Editor: Nguyetmai
Tiếp đó, cô nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Lương Thần, theo đó là hai tiếng mở cửa. Cảnh Hảo biết, anh vừa tìm kiếm trong phòng tắm và phòng thay đồ. Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân anh rời phòng ngủ. Giọng nói êm tai nhưng nặng nề của anh vang lên: “Dì Lâm, dì Lâm!”
Anh gọi to, trong đêm tối, tiếng anh nhanh chóng truyền khắp biệt thự.
Dì Lâm và người giúp việc ở dưới lầu nghe thấy, vội khoác quần áo vào chạy ra: “Cậu Thần, có chuyện gì vậy ạ?”
“Có thấy Hảo Hảo không?”
“Cô Cảnh? Không phải cô ấy đang ở trong phòng ngủ sao?”
Anh lập tức bùng nổ: “Không thấy, các người ai nấy đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không nhanh đi tìm cho tôi!”
Cảnh Hảo Hảo đứng ngoài ban công, không ngừng nghe thấy tiếng anh hô to gọi nhỏ dưới lầu.
“Tìm kỹ vào, tìm cả tầng ba nữa! Tuy không ai ở nhưng cũng phải tìm cho thật kỹ!”
“Còn phòng vẽ nữa, xem Hảo Hảo có đang ở trong đó hay không!”
“Cô, ra ngoài tìm, vườn hoa sau nhà, cả gác mái sau vườn rau nữa!”
“Dì Lâm, dì đi tra camera, xem có phải cô ấy ra ngoài rồi không!”
Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, tiếng bước chân vang lên không ngừng. Thậm chí, cô còn nghe thấy tiếng Lương Thần đi lại ngoài hành lang tầng hai, kèm theo đó là tiếng đóng mở cửa ầm ầm.
Khi bên ngoài đã loạn đến không thể kiểm soát nổi, Cảnh Cảnh Hảo mới giật mình nhận ra những người ngoài kia đang tìm mình. Cô vội chạy ra, đúng lúc chạm mắt với Lương Thần vừa bước ra sau khi tìm một lượt trong phòng sách.
Sắc mặt anh trầm xuống, khi nhìn thấy cô, tuy anh vẫn đang tức giận nhưng trong lòng đã dần bình tĩnh lại. Anh bước nhanh đến trước mặt cô, tức tối hỏi: “Em trốn đi đâu vậy hả?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn khuôn mặt giận dữ của Lương Thần hơi khó hiểu. Cô mới đi có một chút, anh sốt ruột như vậy làm gì? Trông anh thế này, cứ như vừa mất đi một thứ mình vô cùng quan tâm vậy.
Quan tâm ư? Anh quan tâm đến cô à?
Cảnh Hảo Hảo thầm chế giễu, đúng là tự mình đa tình mà.
Cô cùng lắm chỉ là món đồ chơi anh yêu thích nhất thời, một con thú cưng được nuôi nhốt trong nhà mà thôi.
“Tôi ở ngoài ban công, ngủ không được nên ra hóng gió một lúc.”
Lương Thần nghe cô nói vậy liền nghẹn lời, xua tay nói với những người giúp việc nửa đêm nửa hôm bị mình gọi to đánh thức: “Được rồi, mọi người đi ngủ đi!” Sau đó kéo cô vào phòng ngủ.
“Em nhìn đi, tay em lạnh như thế nào rồi? Nửa đêm không ở trong phòng cho ấm, chạy ra ban công hóng gió lạnh gì chứ?”
Lương Thần vừa xoa tay cô, vừa nhét cô vào trong ổ chăn, sau đó ôm chặt lấy cô. Nhiệt độ cơ thể anh nhanh chóng được truyền sang cô.
Cô để mặc anh lặng yên ôm mình như thế. Bầu không khí dần trở nên hơi khác lạ.
Lương Thần hơi cúi đầu nhìn gò má được mình ủ ấm nên hồng hào trở lại của Cảnh Hảo Hảo, hô hấp dần nặng nề, không cầm lòng được nữa, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh từng hôn cô rất nhiều lần nhưng lần nào cũng nhanh chóng ngây ngất trong hương vị của cô. Lương Thần hôn càng lúc càng say mê, cuối cùng thuận thế cởi bỏ quần áo của cả hai.