Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ lấy làm lạ nhìn Tiểu Miêu Miêu. Cậu theo ánh mắt của Tiểu Miêu Miêu nhìn về phía lùm cây, cả người liền chấn động mạnh, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Chỉ là ánh đèn ở ven đường quá tù mù, cho nên Tiểu Miêu Miêu không hề nhận ra.
Cô bé còn đầy phấn khởi dựa vào lòng Hạ Kỳ, đôi mắt to trong veo đầy hóng hớt: "Thất cách cách, anh nói xem, anh kia đánh chị kia vậy mà chị kia còn vui vẻ nói đừng đừng, có phải chị ấy thích bị đánh không?"
"Không được nhìn nữa."
Đầu óc cậu vẫn chưa kịp nghĩ gì thì tay đã nhanh chóng phản ứng, lập tức che mắt Tiểu Miêu Miêu lại. Sau đó nhanh chóng quay người đi về.
Tiểu Miêu Miêu không nhìn thấy gì thì rất bực bội gỡ tay Hạ Kỳ ra.
"Thất cách cách, anh làm gì thế, người ta vẫn chưa xem hết mà!"
Hạ Kỳ loạng choạng, suýt quăng Tiểu Miêu Miêu ra khỏi lòng mình.
"Không được nhìn, coi chừng bị đau mắt đấy."
Sau đó, cậu đánh vào mông của Tiểu Miêu Miêu, giọng nói có vẻ mất tự nhiên.
Nếu bây giờ Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên quan sát kỹ, nhất định sẽ phát hiện mặt Hạ Kỳ đang đỏ ửng bất thường. Cậu vác Tiểu Miêu Miêu lên vai, vội vàng bước nhanh về khách sạn.
Vào phòng khách sạn, Hạ Kỳ liền vứt Tiểu Miêu Miêu lên giường lớn, quẳng lại một câu rồi liền đi vào phòng tắm.
"Cho em chơi điện thoại đó, ngoan ngoãn ngồi ở đây, không được chạy lung tung, anh đi tắm một lát."
Lúc sắp đến cửa phòng tắm, Hạ Kỳ lại ngoảnh đầu nói thêm: "Nếu lần này em còn chạy lung tung, anh sẽ đánh mạnh vào mông em."
Tiểu Miêu Miêu ôm điện thoại của Hạ Kỳ, mở to đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Kỳ. Đánh mạnh vào mông cô bé? Nghe thật khủng khϊếp.
Nhìn điện thoại trong lòng, Tiểu Miêu Miêu nghi ngờ gãi đầu. Không phải Thất cách cách nói là không cho mình chơi điện thoại sao? Còn nữa, sao mình cứ có cảm giác hình như mình quên cái gì ấy nhỉ?
Mãi đến khi Hạ Kỳ tắm xong, bụng vang lên tiếng kêu nho nhỏ, Tiểu Miêu Miêu mới nhớ ra mình quên cái gì.
"Thất cách cách, thịt nướng của em đâu?"
Hạ Kỳ dừng lau tóc, sau đó bình tĩnh trả lời: "Anh vứt đi rồi."
"Sao anh lại vứt đi chứ?" Tiểu Miêu Miêu không phục, đi chân trần đến trước mặt Hạ Kỳ gặng hỏi.
"Ai bảo em chạy lung tung."
"Em…"
Tiểu Miêu Miêu đuối lý, giọng nói cũng không còn hùng hồn như vừa rồi: "Anh vứt đi như thế thì phí cỡ nào!"
Hạ Kỳ lạnh nhạt liếc nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Vậy sao em không nói, em chạy đi như vậy, anh lo lắng cỡ nào!"
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, lúc ấy Hạ Kỳ thật sự rất muốn đặt Tiểu Miêu Miêu lên đùi, đánh mạnh vào mông cô bé, để cô bé nhớ thật lâu, lần sau không còn dám chạy lung tung nữa. Nhưng khoảnh khắc ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, Hạ Kỳ thật sự không nỡ. Dù sao cũng là cô bé mà cậu yêu thương, cùng lắm thì sau này đi đâu cũng giắt Tiểu Miêu Miêu vào thắt lưng cậu là được rồi.
Tiểu Miêu Miêu hổ thẹn cúi đầu xuống: "Em biết lỗi rồi."
"Lần sau còn dám chạy lung tung nữa không?" Mắt Hạ Kỳ lóe lên, đưa tay kéo Tiểu Miêu Miêu lại.
Miêu Miêu cũng rất biết hối lỗi: "Không dám nữa."
Chỉ là, cảnh tượng trong lùm cây vừa rồi bỗng hiện lên trong đầu Tiểu Miêu Miêu.
"Thất cách cách, anh…"
Hạ Kỳ đang kê cằm trên đầu Tiểu Miêu Miêu, bỗng nhiên cô bé ngẩng đầu lên, va vào cằm Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ bị đau mà kêu lên, Tiểu Miêu Miêu ngây người, dè dặt nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, anh không sao chứ?"