Editor: Nguyetmai
“Ồ!” Nghe xong, Sơn Ưng lại suy nghĩ cẩn thận hơn.
Thật ra thì, việc hắn làm bây giờ tuyệt đối là mang lại lợi nhuận khổng lồ so với trước kia, nhưng nếu so với linh quả LV3 hiện tại thì lại chẳng thấm vào đâu cả.
Nếu tính giá là ba triệu Euro một quả, một lần hắn trộm được mười quả là đã được bao nhiêu? Ba mươi triệu Euro đó, đổi ra cũng được khoảng hai trăm hai mươi triệu nhân dân tệ!
Lãi to như vậy, chẳng lẽ còn không hơn việc buôn bán của hắn hay sao?
Hơn nữa hắn còn là một nửa LV4 đấy, chỉ cần sản lượng bên trong có đủ chẳng phải hắn có thể lấy một lần được mấy trăm thậm chí cả nghìn quả hay sao?
“Bốn triệu Euro một quả.” Sơn Ưng vuốt cằm: “Nếu như ông đồng ý, tôi sẽ xuất phát ngay.”
Nghị trưởng Togashi thấy hắn đã động lòng, lập tức gật đầu: “Giao dịch thành công!”
“Hợp tác vui vẻ.”
Bàn xong giao dịch, Nghị trưởng Togashi đứng dậy trước, nói: “Sự việc cấp bách, tôi không thể ở lại đây lâu được, cần phải về thôi.”
“Được, tôi cũng sẽ lập tức lên đường.” Sơn Ưng gật đầu: “Phổ Ưu, cậu tiễn Nghị trưởng Togashi ra sân bay đi.”
Người đi theo được gọi là Phổ Ưu gật đầu: “Vâng, ngài Sơn Ưng.”
…
Thẩm Kiều lái xe đưa Nghị trưởng Togashi thẳng đến sân bay.
Nhắc lại thì, ngày trước, sau khi cậu ta được hai anh em Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh cảm hóa ở đồn cảnh sát xong đã cải tạo rất tốt lúc ở tù, hơn nữa vì năng lực của cậu ta đặc biệt nên được cấp trên đặc biệt phê chuẩn cho phép cậu ta lập công chuộc tội.
Lúc đầu cậu ta cũng chỉ bắt được vài tên buôn ma túy vặt vãnh, sau khi lập được không ít công lao thì Quân đoàn chống ma túy của Trung Quốc đã đặc biệt sắp xếp cậu ta đến nằm vùng ở Tam Giác Vàng này, giả làm đàn em bên cạnh Sơn Ưng là Phổ Ưu, để bất cứ khi nào cũng có thể lấy được tin tình báo quan trọng nhất.
Mà cậu ta cũng đã làm rất xuất sắc, đã phối hợp với cảnh sát Trung Quốc bắt được nhiều băng đảng buôn lậu thuốc phiện lớn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, qua một khoảng thời gian nữa cậu ta có thể được tự do, sau đó có thể tìm Hồng Tiểu Phúc uống rượu.
Cậu ta thật sự rất muốn trở về.
Vì dù trong thời gian này cậu ta tiếp xúc và ở chung với một đám tội phạm buôn bán ma túy tàn độc, nhưng cậu ta lại chưa từng đánh mất sự kiên định của bản thân.
Kết quả, hôm nay cậu ta lại phát hiện ra một tin tức quan trọng, Sơn Ưng muốn đến dị cảnh số 19!
Tin tức này nhất định phải báo lên gấp!
“Cậu Phổ Ưu, cậu đã ở đây bao lâu rồi?” Trên đường đi, Nghị trưởng Togashi nói chuyện tiếng Trung làm quen với Thẩm Kiều. Tuy tiếng Trung của ông ta không đúng thứ tự nhưng ít nhất nghe vẫn hiểu được.
“Cũng đã được sáu năm rồi thưa ông.” Thẩm Kiều nói ngắn gọn.
Lúc cậu ta đến đây nằm vùng đã trực tiếp gϊếŧ chết một tên buôn ma túy và giả dạng sống dưới thân phận của tên đó.
Vậy nên hiện giờ Thẩm Kiều hiểu rất rõ thân phận này của mình.
“À.” Nghị trưởng Togashi khẽ gật đầu: “Hèn gì có thể đi theo bên cạnh Sơn Ưng tiên sinh.”
Sau đó thì không nói gì nữa.
Nhanh chóng tiễn Nghị trưởng Togashi đi, Thẩm Kiều lập tức tìm một chỗ ít người chú ý, thay đổi gương mặt của mình, trực tiếp nhắn tin báo cáo.
“Gặp ngay ở Starbucks, có chuyện khẩn cấp.”
Sau đó cậu ta đến một cửa hàng Starbucks, tìm một chỗ ngồi xuống.
Khoảng mười phút sau, một người đàn ông trung niên đầu đội mũ, mặc một bộ đồ giản dị chầm chậm bước đến, Thẩm Kiều giơ điện thoại di động trên tay lên lắc lắc, người đàn ông trung niên kia ngồi xuống đối diện cậu ta.
Người đàn ông trung niên khoảng chừng năm mươi tuổi này là người móc nối cho Thẩm Kiều ở đây, tên là Lý Vỹ, là Tiểu đội trưởng Đội chống ma túy của Trung Quốc ở đây.
“Có chuyện gì?” Lý Vỹ thấp giọng hỏi: “Có tin tức gì mới sao?”
“Có tin mới.” Thẩm Kiều gật đầu nói: “Sơn Ưng chuẩn bị đến Trung Quốc, điểm đến là dị cảnh số 19, xuất phát trong hôm nay.”
“Hắn muốn đến Trung Quốc sao?” Lý Vỹ hơi kinh ngạc, sau đó hỏi nhỏ: “Tại sao?”
“Nghị trưởng Nhật Bản Togashi đến tìm hắn, nói muốn thu mua linh quả LV3.” Thẩm Kiều nhanh chóng nói: “Tôi không có nhiều thời gian, đội trưởng Lý cần lập tức thông báo với cấp trên để chuẩn bị đề phòng.”
“Không thành vấn đề.” Lý Vỹ suy nghĩ một lát, sau đó nói: “À mà, năng lực của hắn… Cậu đã biết là gì chưa?”
“Đã biết.” Thẩm Kiều nói: “Hấp thụ tổn thương biến thành sức mạnh của bản thân, là năng lực rất khó đối phó, đến giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra cách gì đặc biệt để phá giải.”
Lúc này Lý Vỹ đứng lên: “Được! Tôi phải đi báo cáo. Cậu yên tâm, sau chuyện này nhất định chúng tôi sẽ trả tự do cho cậu.”
Nghe vậy Thẩm Kiều ngẩn người, sau đó gật đầu thật mạnh: “Đã rõ!”
Trong lòng cậu ta lúc này không nhịn được hò reo. Thật quá tốt! Cuối cùng cũng tự do, cuối cùng cũng được tự do rồi!
Ha ha ha, có thể trở về tìm Hồng Tiểu Phúc uống rượu rồi!
Nhưng không như cậu ta nghĩ, cậu ta vừa nghĩ đến đây thì đã nghe một giọng nói thâm trầm truyền đến: “Đã rõ cái gì vậy?”
Thẩm Kiều quay đầu lại nhìn, đôi mắt nhanh chóng co rút lại.
“Sơn… Sơn Ưng!” Thẩm Kiều sợ đến mức cả người đều cứng đờ. Cậu ta tuyệt đối không ngờ Sơn Ưng lại xuất hiện ở đây.
“Tao vẫn luôn thắc mắc tại sao gần đây có nhiều người móc nối bốc hơi khỏi thế gian này như vậy.” Sơn Ưng cười gằn, nói: “Tao đã sớm nghi ngờ bên cạnh có nội gián, chỉ không ngờ lại là mày!”
“Chạy mau!” Lúc này Lý Vỹ thấy mọi chuyện đã lộ tẩy, Lý Vỹ theo bản năng móc súng ở trong người ra bắn “đoàng đoàng” mấy phát! Chỉ thấy cả người Sơn Ưng bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất!
“Á!” Những người khách trong quán cà phê nghe thấy tiếng súng nhất thời hét ầm lên, gào khóc chạy ra ngoài!
Theo như lý thuyết bình thường thì mấy phát súng của Lý Vỹ có thể trực tiếp bắn bể đầu của Sơn Ưng rồi!
Tiếc là trong lòng Lý Vỹ lại trầm xuống.
Với kỹ thuật bắn súng nhiều năm của ông, mấy phát súng này không thể nào bắn trượt một tý nào!
Nhưng ông lại không thấy máu!
Thời đại đã thay đổi.
Hiện tại là thời đại linh khí thức tỉnh.
Hơn nữa Sơn Ưng còn là một người thức tỉnh nửa LV4!
Có nghĩa là sao?
Đó gần như là thực lực có thể chống lại đội quân hơn một nghìn người.
Đúng vậy, bỗng thấy Sơn Ưng từ từ bò dậy, mấy viên đạn ghim vài vết lỗ chỗ trên ngực của Sơn Ưng bỗng rơi “lạch cạch” trên mặt đất.
“Hơi đau một chút…” Sơn Ưng cười ha hả bẻ cổ.
Da đầu của Thẩm Kiều bỗng chốc tê dần, tiêu rồi!
Năng lực của Sơn Ưng chính là hấp thụ vết thương! Mấy phát đạn vừa rồi, động năng này…
“Đừng để ý đến tôi, mau chạy đi!” Lý Vỹ lại bắn “đoàng đoàng” thêm vài phát súng, sau khi nhìn thấy Sơn Ưng như vậy, ông cũng biết là sẽ không chạy thoát được, vậy nên mấy phát súng sau này cũng chỉ để thu hút sự chú ý của Sơn Ưng!
Tranh thủ thời gian cho Thẩm Kiều!
Sao Thẩm Kiều lại không hiểu ý của Lý Vỹ cơ chứ, Thẩm Kiều trực tiếp quay đầu chạy!
Mọi việc đã hoàn toàn xấu đi.
Đối đầu với Sơn Ưng, năng lực LV1 của cậu ta chắc chắn là không đánh lại!
Mà đối diện với mấy viên đạn, lần trước Sơn Ưng còn ngã trên mặt đất, lần này cả người lại đứng vững, đến cơ thể cũng không hề nhúc nhích!
“Muốn chạy sao?” Sơn Ưng híp mắt lại đang định đuổi theo, nhưng không ngờ cả người bỗng nhiên bị Lý Vỹ ôm chặt lấy, lập tức giận dữ nói: “Cút ra!”
Hắn hung hăng giật cánh tay của Lý Vỹ ra, quay đầu đấm thẳng một đấm vào tim của Lý Vỹ!
“Phụt!” Lý Vỹ phun mạnh ra một ngụm máu tươi, hai mắt từ từ tối lại.
Tim của ông đã bị đánh vỡ rồi.
Lúc té xuống đất, trong miệng ông vẫn còn lẩm bẩm thều thào nhỏ đến mức không thể nghe được: “Nhất định phải… Báo tin… Về…”
Sau đó thì tắt thở.
“M* kiếp, chạy cũng nhanh thật.” Sơn Ưng nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Kiều đã sớm lẩn vào trong đám người chạy đâu mất. Hắn quay đầu lại liếc nhìn thi thể của Lý Vỹ, hung ác đá một cái, sau đó tàn nhẫn nhổ một bãi nước bọt: “Sống không tốt ư? Cứ đòi chết cơ, phá hỏng chuyện tốt của tao!”
…
“A a a!”
Thẩm Kiều chạy như bay trên đường núi về Trung Quốc, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Cảnh sát Lý đã chết.
Chết ngay trước mắt cậu ta.
Lúc trước cậu ta luôn nghĩ cảnh sát Lý Vỹ là một người cực kỳ nghiêm túc nên rất khó thân. Bây giờ cậu ta mới biết được, suy nghĩ của mình đã sai, thật ra cảnh sát Lý Vỹ chỉ căm thù cái ác mà thôi…
Trong đầu cậu ta không ngừng hiện ra lời Hồng Tiểu Phúc nói trước đây…
“Trên đời sao lại có người ngu ngốc đến vậy? Tại sao lại đem nộp! Tại sao lại đem nộp lên chứ! Cậu tưởng nộp lên thì quốc gia sẽ biết ơn cậu chắc? Tôi nói cho cậu biết, không hề, không hề, không hề!”
“Tại sao tôi lại cần quốc gia biết ơn tôi?”
“Tôi là trẻ mồ côi, em gái tôi cũng là trẻ mồ côi, nếu không có quốc gia thì chúng tôi đã chết đói đầu đường lâu rồi. Vậy nên, từ trước đến nay tôi không cần quốc gia biết ơn tôi, ngược lại, người cần nói cảm ơn phải là chúng tôi mới đúng…”
“Anh nghĩ xem, thuốc này mắc tiền như vậy có thể là vì thuốc này có tác dụng rất lớn với quốc gia…”
“Thật ra thì làm kẻ ngốc cũng không có gì là xấu, ít nhất cũng ít phiền não hơn nhiều. Hơn nữa thật ra nếu đổi lại trên thế giới này có nhiều kẻ ngốc hơn thì có phải càng tốt hơn hay không…”
Trên đường Thẩm Kiều thật sự khóc hết nước mắt, vừa chạy vừa lớn tiếng khóc lóc: “M* kiếp, tôi còn không hiểu biết bằng hai đứa trẻ! Tôi có thể sống bình an đến tuổi này, không phải là do trời định!”
“Làm gì có ngày tháng nào yên bình chứ, chẳng qua là có người luôn dìu dắt chúng ta tiến về phía trước thôi!”
“Cảnh sát Lý Vỹ, ông yên tâm, tôi… Nhất định sẽ báo tin lên, nhất định!”
Mạnh mẽ lau đi nước mắt, Thẩm Kiều chạy như điên, càng chạy cơ thể cậu ta càng sục sôi hơn.
Bây giờ cậu ta là người thức tỉnh LV1, có thể điều khiển được da thịt toàn thân.
Cảnh sát Lý Vỹ đã chết trước mặt cậu ta, một vị cảnh sát vẫn luôn hằm hằm cái mặt với cậu ta, cuối cùng lại vì cậu ta mà hy sinh.
Lúc đầu Thẩm Kiều chỉ có thể nhảy một bước mười mấy mét, cứ chạy mãi chạy mãi, mã gen trong cơ thể bắt đầu đả thông với tốc độ cao, chỉ số không ngừng tăng lên dần!
3.82… 3.88… 3.93… Cuối cùng, từng dây thần kinh bó chặt trong đầu cậu ta giống như được đả thông.
LV2!
Bị sự việc lần này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Thẩm Kiều đã đột phá! Chính thức trở thành một người thức tỉnh LV2!
Bây giờ một cú nhảy của cậu ta có thể dài đến ba mươi mét!
Thẩm Kiều chạy như điên một mạch về phía biên giới nước mình, nhanh như một con tuấn mã!
“Tôi không cha cũng không mẹ.” Thẩm Kiều vừa chạy vừa lau nước mắt, âm thầm siết chặt tay: “Từ giờ trở đi, ba chính là ba của con. Người nhà của ba, từ giờ về sau con sẽ thay ba chăm sóc! Ba yên tâm, con sẽ trả thù cho ba!”
“Trả thù… Cho Trung Quốc!”