Vi Sư Vô Tâm

Chương 36: Bệnh nặng quấn thân

Ninh Trường Canh tức giận bất bình chưa bao lâu thì Tiểu Bao một lần nữa lại mềm nhũn ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Tương Tự đến trước Ninh Trường Canh nói: “Để ta xem qua cho nàng được không?” Hắn chỉ vào Tiểu Bao đang được Ninh Trường Canh ôm trong ngực, rũ mắt cười khổ, “Đã lâu không chế thuốc chữa bệnh, không biết có ngượng tay không.”

Ninh Trường Canh lập tức gật đầu, hắn có biết về Tương Tự.

Tương Tự vốn không phải tên là Tương Tự. Hắn có một cái tên rất mềm mại, tựa như tên của tiên nữ, Tương Tư. Một thân y thuật xuất sắc, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh. Hắn vốn là nhi tử của Vô Cực thượng tiên lúc chưa tu thành tiên cốt, tiên duyên thâm hậu, tuổi còn trẻ cũng tu đắc chính quả. Sau khi tu thành tiên cốt, hắn cưới một nữ quỷ làm vợ, chấn động tiên môn. Sau vợ hắn gây hại nhân gian, trong lòng hắn mâu thuẫn nặng nề, cuối cùng lựa chọn vì lê dân bá tánh, đích thân gϊếŧ vợ. Sau khi trở lại, tội ác sát thê giằng xé tâm can, hắn nhất thời nghĩ không thông, liền nhảy xuống Đọa Tiên Thai.

Chính đạo, có đôi khi so với ma đạo còn đầm đìa máu tươi thê thảm hơn.

Tương Tự quay đầu nói với Ninh Trường Canh, “Công cụ chế thuốc ta từng dùng đều rơi vào thiên trì, làm phiền Trường Canh thượng tiên đi một chuyến thay ta lấy về.”

Ninh Trường Canh vừa nghe lập tức đáp ứng, trong nháy mắt triệu tường vân, nhanh như chớp bay về hướng thiên trì, rất nhanh chỉ còn lại tàn ảnh của hắn cuối chân trời.

Ninh Huyền Dư ngẩng đầu thản nhiên nhìn bóng Ninh Trường Canh một cái, quay đầu nói với Tương Tự, “Vì sao phải lừa hắn đi?”

“Có mấy lời không muốn cho hắn nghe được, Trường Nhàn thượng tiên cùng Tiểu Bao dẫu sao vẫn là do Trường Canh hắn một tay nuôi lớn, như huynh như cha, tránh không được thương tâm buồn phiền, như vậy không bằng gạt hắn còn hơn.” Tương Tự đặt Tiểu Bao lên giường trong phòng, đưa tay kết một thủ ấn phức tạp, đầu ngón tay kết thành một làn ánh sáng tím mờ ảo. Ánh sáng tím kia vờn quanh thân Tử Bao một hồi, sau đó tựa như phi điểu nhập vào trán Tiểu Bao biến mất vô tung.

Ninh Huyền Dư nghe vậy chau mày. Hắn nhìn Tương Tự, mi tâm hiện rõ nỗi lo lắng: “Ngươi có ý gì?”

Tương Tự cúi đầu thở dài, “Trường Nhàn thượng tiên là do Trường Canh thượng tiên dùng hàn băng thiên trì cùng tro cốt luyện thành hồn phách, mượn phàm thai tái thế. Nhưng Trường Nhàn thượng tiên nàng… Cho dù chỉ còn lại hồn phách mờ nhạt, cũng vẫn bất phàm, may mà phàm thai kia là tiên cốt trời sinh, mới có thể kéo dài thời gian, nếu là phàm thai khác, chỉ sợ sớm đã kinh mạch đứt đoạn.”

“Những điều này, ta biết.” Ninh Huyền Dư cười khổ, “Ninh Trường Canh cũng biết, hắn từng nói với ta, Tiểu Bao sống không quá mười tám tuổi.”

Tương Tự lắc đầu, “Trường Canh hắn lạc quan quá rồi, nếu thật sự có thể sống đến mười tám tuổi, như vậy đã tốt.”

Sắc mặt Ninh Huyền Dư nhất thời cứng đờ.

“Bệ hạ.” Tương Tự nói, “Thuở nhỏ ta chìm đắm trong sách thuốc bách gia, khi tu thành tiên cốt tiếp xúc với luyện đan chế dược, ngoài ra còn học được các loại phương thuốc dùng huyết cốt hồn phách yêu giới. Trường hợp như Trường Nhàn thượng tiên, không phải ta chưa từng gặp.”

Ánh mắt Ma quân nhất thời sáng lên, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Tương Tự, “Nếu có thể cứu chữa, bất luận khó khăn cỡ nào, cho dù có khiến cho nước Bồng Lai cạn, núi Tử Quy sụp…” Đến đây hắn dừng lại, bởi hắn thấy vẻ thương hại rõ ràng trên mặt Tương Tự.

Tâm hắn chấn động, lại vẫn tiếp tục kháng cự sự thật bày ra trước mắt, ngang ngược nhìn hắn cười to.

“Bệ hạ, Trường Nhàn thượng tiên, vô phương cứu chữa. Trí nhớ phong ấn bị khai mở quá sớm, thân thể không chịu nổi tiên lực cường đại bị phong ấn, Trường Nhàn thượng tiên chỉ còn có thể sống nửa năm.” Tương Tự nói, “… Đây là, trường hợp khả quan nhất.”

Một hồi trầm mặc khiến người khác hít thở không thông, Tương Tự đột nhiên hối hận người đi là Ninh Trường Canh chứ không phải Ninh Huyền Dư. Ma quân bệ hạ cho dù ẩn nhẫn cường hãn đến mức nào, thời điểm đối mặt sư tôn, hết thảy toàn bộ đều sụp đổ tan tành, tựa như tiểu tử mới lớn. Huống chi loại sự thật này, phải tiếp nhận như thế nào đây?

Rốt cục, Ma quân cũng giật giật đôi môi, nhẹ giọng hỏi: “Là thật?”

Tương Tự thở dài, quỳ xuống: “Không phải Tương Tự tự phụ, y thuật trong lục đạo, chưa có người nào ở trên ta. Tương Tự chẩn bệnh, chưa bao giờ sai lầm.”

Ninh Huyền Dư nhẹ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Có thật… vô phương cứu chữa không?”

Tương Tự dập đầu, “Tương Tự vô năng, bệ hạ thứ tội.”

Không phải vô phương cứu chữa, chẳng qua là loại phương pháp này, cứu nàng chi bằng không cứu, tăng thêm oán niệm, sinh linh đồ thán, như thế còn không bằng giữ kín, không bao giờ nói ra.

Ma quân lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, xoay người lập tức rời đi.

Tương Tự theo bên cạnh hắn nhiều năm, biết dáng vẻ này của Ma quân chứng tỏ hắn không tin, hắn muốn tự mình tìm biện pháp. Quả nhiên đúng như lời hắn nói ban đầu, dùng hết tất cả tu vi cũng muốn che chở cho nàng an ổn.

Chỉ mong —

Thân thể Tương Tự cúi trên mặt đất khẽ run, hắn đột nhiên bắt đầu sợ hãi kết cục về sau.

Khi Tiểu Bao tỉnh lại lần nữa, tình trạng suy yểu của thân thể đã rất rõ ràng. Nàng nghiêng đầu cầm cần câu ngồi bên hồ Tư Ngã câu cá, Trường Đinh ngồi bên cạnh nằn nì nàng cùng hắn luyện kiếm.

“Sư tỷ, chỉ một lần, một lần nữa thôi được không? Ngươi xem giúp ta một chút ta có chút tiến bộ nào không? Tại sao ta học theo chiêu thức của ngươi, cảm giác lại có chỗ sức lực không đúng. Ngươi giúp ta xem một chút nha, chỉ một lần, một lần thôi ~ ” Trường Đinh đem thần công bám người đã lâu chưa luyện thi triển vô cùng nhuần nhuyễn.

Nàng cười cười, buông cần câu xuống, ôn hòa nói: “Được.”

Nhất thời trong rừng đao kiếm va chạm, cánh hoa cùng lá trúc bay tán loạn, rơi rụng đầy đất. Hai người bay lượn trên không trung như phi điểu, mũi kiếm đυ.ng nhau phát ra âm thanh leng keng êm tai. Trường Đinh nghênh diện chiêu thức biến hóa của nàng, càng bừng bừng hưng phấn, liều mạng ghi nhớ, trực tiếp sử dụng.

Nhưng tỉ thí vừa vặn chưa đầy nửa thời gian một chén trà, Trường Đinh liền thấy hoa mắt, hắn theo bản năng cúi đầu tránh né, không ngờ tới kiếm kia như có mắt đâm ra sau lưng của hắn. Mũi kiếm lạnh như băng khiến hắn rùng mình một cái, đồng thời thanh âm bình thản như nước của Tiểu Bao truyền vào lỗ tai: “Nhận thua chưa?”

Trường Đinh nhoẻn miệng cười, “Nhận thua thì nhận thua, bất quá, sư tỷ, đấu lại lần nữa nhé, có một chiêu vừa rồi của ngươi ta không hiểu được…”

“Chiêu thức kia ngươi đến tàng thư lâu xem chút ít sách sẽ hiểu được.” Tiểu Bao dùng tay áo lau lau Thanh Hoan kiếm, sau đó giắt lại kiếm vào vỏ bên hông.

Trường Đinh xem chừng không định buông tha dễ dàng, “Sư tỷ, tàng thư lâu nhiều sách như vậy ta xem đến bao giờ đây? Ngươi tập cùng ta một lần nữa được không? Sẽ không mất nhiều thời gian của ngươi.”

Tiểu Bao lắc đầu, “Ta mệt, không muốn cùng ngươi chơi.” Dứt lời liền ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn, cầm cần câu bắt đầu ngẩn người.

Hóa ra nàng mang tâm tình theo tiểu hài tử chơi cùng hắn luyện kiếm? Trường Đinh trong lòng tức tối, buồn bực xoay người rời đi, Tiểu Bao nhìn theo bóng lưng hắn bất đắc dĩ.

Đến khi Trường Đinh đi xa, nàng mới gục trên hai chân, cúi đầu che ngực thở gấp từng đợt.

Lúc vừa rồi Trường Đinh còn đang ở đây, nàng đã hết sức đè nén, thật ra cầm kiếm mời vừa cùng hắn so qua mấy chiếu, nàng đã cảm giác thể lực không thể chống đỡ nổi nữa, mệt mỏi chỉ muốn dừng lại. Một lúc sau nàng cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới có thể duy trì hô hấp vững vàng, không để Trường Đinh phát hiện sơ hở. Hiện tại đã không duy trì nổi nữa rồi.

Trước kia sẽ không như vậy. Tiểu Bao nhướn mày nghĩ.