xuống dưới dọc theo quốc lộ nửa ngày, sững sờ không có nhìn thấy bóng dáng một người hay bóng xe nào.

Trêи đường, cách rất xa mới có hai ngọn đèn đường, mờ tối âm thầm chiếu theo một khoảng cách nhỏ.

Hai bên quốc lộ, rải rác tọa lạc biệt thự xinh đẹp, nhưng lại có rất nhiều căn không ai ở.

Lúc Cảnh Hảo Hảo bị Lương Thần đẩy ra khỏi biệt thự, trêи chân mang là dép bông vải, đi ở trong tuyết trong chốc lát, bông tuyết dính vào lòng bàn chân bởi vì nhiệt độ cơ thể hòa tan, ướt sũng rất là khó chịu.

Tuyết càng rơi xuống càng lớn, Cảnh Hảo Hảo liền có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi xuống, toàn thân cô bị đông lạnh đã không còn tri giác.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình càng ngày càng lạnh, thậm chí lạnh đến cuối cùng, bông tuyết rơi ở trêи người của mình, cũng không cảm giác được chút cảm giác lạnh nào, xúc giác ướt sũng ở lòng bàn chân đã muốn kết thành băng, đâm lòng bàn chân của cô, nổi lên hơi hơi đau.

Cô cảm giác được khí lực trêи người mình dần dần yếu bớt, bước chân của mình cũng trở nên khó khăn.

Cô không biết chính mình còn có thể chưa xuống núi liền đã bị đông chết hay không, hơn nữa lúc cô bị anh đuổi ra, cái gì cũng không mang, thân không có một xu, cho dù cô xuống núi, gọi được xe taxi, cũng không trả nổi tiền xe. Cô cũng biết, hiện tại cô cũng không có đi quá xa, chỉ cần xoay người trở về, giải thích nói với Lương Thần hai câu lời hay, cô liền có thể trở lại trong nhà giam ấm áp xa hoa kia, thoải mái ngâm tắm nước ấm một cái, sau đó nằm trong chăn tơ tằm thượng hạng, ngủ thoải mái.

Nhưng Cảnh Hảo Hảo cứ cố tình không có dừng lại chút nào, chỉ có chấp mở hai chân có chút cứng ngắc đi xuống núi.

Cho dù là thật sự sẽ chết ở trong bắp tuyết ngập trời này, cô cũng sẽ không xoay người đi cầu xin anh, đi giải thích với anh.

Cô ở bên người anh, giống như là con chim bị bẽ gãy cánh cầm tù, không có tự do, không có tính tình, không có tư tưởng.

Cô rõ ràng không muốn đi theo anh, cố tình đồng giường cộng chẩm mỗi ngày mỗi đêm với anh.

Tính tình anh nổi lên dọa người như vậy, tất cả mọi người sợ cô, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, cô cũng sợ, cho nên đáy lòng anh có bao nhiêu không cam lòng có bao nhiêu không tình nguyện, cũng không dám biểu hiện rõ ràng như vậy, có thể nhịn liền nhẫn, nhịn không được cũng nhẫn, cô không dám có tính tình của mình, không dám không kiêng nể cãi lời anh, thậm chí cho dù có đôi khi, tâm tình thật sự không tốt, cũng phải biểu hiện ra bộ dáng im lặng.

Cô lúc trước, hoàn toàn không phải như vậy…… Lúc cô cao hứng liền có thể cười to, lúc bi thương liền khóc.

Người đàn ông kia, bức bách cô ở lại bên người anh, không đơn thuần chỉ bức bách thân thể và tự do của cô, còn có cảm xúc và tư tưởng của cô.

Anh đối với cô đôi khi thật sự rất tốt, cô không phải không cảm giác được, thậm chí ngay lúc trước, cô đã sắp quen với cuộc sống như vậy, nhưng hôm nay…… cảnh cáo của anh, câu hỏi của Kiều Ôn Noãn, ánh mắt người bên ngoài…… Làm cho cô trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

Kiều Ôn Noãn hỏi anh có thể cưới cô không…… Anh chần chờ…… Cho dù sau đó, anh dùng lời nói trả lời cho cô mặt mũi, nhưng cô không phải kẻ ngốc, cô hiểu được, phía sau chần chờ như vậy của anh, đại biểu cho giữa anh và cô sẽ không có kết quả gì.

Thật ra, cô cũng chưa từng có hy vọng xa vời anh sẽ cưới cô, cho dù là anh thật sự cưới cô, cô cũng không nguyện ý gả, anh chỉ là ham muốn thân thể của cô mà thôi.

Cô mới 20 tuổi…… cô gái 20 tuổi, hiện tại đều đang phấn đấu vì cuộc sống tương lai tốt đẹp của mình, mà cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn tốt đẹp của mình, bị anh ép khô từng chút một.

Cảnh Hảo Hảo không biết rốt cuộc mình đi bao lâu rồi, chỉ cảm thấy bước chân càng ngày càng nặng, cả người lạnh đến sắp kết thành khối băng, đột nhiên bên tai của cô, liền truyền đến tiếng cười vui vẻ, cô dậm chân, nhìn về phía âm thanh, xuyên qua hàng rào một căn biệt thự, cô nhìn thấy bên trong có hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, trong tay cầm pháo hoa, chạy tới chạy lui vui cười trong tuyết.

Trêи người bọn nhỏ mặc quần áo sáng rõ, rất xứng với tết âm lịch này, bọn chúng thoạt nhìn vô ưu vô lự, pháo hoa kia cũng xinh đẹp đến rối tinh rối mù.

Bọn nhỏ chơi chưa đến chốc lát, liền có một đôi vợ chồng đi tới, đưa bọn chúng vào nhà ngủ, hai đứa bé ném gậy pháo hoa chạy hết trong tay, trong miệng hô “Ba mẹ”, xông vào trong lòng đôi ba mẹ kia.

Đôi vợ chồng đó ôm lấy bọn nhỏ, hôn má hai đứa, vẻ mặt hạnh phúc.

Hình ảnh như vậy, thoạt nhìn tốt đẹp mà lại động lòng người.

Nháy mắt Cảnh Hảo Hảo liền dừng tại chỗ, nhìn chằm chằm gắt gao, mãi cho đến khi đôi vợ chồng kia mang theo bọn nhỏ, biến mất ở trong biệt thự, cô vẫn đứng ở tại chỗ ngây ngốc ngẩn người.

Hình ảnh người một nhà vừa rồi, cũng là tất cả mong đợi trong tương lai của cô.

Cô thầm nghĩ tìm một người thích hợp với mình, trôi qua cuộc sống thích hợp của mình, vô cùng đơn giản, bình an sống quãng đời còn lại.

Cô chưa từng nghĩ tới bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng không nghĩ tới bám vào người bề trêи nào, nhưng cố tình, nguyện vọng đơn giản đến không thể đơn giản hơn của cô như vậy, trời cao lại không chịu thỏa mãn cô.

Cô không biết, rốt cuộc qua bao lâu anh mới thả cô, một năm, hai năm, năm năm, mười năm?

Thanh xuân của phụ nữ nhanh chóng lướt qua, nếu thật sự chờ đến mười năm, khi đó cô đã già rồi, làm sao còn có hạnh phúc đáng nói?

Cô không biết, vì sao Lương Thần cứ cố tình tìm tới cô?

Cô cũng không hiểu được vì sao Lương Thần cứ muốn vây cô ở bên cạnh anh, cô từng sống vì chính mình, mà hiện tại, cô tựa hồ chỉ là đặc biệt sống để giải trí cho anh.

Càng bi ai là, đến cuối cùng, cô đã không thể quyết tuyệt như lúc ban đầu, lái xe đυ.ng lên cây cột trêи cầu vượt, hành động vĩ đại một lòng tìm chết.

Thậm chí cô – người từng chết qua một lần, lại có thể phát hiện, chính mình đã bắt đầu sợ chết.

Cảnh Hảo Hảo cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên trở nên thương cảm và tuyệt vọng như vậy, cô cảm thấy lúc này mình giống như là đứng ở trong bóng tối vô cùng vô tận, bốn phương tám hướng kín không kẽ hở, nhìn không thấy một tia ánh sáng.

Dù cho chỉ là một chút…… một chút thôi, cô cũng sẽ không biến như tuyệt vọng như bây giờ.

……

Lương Thần không dám lái xe quá nhanh, chỉ sợ không cẩn thận liền bỏ lỡ Cảnh Hảo Hảo, bên trong xe mở gió ấm, khi cửa kính xe phủ kín một tầng nước, anh liền dứt khoát hạ cửa kính xe xuống, vừa chậm rãi lái xe, vừa nhìn trái phải đi tìm Cảnh Hảo Hảo.

Gió vù vù chui vào trong xe từ cửa sổ, bông tuyết hỗn loạn, bay xuống tiến vào, thổi tay lái và mặt Lương Thần đều lạnh như băng.

Đáy lòng Lương Thần nhất thời càng hối hận, trời lạnh như thế, anh không nên ném cô ra, nếu thật có chẳng may nào……

Lương Thần nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, chỉ là lòng nóng như lửa đốt tìm kiếm Cảnh Hảo Hảo dọc theo từng tấc ngã tư đường.

Qua chưa đến chốc lát, Lương Thần nhìn thấy phía trước đứng ngây ngốc một bóng người, anh hơi tăng thêm chút tốc độ, sau đó đặt đèn xe ở trêи người đó, anh mới phát hiện đó chính là Cảnh Hảo Hảo.

Trêи tóc và quần áo của cô đều phủ kín bông tuyết, cô như là một pho tượng, đứng ở trong tuyết, vẫn không nhúc nhích nhìn biệt thự nhà người khác ngẩn người.

Lương Thần vội vàng dừng xe lại, đẩy cửa xe ra, liền bước nhanh về phía Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, cô theo bản năng quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người tới, liền cảm giác được trêи vai mình phủ thêm một kiện quần áo.

Cảnh Hảo Hảo nghe hương vị quen thuộc trêи quần áo, ý thức được là Lương Thần, cô theo bản năng muốn xoay người chạy lấy người, nhưng Lương Thần lại giành trước một bước vươn tay, một phen ôm lấy cô, sau đó sải bước đi trở về trước xe, mở cửa xe, trực tiếp nhét Cảnh Hảo Hảo vào.

Lương Thần vừa lên xe, liền lập tức đóng cửa xe lại, bật máy sưởi đến lớn nhất.

Bông tuyết dính đầy trêи người Cảnh Hảo Hảo, nhanh chóng hòa tan thành thủy.

Lương Thần vươn tay, túm một cái mền từ sau xe đến, trực tiếp ném lên trêи người Cảnh Hảo Hảo, lau mạnh một chút, sau đó che phủ cô nghiêm nghiêm thật thật.

Lương Thần liếc mắt nhìn Cảnh Hảo Hảo một cái, cái gì cũng không nói liền quay đầu xe, trực tiếp nhấn ga, nhanh chóng về tới biệt thự.

Thím Lâm đứng ở cửa lớn chờ, nhìn thấy xe Lương Thần lái đến, lập tức khẩn cấp tiến lên trước đón: “Thần thiếu gia, tìm được Cảnh tiểu thư chưa?”

Lương Thần gật gật đầu, trực tiếp lái xe vào biệt thự.

Dừng lại xe, Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo ướt sũng cả người, vừa đi vào trong nhà, vừa nói với thím Lâm đã đi tới từ cửa lớn: “Đi chuẩn bị một ít canh đuổi hàn.”

Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo trực tiếp lên lầu đi phòng tắm, sau đó đặt Cảnh Hảo Hảo vào trong bồn tắm lớn, mở tất cả chốt mở ra, để cho nước ấm phun bốn phương tám hướng về phía Cảnh Hảo Hảo.

Nước ấm phun vào trêи người, qua hồi lâu, Cảnh Hảo Hảo mới hơi có một chút tri giác, chỉ là thoải mái duy trì còn chưa đến trong chốc lát, cô liền cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, đến cuối cùng, liền cảm thấy cả người giống như lửa, đặc biệt không thoải mái, cô nhịn không được giãy dụa muốn đứng lên từ trong bồn tắm.

“Em đang làm cái gì?” Lương Thần nhìn thấy cô đứng dậy, theo bản năng vươn tay, đè bả vai của cô lại, lại phát hiện, da thịt của cô nóng có chút dọa người.

Tay Lương Thần rụt về sau một chút, sau đó lập tức xoa cái trán của cô, Lương Thần còn chưa có mở miệng nói chuyện, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên mềm nhũn cả người, liền chìm vào trong bồn tắm lớn.

Lương Thần vội vàng kéo Cảnh Hảo Hảo từ bên trong ra, luống cuống tay chân cởϊ qυầи áo ướt sũng trêи người cô, lấy khăn tắm lau khô thân thể của cô, cầm áo choàng tắm che phủ cô nghiêm nghiêm thật thật, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng tắm, lớn tiếng hô về phía ngoài cửa: “Thím Lâm, thím Lâm!”

Thím Lâm bưng canh gừng vừa mới nấu xong, vội vàng chạy lên lầu hai, Lương Thần lập tức chỉ chỉ cái bàn một bên, ý bảo thím Lâm để canh gừng xuống, liền rất nhanh mở miệng nói: “Đi gọi điện thoại cho bác sĩ Trương, bảo bác ấy bây giờ đến nơi này của tôi một chuyến.”

……

Cảnh Hảo Hảo sốt càng ngày càng lợi hại, đến cuối cùng, bắt đầu ra một thân mồ hôi lạnh, tẩm ướt đệm chăn.

Lương Thần vừa lau mồ hôi trêи trán cô, vừa vuốt đầu của cô, phát hiện nhiệt độ càng ngày càng cao.

Cảnh Hảo Hảo vốn hôn mê, bị cực nóng thiêu đến mơ mơ màng màng bắt đầu lầm bầm lầu bầu lên.

Lương Thần nhìn hình ảnh như vậy, đáy lòng càng lo lắng, lại nhịn không được ngữ khí có chút không tốt hỏi thím Lâm đứng ở một bên lần nữa: “Gọi điện thoại đến hỏi, hiện tại bác sĩ Trương đến đâu rồi? Không phải nói sắp đến rồi ư? Sao còn chưa tới?”

Bác sĩ Trương đến biệt thự là vào lúc Lương Thần thúc giục thím Lâm gọi cuộc điện thoại thứ mười tám.

Bởi vì Lương Thần thúc giục gấp gáp, bác sĩ Trương chỉ mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một kiện áo khoác liền chạy tới đây, ông đi đến bên giường, trước cho Cảnh Hảo Hảo kẹp nhiệt kế, sau đó mới mở thiết bị kiểm tra mình mang đến ra, bắt đầu kiểm tra cho Cảnh Hảo Hảo.

Cảnh Hảo Hảo vẫn mơ mơ màng màng, trong lúc mơ hồ, cô cảm giác được có thứ gì lạnh lẽo đang chuyển tới chuyển lui trêи người của mình, thân thể cô rõ ràng nóng đến không chịu nổi, nhưng thứ lạnh lẽo này lại làm cho cô lạnh đến toàn thân phát run, cô khó chịu đến toàn thân nhịn không được liền run lên.

Qua không biết bao lâu, thứ lạnh lẽo kia mới rời khỏi trêи người của mình, sau đó cô chợt nghe được một giọng nói truyền đến, rất quen thuộc, cô như là từng nghe qua ở nơi nào đó, nhưng lại không nhớ rõ ràng lắm: “Sốt 39 độ 8, tôi phải hạ sốt cho cô ấy trước.”

Tiêm thuốc hạ sốt cho ai?

Lúc Cảnh Hảo Hảo đang mơ hồ nghĩ, cô liền cảm giác được cánh tay mình truyền đến một đau đớn bén nhọn, cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng đã có một cánh tay ấm áp ôm cô, khiến cho cô không thể nhúc nhích.

Kim tiêm bén nhọn sắp tiếp xúc đến xương cốt của cô, cô đau đến nước mắt suýt nữa rơi xuống, cô thậm chí còn có thể cảm giác được thuốc chậm rãi đẩy vào trong cơ thể, tay cô nhịn không được run rẩy lên theo.

“Hảo Hảo, nhịn một chút, lập tức liền tốt rồi.” Bên tai của cô đột nhiên truyền đến một tiếng nói trầm thấp, tiếng nói kia rất êm tai, như là tiếng đàn violon lúc nhỏ cô mê luyến, sau đó tay run rẩy của cô liền được một bàn tay to cầm gắt gao, cái tay kia rất lớn, rất ấm áp, bao vây lấy tay cô, khiến cho cô cảm thấy đau đớn trêи cánh tay giảm bớt đi rất nhiều, cô nhịn không được liền chậm rãi nắm lại cái tay kia.

Cánh tay ôm cô kia, hơi tăng thêm lực đạo một chút, sau đó cô liền ngã vào một l*иg ngực rộng lớn mà lại rắn chắc, ôm ấp kia thực ấm áp, cũng thực thoải mái, cô nhịn không được nhích lại càng gần sâu vào trong ngực người kia, sau đó cô liền cảm giác được anh lại gắt gao cầm lấy tay của mình.

Sau khi tiêm xong, cô lại được người kiểm tra một phen, qua một hồi lâu, lại nghe được giọng nói quen thuộc nói chuyện lần đầu tiên đó truyền đến: “Không có gì trở ngại, chỉ là đông lạnh đột ngột nổi lên sốt cao, tâm phổi và đầu óc đều không có vấn đề gì, lấy khăn lông thấm ướt rượu cồn, lau người cho cô ấy, trước hạ nhiệt độ, để tránh sốt như vậy nữa, sẽ xuất hiện vấn đề.”

Sau đó, giọng nói dễ nghe kia cũng vang lên theo: “Ừ, cháu đã biết.”

Dừng một chút, giọng nói dễ nghe kia tiếp tục nói: “Cháu sợ lát nữa cô ấy còn xảy ra chuyện, hiện tại cháu bảo thím Lâm thu dọn phòng khách, chú trước nghỉ ngơi, nếu có chuyện gì cũng tiện hơn.”

“Cũng tốt, những viên thuốc này, cháu đút cho cô ấy uống, nhớ rõ để cô ấy uống nhiều nước một chút, sốt cao ra mồ hôi lạnh, sẽ khiến cơ thể thiếu nước.”

“Đã biết, cám ơn chú, thím Lâm, mang bác sĩ Trương đi nghỉ ngơi trước đi.”

Sau đó Cảnh Hảo Hảo nghe được có hai tiếng bước chân dần dần đi xa, toàn bộ phòng cũng im lặng xuống theo.

Qua chưa đến chốc lát, cô liền cảm giác được chăn đè nặng trêи người bị người xốc lên, động tác người kia thực ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng cởi mở quần áo của cô, có khăn mặt lạnh lẽo lau lên thân thể của cô, cùng với mùi cồn nồng đậm, sau đó nhiệt trong cơ thể phía sau tiếp phía trước tản ra bên ngoài, một ngọn lửa giống như đang bốc cháy trong cơ thể cô cũng nhỏ xuống theo.

Không biết rốt cuộc người kia lau thân thể cho mình mấy lần, Cảnh Hảo Hảo chỉ cảm thấy chính mình càng ngày càng thoải mái, thậm chí cô còn nhịn không được hừ hừ ra tiếng.

Người kia nghe được cô phát ra âm thanh, liền tiến tới, cúi đầu hỏi cô:“Hảo Hảo, em đang nói cái gì? Muốn uống nước sao?”

Lúc này cô mới phát hiện miệng mình khô lợi hại, cánh môi giống như đều sắp nứt ra rồi, cô nhịn không được giật giật môi, sau đó người kia liền rời khỏi bên giường của cô, qua chưa đến chốc lát, người nọ đã đi tới lần nữa, đỡ bả vai của cô, để cho cô ngồi dậy, có một ly nước đặt tới cánh môi của cô, cô theo bản năng mở miệng ra, uống ừng ực một mạch.

“Còn muốn uống không?”

Cảnh Hảo Hảo lắc lắc đầu, cô chợt nghe thấy tiếng ly nước nhẹ nhàng đặt ở trêи bàn, sau đó chính mình lại được đặt ở trêи giường mềm mại.

Cảnh Hảo Hảo cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, hỗn loạn muốn ngủ, lại phát hiện toàn thân lại nóng lên, cô nhịn không được nâng tay lên vén chăn, kết quả giâytiếp theo, chăn lại trở về trêи người lần nữa, sau đó trêи trán của cô được đặt một cái khăn lạnh, cảm giác mát nhàn nhạt chui vào trong đầu của cô, khiến cho cô thoải mái hơn rất nhiều, lúc này cô mới yên tĩnh lại.

Bên trong mơ mơ hồ hồ, cô cảm giác được cái trán của mình thay đổi khăn lông tới tới lui lui vài lần, trong lúc đó cô cũng bởi vì sốt cao liên tục không ngừng mà tỉnh ngủ, nhưng cô mơ hồ biết trong lúc đó có người đút cô uống một viên thuốc, cô nhất thời mắc nghẹn, không nuốt viên thuốc vào, đắng đến cô suýt nữa phun ra, lại bị người nâng cằm, cường ngạnh bị buộc không thể không nuốt vào.

Mãi cho đến hừng đông, sốt cao của Cảnh Hảo Hảo mới giảm bớt xuống, cả người hoàn toàn lâm vào mộng đẹp.

Lương Thần một đêm không ngủ, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, giữ nguyên quần áo nằm ở bên cạnh cô, bổ sung giấc ngủ trong chốc lát.

Sáng sớm bác sĩ Trương tỉnh lại, trước tới đây kiểm tra thân thểCảnh Hảo Hảo một chút, phát hiện sốt đã sắp hoàn toàn rút đi, liền kê một chút thuốc, dặn dò Lương Thần uống như thế nào, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Lương Thần câu môi cười cười, hơi hơi cúi thấp đầu, chuyển đề tài:“Chú Trương, thực xin lỗi, buổi tối năm mới lại gọi chú đến, còn ép buộc cả đêm.”

“Đây đều là việc nhỏ, nhưng thật ra cháu, trưởng thành, cũng nên thành gia lập nghiệp, ta cũng cảm thấy cô gái trêи lầu kia cũng không tệ, lúc nào đó cháu thử tính toán một chút.”

“Được rồi, chú Trương, sao chú lại quẩn quanh vấn đề này vậy? Hôm trước cháu trở về nhà cũ, bị bọn họ than thở đã chết, cái gì mà bất hiếu hữu tam, vô hậu vì đại, chú cũng đừng như những người nhà cũ, vừa thấy cháuliền nói với cháu vấn đề này.”

“Ha ha, cháu đó……” Bác sĩ Trương nâng tay lên, vỗ vỗ bả vaiLương Thần, không có tiếp tục nói nữa.

Lương Thần tiễn bác sĩ Trương ra khỏi nhà, tự mình mở cửa xe ra cho ông, sau khi bác sĩ Trương ngồi vào, Lương Thần vừa định đóng cửa, bác sĩ Trương đột nhiên lên tiếng:“A Thần.”

“Dạ?”

“Đêm qua lúc kiểm tra, đã có chuyện muốn hỏi cháu, ta đây lớn tuổi, trí nhớ không được tốt, nếu không phải vừa mới nhớ tới, thì lại quên mất rồi.”

“Chuyện gì?”

“Lúc cháu và cô gái trêи lầu kia ở chung một chỗ, đều là uống thuốc tránh thai sao?”

“Uống thuốc?” Lương Thần sửng sốt.

“Đúng vậy, ngày hôm qua lúc kiểm tra cho cô ấy, phát hiện trong cơ thể cô ấy có lưu lại thuốc tránh thai, nếu hiện tại cháu không muốn đứa nhỏ, ta khuyên tốt nhất là cháu chọn dùng biện pháp tránh thai khác, đừng để cho cô ấy uống thuốc tránh thai.”

Mi tâm Lương Thần hung hăng nhăn lại, thuốc tránh thai? Thuốc tránh thai gì? Anh không nhớ rõ anh từng để cho Cảnh Hảo Hảo uống thuốc tránh thai.

Bác sĩTrương hoàn toàn không có phát hiện khác thường của Lương Thần, tự mình tiếp tục nói:“Hiện tại tuổi cô ấy còn nhỏ, ăn chút thuốc tránh thai có thể nhìn không ra vấn đề gì, đợi về sau cô ấy lớn tuổi, vấn đề loạn thất bát tao đều đến đấy, ta biết dùng bao, cháu có thể sẽ cảm thấy không tận hứng lắm, nhưng thuốc có ba phần độc, huống chi thuốc nàycòn chứa kϊƈɦ thích, lực thương tổn thân thể đặc biệt nghiêm trọng, tốt nhất hiện tại ngừng thuốc kia đi.” Bác sĩ Trương dặn một trận, nói:“Được rồi, không nói nữa, ta đi trước, cháu lên lầu đi xem cô ấy đi.”

Lúc này thần thái Lương Thần đã khôi phục bình tĩnh như trước, anh nhìn bác sĩTrương khẽ gật đầu, trêи mặt mang theo một chút ý cười, ngữ khí ôn hòa nhẹ nhàng: “Chú Trương, cháu đã biết, cám ơn chú nhắc nhở, trêи đường chú trở về chậm một chút.”

Lương Thần nhìn xe lái ra cửa lớn biệt thự, lúc này mới xoay người quay trở về phòng ngủ một lần nữa.

Cảnh Hảo Hảo đang nằm ở trêи giường ngủ say sưa, anh đi đến bên giường, vươn tay, sờ sờ đầucủa cô, sốt đã hoàn toàn rút đi, Lương Thần cầm lấy chăn, cẩn thận đắp kín cho Cảnh Hảo Hảo, nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của cô, nhìn một lúc, sau đó trong đầu liền vang lên lời nói bác sĩ Trương nói với mình.

Trong thời gian anh và Cảnh Hảo Hảo cùng một chỗ, vẫn luôn không có làm biện pháp tránh thai nào, như vậy hơn nửa năm trôi qua, Cảnh Hảo Hảo cũng không mang thai, anh cũng không có nghĩ nhiều, dù sao lúc trước cũng chưa từng có phụ nữ, hơn nữa tuy rằng biết nam nữ cùng một chỗ làm chuyện này sẽ mang thai, nhưng bởi vì không có cố ý muốn đứa nhỏ, cho nên cũng không có suy nghĩ quá nhiều về phương diện kia, nếu không phải hôm nay bác sĩ Trương đột nhiên nhắc tới vấn đề này, anh sẽ hoàn toàn không nghĩ tới những thứ này.

Hơn nửa năm…… Hiện tại đã qua hơn nửa năm, chẳng lẽ……

Lương Thần nghĩ đến đây, đột nhiên liền nghiêng đầu, vòng quanh toàn bộ phòng xem một vòng, sau đó nhanh chóng tiêu sái đến trong phòng thay quần áo, tìm kiếm bên trong nửa ngày, không có phát hiện vấn đề gì, liền kéo lần lượt từng ngăn kéo mỗi tủ trong phòng một lần, phát hiện vẫn không có gì khác thường, anh nhịn không được nhăn mày lại.

Chẳng lẽ anh đã đoán sai?

Lương Thần nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trong chốc lát, đột nhiên liền xoay người đi ra phòng ngủ, trực tiếp chạy đi phòng vẽ tranh.

Trong phòng vẽ tranh dọn dẹp vô cùng an tĩnh, nơi nơi treo đầy thành phẩm và bán thành phẩm Cảnh Hảo Hảo vẽ, phía trêи vẽ loạn màu sắc, còn tản ra mùi thuốc màu nhàn nhạt.

Lương Thần nhìn nhìn trái phải, liền trực tiếp chạy vội tới trước bàn đặt thuốc màu, mở ngăn kéo ra, lục lọi chung quanh, liền vòng qua nơi để giấy bên cạnh.

Anh nhanh chóng mà cẩn thận tìm khắp mọi nơi có thể đựng đồ trong phòng vẽ tranh, nhưng vẫn không có tìm được thứ mình muốn tìm như trước.

Không đúng…… Cảnh Hảo Hảo cũng không phải mỗi ngày đều ra cửa, nếu uống thuốc tránh thai, hẳn là cô đã sớm mua trở về, không thể không phát hiện ở trong nhà được……

Lương Thần đứng ở trong phòng vẽ tranh, nhíu chặt mi tâm lại, nhìn trái phải một lần, sau đó bước đi đến tìm ở ngăn tủ sô pha kề sát sau vách tường, sau không phát hiện được vấn đề gì, Lương Thần lại quay trở về phòng ngủ, tìm ở trong khe hở nửa ngày, cuối cùng phát hiện giữa giường và vách tường có một túi plastic màu trắng.

Lương Thần vươn tay, kéo gói to kia ra, phát hiện bên trong đựng một bình thuốc.

Lương Thần khẩn cấp lấy bình ra, nhìn thấy phía trêи viết hai chữ “Yuting”, thần thái anh hơi động một chút, liền vặn mở nắp, nhìn thấy 100 viên thuốc tránh thai bên trong, lại chỉ còn lại có mấy viên.

Hóa ra, thật sự giống như anh đoán vậy, trong hơn nửa năm này, cô vẫn đều đanglén uống thuốc tránh thai sau lưng anh……