Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 186: Khó chịu (2)

Editor: Nguyetmai

Lương Thần nhìn Tòng Dung một lúc mới nâng ly rượu trêи bàn lên, một hơi uống cạn vào bụng. Anh nhìn điếu thuốc đang cháy trong tay mình, chậm rãi hỏi: “Tòng Dung, cậu có biết tên nhãi Thẩm Lương Niên kia đã làm những gì với Cảnh Hảo Hảo không mà ở đây thay anh ta đòi lại chính nghĩa?”

Tòng Dung nhíu mày, thờ ơ hỏi lại: “Thẩm Lương Niên có thể làm gì cô ấy chứ? Tôi thấy cậu ta thích cô ấy lắm mà.”

Lương Thần lạnh lùng dụi đầu thuốc xuống gạt tàn, chậm rãi ma sát đầu thuốc qua lại một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Tòng Dung nói: “Tòng Dung, cậu từng gặp Kiều Ôn Noãn thật à? Thẩm Lương Niên thật sự dẫn Kiều Ôn Noãn đến gặp cậu sao?”

“Cũng không tính là gặp mặt, lúc tôi và Lương Niên đang uống rượu với nhau thì tình cờ gặp cô ấy.”

Nói xong, anh ta hồ nghi hỏi: “Câu hỏi này của cậu liên quan gì đến chuyện Lương Niên có lỗi với Cảnh Hảo Hảo vậy?”

Lương Thần không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ mím môi cười, biếng nhác dụi đầu thuốc qua lại trong gạt tàn một lúc, đột nhiên ngẩng lên nói: “Tòng Dung, là tôi ép buộc cô ấy.”

Tòng Dung thoáng sửng sốt.

Lương Thần tiếp tục: “Tòng Dung, là tôi cưỡng ép cô ấy ở lại bên cạnh tôi.”

Tòng Dung đang uống nước nghe thấy thế lập tức bị sặc.

Anh ta khom người ho sặc sụa rồi mới ngẩng lên ngây ngốc nhìn Lương Thần hồi lâu, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu ép cô ấy? Tức là cô ấy không muốn đi theo cậu? Cậu khăng khăng giữ cô ấy lại bên cạnh?”

Lương Thần gật đầu không chút do dự.

Tòng Dung lập tức im lặng, cảm thấy hơi khó tiêu vì lượng thông tin khổng lồ mà mình đã nhận được trong hôm nay.

Chưa đến năm phút sau, Lương Thần tiếp tục ném cho anh ta một tin có sức bùng nổ hơn: “Tôi thừa nhận cách làm của mình không đúng nhưng tình huống lúc đó, tôi mà không làm vậy thì cô ấy sẽ gả cho Thẩm Lương Niên mất. Cậu không biết đâu, Thẩm Lương Niên…”

Lương Thần cười khẩy một tiếng mới nói tiếp: “Và Kiều Ôn Noãn mà cậu nói, đã lén lút qua lại với nhau sau lưng Cảnh Hảo Hảo hai năm rồi!”

Nét mặt Tòng Dung thay đổi mấy lần liền, đến cuối cùng trở nên cứng đờ.

“Cậu và Thẩm Lương Niên là bạn đại học, cậu cũng biết năm đó anh ta mở công ty đều là nhờ tiền của Cảnh Hảo Hảo.”

Lương Thần im lặng một lúc, “Tôi đã điều tra quá khứ của cô ấy, một cô bé mười lăm mười sáu tuổi đóng vai quần chúng vì muốn kiếm vài trăm tệ ít ỏi đến đáng thương, giữa mùa đông giá rét ăn mặc phong phanh quỳ thâu đêm.”

Môi Tòng Dung giật giật nói không nên lời, rượu vừa uống vào bắt đầu trào ngược lên.

Anh ta lấy một điếu thuốc đưa cho Lương Thần rồi tự mình ngậm một điếu.

Hai người không nói gì thêm nữa, chỉ chăm chú hút thuốc.

Lát sau, Tòng Dung lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “A Thần, những chuyện này tôi không biết thật, Lương Niên chưa từng nói với tôi.”

Anh ta yên lặng một lúc, lại rít một hơi thuốc, than thở: “Nói thật, tôi biết thế giới này có rất nhiều đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Tôi cũng thừa nhận đây là bản tính của đàn ông, rất hèn hạ, có mới nới cũ. Tuy vậy, tôi cứ nghĩ, Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo đã cùng nhau vượt qua bao gian khổ, những chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra với Thẩm Lương Niên… Nói thật, tôi cũng không ngờ Lương Niên lại làm ra chuyện như vậy…”