Buổi sáng tivi không có chương trình gì đáng xem cả, đa số đều là quảng cáo và tin thời sự. Cảnh Hảo Hảo cầm điều khiển đổi kênh liên tục như cưỡi ngựa xem hoa.
Cảnh Hảo Hảo chuyển kênh một lát, ngón tay bỗng khựng lại, vội bật lại kênh trước đó. Mỗi khi bật về một kênh thì cô lại ngừng chốc lát xem kỹ, mãi cho đến khi ấn nút quay lại bảy tám lần, cô mới thấy khuôn mặt của Thẩm Lương Niên ở kênh tài chính kinh tế của thành phố Giang Sơn.
Đã hơn một tháng cô chưa gặp anh. Bây giờ bất chợt thấy anh trêи tivi, Cảnh Hảo Hảo mới phát hiện ra mình nhớ anh vô vàn.
Toàn thân cô như hóa đá, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Thẩm Lương Niên trong màn hình, thậm chí tai cô không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào cả, cũng không biết tivi đang nói cái gì.
Thoạt nhìn, tình trạng của Thẩm Lương Niên không được tốt cho lắm, quần áo hơi xộc xệch. Đối mặt với rất nhiều micro, anh vẫn nói chuyện với vẻ bình tĩnh, ung dung.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng chớp mắt. Cô phát hiện mặt mình ươn ướt nên đưa tay sờ lên gò má, lệ thấm đẫm bàn tay. Cô xoay người lại, vội rút khăn giấy lau nước mắt, chợt nghe thấy một giọng nữ vang lên từ trong tivi: “Tổng Giám đốc Thẩm, khoản vay kếch xù của công ty Thiên Vinh lần này đã trì trệ suốt một tháng vẫn chưa trả. Xin hỏi có phải là do liên kết tài chính của công ty Thiên Vinh đã gián đoạn không?”
“Tổng Giám đốc Thẩm, cổ phiếu của công ty Thiên Vinh rớt giá liên tục, đến bây giờ đã thấp hơn giá sàn của thị trường chứng khoán. Cứ tiếp tục như vậy thì e rằng công ty Thiên Vinh sẽ phải rời khỏi sàn chứng khoán. Anh có ý kiến gì về chuyện này không?”
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe. Cô thấy bên dưới màn hình TV có một dòng chữ nhỏ đang chậm rãi chạy qua, nói là công ty Thiên Vinh nợ ngân hàng quá hạn chưa trả, thị trường chứng khoán rung chuyển, tập đoàn Thiên Vinh rất có thể sẽ đối mặt với kết cục là bị thu mua hoặc phá sản!
Cảnh Hảo Hảo đọc đến đây, lập tức đứng bật dậy.
Thẩm Lương Niên đã gặp phải chuyện lớn đến thế sao? Cô nhớ rõ đúng là anh đã từng vay tiền ngân hàng nhưng ngân hàng nói có thể hoãn lại nửa năm, sau bây giờ đã bắt đầu đòi nợ?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cảnh Hảo Hảo bỗng nghĩ đến, Lương Thần đã từng nói với cô, nếu cô dám giở mánh khóe nào nữa thì anh sẽ cho cô thấy anh khiến Thẩm Lương Niên chết dần chết mòn như thế nào…
Máu trong cơ thể Cảnh Hảo Hảo như đông lại.
Mấy năm nay, Thẩm Lương Niên đã đạt được thành tựu không tệ ở thành phố Giang Sơn. Nếu không có biến cố đột ngột nào, ắt hẳn là sẽ không xảy ra chuyện này. Rất rõ ràng có người đã gài bẫy anh…
Chẳng lẽ thật sự là Lương Thần sao? Cô không muốn làm liên lụy tới Thẩm Lương Niên nhưng bây giờ cô vẫn hại anh…
Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo lập tức chạy ra ngoài cửa.
Người giúp việc thấy vẻ mặt sốt ruột của cô, vội ngừng việc đang làm, hỏi thăm: “Cô Cảnh, cô sao vậy?”
“Lương Thần đang ở đâu? Bây giờ Lương Thần đang ở đâu? Các cô dẫn tôi đi tìm Lương Thần đi, đi ngay bây giờ…”