Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 207: Bánh kẹo là để phần anh .

Editor: Nguyetmai

Quả nhiên, đúng như Hạ Kỳ nghĩ, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Tiểu Miêu Miêu vẫn gật đầu đồng ý.

Cô bé chu đôi môi mọng lên, uể oải nói: "Anh hỏi đi!"

Hạ Kỳ khẽ nhếch mép, móc một viên kẹo từ trong túi quần ra. Viên kẹo này là lúc thay đồ cho Tiểu Miêu Miêu cậu đã móc ra từ trong túi của cô bé, cũng là viên kẹo mà sáng nay Trình Thành đã đưa cho Tiểu Miêu Miêu. Viên kẹo vừa được lấy ra đã thu hút sự chú ý của Tiểu Miêu Miêu.

"Ơ?" Tiểu Miêu Miêu lấy viên kẹo từ tay Hạ Kỳ. Hạ Kỳ không giữ lại, mà để mặc Tiểu Miêu Miêu cầm lấy.

Cô bé cầm viên kẹo nhìn tới nhìn lui mấy lần, đôi mắt to trong veo như nước đầy khó hiểu: "Viên kẹo này không phải Trình Thành đã cho em sao?"

"Đúng vậy!"

Hạ Kỳ gật đầu, hỏi: "Cậu ấy cho em, sao em không ăn?"

"Bởi vì em muốn để dành cho anh!"

Tiểu Miêu Miêu thậm chí còn chẳng hề suy nghĩ mà nói ngay. Hạ Kỳ ngẩn người, ánh mắt trầm mặc nhìn vào đôi mắt thuần khiết lại vô tội của Tiểu Miêu Miêu.

"Em nói… cái này… là để phần anh ư?" Hạ Kỳ hơi lắp bắp.

"Vâng ạ!" Bên tai Hạ Kỳ vang lên giọng nói trong trẻo của trẻ con: "Cô giáo nói, trẻ em phải biết chia sẻ, Miêu Miêu muốn chia sẻ đồ ngon cho Thất cách cách, nên đã để dành viên kẹo này lại."

Có thể nghe sự tự hào trong giọng nói non nớt của Tiểu Miêu Miêu. Chỉ là cô bé lại hơi "não cá vàng", mỗi lần Trình Thành cho cô bé bánh kẹo, một là cô bé sẽ quên cho Thất cách cách, hai là sẽ quên mất đã để bánh kẹo ở đâu.

Trong lòng Hạ Kỳ đầy cảm xúc khó nói, vừa chua vừa chát, l*иg ngực còn hơi ngột ngạt.

"Sao em không ăn đi?" Hạ Kỳ khó khăn hỏi.

Đôi mắt to thuần khiết của Tiểu Miêu Miêu nhìn vào đôi mắt đen của Hạ Kỳ: "Bởi vì lần nào Thất cách cách cũng cho Miêu Miêu ăn đồ ăn ngon, nên Miêu Miêu cũng muốn để dành bánh kẹo ngon cho Thất cách cách."

Nghe vậy, sống mũi của Hạ Kỳ hơi cay cay, trong hốc mắt mơ hồ có thứ ướŧ áŧ nào đó đang lượn vòng.

Hạ Kỳ chưa từng trải qua cảm xúc này. Đối với cậu, nước mắt vẫn luôn là thứ vô dụng, nhưng hôm nay, không biết vì sao, cậu thật sự rất muốn ôm Tiểu Miêu Miêu khóc một trận.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ xíu mềm mại sờ lên mặt cậu, xúc cảm mềm mại, ấm áp truyền lên mặt. Hạ Kỳ ngẩn người, nhìn cô bé đang ngồi trong lòng mình.

Chỉ thấy cô bé rất nghiêm túc lên tiếng: "Thất cách cách, anh đừng khóc mà. Cô giáo nói, chảy nước mắt sẽ bị người ta chê cười, Miêu Miêu không muốn chê anh đâu."

"Được." Hạ Kỳ cong môi, ôm lấy Tiểu Miêu Miêu như ôm viên châu báu quý giá, nở nụ cười hài lòng: "Thất cách cách sẽ không để em chê cười đâu… Ưm…"

Miệng đột nhiên bị nhét cục gì đó, Hạ Kỳ lập tức im bặt.

Cậu dùng đầu lưỡi cuốn lấy thứ mà Tiểu Miêu Miêu vừa nhét vào miệng mình, cảm thấy ngòn ngọt.

Tiểu Miêu Miêu vùi trong lòng Hạ Kỳ, cười như một bé hồ ly ranh mãnh: "Thất cách cách, kẹo của Miêu Miêu ngon không?"

"Ngon." Hạ Kỳ trả lời không hề nghĩ ngợi.

"Anh ăn kẹo của Tiểu Miêu Miêu rồi thì bây giờ anh phải dẫn em xuống nhà ăn bánh pudding."

Tiểu Miêu Miêu nắm lấy tay Hạ Kỳ làm nũng, trong mắt toát ra vẻ ranh ma tinh nghịch.

"Được."

Hạ Kỳ đầy cưng chiều nhéo chóp mũi Tiểu Miêu Miêu. Tiểu Miêu Miêu vui vẻ tụt xuống khỏi người Hạ Kỳ, kéo tay Hạ Kỳ đi ra ngoài, chỉ là kéo hồi lâu cũng không thấy người đứng phía sau nhấc chân.

"Thất cách cách, sao anh không đi?"