Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 139: Không thèm làm kỳ đà cản mũi

Translator: Nguyetmai

Lúc Ngọc Mạn Nhu đi vào, hai cô bé, mỗi đứa cầm một khối rubik trong tay. Bàn tay bé xíu của Hạ Lâm chỉ mới tùy tiện vặn rubik mấy lần đã ghép xong một mặt. Còn Tiểu Miêu Miêu thì nghiêm túc nhìn chằm chằm khối rubik trong tay, loay hoay thế nào cũng không thể ghép được một mặt. Cho dù khối lập phương có một hàng cùng màu nằm trên cùng một mặt thì cũng chỉ đơn giản là mèo mù vớ chuột chết. Chẳng mấy chốc, cô bé lại làm rối tung lên.

Tiểu Miêu Miêu xoay nhanh khối rubik trong tay, lông mày khẽ chau lại, đôi mắt như có ngọn lửa đang bập bùng. Tay cô bé bực bội nắm lấy tóc mình, mái tóc mềm mại đã bị Tiểu Miêu Miêu cào thành tổ quạ, trông buồn cười vô cùng.

Ngay lúc Tiểu Miêu Miêu đang bực bội đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, không kìm được muốn vứt khối rubik trên tay ra ngoài, thì Ngọc Mạn Nhu đã vội vã đi vào, bế Tiểu Miêu Miêu vào lòng, nhìn khối rubik trên tay cô bé rồi hỏi: "Miêu Miêu đang chơi gì thế?"

Tiểu Miêu Miêu bĩu môi, giọng nói non nớt xen lẫn chút hờn dỗi: "Đây là đồ chơi Nâm Nâm cho Miêu Miêu, phải xoay như làm ảo thuật vậy, chia các màu giống nhau lên cùng một mặt, dưng Miêu Miêu hông biết làm*."

(*) Đây là đồ chơi Lâm Lâm cho Miêu Miêu, phải xoay như làm ảo thuật vậy, chia các màu giống nhau lên cùng một mặt, nhưng Miêu Miêu không biết làm.

Tiểu Miêu Miêu cứ ngồi ở đó xem Lâm Lâm xoay khối rubik. Trong tay Tiểu Lâm Lâm, sáu màu sắc trên khối rubik nhanh chóng được xếp về từng mặt. Nhưng đến tay cô bé thì khối rubik cứ như đối đầu với cô bé vậy, bất kể cô bé xoay thế nào cũng không xoay được mặt nào. Tiểu Miêu Miêu đã có ý định bỏ cuộc.

Ngọc Mạn Nhu lấy cái lược nhỏ, chải lại mái tóc rối bời của Tiểu Miêu Miêu cho gọn gàng, dịu dàng nói: "Ôn ã của Miêu Miêu biết chơi cái này đó, Miêu Miêu có thể đi tìm ôn ã, bảo ôn ã dạy con!"

"Nhưng mà ôn ã của Miêu Miêu hông có ở đây*."

(*) Nhưng mà ông xã của Miêu Miêu không có ở đây.

Đôi môi vốn đang bĩu lại của Tiểu Miêu Miêu giờ lại cong lên.

Gương mặt trẻ con phúng phính cúi gằm xuống, cả người cũng bắt đầu trở nên buồn bã, khắp người đều hiện lên ba chữ "con không vui". Dáng vẻ phồng má tức giận của cô bé khiến Ngọc Mạn Nhu cảm thấy dễ thương vô cùng. Cô không kìm được, đưa tay nhéo mặt Tiểu Miêu Miêu hai cái.

"Con quên rồi sao, vừa nãy ôn ã gọi điện nói là sắp về. Con có muốn ra cổng đón ôn ã với mẹ không?"

Nghe vậy, Tiểu Miêu Miêu thay đổi vẻ nặng nề vừa rồi, cười toe toét, vui mừng ôm lấy cổ của Ngọc Mạn Nhu, gật đầu như gà mổ thóc: "Có ạ, có ạ, Miêu Miêu muốn đi."

"Vậy chúng ta mặc quần áo vào nhé, được không?"

Lúc tắm rửa rồi đi ra, Tiểu Miêu Miêu chỉ mặc váy ngủ trên người, gió đêm hè vẫn khá lạnh.

"Được ạ."

Bây giờ tâm trạng của Tiểu Miêu Miêu rất tốt, nói gì cũng đồng ý hết.

"Lâm Lâm, con có muốn ra cổng đón anh với mẹ không?" Ngọc Mạn Nhu quay sang nhìn Hạ Lâm.

"Không muốn." Tiểu Lâm Lâm kiêu ngạo hếch mặt lên.

Cô bé không thèm xuống dưới làm kỳ đà cản mũi anh trai mình và Tiểu Miêu Miêu đâu.

"Được! Vậy con ngoan ngoãn ở trong phòng chờ mẹ về nhé."

"Yên tâm, con sẽ không chạy lung tung đâu." Hạ Lâm lại cúi đầu chơi khối rubik trong tay, vừa xoay vừa trả lời.



Ngọc Mạn Nhu mặc cho Tiểu Miêu Miêu một chiếc áo khoác nhỏ, rồi cũng tự choàng áo khoác, sau đó mới bế Tiểu Miêu Miêu xuống dưới nhà đón Hạ Kỳ. Hai người vừa xuống đến nơi đã thấy ánh đèn xe rọi tới.

Ngọc Mạn Nhu đưa tay che mắt Tiểu Miêu Miêu, còn mình thì nghiêng đầu sang bên, nheo mắt lại, khóe mắt liếc về phía chiếc xe đang đậu trong sân.

Đây là xe quản gia Vương lái đi đón Hạ Kỳ…