Editor: Nguyetmai
Hạ Kỳ không phải là một người đa sầu đa cảm. Nhưng chẳng biết vì sao sau khi nghe được câu nói này của Tiểu Miêu Miêu, cậu lại cảm thấy mắt mình ươn ướt.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của cô bé, đôi mắt đen tĩnh lặng tựa làn nước của Hạ Kỳ lóe lên tia sáng lấp lánh. Cậu khẽ cong môi lên: "Miêu Miêu, dù em có biết lấy chồng là gì hay không, nhưng bây giờ em đã hứa hẹn trao cuộc đời của mình cho anh rồi. Vậy thì, anh sẽ không để em có cơ hội trốn thoát nữa, đời này của em chỉ có thể là của anh."
Tiểu Miêu Miêu nhíu mày: "Thất cách cách, em không hiểu anh đang nói gì hết."
"Em không cần hiểu." Hạ Kỳ đặt tay trên đầu của Tiểu Miêu Miêu, nhẹ nhàng xoa mấy cái, ánh mắt chứa chan yêu thương: "Em chỉ cần biết rằng sau khi lớn lên, em nhất định phải lấy anh là được rồi."
"Vâng, Miêu Miêu biết rồi ạ."
Tiểu Miêu Miêu cứ thế ngu ngơ "bán" mình đi. Đến khi lớn lên, lúc Tiểu Miêu Miêu biết mình đã gả chính mình đi một cách qua loa như thế thì hận đến nỗi suýt cắn cho Hạ Kỳ mấy cái.
Tâm trạng của Hạ Kỳ thay đổi hẳn, không còn ảm đạm nữa. Cậu vui vẻ đồng ý dạy trang điểm cho Tiểu Miêu Miêu.
"Nào, Thất cách cách dạy em trang điểm."
Nhưng mấy phút sau, Hạ Kỳ đã biết khái niệm "dạy trang điểm" của cậu và của Tiểu Miêu Miêu khác nhau về bản chất.
Thấy Tiểu Miêu Miêu lấy một cây son môi từ trong hòm trang điểm ra, định đánh lên mắt cậu. Hạ Kỳ vội vàng ngăn lại: "Miêu Miêu, em định làm gì thế?"
Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt vô tội: "Trang điểm cho anh đó!"
Hạ Kỳ không hiểu: "Chẳng phải em muốn anh dạy em trang điểm sao?"
"Đúng vậy!" Tiểu Miêu Miêu gật đầu, nói: "Em muốn anh dạy em trang điểm cho anh!"
Hạ Kỳ: "…"
Cậu tưởng dạy Tiểu Miêu Miêu trang điểm là cậu cầm tay Tiểu Miêu Miêu để trang điểm cho chính cô bé. Ai ngờ Tiểu Miêu Miêu lại hoàn toàn coi cậu là chuột bạch. Sớm biết thế này, dù có cảm động hơn nữa, Hạ Kỳ cũng không đồng ý với Tiểu Miêu Miêu.
Tiểu Miêu Miêu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ bé đang bị Hạ Kỳ nắm chặt, mếu máo cất giọng tội nghiệp hỏi: "Thất cách cách, đừng nói anh muốn đổi ý đấy nhé!"
"Anh có cơ hội đổi ý à?"
"Cô giáo của em dạy là nói lời phải giữ lấy lời, nếu không mũi sẽ dài ra như mũi voi vậy đó."
Đây là đạo lý mà cô giáo dạy khi kể cho các bé nghe về câu chuyện Pinocchio.
Đầu ngón tay lành lạnh ra sức chọc vào chiếc mũi của Tiểu Miêu Miêu: "Em đó, chỉ biết ăn hϊếp Thất cách cách thôi."
"Á…" Tiểu Miêu Miêu rụt đầu ra sau để trốn, lấy tay che mũi, lúng búng nói: "Thất cách cách, đừng chọc mũi của em, sẽ bị bẹt đó."
Hạ Kỳ thở dài một tiếng, bất đắc dĩ thu tay lại.
"Hì hì." Tiểu Miêu Miêu đạt được mục đích nên cười một tiếng, lại dí son môi trong tay về phía mắt Hạ Kỳ.
"Chờ đã." Hạ Kỳ cầm tay Tiểu Miêu Miêu ngăn lại.
"Lại sao nữa thế?" Tiểu Miêu Miêu không vui hỏi.
"Em vẫn chưa mở nắp son kìa."
"Vậy ạ?" Tiểu Miêu Miêu lập tức cúi xuống nhìn cây son, nhận thấy đúng là ở trên cây son có một cái nắp chụp.
Tiểu Miêu Miêu mở nắp ra, cười hì hì: "Được rồi, bây giờ không còn nắp nữa."
"Vẫn phải chờ một chút đã."
Tiểu Miêu Miêu thở dài, chùng vai xuống, giọng phiền muộn: "Ui, Thất cách cách, anh xong chưa vậy?"
Hạ Kỳ nghẹn lời, bất đắc dĩ nói: "Cái này không phải dùng để đánh mắt."
"Vậy phải đánh ở đâu?"