Ninh Huyền Dư vừa đánh một trận với Yểu Khanh công hồ ly kia một trận xong, hai người ai nấy đều mang vẻ không phục.
Yểu Khanh những năm này không chăm chỉ tu hành, tự nhiên là kém hơn một chút, hắn nằm rạp trên mặt đất xoa lưng, nộ khí đùng đùng nói: “Nếu bàn về bối phận ta còn cao hơn ngươi một bậc, thế nhưng ngươi lại đối đãi trưởng bối như thế, thật sự làm mất mặt Ninh Trường Nhàn.”
Ninh Huyền Dư biết tên hồ ly bảnh choẹ này nếu đánh không thắng liền nhất định muốn cái miệng được thống khoái, vì thế hung tợn trừng hắn: “Câm miệng!”
Nhưng Yểu Khanh tâm lí vẫn luôn thích chống đối, người khác càng muốn ta câm miệng, ta càng muốn nói cho sướиɠ.
Ninh Huyền Dư không nghe tiếp nữa, nhấc tay dẫn một đạo thiên lôi đánh về phía hắn, cái đuôi của Yểu Khanh thiếu chút nữa bị đốt rụi, gấp gáp xoay quanh. Dập lửa xong kết quả lại thành con hồ ly trụi lông, Yểu Khanh nhất thời khóc không ra nước mắt.
“Chuyện ta hỏi ngươi, ngươi nghĩ kĩ chưa?” Ninh Huyền Dư hỏi.
Yểu Khanh đáng thương ôm hai cái đuôi xù còn trơ lại, “Ngươi chính là uy hϊếp ta như vậy sao! Ngươi đốt mất bảy cái đuôi của ta còn vọng tưởng ta nói cho ngươi cách giải trừ tình độc sao? Cho ngươi biết, ngươi đừng mơ!”
Ma quân bệ hạ nhướn mày, giơ một ngón tay lên lại muốn dẫn thiên lôi đánh hắn.
Yểu Khanh chạy trối chết: “Ta nói, ta nói còn không được sao!”
Ninh Huyền Dư từ từ hạ tay xuống, ý bảo hắn nhanh nói.
Yểu Khanh co lại thành một đống, e dè cẩn thận nói: “Cái này, ta thật sự không biết.”
Cảm giác thiên lôi trên đầu lại muốn giáng xuống, Yểu Khanh ôm chặt cái đuôi gào tướng lên: “Ta thì không biết, nhưng ta biết ai biết!”
Trên đầu thiên lôi được thu đi, thanh âm Ma quân vang lên, “Ai?”
“Nam Hải tổ yêu của tình hoa yêu!” Yểu Khanh nói, “Ngươi đi hỏi Cố Nhạc An, hắn nhất định biết, Nam Hải là địa bàn của hắn, tình hoa yêu thấy hắn tuyệt đối phải nhường ba phần. Nghe nói quan hệ của hắn với đám hoa yêu xưa nay vẫn tốt, ngươi đi hỏi hắn xem, nhất định không sai, đừng đốt đuôi của ta nữa.” Yểu Khanh âm thầm rớt nước mắt.
Phía trước một trận gió thổi qua, Yểu Khanh vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu, phát hiện Ma quân đã không còn bóng dáng, Yểu Khanh quay đầu nhìn đằng sau bảy cái đuôi nhăm nhở, một đuôi bị đốt trụi, còn một bị đốt chỉ còn một nửa, lặng lẽ cào tường.
Lúc Ninh Huyền Dư đi từ biệt Ninh Trường Nhàn, nàng đang ở Trường Thanh điện dặn dò Trường Bình, Trường Đinh vài việc. Hai sư huynh đệ hồ đồ ngây ngốc nghe đến mơ màng ngủ gật, vào tai nọ lại xọ luôn tai kia. Hai người bọn họ một lười nhác một bộp chộp, vốn là không nguyện ý quản lý một Tử Quy cục diện rối rắm, hiện tại sư tỷ cuối cùng cũng trở lại, lại càng vừa nghe việc về Tử Quy liền đau đầu.
Trường Bình phiền muộn nhìn Ninh Trường Nhàn, nói: “Sư tỷ, tỷ cũng không phải không biết hai người bọn đệ chẳng tài cán gì, tỷ nói nhiều hơn bọn đệ cũng chẳng nhớ được mấy nha.”
Trường Đinh liều mạng gật đầu, “Chính thế sư tỷ, sao tỷ nói như dặn dò việc hậu sự vậy.”
“Trường Đinh câm miệng!” Trường Bình dữ tợn quát một câu. Trường Đinh tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.
Lúc này Ninh Huyền Dư đi tới, “Sư tôn, ta có lời muốn nói với người.”
Trường Đinh ánh mắt đảo quanh nhìn Ninh Trường Nhàn và Ninh Huyền Dư, sáng tỏ nói, “A, sư tỷ, ta hiểu rồi, tỷ chắc không phải dặn dò bọn đệ nhiều như vậy chính là định ném cục diện Tử Quy sang cho bọn đệ gánh, sau đó cùng xú tiểu tử này bỏ trốn chứ?!”
Trường Bình chớp mắt ném chén trà trong tay vào đầu Trường Đinh, “Nói mò cái gì, còn nói bậy câu nào nữa ta liền xé nát cái miệng không chừng mực của ngươi!”
Trường Bình thấy dáng vẻ Ninh Huyền Dư như có lời muốn nói với Ninh Trường Nhàn, liền lôi kéo Trường Đinh rời khỏi Trường Thanh điện, “Sư tỷ, hai bọn đệ đi nghỉ một chút.”
Ninh Trường Nhàn gật đầu đồng ý, sau đó quay lại hỏi Ninh Huyền Dư: “Huyền nhi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Ninh Huyền Dư gật nhẹ, nói: “Sư tôn, ta muốn rời Tử Quy đi Nam Hải một chuyến.”
“Chỗ Cố Nhạc An?” Ninh Trường Nhàn khẽ cau mày nói, “Có chuyện quan trọng gì sao?”
Ninh Huyền Dư nhìn thẳng phía trước, từng từ từng chữ nói, “Ta muốn đi tìm phương pháp tống xuất hoa tình căn, ma chướng của sư tôn là do tình căn gây ra, vậy nên do tình căn mà chấm dứt.”
Ninh Trường Nhàn tựa hồ không ngờ rằng hắn đã biết chuyện này rồi, trượt tay làm rơi chén trà nhỏ, động tác có chút chật vật, nàng cười khổ một tiếng, không nói lời nào.
“Sư tôn những chuyện này không nên gạt ta.” Ninh Huyền Dư đưa tay lên thi triển tiên thuật, vết nước trà trên tay áo nàng biến mất không còn dấu vết.
Ninh Trường Nhàn lắc đầu nói: “Ngươi biết rồi có tác dụng gì. Tình hoa yêu không giống như những cái khác, ngươi có thể ứng phó được sao? Chẳng lẽ ngươi không sợ tình căn bén sâu không cách tống xuất, ma chướng lại càng sâu sao?”
“Ma chướng của ta đã đủ sâu, sư tôn.” Ninh Huyền Dư nhìn nàng cười, “Chẳng lẽ ngươi vẫn tưởng rằng ta còn là Tử Quy thủ tịch đệ tử sao? Ta là Ma quân, sư tôn. Trong thiên hạ này còn có người nhiễm ma chướng sâu hơn ta sao? Nói đến tình căn, thứ này, ta càng không sợ.”
Ninh Trường Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia hoang mang cùng lạ lẫm.
“Nội tâm Huyền Dư tình căn đã sớm bén sâu, tình hoa đó độc thêm, cũng đọ không đến tình trong lòng ta.”
Ninh Trường Nhàn nhíu mày không nói, trầm mặc thật lâu, mới đón lấy Thanh Hoan kiếm bên hông, nói, “Muốn đến thì đến sao, mang theo kiếm của vi sư, cũng thuận tiện bắt Yểu Khanh đeo nó, lục đạo chúng yêu, dù sao cũng không ai dám đả thương hắn.”
“Sư tôn.” Huyền Dư kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của nàng, đột nhiên hỏi, “Sắp rời đi rồi, có thể… có thể cho ta ôm người một chút không?”
Yêu cầu này chẳng hề quá đáng, những năm hắn còn thơ ấu, ban đêm gặp ác mộng không ngủ được, nàng sẽ ôm hắn ru hắn ngủ, nhưng hiện tại, Huyền Dư lại không dám chắc nàng có đáp ứng hắn hay không.
“Được.” Ninh Trường Nhàn đáp.
Hết thảy ôn hoà bình tĩnh, trong lòng nàng ấm áp như năm xưa, phảng phất bọn họ vẫn còn là sư đồ năm đó.
Phảng phất.
Tác giả có lời muốn nói: Tạm viết một nửa, tranh thủ bổ sung một tiểu phiên ngoại.