Lửa giận trong lòng anh càng cháy càng dữ dội nhưng anh lại đột nhiên bình tĩnh cất tiếng: “Bây giờ tôi muốn đi hỏi thử Thẩm Lương Niên, xem anh ta có còn dám lấy cô gái đã từng qua tay tôi hay không?”
Nói rồi, Lương Thần lạnh lùng rời mắt khỏi Cảnh Hảo Hảo, sau đó xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh, không hề quay đầu lại.
Cảnh Hảo Hảo như nghẹt thở nhìn theo thân ảnh của Lương Thần giây lát, sau đó mới kịp tỉnh táo lại, vội vàng lảo đảo đuổi theo.
Cô không thể để Lương Thần đi tìm Lương Niên được… Lương Niên không biết gì hết… Nếu Lương Thần cứ thế xông vào, cả đời này, cô và Lương Niên thật sự không còn hi vọng gì nữa rồi…
Cảnh Hảo Hảo rẽ trái rẽ phải trên hành lang của khách sạn Tứ Quý, suýt chút nữa còn đi nhầm đường. Đến khi chạy về tới phòng “307”, lại bắt gặp bóng dáng Lương Thần vừa khuất sau cánh cửa phòng.
Chân cô lập tức mềm nhũn, cuối cùng cô vẫn muộn một bước… Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy cả thế giới của mình đều đã sụp đổ.
Cô đứng trên hành lang một hồi lâu, đầu óc vẫn trống rỗng, mãi đến khi cửa phòng “307” mở ra lần nữa, Thẩm Lương Niên bước ra ngoài, hơi lo lắng nhìn quanh. Vừa thấy Cảnh Hảo Hảo, anh vội vàng bước qua: “Hảo Hảo, sao em đi lâu thế? Anh còn tưởng em gặp phải chuyện gì.”
Cảnh Hảo Hảo cẩn thận quan sát sắc mặt của Thẩm Lương Niên, phát hiện anh không có gì khác thường. Cô không kiềm được khẽ nhíu mày, chẳng lẽ Lương Thần vẫn chưa nói gì?
Cảnh Hảo Hảo tỉnh táo lại, miễn cưỡng cười với Thẩm Lương Niên.
Anh vươn tay kéo cô vào phòng “307”, vừa đi vừa nói: “Mới nãy em gặp Lương Thần sao?”
Cảnh Hảo Hảo hoảng hốt, đáy lòng khó khăn lắm mới bình ổn lại được lập tức trở nên rối loạn.
Cô còn chưa đáp lại, Thẩm Lương Niên lại nói tiếp: “Lương Thần đang ở trong phòng của chúng ta. Anh ta bảo nghe em nói anh cũng ở đây, lâu rồi không gặp nên ghé qua chào hỏi.”
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy mình hơi căng thẳng thái quá rồi, tựa như nai con hoảng sợ, toàn tự mình dọa mình. Cô “ừ” một tiếng với Thẩm Lương Niên. Anh đẩy cửa ra, nắm tay cô bước vào.
Cảnh Hảo Hảo vừa vào đã nhận ra sự không hòa hợp giữa Lương Thần với những người khác trong phòng. Dù anh luôn nở nụ cười nhạt nâng ly, nhận lời khen tặng từ mọi người nhưng vẫn tỏa ra vài phần khí thế khiến người khác kính sợ.
Khi Thẩm Lương Niên nắm tay Cảnh Hảo Hảo đến chỗ ngồi, Lương Thần ngẩng đầu nhìn lướt qua đôi bàn tay đang l*иg vào nhau của hai người, ánh mắt thoáng trầm xuống rồi lại khôi phục như thường, thờ ơ quay đầu cụng ly cùng những người khác, tao nhã nâng ly uống cạn.
Trên bàn ăn hình chữ nhật, cô ngồi đối diện với Lương Thần, chỉ cần ngẩng đầu lên thôi cô sẽ mắt chạm mắt với anh. Cảnh Hảo Hảo sợ đến mức nếu không cúi đầu thì cũng nghiêng đầu nhìn nơi khác.
Nhưng Thẩm Lương Niên ngồi xuống không bao lâu lại rót hai ly rượu, đưa một ly cho cô rồi lại tự cầm một ly, nói “Hảo Hảo, em đã nhìn thấy Tổng Giám đốc Lương vài lần rồi. Bây giờ gặp mặt nên chào hỏi một tiếng mới phải.”
Cô miễn cưỡng nhận lấy ly rượu.
Một tay Thẩm Lương Niên khoác lên vai cô, một tay nâng ly rượu về phía Lương Thần: “Tổng Giám đốc Lương, tôi và Hảo Hảo mời anh một ly.”