Gian phòng dùng để chứa đồ vật nhỏ hẹp bức ngột, tạp vật chất đầy ở hai bên sườn, bóng đèn không ngừng chớp tắ, ánh sáng thực mơ hồ.
Trần Khả Tụng ngã ngồi trên mặt đất, giương mắt nhìn xem người đứng trước mặt.
Thiếu niên rũ mắt, không cảm xúc, lãnh đạm không gợn sóng, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô.
…… Là Trần Úc.
“Anh muốn làm gì?”
Tâm Trần Khả Tụng treo trên không đã chậm rãi đáp lên mặt đất, không dấu vết mà thở ra một hơi. May mắn không phải tên bệnh tâm thần ngày hôm qua .
Tuy rằng người này cũng rất điên.
Đã thấy qua hai mặt khác nhau một trời một vực của hắn, cô sao có thể còn cùng những người khác mê muội, cảm thấy hắn cái gì mà công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc .
Như là nghe được tiếng lòng đang chửi thầm của cô, Trần Úc hơi hơi cúi người, ngón tay khẽ nhúc nhích, dùng sức nắm cằm cô ,ép cô ngẩng đầu lên, nói từng chữ rõ ràng lại mang theo hài hước, gằn từng chữ:
“Tiểu học muội thân mến.”
“……”
Trần Khả Tụng muốn lui về phía sau cũng không được, cằm bị hắn niết đến sinh đau, dấu tay đêm qua lại ẩn ẩn phát đau , tức giận mở miệng: “Trần Úc, có phải anh có bệnh hay không ?.”
“Buông tôi ra! Tôi phải về nhà.”
Trần Úc rất có hứng thú mà nhìn cô giãy giụa, “Sao khi ở với họ Chu kia, sao lại không thấy em cựa quậy né tránh như vậy?”
Trần Khả Tụng biết người này tâm lý thay đổi không bình thường, người khác càng thống khổ, hắn càng vui sướиɠ. Vì thế cô liền đơn giản là bình tĩnh trở lại, cười ngâm ngâm nói: “Người ta là ai, anh lại là ai chứ?”
“Tôi đối với anh lễ phép, anh xứng sao?”
Ánh mắt Trần Úc bỗng nhiên trầm xuống, khóe miệng lại nhẹ nhàng mànâng lên, kéo cổ áo cô như xách gà con, đem người cứng rắn nhắc tới ven tường vứt ngồi trên bàn học, cường ngạnh mà tách hai chân cô ra, không cho phép cự tuyệt mà chen vào ——
Mông Trần Khả Tụng bị va chạm với mặt bàn cũng đau , thấp giọng mắng một câu thô tục.
Tay Trần Úc trực tiếp từ vạt áo hạ rộng mở dò xét đi vào, ở vòng eo mềm mại thượng vuốt ve mấy cái qua lại, hơi thở ấm áp kề sát bên gáy cô.
“Một hai phải thao một trận mới có thể ngoan ngoãn nói chuyện, đúng không.”
Trần Khả Tụng bị sờ đến chân mềm, không ngừng ngưỡng về phía sau, dùng sức đẩy hắn: “Anh mẹ nó thiếu động dục. Tin lần này tôi cũng đi nói cho cha hay không!”
“Em đi đi.”
Trần Úc nghiêng đầu hôn lên bên gáy cô, tay chậm rãi tìm được nút thắt nội y sau lưng cô cởi ra , theo hướng nội y tản ra linh hoạt duỗi đến phía trước, nắm lấy vυ' cô.
Động tác ôn nhu, ngữ khí lại lạnh tựa băng: “Để ông ấy nhìn xem, con gái bảo bối của ông ta là nửa đêm như thế nào bò lên trên giường anh trai ruột, lắc mông cầu hoan?.”
Động tác Trần Khả Tụng dừng lại, cái tay kia đã bắt đầu mạnh mẽ xoa bóp nhũ thịt cô, hai ngón tay vê đầṳ ѵú, chậm rãi ma xát.
Một trận cảm giác tê dại trước ngực vọt tới, bụng nhỏ ấm áp ẩm ướt, phân bố ra mật thủy.
Cô ở trong tìиɧ ɖu͙© chìm nổi, gian nan mà bảo trì thanh tỉnh, sau một lúc lâu mới phản ứng lại , “Anh ở trong phòng lắp camera theo dõi?”
Trần Úc thực nhẹ mà ở bên tai cô cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp sung sướиɠ, theo tai hướng vào nơi sâu thẳm trong tâm lại làm cô cảm nhận được một trận tê dại run rẩy nữa dâng lên.
“Em cho rằng tôi để trúng kế lần thứ nhất, còn sẽ bị mắc bẫy lần thứ hai?”
Trần Khả Tụng trong lòng cả kinh, đánh cái rùng mình, tay ngay cả sức lực đẩy hắn cũng không có, chỉ mềm mại mà tựa ở trên cổ hắn.
Tối hôm qua cô trắng trợn hiến thân. Còn trăm phương ngàn kế ngụy trang ra dáng vẻ nhu nhược biểu hiện giả dối sau khi bị cường bạo không thành.
Thì ra hắn đã sớm xem thấu.
Trần Úc vừa lòng khi cô ngoan ngoãn, giống như khen thưởng , nghiêng đầu đem cô vành tai ngậm vào trong miệng, từng chút từng chút liếʍ láp.
“Lần trước, em vì muốn tôi rời đi nhà , tình nguyện bò lên trên giường tôi nhằm vu hãm.”
“Lúc này đây em sẽ làm gì , Trần Khả Tụng?.”
Lúc Trần Úc gọi tên cô, nhẹ đến phảng phất như âm khí thoảng bên tai, Trần Khả Tụng lại nghe ra vài phần tối tăm, cuồng nhiệt bệnh trạng, không chết sẽ không ngừng.
Bản tính bệnh trạng của kẻ điên này đã lộ rõ.
“Ân……”
Núʍ ѵú trước ngực không ngừng bị xoa bóp, tra tấn mãnh liệt lại rất có kỹ xảo, một đợt lại một đợt kɧoáı ©ảʍ xông lên đại não, thoải mái đến da đầu tê dại, cho dù cắn môi, tiếng rêи ɾỉ ngọt mềm cũng không ngừng mà phát ra .
Thân thể hoàn toàn mềm nhũng, giống như không xương cốt , treo ở trên người Trần Úc.
Trần Úc nâng một bàn tay ổn định cơ thể cô, cúi đầu liếʍ láp đầṳ ѵú dựng thẳng. Đầu lưỡi ấm áp thấm ướt không nhẹ không nặng mà quét qua điểm mẫn cảm .