Trọng Sinh Chi Thủ Phụ Tiểu Kiều Thê

Chương 26: Lời nói khách sáo 1

Hứa Tú Ninh trở lại Hội Nhã Uyển, mới nhớ tới chưa đưa kẹo sợi hoa hồng và bánh bò cho Hứa Minh An.

Hứa Minh An theo Hứa Tú Oánh ở tại Di Nguyệt viện. Nếu là trước kia, chắc chắn Hứa Tú Ninh sẽ đích thân đưa hai món đồ ăn nàng mua cho Hứa Minh An, nhưng hiện giờ nàng cũng không muốn đi nữa.

Sự yêu thích nàng dành cho tiểu đường đệ Hứa Minh An này cũng không giảm bớt, nhưng nghĩ tới đi qua đó tất nhiên sẽ nhìn thấy Hứa Tú Oánh, sao lại nổi hứng được.

Nàng bèn kêu Họa Cầm tới, sai nàng ta đưa kẹo tia hoa hồng và bánh bò đến Di Nguyệt viện cho An thiếu gia.

Trước đó, Hứa Tú Ninh đi ra ngoài chỉ dẫn theo Mặc Lan và Họa Bình, không dẫn nàng ta, trong lòng Họa Cầm vốn cũng có chút không vui, ở trong sân vô cớ kiếm chuyện với tiểu nha hoàn. Lúc này thấy Hứa Tú Ninh vừa về đã sai nàng ta làm chân chạy tặng đồ, trong lòng nàng ta càng thêm không thoải mái.

Chuyện tốt như đi ra ngoài không tìm nàng ta, loại việc nặng như chân chạy này lại cứ tìm nàng ta.

Trong lòng không thoải mái, vẻ mặt cũng không dễ nhìn cho lắm. Hứa Tú Ninh trông thấy, lặng lẽ nhíu nhíu mày.

Đợi nàng ta cầm đồ ra ngoài, Hứa Tú Ninh suy nghĩ, hỏi Mặc Lan: "Ngươi thấy Họa Cầm thế nào?"

Trước kia nàng không thích Mặc Lan lắm, luôn cảm thấy Mặc Lan rất lắm mồm, thường hay khuyên nhủ nàng một số việc, nhưng sống lại lần nữa, nàng đã biết Mặc Lan là người tốt.

Mặc Lan đối xử với nàng thật lòng, một lòng suy nghĩ cho nàng. Vậy nên nàng dần dần thân thiết với nàng ấy, có chuyện gì cũng phải hỏi nàng ấy thử.

Trong lòng Mặc Lan hơi kinh ngạc.

Chuyện gì Họa Cầm cũng làm theo ý cô nương, lại biết ăn nói, trước kia cô nương thích Họa Cầm nhất, cũng hơi ghét nàng. Nếu không phải nàng là người phu nhân phái tới, sợ là cô nương không muốn nàng theo hầu đâu. Nhưng hai ngày nay, nàng lại rõ ràng nhận thấy cô nương thân thiết với nàng hơn.

Hiện giờ còn hỏi nàng như vậy...

Nghĩ một lát, Mặc Lan vẫn quyết định nói thật: "Nô tỳ biết Họa Cầm biết lấy lòng cô nương, chuyện gì cũng chiều theo ý cô nương, cô nương rất thích nàng. Nhưng theo nô tỳ đến hầu hạ bên cạnh cô nương một năm nay, lặng lẽ quan sát thấy, thật ra tính tình Họa Cầm táo bạo. Suy nghĩ cũng nông cạn, tham chút ít lợi lộc không nói, còn thích nói xấu sau lưng người khác. Loại người này, cô nương vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn."

Hứa Tú Ninh khẽ gật đầu, không nói gì.

Rốt cuộc vẫn không vượt qua được cửa ải trong lòng, cho nên hai ngày nay nàng bắt đầu dần xa lánh Họa Cầm.

Nhưng nàng cũng không muốn đuổi nàng ta đi ngay lập tức, không thân cận được thì vẫn có thể làm nha hoàn làm việc nặng.

Họa Cầm không biết được hiện giờ trong lòng Hứa Tú Ninh đã xa lánh mình rồi, vẫn vừa đi vừa oán trách.

Nàng ta biết vật trong bao giấy dầu mình đang cầm là thứ gì, thế là đợi đi đến trong một ngõ nhỏ, mắt thấy bốn phía không có ai, lập tức ở bao giấy dầu ra, đầu tiên cầm lấy một cái bánh bò ăn thật nhanh. Nhưng vì nàng ta quá nhanh, suýt nữa bị nghẹn, lập tức ho khan hai tiếng, lại lấy một khối kẹo sợi hoa hồng nhanh chóng nhét vào trong miệng.

Kẹo sợi xốp giòn thơm ngọt, bên trong còn bỏ thêm mứt hoa hồng hương vị nồng nàn, Ngậm một viên ở trong miệng, chỉ cảm thấy trên đầu lưỡi đều là vị ngọt và mùi hoa hồng.

Giá tiền của kẹo hoa hồng này đương nhiên không rẻ, trước kia Họa Cầm rất ít khi được ăn. Vậy nên nàng ta lập tức lấy từ trong ngực ra một cái hầu bao, cầm một viên kẹo hoa hồng bỏ vào. Sau đó gói túi giấy lại, điềm nhiên như không có việc gì, đi tiếp.

Chờ đến Di Nguyệt viện, nha hoàn tới mở cửa mời nàng ta đi vào. Đến sương phòng phía Tây đã thấy Hứa Minh An nằm trên kháng gần cửa sổ ngủ thϊếp đi. Trán sưng đỏ, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô.

Lý ma ma ngồi trên mép gường, hai gò má cũng sưng đỏ, đang dùng mu bàn tay lau nước mắt.

Nhìn thấy Họa Cầm đi tới, Lý ma cả kinh, vội vã thả hai tay xuống đứng dậy.

"Tỷ tỷ tới rồi?”Trên mặt Lý mụ tươi cười như hoa, vội vàng mời Họa Cầm ngồi, rồi lại châm trà: "Không biết tỷ tỷ tới, ta cũng không chuẩn bị thứ gì cả. Thất lễ rồi."

Mặc dù tuổi Lý ma lớn hơn Họa Cầm, nhưng Họa Cầm là nha hoàn trong Hứa phủ không nói, còn là nha hoàn bên người Hứa Tú Ninh, đương nhiên không thể so sánh với nàng ta, một cô nương đi theo thiếu gia được. Cho nên nàng ta vẫn khách sáo gọi Họa Cầm là tỷ tỷ.

Họa Cầm rõ ràng rất được lợi. Nàng ta thích loại cảm giác được người khác nịnh nọt này.

Ngay khi vừa ngồi xuống mép giường, nàng ta lập tức đưa hai bao giấy dầu trong tay tới, nói đây là đồ cô nương nhà cô ta mua cho Tứ thiếu gia ăn.