Trọng Sinh Chi Thủ Phụ Tiểu Kiều Thê

Chương 16: Đề phòng 1

Hôm nay là thời gian hưu mộc[1] của quan viên, Quốc Tử Giám cũng được nghỉ một ngày. Ngày mai lại phải dậy sớm đi Quốc Tử Giám học tập.

[1]Hưu mộc: Theo quy tắc nhà Đường, người làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày.

Hứa Minh Thành đáp lời, đứng dậy nói: "Vừa nãy ta nhìn thấy dưới vành mắt đệ có một quầng thâm nhạt, còn muốn hỏi có phải đêm qua đệ ngủ không ngon hay không. Nếu đã như thế, đệ hãy ngủ trưa đi, ta và Ninh nhi đi về trước. Ninh nhi..."

Hắn vừa quay đầu lại thì thấy Hứa Tú Ninh nhắm hai mắt, đầu không ngừng gật gù, không khỏi nở nụ cười.

"Nha đầu này, ngồi ở đây cũng có thể ngủ ư?" Bất kì ai cũng có thể nghe thấy được sự cưng chiều trong giọng nói.

Hứa Tú Oánh đứng ở một bên rất hâm mộ.

Nàng ta cũng muốn có một đại ca như vậy, nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng, nói chuyện với nàng ta bằng vẻ cưng chiều. Bất kể nàng ta làm gì, đều sẽ cười với nàng ta, nói nàng ta làm rất tốt.

Nhưng nàng ta chỉ có một đệ đệ năm tuổi, cái gì cũng không hiểu, mọi thứ còn cần nàng ta quan tâm.

Mà Hứa Minh Thành mặc dù là đường ca của nàng ta, cũng gọi nàng ta là Nhị muội, nhưng đối xử với nàng ta lúc nào cũng xa cách và khách sáo, tuyệt đối không cưng chiều đủ điều như với Hứa Tú Ninh.

Vì sao đều là nữ nhi Hứa gia, mà nàng ta và Hứa Tú Ninh lại chênh lệch nhiều như vậy?

Hứa Tú Oánh rất không cam lòng cụp mắt, đứng dậy khỏi ghế.

Lúc này Hứa Minh Thành đang gọi Hứa Tú Ninh: "Ninh nhi, tỉnh lại."

Kêu mấy tiếng, Hứa Tú Ninh mới tỉnh lại.

Hiển nhiên nàng còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cho rằng bản thân còn đang phiêu bạt tại bãi tha ma. Mơ màng nhìn Hứa Minh Thành một cái, rồi quay đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn những chỗ khác trong phòng.

Đột nhiên chạm phải ánh mắt có chút lãnh đạm của Lục Đình Tuyên, nàng vô thức lẩm bẩm một tiếng: "Lục ca ca."

Âm thanh vừa nhẹ lại vừa mềm, nghe không có chút sức sống nào. Giống như một đóa hoa tuyết, bay bổng uyển chuyển giữa không trung.

Lục Đình Tuyên nghe thấy, đáy lòng run lên, hai tay khép trong tay áo lặng lẽ nắm chặt thành quyền.

Nàng lại gọi chàng như thế này. Kiếp trước, nàng vốn rất tốt với chàng, luôn đi sau lưng chàng nũng nịu gọi chàng là Lục ca ca. Nhưng điều này có ích lợi gì? Sau này gặp được Lăng Hằng, không phải nàng lập tức quay đầu, không quan tâm tới chàng nữa sao? Tùy tiện ném tấm chân tình của chàng xuống đất mà chà đạp.

Nghĩa lại lúc ấy nàng cầm tín vật tới, nói với chàng những lời tuyệt tình kia, chàng liền ép bản thân phải cứng rắn, không quay đầu nhìn nàng.

"Nha đầu này, vừa tỉnh là gọi Lục ca ca. Trong lòng muội cũng chỉ có Lục ca ca của muội, không có đại ca ruột là ta hay sao?"

Hứa Minh Thành trêu chọc một câu, cầm tay Hứa Tú Ninh, kéo nàng đứng dậy. Sau đó mở miệng chào tạm biệt Lục Đình Tuyên.

Hứa Tú Oánh đương nhiên không tiện ở lại đây nữa, cũng mở miệng cáo biệt Lục Đình Tuyên. Chàng không nói gì, lạnh nhạt gật đầu với nàng ta. Sau đó nhìn ba huynh muội bọn họ lần lượt ra khỏi phòng.

Hứa Tú Ninh vẫn được Hứa Minh Thành nắm tay dắt đi. Có lẽ nàng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cho nên bước chân trông có hơi loạng choạng.

Cho dù nàng đã khoác lên người tấm áo choàng dày dặn, nhưng vẫn có thể nhìn ra được bóng lưng nhỏ nhắn của nàng.

Đôi mày dài của Lục Đình Tuyên hơi cau lại. Rõ ràng là một cái tiểu cô nương rất thích ăn. Ban nãy thấy nàng ăn bánh đào cũng rất ngon miệng, không no thì tuyệt đối không buông tay, nhưng vì sao nàng vẫn gầy như thế?

Thảo nào nàng lại dễ nhiễm phong hàn như vậy.

Trong lòng chàng đang nghĩ đến những chuyện tạp nham này, thì chợt thấy Hứa Tú Ninh quay đầu.

Vừa nãy Lục Đình Tuyên vẫn luôn theo dõi bóng lưng Hứa Tú Ninh, lúc này không ngờ nàng đột nhiên quay đầu, vừa khéo chạm phải ánh mắt của nàng. Chàng vội vàng quay đầu đi một cách ngượng ngùng, giả vờ nhìn cây Bạch Ngọc Lan được trồng trong sân.

Trong tai chợt nghe thấy tiếng nói của Hứa Tú Ninh: "Lục ca ca, mai muội sẽ lại đến thăm huynh nhé."

Lục Đình Tuyên không nói gì.

Kiếp trước, mặc dù thỉnh thoảng Hứa Tú Ninh cũng tới tìm Lục Đình Tuyên, nhưng hay chê chàng trầm lắng, không thú vị, ở chỗ chàng một lúc rồi đi ngay. Ngược lại, nàng thân thiết với Hứa Tú Oánh và Hứa Minh An hơn.

Nhưng kiếp này chàng muốn xa lánh nàng, sao nàng lại trở nên thân thiện với chàng?

Đột nhiên, chàng rất hối hận, tại sao ban nãy chàng không khăng khăng muốn rời khỏi Hứa phủ, mà lại đồng ý chuyển tới Trúc Ý hiên.

Nhưng nghĩ lại Trúc Ý hiên cách Hội Nhã uyển mà Hứa Tú Ninh ở một đoạn đường rất dài, theo tính cách lười biếng của nàng thì sau này chắc chắn sẽ không đến đó. Lúc này trong lòng chàng mới yên tâm một chút, đồng thời không khỏi có chút mất mác.

Mắt thấy đám người Hứa Tú Ninh đã đi xa, bóng lưng cũng không thấy nữa, cảm giác mất mác trong lòng chàng càng thêm nặng nề.

Ra đến cửa viện, Hứa Tú Oánh liền chào tạm biệt Hứa Minh Thành và Hứa Tú Ninh.

Kiếp trước người Hứa gia đều chết sạch, trong lòng nàng ta, hai huynh muội này sớm muộn gì cũng sẽ chết. Cho dù không chết thì chắc chắn Hứa gia cũng sẽ nghèo túng, vì thế tội gì phải thân thiết với bọn họ. Nàng ta chỉ cần thân thiết với Lục Đình Tuyên, khiến chàng vui vẻ là được rồi.

Hứa Minh Thành nhìn nàng ta đi xa, cau mày, có chút không vui.

Năm trước vị đường muội này tới, thái độ còn rất dè dặt với bọn họ, trong lời nói đầy vẻ kính cẩn và ngoan ngoãn, nhưng nhìn dáng vẻ bây giờ của nàng ta, ngược lại có chút vênh váo tự đắc, như thể không thèm nói chuyện với bọn họ.

Rốt cuộc lá gan này của nàng ta ở đâu ra vậy?