Editor: Nguyetmai
Đương nhiên, cầm thú hay không đã không còn quan trọng nữa.
Dù trong lòng biết rất rõ ràng rằng đối phương đang quang minh chính đại làm thịt bạn, bạn cũng phải nhẫn nhịn.
Có điều bất kể nói thế nào, chí ít hiện tại hai bên đã đạt được sự nhất trí, đó là không còn liều mạng nâng giá nữa, về sau nếu có thể mua được linh quả LV3 thì dứt khoát hai nhà chia nhau, tranh thủ cho tất cả đều đủ dùng.
Thật ra về vấn đề “đủ dùng”, trong lòng Nghị sĩ Isabella và Nghị trưởng Togashi hiểu rất rõ ràng – để bọn họ xuất hiện bốn người thăng cấp LV4 một cách hoàn mỹ là tuyệt đối không thể, có thể đạt được một nửa trình độ LV4 đã coi như mộ tổ bốc khói xanh rồi.
Sau khi thủ trưởng Lưu, Nghị sĩ Isabella và Nghị trưởng Togashi thống nhất quyết định xong, hai người quay trở lại chỗ ngồi lần nữa, Isabella nói: “Chúng tôi quyết định sẽ không nâng giá ác ý nữa, phân phối dựa theo đầu người đi, giá cả là năm triệu Euro mỗi quả, không tăng thêm nữa.”
Nghị trưởng Togashi ở bên cạnh gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là sự nhất trí cuối cùng của chúng tôi.”
“Ôi chao, mọi người xem đi, làm vậy mới đúng chứ.” Lưu Hoa Quân cười không khác gì lão hồ ly, thật ra ngay từ đầu trong lòng ông đã định giá ba triệu một quả, không ngờ bọn họ lại tăng lên thành năm triệu, cũng coi như là niềm vui bất ngờ rồi, ông lập tức nói với vẻ mặt hớn hở: “Vậy quyết định như vậy đi, một nghìn không trăm năm mươi quả linh quả LV3, cam đoan rất tươi!”
Nghị trưởng Togashi và Nghị sĩ Isabella cùng cười khổ, nhát dao đó thật sự quá độc ác, thế nhưng vẫn phải phơi mình ra mà chịu…
Đây chính là lũng đoạn…
Thế là bọn họ bắt đầu ký kết hợp đồng.
Hợp đồng nhanh chóng được ký xong, có hiệu lực tức thời, Lưu Hoa Quân hài lòng thở phào.
Vụ mua bán này thật sự quá đã!
“Chờ tôi tính cái đã.” Lúc này thủ trưởng Phương ở bên cạnh, mặt mày hớn hở lấy máy tính ra: “Để tôi tính xem lần này chúng ta lãi được bao nhiêu. Ôi chao, mọi người đừng để ý, môn toán của tôi không tốt, chỉ có thể dùng máy tính mà tính thôi.”
Nghị trưởng Togashi: “…”
Nghị sĩ Isabella: “…”
Mấy người có thể đừng quá đáng như vậy được không?
Sau đó thủ trưởng Phương bắt đầu tính toán lẩm nhẩm: “Năm triệu Euro một quả, một nghìn không trăm năm mươi quả linh quả là năm tỉ hai trăm năm mươi triệu Euro, dựa theo tỉ giá hối đoái của đồng Euro bây giờ…”
Ông quay đầu hỏi Mạnh Đình Huy: “Lão Mạnh, tỉ giá hối đoái hiện tại là bao nhiêu?”
“Để tôi tra xem.” Mạnh Đình Huy nhướng mày, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tra: “Một Euro bằng 7.5842 nhân dân tệ…”
Nghị trưởng Togashi: “…”
Nghị sĩ Isabella: “…”
Muốn lật bàn!
(╯#-皿-)╯~~╧═╧
“Ừm, một Euro bằng 7.5842 nhân dân tệ.” Thủ trưởng Phương ấn ấn máy tính: “Kết quả cuối cùng là… 39.817.050.000 nhân dân tệ, một số không, hai số không, ba số không…”
Ông cố ý lớn tiếng đếm số không, hơn nữa còn đếm rất chậm…
Lưu Hoa Quân liều mạng nhịn cười. Nhìn đi, sắc mặt của Nghị sĩ Isabella và Nghị trưởng Togashi đã sắp tái mét rồi!
“Tám số không, chín số không…” Rốt cục thủ trưởng Phương cũng đếm xong: “Ôi trời ơi…! Tính dôi ra là bốn mươi tỉ đấy!” Sau đó ông giơ tay lên: “Lão Mạnh!”
Mạnh Đình Huy đập mạnh tay với ông ấy: “Còn nhanh hơn cả đi cướp tiền nữa! Chỉ cần bỏ ra chút thời gian mà bốn mươi tỉ đã đến tay rồi à?”
Hai người vội vàng đi lên bắt tay với Nghị sĩ Isabella và Nghị trưởng Togashi: “Ôi, kim chủ, kim chủ à! Thật sự rất cảm ơn hai người! Vừa khéo gần đây chúng tôi phải xây dựng nhiều, sắp không còn tiền nữa rồi…”
Nghị sĩ Isabella và Nghị trưởng Togashi đau lòng đến nỗi muốn hộc máu, thế nhưng cũng hết cách, ai bảo ban đầu bọn họ ra giá cao như vậy chọc mấy con thỏ này nổi cáu chứ?
Bây giờ rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu ra, thỏ nóng tính sẽ cắn người thật sự không phải là một câu nói đùa…
“Được rồi.” Dù sao Lưu Hoa Quân cũng là lãnh đạo lớn, vẫn phải duy trì hình tượng. Mặc dù trong lòng ông rất vui, thế nhưng chí ít vẫn phải giữ nét mặt bình thản. Ông uống ngụm nước trà, sau đó nói: “Vụ làm ăn này của chúng ta đã vô cùng thành công, vậy tôi cảm thấy chúng ta có thể tiếp tục nghiên cứu thêm mấy vụ làm ăn sau này.”
Nghị trưởng Togashi và Nghị sĩ Isabella nhìn nhau, tức giận đến nỗi siết chặt nắm đấm – nhát dao của các người vẫn chưa chém xong sao?
“Tôi biết lần này quốc gia của hai vị xuất hiện mấy người sắp thăng cấp lên LV4.” Lưu Hoa Quân từ tốn nói: “Căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo quốc tế, dĩ nhiên chúng tôi không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết đói. Cho nên, lần này chúng tôi đặc biệt quyết định bán thêm cho hai vị một lượng linh quả LV2, để cho những người lên LV4 của các vị được bồi bổ cơ thể. E hèm, giá tiền cũng rất mềm, một trăm ngàn Euro một quả, hãy mua nhanh nhé.”
Trong nháy mắt Nghị trưởng Togashi và Nghị sĩ Isabella tức giận đến nỗi muốn mắng người.
Các người cướp tiền linh quả LV3 thì cũng thôi đi, linh quả LV2 mà các người cũng muốn cướp sao?
Một trăm ngàn Euro một quả!
M* nó đây là LV2 đấy!
“Thủ trưởng Lưu, có phải ngài hơi quá đáng rồi không?” Nghị trưởng Togashi kháng nghị nói: “Đây chỉ là LV2! LV2! Hiện tại trên quốc tế cũng chỉ mới một trăm nghìn Euro một quả! Ngài lại tăng gấp mười cho chúng tôi!”
Lời này của ông ấy nói không sai, hiện tại trên quốc tế mặc dù linh quả LV2 luôn có người thu mua, thế nhưng giá cả không phải quá đắt đỏ.
Chủ yếu là bởi vì sản lượng của loại quả này thực sự cao hơn LV3 rất nhiều.
Có điều…
“Tôi cảm thấy gấp mười không hề nhiều.” Lưu Hoa Quân bình chân như vại ngồi ở đó, cười nói: “Không lừa hai vị, đất nước chúng tôi cũng mua không ít linh quả LV2, hiện tại trên quốc tế hình như… Cũng không còn nhiều…”
Nghị trưởng Togashi: “…”
Nghị sĩ Isabella: “…”
Đám thỏ chết tiệt các người nghiện tích đồ đến thế sao? Có ý định quét sạch hàng trên thế giới à?
Nghị sĩ Isabella và Nghị trưởng Togashi vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, vừa mới xem, sắc mặt đã lập tức thay đổi!
Quả nhiên, giá hiện tại của linh quả LV2 đã tăng lên tới tám trăm nghìn Euro một quả!
“Các… Các người!” Nghị trưởng Togashi tức giận đến nỗi muốn hộc máu, run rẩy nói: “Các người đang cướp tiền! Cướp tiền đấy!”
“Đúng vậy.” Lưu Hoa Quân khẽ gật đầu như lẽ đương nhiên, sau đó chỉ chỉ bốn chữ “Quang minh chính đại” trên tường: “Từ trước đến nay chúng tôi làm việc quang minh chính đại, lần này cũng công khai cướp tiền đấy…”
Hai người thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy nén cười đến cực khổ – đậu xanh, thầy quá ác, vung dao lên không chỉ lột da, mà ngay cả thịt cũng không buông tha!
“Coi như các người đủ ác, chúng tôi nhận thua!” Isabella giận đến nỗi gân xanh trên tay nổi hẳn lên, nói: “Linh quả LV2, chúng tôi cần ba mươi nghìn quả.”
Nghị trưởng Togashi: “Chúng tôi cần bốn mươi nghìn quả.”
Bọn họ thật sự không có biện pháp gì khác nữa.
Linh quả LV3 không đủ, chỉ có thể dùng LV2 để bù đắp số lượng, như vậy tối thiểu nhất cũng không đến mức chết đói. Có điều có thể tưởng tượng hiệu quả của linh quả LV2 trên cơ bản cũng chỉ duy trì cung cấp năng lượng ở mức thấp nhất.
Giới hạn cao nhất và nhiều nhất là đạt tới trình độ nửa LV4, hơn nữa trong lúc đó vẫn phải tăng thêm linh quả LV3 mới được.
Cho nên dựa vào số linh quả bọn họ mua được hôm nay, cùng lắm cũng chỉ có thể duy trì mỗi ngày khoảng tầm năm mươi linh quả LV3 cộng thêm một nghìn linh quả LV2, như vậy có thể đảm bảo không chết đói.
Về phần ba ngày sau…
Còn có thể làm sao được nữa? Đến lúc đó chỉ có thể chờ mua thôi.
Kéo dài thời gian được bao lâu hay bấy lâu.
“Ôi, tôi biết hai vị là người rộng lượng mà.” Lúc này Lưu Hoa Quân đứng dậy, chìa tay ra: “Hợp tác vui vẻ, chỉ cần tiền được chuyển khoản, chúng tôi có thể lập tức giao hàng, tuyệt đối sẽ không chậm trễ thời gian của hai vị.”
Sau đó thủ trưởng Phương và Mạnh Đình Huy ở phía sau lại bắt đầu tính: “Tổng cộng bảy mươi nghìn quả linh quả, một quả một trăm ngàn, nghĩa là bảy tỉ Euro, lại nhân với 7.5842, ôi trời ơi, đây là 53.089.400.000 nhân dân tệ đấy, một số không, hai số không, ba số không…”
Nghị trưởng Togashi và Nghị sĩ Isabella đều đã chết lặng.
Bọn họ ngơ ngác vươn tay, bắt tay với Lưu Hoa Quân xong, sau đó nói: “Nếu đã như vậy, chúng tôi xin cáo từ.”
Cuối cùng vừa ra đến trước cửa, hai người cùng hung tợn nói: “Chúc các người một lần ra mười LV4!”
Lưu Hoa Quân mỉm cười nói: “Cảm ơn, có điều nếu như vậy, sau này sợ rằng hai vị sẽ không mua được linh quả…”
Nghị trưởng Togashi: “…”
Nghị sĩ Isabella: “…”
Con m* nó! Đúng là khiến người ta bực bội muốn chết mà!!!
Chờ sau khi Nghị trưởng Togashi và Nghị sĩ Isabella đều đã rời đi, Mạnh Đình Huy và thủ trưởng Phương đột nhiên cười ha ha: “Ha ha ha ha ha ha! Lần này chúng ta đã bán được gần một trăm tỉ rồi! Một trăm tỉ đấy! Dễ dàng đến tay như vậy!”
“Quả nhiên là cơ hội hiếm có.” Lưu Hoa Quân ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: “Có điều đáng tiếc, cơ hội như vậy không phải luôn chờ sẵn. Nếu sau này lại mở được một dị cảnh tài nguyên phong phú, hoặc là không còn người thăng cấp LV4, sợ rằng những quả này sẽ không bán được giá cao như vậy nữa…”
Lời ông nói tuyệt đối là lời nói thật.
Lần này có thể chặt chém ác như vậy, tuyệt đối là cơ hội khó có được.
Sau này liệu có còn cơ hội như vậy nữa hay không sẽ rất khó nói.
“Ài.” Lưu Hoa Quân khẽ thở dài, lẩm bẩm nói: “Hy vọng lần này trên thế giới có thể có nhiều người thăng cấp LV4 hơn, như vậy chúng ta có thể được hưởng thụ cảm giác cướp tiền của cả thế giới…”
…
Cùng lúc đó, ở Ấn Độ.
Thủ tướng Warren đang ở trong căn cứ quân sự ở dị cảnh số 11 của bọn họ, đang ra sức trấn an một người thức tỉnh.
Nét mặt của người thức tỉnh đó cực kỳ đau đớn, thỉnh thoảng siết chặt nắm đấm, rồi buông ra, lại siết chặt.
Mà máy đo chỉ số ở trước mặt anh ta, đang biểu thị một con số.
5.99!
“Cố nhịn đi! Nhất định phải nhịn được!” Thủ tướng Warren lớn tiếng gầm thét: “Nếu cậu thăng cấp vào giai đoạn này, chúng ta sẽ xong đời đấy! Thật sự sẽ xong đời! Hiện tại tài nguyên toàn thế giới đã bị đám thỏ kia mua hết rồi, chúng ta không có tài nguyên!”
Người thức tỉnh kia đầu gầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, thỉnh thoảng gào khóc: “Á…!!!”
“Dừng lại! Dừng lại cho tôi!” Thủ tướng Warren giữ chặt bả vai của người thức tỉnh đó, thét lên ầm ĩ: “Bất kể thế nào cũng phải nén xuống cho tôi…”
Ngay lúc này, người thức tỉnh kia bỗng nhiên buông thõng cơ thể, sau đó trên trán thấm ra một lớp mồ hôi, trong nháy mắt cả người như bị rút sạch tất cả sức lực…
Anh ta, đã thăng cấp…
“F*ck!” Thủ tướng Warren đột nhiên mắng to một câu, đạp đổ cái bàn bên cạnh, gầm thét: “Lúc trước khi tài nguyên rẻ cậu nói gì mà không thăng cấp được đâu! Bây giờ tài nguyên đã đắt đến mức chúng ta sắp không mua nổi thì cậu lại thăng cấp vào đúng lúc này! Tôi thật sự hận không gϊếŧ được cậu! F*ck!”
Ông ta gầm thét một hồi lâu rồi thở hồng hộc, qua một lúc, không còn chút sức lực ngồi xuống, nói: “Lập tức phái người đi Trung Quốc mua tài nguyên cho tôi… Có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu…”
Lúc đi ra khỏi phòng, cả cơ thể Thủ tướng Warren đều cảm thấy nhẹ bẫng như trên mây…
Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.
Không biết sẽ bị đám thỏ Trung Quốc kia cắn mất bao nhiêu thịt nữa…
Thế nhưng không mua có được không?
Hiện tại mục tiêu chiến lược của toàn thế giới tập trung vào dị cảnh, không có LV4, mày dựa vào đâu mà cạnh tranh với người khác?
“Cắt cổ đấy…” Đôi mắt của Thủ tướng Warren ngây dại: “Lần này bọn họ muốn cắt cổ toàn thế giới…”