Thật ra, mọi việc cô làm đều đã có suy tính từ trước. Nếu cô đã muốn diễn kịch để qua mặt Lương Thần, đương nhiên phải diễn cho thật tròn vai…
Thâm tâm Lương Thần rất rõ, cô không hề muốn chia tay Thẩm Lương Niên, cho nên nếu cô gọi điện thoại cho anh quá sớm, e rằng anh sẽ đa nghi…
Lương Thần biết, Cảnh Hảo Hảo hứa sẽ gọi cho anh vào ngày sinh nhật, thì chắc chắn phải đợi đến tối muộn mới gọi đến, cho nên cả ngày hôm nay, anh vẫn luôn bận rộn ở công ty.
Khi anh xong việc đã là bảy giờ tối, còn năm tiếng nữa là đến hạn chót anh giao hẹn với cô.
Tòng Dung gọi điện thoại tới rủ anh tối nay đến một khu du lịch nhà vườn ở ngoại ô thành phố Giang Sơn ăn cá, anh thấy quãng đường hơi xa nên từ chối thẳng.
Lương Thần có một căn biệt thự tọa lạc ở khu vực giữa sườn núi ngoại ô thành phố Giang Sơn, nơi đó vừa tao nhã vừa yên tĩnh, cũng là nơi bình thường anh thích đến nhất.
Căn biệt thự chiếm diện tích rất lớn, phía sau là một sân golf với trảng cỏ xanh bao la, phía trước là hồ bơi trong veo lăn tăn gợn sóng.
Xe của Lương Thần về đến biệt thự khi chỉ mới tám giờ. Ăn tối xong, anh vào phòng khách xem tivi, thỉnh thoảng lại giơ tay xem giờ.
Lương Thần chưa bao giờ biết thời gian lại trôi chậm đến vậy. Anh vốn không phải là người kiên nhẫn, cũng rất hiếm khi phải chờ đợi ai, bởi thế, khi đồng hồ vừa điểm mười giờ, anh đã trở nên cáu kỉnh hẳn, hệt như một quả bóng bay bị bơm căng, vừa chạm vào sẽ nổ tung.
Mười một giờ, Lương Thần đã chơi golf một mình ở sân golf suốt nửa tiếng. Anh đến chỗ nghỉ ngơi lấy khăn lau mồ hôi, tiện thể nhìn điện thoại di động. Thấy còn năm mươi tám phút nữa mới tới mười hai giờ đêm, đành tức tối nhét điện thoại lại vào túi rồi mang theo một chiếc khăn tắm ra hồ bơi.
Hồ bơi dài 400 mét, Lương Thần bơi qua bơi lại mấy lần, thay đổi luân phiên đủ loại bơi ngửa, bơi sải, bơi bướm, bơi tự do…
Cả khu vực hồ bơi đều rất yên tĩnh, vây quanh hồ là mấy chiếc đèn đường phong cách châu Âu nhẹ nhàng chiếu rọi, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng quạt nước róc rách do động tác bơi lội của Lương Thần tạo thành.
Cuối cùng, vào lúc sự kiên nhẫn của Lương Thần đã bốc hơi gần hết, tiếng chuông điện thoại êm tai bỗng truyền đến từ chiếc ghế dựa bên bờ hồ.
Lương Thần nhô người khỏi mặt nước, leo thang lên bờ, nước chảy dọc theo cơ thể tráng kiện của anh, nhỏ tí tách xuống đất theo từng bước chân anh.
Khi đi ngang giá treo đồ, Lương Thần tiện tay rút một cái khăn, anh vừa lau tóc vừa khom người lấy điện thoại ra khỏi túi của chiếc áo đang nằm trên ghế. Vừa nhìn thấy hai chữ “Hảo Hảo” hiển thị trên màn hình điện thoại, khóe môi anh không kiềm được nở nụ cười mỉm.
Sau đó, Lương Thần vốn luôn trông ngóng điện thoại, giờ lại thong thả để mặc nó reo vang. Anh nhàn nhã thong dong nằm trên ghế, gọi người giúp việc gần đó mang cho mình một ly cà phê. Xong xuôi, anh mới đưa mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, từ tốn nhấn nút nghe máy, cất tiếng với giọng điệu đã biết rõ còn vờ vịt: “A lô, xin chào.”
Đầu kia điện thoại yên lặng như tờ.
Lương Thần bỗng dưng trở nên vô cùng thừa kiên nhẫn, anh chỉ lẳng lặng chờ, không hề lên tiếng.
Khoảng nửa phút trôi qua, đầu kia điện thoại mới vang lên một giọng nữ mềm mại, vô cùng bất đắc dĩ: “Tổng Giám đốc Lương, tôi là Cảnh Hảo Hảo.”