Ban đêm hơn 9 giờ, sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc.
Đèn đường mỏng manh, chiếu không đến hẻm nhỏ.
“Khả Tụng, để tôi hôn một cái, cầu xin cậu.”
Nam sinh mặc đồng phục học sinh, vẻ mặt cầu xin, gần như là si mê mà lặp đi lặp lại, vươn một tay ôm lên eo cô gái.
Trần Khả Tụng “Bang” một tiếng đánh rớt tay hắn, cảnh giác mà lui về phía sau vài bước, “Đã nói là tôi không thích cậu, cách xa tôi một chút.”
“Chỉ hôn một cái, về sau tôi tuyệt đối sẽ không quấn lấy cậu nữa.”
Nam sinh nói, vậy mà lại nâng một bàn tay khác lên gắt gao chế trụ eo nữ sinh, một tay kia đem hai cổ tay của cô kiềm lại, cúi người sấn tới, như là muốn cưỡng hôn.
Trần Khả Tụng lập tức phát run, điên cuồng vặn vẹo, tay đấm chân đá, cô cảm thấy mình có bệnh mới có thể tin tưởng kẻ điên này, tùy ý hắn đem cô đưa tới nơi này.
“Cút!”
“Cách tôi xa một chút, cậu kẻ điên này.”
Cô lung tung đánh một cái tát đến trên mặt nam sinh, người nọ giống như bị chọc giận, sức lực cũng tăng lên, gần như muốn đem cổ tay của cô bóp nát, mặt cũng càng thêm vặn vẹo, cường ngạnh tiến đến bên cổ cô.
“Cậu mẹ nó đừng không biết tốt xấu!”
Trần Khả Tụng điên cuồng ngưỡng về phía sau, nghiêng đầu tránh đi, cả người đều bị kinh sợ bao phủ, bị dọa đến mức không ức chế được mà chảy nước mắt.
Đồng hồ đã điểm đúng 10 giờ, “Tích” một tiếng báo giờ.
10 giờ.
Cô sắp xong rồi.
Bị một tên điên cuồng căn bản không biết theo đuổi, đưa tới hẻm nhỏ không người, tiếng hô không ai nghe được, bóng người cũng không nhìn thấy.
Cô gần như tuyệt vọng.
…… 10 giờ.
Trần Khả Tụng đột nhiên nhớ tới cái gì, giống như người trước khi chết đuối bắt lấy cọng rơm cuối cùng, thân thể còn đang liên tục liều chết giãy giụa, đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm đầu hẻm.
Hơi thở nam sinh đã vẩn đυ.c tiến đến bên tai cô, tay không an phận mà sờ loạn ở trên eo cô .
Cô chịu đựng nước mắt trong hốc mắt, nhìn trời, đếm số.
Ba, hai, một.
Thiếu niên dáng người thon dài mang cặp sách, thân hình đĩnh bạt, mặc đồng phục chỉnh tề đúng quy tắc, lãnh đạm không gợn sóng mà đi ngang qua đầu hẻm.
Nam sinh kia đã dần dần vén lên vạt áo đồng phục của cô, biểu tình vô cùng đáng khinh, thấy cô có ý đồ xin giúp đỡ, cười hì hì mở miệng.
“Vào giờ này, tất cả mọi người đã về nhà. Không ai cứu cậu đâu.”
Trần Khả Tụng rốt cuộc cũng hỏng mất, ngậm nước mắt, như đang ký thác mọi hy vọng, nhìn người đầu hẻm kia, hô to ——
“Trần Úc!!!”
Thanh âm mang theo khóc nức nở, hốt hoảng lại thê lương, làm người cảm thấy thương tâm, người nghe còn muốn rơi lệ.
Thân ảnh đĩnh bạt đầu hẻm kia dừng lại một chút, sau đó hướng về phía phát ra âm thanh.
Nam sinh đang làm càng cũng hơi dừng, đôi mắt nhỏ hẹp cảnh giác mà nheo lại, nhanh chóng lui về phía sau, giống như sợ chạm vào người không nên chạm.
Nhưng mà người kia vẫn không nhúc nhích mà đứng ở đầu hẻm, nheo mắt lại.
…… Hắn chỉ nhìn, không có bất cứ động tác gì.
Nam sinh đợi một lúc lâu, thấy hắn không có ý xen vào việc này, ra vẻ trấn định mà chào hỏi, “Không có việc gì, Úc ca, em chỉ dạy dỗ bạn gái em một chút.”
Người nọ dừng hai giây, lại đi về phía trước.
Trong lòng Trần Khả Tụng chợt lạnh.
Cô không nghĩ tới, Trần Úc sẽ tuyệt tình như vậy.
Ngay cả một chút tình cảm cũng không có.
Nam sinh bất động thanh sắc mà thở phào một hơi, thân mình vốn dĩ đã kéo ra khoảng cách lại dán sát lên, cười đến càng càn rỡ, trên tay cũng càng dùng sức, “Cậu mẹ nó…. tiểu đồ đĩ còn biết Trần Úc sao? Lừa ai vậy?”
“Cậu đã bò qua giường hắn?”
“Thế nào, của hắn lớn không ?”
“Vốn dĩ chỉ thấy cậu xinh đẹp, muốn hôn cậu một cái, ai biết cậu lạ không biết tốt xấu như vậy.”
“Vậy thì, chờ lát nữa cậu nói, lão tử cùng Trần Úc ai lớn hơn, gia liền tha thứ cho cậu.”
Nút áo đồng phục ngắn tay đã bị hoàn toàn lôi kéo mở ra, một đôi bàn tay làm người ta buồn nôn vươn tới. Trần Khả Tụng không nhịn được lại rơi lệ, kinh sợ tới cực điểm, cả người phát run, thống khổ lại tuyệt vọng mà nhắm mắt.
Cô lúc này là thật sự là xong rồi.
Nhân sinh sẽ bị hủy ở nơi này.
Vài giây sau, xúc cảm dính nhớp không còn, một trận gió lạnh thổi tới, thân mình cô run rẩy, mở mắt ra nhìn.
Trước mặt đứng một người, quanh thân được bao phủ bởi một tầng áp suất thấp.
Mặt Trần Úc không biểu tình, mắt hàm chứa mỉa mai, một tay nhẹ nhàng xách sau cổ áo nam sinh lên.
Cả người nam sinh cách mặt đất, treo ở không trung, biểu tình kinh sợ, thấy người tới, sợ hãi đến phát run, rồi lại cười nịnh nọt, xu nịnh lấy lòng.
Trần Úc khơi nhướng nửa bên lông mày, đuôi mắt nâng lên, vô cớ lộ ra vài phần tối tăm.
Hắn nhẹ giọng mở miệng:
“Vừa rồi mày vừa nói, em ấy là gì của mày?”