“Ồ, ai đây nhỉ? Cậu hai của nhà họ Vũ tiếng tăm lừng lẫy cũng tới chỗ này của tôi sao?” Tuấn Phong trào phúng lên tiếng, ánh mắt híp lại thích thú.
“Phong tổng! Chào anh, con tôm bé nhỏ là tôi đây hôm nay mạo phép tới chúc mừng Hoành Phi, hy vọng sẽ không bị coi là quá đường đột!” Quốc Dũng chìa bàn tay về phía Tuấn Phong với tư thế kính cẩn.
Anh chỉ nhếch miệng cười đáp: “Không dám, Hoành Phi của tôi trước nay chưa từng am hiểu các lề thói cũ tại địa phương, có lẽ đã mạo phạm rồi.”
Quốc Dũng gượng cười thu tay lại, Minh Châu đứng bên cạnh vội cười lả lướt, lên tiếng: “Thì ra người đàn ông xuất sắc này là Phong tổng, anh đúng là một hình mẫu lý tưởng cho thương giới, hôm nay được gặp anh tôi cảm thấy rất vinh dự!”
Nghe cô ta nói, Tuấn Phong hơi liếc mắt nhìn sang, gật nhẹ đầu coi như đáp lại làm cô ả vụt một phát bay lên tận chín tầng mây. Những người khác thấy vậy cũng hùa theo tấm tắc ca ngợi.
Chỉ có Quốc Dũng là thầm bất bình, vì anh ta vừa bị vả mặt.
Ngoài anh ta ra, còn có Gia Ly nữa. Cô đang ôm cánh tay nổi da gà của mình khẽ xoa, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng.
Chơi với nhau gần chục năm trời mà đến tận hôm nay cô mới được chứng kiến cái bộ mặt nịnh nọt, hám trai của Minh Châu.
Lúc này tất cả mọi người mới giật mình nhận ra, đi ngay sau Phong tổng còn có một cô gái nữa. Cơ mà người ta ăn mặc kín mít thế kia sao có thể nói là lạnh được?
Đột nhiên bị tất cả các cặp mắt nhìn lại, Gia Ly có chút mất tự nhiên, hơi gật đầu, muốn nói “phải” để lấp liếʍ, nhưng nghĩ tới cô ả đang há mồm kinh ngạc đứng trước mặt, thì lập tức thay đổi. Cô hơi ghé vào tai anh nhỏ nhẹ đáp: “Cảm ơn anh, chỉ là có chút mệt mỏi thôi!”
“Vậy chúng ta ra bàn trà ngồi nhé!” Tuấn Phong không để ý tới đám người kia cúi người làm ra bộ dáng cưng chiều hỏi ý kiến của cô.
“Vâng!” Gia Ly liền đồng ý.
Đúng là kẻ tung người hứng, diễn rất khớp!
Nhưng hai người chưa kịp bước đi thì đã bị gọi lại.
“Gia Ly, là cậu sao? Nhìn thấy tớ mà coi như người xa lạ vậy?” Minh Châu lúc này mới lấy lại phản ứng, cô ta lập tức chất vấn.
“Giữa chúng ta, còn không bằng người xa lạ. Tôi với cô… chuyện cần phải giải quyết còn nhiều lắm, chưa hết đâu. Tôi sẽ nói chuyện đó vào dịp khác.” Gia Ly nhếch miệng cười, khinh bỉ nói.
“Chuyện ở quán bar đêm đó… tớ đã về trước để cậu lại một mình á? Cậu giận tớ vì chuyện đó sao? Chả nhẽ sau khi tớ rời đi cậu đã gặp phải chuyện gì khủng khϊếp để phải tức giận với tớ?” Minh Châu tỏ ra khϊếp sợ, khoa chân múa tay, miệng thì lắp bắp liên tiếp đưa ra câu hỏi.
Những người đàn ông có chút trải đời vừa nghe liền hiểu đã có chuyện gì xảy ra, ánh mắt nhìn Gia Ly lại thêm phần suồng sã.
Tuấn Phong nheo mắt lại, cặp mắt sắc bén của anh mang theo sự ác liệt lia tới, nếu như nó có thể biến thành các loại đao kiếm, có lẽ cô ả đã bị chém thành vô số mảnh nhỏ rồi.
Thì ra vị hôn thê của mình chơi với loại người như thế này?
Bị hãm hại lại còn không biết?
Cô quá ngu hay là bản tính cũng xấu xa hư hỏng giống cô ta, “vật họp theo loài”?
Nếu như đêm đó người mà cô gặp không phải là anh, vậy tức là, anh sẽ thực sự bị cắm sừng đúng không?
Mẹ nó! Càng nghĩ càng tức không chịu được.
Cảm xúc mãnh liệt tỏa ra từ trên người Tuấn Phong lan sang bên cạnh khiến Gia Ly cũng có chút giật mình.
Trong đầu cô đang vang lên một tiếng than nhẹ bất lực. Có lẽ đã bị anh hiểu lầm, không chỉ anh, mà tất cả những người có mặt ở chỗ này nghe cô ả kia nói vậy đều sẽ hiểu tiêu cực về cô.
Gia Ly nắm chặt tay, cô chỉ muốn tát cho cô ả một cái. Nhưng rồi cô lại không làm vậy.
“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi rất ổn!” Gia Ly bật cười nhìn thẳng vào gương mặt đang mỉm cười của Minh Châu, nhẹ nhàng đáp trả: “Loại người như cô, có nhìn thấy tôi cũng muốn đi đường vòng, nặng mùi ghê gớm! Cô biết đấy là mùi gì không? Mùi của sự ganh tỵ!”
“Cậu… sao có thể nói tớ như thế. Chúng ta là bạn thân của nhau, bao nhiêu năm nay cho dù cậu là một đứa chơi bời lêu lổng tớ cũng vẫn chơi với cậu, có bao giờ ganh tỵ. Bây giờ cậu làm sếp rồi muốn rũ bỏ quá khứ không tốt đẹp thì cũng thôi đi, lại còn phủ nhận luôn tớ. Tớ không chịu, Gia Ly, tớ không chịu!” Cô ả thút thít khóc như oán phụ bị giật chồng càng khiến nhiều người chú ý.
Trước tới nay, kể cả ở trường học hay mấy nhóm chơi bời. Một nữ đại ca như cô chỉ cần giơ nắm đấm lên là xong, mọi vấn đề dù khó đến mấy cũng sẽ được giải quyết.
Còn giờ, nhìn chỗ này mà xem!
Trừ khi cô muốn hủy hoại toàn bộ Vạn An… may ra có thể sảng khoái vung tay một trận.
Chính vì nắm được điểm yếu của Gia Ly mà Minh Châu càng thêm đắc ý tiếp tục lớn giọng nói: “Cho dù cậu có thế nào thì chồng cậu, chính là cậu cả của nhà họ Vũ cũng sẽ không để ý đâu mà. Đúng chứ? Tớ nghe nói anh ta không đứng lên được, mà cậu thì xinh đẹp tài giỏi như thế, chắc chắn anh ta sẽ rất nâng niu cậu cho mà xem. Vậy thì cậu còn lo lắng điều gì?”
“Cô có vẻ rất quan tâm tới tôi?” Gia Ly mỉm cười nhún vai hỏi lại.
“Đương nhiên!” Minh Châu sung sướиɠ đáp ngay.
“Cô thực sự nghĩ tôi là con ngốc hay sao? Biết rõ tâm địa cô không sạch sẽ, đầy lòng đố kỵ và đặt điều mà vẫn còn muốn chơi với cô? Như bây giờ, cô còn đang ở đây đặt điều để hủy hoại thanh danh của tôi. Có là con ruồi cũng nghe hiểu cô đang sủa loại ngôn ngữ gì!”
Sắc mặt Minh Châu chợt thay đổi. Cô ta lắc mạnh đầu, vẻ mặt thất vọng, không dám tin: “Gia Ly, sao cậu có thể nói tớ như thế!”
Gia Ly không nói gì chỉ nhẹ nhàng cười.
Đám người xung quanh thấy thái độ điềm tĩnh của cô thì tặc lưỡi ngán ngẩm nhìn Minh Châu làm cô ta nhất thời hoảng hốt.
“Không phải, tớ chỉ quan tâm tới cậu, làm gì có ý đồ xấu xa nào khác!”
“Đấy là cô tự nhận nhé, tôi chả nói câu nào!” Gia Ly bật cười giơ ly rượu trong tay lên làm động tác chúc mừng, đầu ngửa ra sau, cần cổ thon dài hoàn toàn bại lộ. Tư thế vô cùng hấp dẫn khiến đám đàn ông như bị hút hồn, nuốt nước bọt cái ực.
Toàn bộ số champagne vàng sánh cứ thế chảy xuôi vào đôi môi đỏ mọng quyến rũ.
Phản ứng của mấy gã đàn ông khiến Tuấn Phong khó chịu, vừa xong nghe qua anh cũng có thể hiểu được vài phần sự thật của đêm đó, vì vậy có đôi chút hiểu Gia Ly.
Anh liền vòng tay ngang eo, ôm lấy cơ thể Gia Ly kéo sát vào lòng nhẹ nhàng nói: “Cô Trần, tôi đưa đi gặp vài người!”
Gia Ly bị ôm liền giật mình, ngụm rượu không kịp nuốt xuống khiến cô sặc, khổ sở ho khan tới đỏ cả mắt, vô cùng đáng thương.
Còn đang muốn lên tiếng phản đối và đẩy anh ra, thì đã bị bàn tay ôm lấy eo bóp mạnh rồi kéo đi.
Tốc độ có chút hơi nhanh.
Minh Châu mở lớn mắt nhìn theo, ghen ghét nghiến răng độc ác khẽ thì thầm: “Cô còn dan díu với cả anh ta? Năng lực trèo cao cũng khá đấy!”
Sau đó cô ta quay sang nói với Quốc Dũng: “Chị dâu tương lai của anh ngang nhiên cặp với đàn ông ở trước mặt mọi người kìa!”
“Im mồm, cô biết anh ta là ai không? Đừng nói là cô không có suy nghĩ trèo lên đó.” Quốc Dũng đắc ý cười: [Người phụ nữ của mày cũng có bản lĩnh đấy chứ, mày không quản được thì để tao. Dùng cô ta để kéo Vũ gia lên, nếu được Hoành Phi che trở, còn lo gì mấy chuyện còn con kia!”
Minh Châu bị mắng liền hậm hực ngậm miệng, ánh mắt độc ác vẫn còn dõi theo bóng lưng hai người vừa rời đi, giây lát sau không biết nghĩ tới chuyện gì liền nhếch miệng cười đắc ý.
Tuấn Phong đưa Gia Ly trở lại phòng làm việc của mình, cả quá trình hai người không nói với nhau tiếng nào. Cô cũng không hiểu lý do người đàn ông này đột nhiên nổi nóng là gì. Từ tận đáy lòng cô rất bài xích sự động chạm này nhưng trước ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, cô không tiện làm ra hành động nào khác.
Có thể sự phản đối của cô trong suy nghĩ của họ lại biến thành kiểu tiểu tình nhân hờn rỗi cũng nên.
Rõ ràng Gia Ly thấy mình làm người ngày càng thất bại.
Vừa yếu đuối vừa vô dụng.
Chỉ muốn tự tát cho bản thân một cái để tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Đúng là những gì đang xảy ra khác xa một trời một vực so với cô…
Thế quái nào lại vậy?
Chắc là nằm mộng!
Nghĩ thế, đột nhiên Gia Ly đưa tay tát vào má mình, tiếng vang lanh lảnh khiến Tuấn Phong giật mình dừng chân nhìn sang.
Gia Ly cũng sững sờ.
Mọi thứ không biến mất!
Hóa ra đây là thực!
“Cô say à?” Anh nhếch miệng cười, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm. Động tác không thể coi là nhẹ nhàng trực tiếp mở cửa phòng đẩy cô vào trong, ngay sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Đầu óc Gia Ly có chút váng.
Cô bị nhạy cảm với chất cồn, có chút lâng lâng, nhưng không say.
Trong nháy mắt khi vào tới trong phòng, cả cơ thể bị người đàn ông ôm lấy. Cơ thể cô dựa vào người anh, lọt thỏm ở trong vòng tay rắn chắc.
Lập tức sống lưng của Gia Ly trở nên cứng đờ, cô chỉ cảm thấy sau lưng như dựa vào một ngọn núi lửa đang phun nham thạch, vô cùng nóng.
Hormone đàn ông mãnh liệt tràn ngập trong mũi cô, sự nóng rực từ anh mang theo ký ức của cái đêm định mệnh mà cô đã cố quên đi kia lại bắt đầu ngo ngoe, rục rịch tràn về.
Gia Ly hoảng hốt, giãy giụa, muốn thoát ra, sau lưng lại truyền tới một tiếng quát lạnh, không vui: “Yên!”
Sắc mặt Tuấn Phong đen xuống, rõ ràng khi nãy, người phụ nữ của anh cam chịu để bị con đàn bà kia sỉ nhục, một chút cũng không dám phản ứng, giờ còn muốn hung dữ với anh, tâm trạng đúng là thấy rất khó chịu.
Nếu không phải vì thân phận lúc này của anh không thích hợp để lên tiếng, thì anh đã một quyền bóp chết cô ả kia rồi.
Phải biết dư luận có thể nâng người ta lêи đỉиɦ cao của danh vọng, cũng có thể dìm người ta xuống vũng bùn của sự tối tăm. Chính anh với cái danh cậu cả Vũ gia kia đã từng nếm trải và hiểu sâu sắc điều này. Vì thế, càng không muốn Gia Ly cũng giống như vậy.
Cho dù người phụ nữ này cũng không có cảm tình với anh, dù sao, anh đã nhận định cô, nhất định sẽ bảo vệ đến cùng.
Cô đau, anh cũng rất khó chịu.
Dường như Gia Ly cũng cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông phía sau lưng. Anh chính là người đàn ông đêm đó mà Minh Châu mập mờ nói cô qua đêm ở ngoài. Có lẽ có chút bất bình thay.
Tuy nhiên cô lại không nghĩ đến chuyện này đối với anh thì có gì quan trọng?
Chẳng lẽ thực sự muốn dùng nó để uy hϊếp cô qua lại như lời đề nghị lúc trước?
Lúc lâu, khi chắc chắn anh sẽ không có động tác khác thì liền thả lỏng, ngoan ngoãn đứng yên.
Xung quanh cũng yên tĩnh không có tiếng động, hai người im lặng ứng ôm nhau, bên tai là nhịp thở bình yên của đối phương, mỗi người lại tự chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.
Vốn dĩ Tuấn Phong cũng không định để cảm xúc của bản thân lấn quá sâu tới Gia Ly, nhưng không ngờ rằng, chuyện hôm nay xảy ra lại làm anh cảm thấy đáy lòng khó chịu hơn mình nghĩ.
Chứng kiến cô bất lực chống đỡ, tim liền nhói lên.
Rõ ràng anh có thể lên tiếng bảo vệ cô, nhưng lại không dám.
Vì sợ cô sẽ bị người ta lên án nói ra nói vào.
Ngay lúc này đây, cảm giác vẫn còn rất tệ. Chỉ biết, cần phải nhanh chóng đưa cô tới bên cạnh, đặt dưới tầm mắt, ngày đêm nhìn tới…