Âu Thần

Chương 50: Ngôi sao mới trong làng chuyển gạch!

Translator: Nguyetmai

Nói thật lòng, đối với dạng thiếu niên trông chỉ mới mười bảy mười tám như Hồng Tiểu Phúc, chủ thầu Vương Chấn không định thuê.

Nhưng đúng lúc này, chú Trần và đám cửu vạn xung quanh lên tiếng khuyên bảo, “Anh Vương, chúng ta đều là chỗ quen biết lâu năm rồi, thằng bé này chắc hẳn gia đình thực sự khó khăn cần dùng tiền gấp, nếu không mới có chừng này tuổi, ai lại chạy tới đây làm công việc này, đúng không nào? Hơn nữa nó đã nói nó thức tỉnh rồi mà? Tôi nghe bảo tố chất sức khỏe của người thức tỉnh khá lắm, hay là anh cứ cho nó làm thử xem?”

“Chuyện này…” Vương Chấn sờ cằm, thực ra chủ yếu vì nếu như Hồng Tiểu Phúc thực sự thức tỉnh, vậy thì tố chất cơ thể sẽ tốt hơn nhiều, ít nhất sẽ không mệt đến mức có mệnh hệ gì được, nghĩ vậy ông ta lập tức nói, “Thôi được rồi được rồi, vậy thì cứ thử đi, nhưng mà chú nói trước, không được thì phải về ngay, đừng miễn cưỡng.”

Tuy rằng lời Vương Chấn nói có vẻ tuyệt tình, nhưng chú Trần và mấy người kia qua lại với chủ thầu này đã lâu, biết ông ta là người ngoài lạnh trong nóng, tuy mồm miệng nói năng không dễ nghe, nhưng thực ra làm việc rất chu đáo tử tế.

Chú Trần lập tức vỗ vỗ Hồng Tiểu Phúc, “Chúc mừng nhé, sếp Vương đồng ý rồi, làm việc cho cẩn thận.”

Khoảnh khắc ấy, Vương Chấn nhìn nụ cười của Hồng Tiểu Phúc mà đột nhiên đơ người.

Nội tâm của ông ta khá chấn động.

Ông ta thực sự không biết cậu thiếu niên trước mặt mình rốt cuộc gặp phải khó khăn gì, nhưng vẻ lạc quan tích cực trong nụ cười này, thực sự khiến ông chấn động không nhỏ.

Người lạc quan kiểu như vậy gần đây không còn nhiều.

“Cảm ơn cái gì”, sếp Vương thực ra đã đồng ý cho Hồng Tiểu Phúc vào đội công trình của ông ta, nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu buông tha, “Tôi không phải người làm từ thiện, nói trước rồi nhé, làm bao nhiêu việc trả bấy nhiêu tiền. tôi có thể đảm bảo không thiếu tiền công của cậu, nhưng tuyệt đối không đưa thêm, một hào cũng không đưa thêm! Đi thôi, lên xe!”

Đoàn người kéo nhau lên xe.

Họ đi tới một công trường ước chừng một trăm héc-ta ở phía Nam Thẩm Thành.

Từ xa Hồng Tiểu Phúc đã thấy ở đó đang xây không ít khu nhà cao cấp, bên ngoài là bảng hiệu tuyên truyền rất to, trên đó viết những câu tuyên truyền dạng như “biệt thự Cẩm Tú, bạn xứng đáng sở hữu” cùng số điện thoại tư vấn.

Hồng Tiểu Phúc từng nghe nói về khu biệt thự Cẩm Tú này, đây là khu nhà đầu tiên đang phát triển ở Thẩm Thành, nghe nói đơn giá đã vượt quá hai trăm nghìn tệ, ở khu vực Thẩm Thành có thể nói là thuộc loại khá cao cấp rồi.

Hồng Tiểu Phúc không biết rõ nguyên nhân bên trong khiến khu nhà này đắt đỏ đến thế, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đắt chắc chắn có nguyên do của đắt, dù gì những người có thể mua được nhà ở đó chắc không phải kẻ ngốc…

“Được rồi, đến nơi rồi, mọi người xuống xe đi!” Vương Chấn dẫn đoàn người tới đây. Ông ta nhảy xuống xe đầu tiên, sau đó bắt đầu dặn dò họ làm việc, “Nhìn thấy xe chở gạch bên kia chưa? Vẫn còn hai mươi xe, một trăm nghìn viên, tốt nhất là hôm nay có thể làm xong hết. Không có vấn đề gì nữa thì bắt đầu đi.”

Ông ta nói là chuyển gạch, về cơ bản công nhân chỉ chuyển gạch từ trên xe xuống, xếp cẩn thận, sau đó sẽ có cần cẩu mang gạch đi.

Bây giờ đã có mười mấy công nhân đang làm việc với hai mươi xe gạch, số lượng xe gạch chưa được đυ.ng đến còn chừng tám chín chiếc.

Hồng Tiểu Phúc liếc qua một cái, sau đó nhìn thấy phía trước một chiếc xe khác có một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc áo jacket, đeo kính râm trên mặt, miệng còn ngậm điếu thuốc, đang đứng ở đó.

Sau đó ở xe chở gạch có những viên gạch không ngừng bay lên…

Tuy rằng mỗi lần chỉ có một viên bay ra, một giây chỉ có hai viên bay ra, nhưng khung cảnh ấy vẫn quá đỗi là ngầu…

Năng lực điều khiển viên gạch này quả thực vô địch…

Thấy Hồng Tiểu Phúc nhìn về bên ấy, Vương Chấn đắc ý bảo, “Đó chính là lão Ngô, nhân viên chuyển gạch hàng đầu của công trường này, một ngày có thể nhẹ nhàng vận chuyển mười lăm nghìn viên gạch. Cháu đừng nhìn nữa, năng lực khác biệt, không thể so bì được đâu.”

Hồng Tiểu Phúc vội vàng gật đầu, “Vâng, cháu biết rồi.”

Nói thật lòng, Hồng Tiểu Phúc có một khoảnh khắc vô cùng hâm mộ lão Ngô.

Nhìn xem, người ta đỉnh đến cỡ nào?

Thái độ nhàn nhã kia, tư thế thoải mái kia, chiếc kính râm cực ngầu kia, từng viên gạch tung bay kia…

Một ngày mười lăm nghìn viên gạch, theo giá bốn xu một viên tức là sáu trăm tệ một ngày đó!

Mỗi ngày nhàn nhã thong dong có ngay sáu trăm tệ, một tháng mười tám nghìn tệ, cả đời này không phải lo ăn lo mặc!

Hồng Tiểu Phúc lắc lắc đầu, năng lực khác nhau thực sự không thể so sánh được, thôi thì chăm chỉ làm việc của mình vậy.

Đang nghĩ ngợi thì chú Trần bước tới, chú vỗ vỗ vai Hồng Tiểu Phúc và bảo, “Tiểu Phúc à, hai chúng ta thành một nhóm đi, chú sẽ chỉ cháu cách làm.”

Hồng Tiểu Phúc lập tức gật đầu, “Vâng ạ, cảm ơn chú Trần.”

Chú Trần dẫn Hồng Tiểu Phúc tới bên cạnh một chiếc xe chuyển gạch rồi bảo, “Lát nữa cháu đứng bên dưới, chú đưa gạch cho cháu, sau đó cháu xếp gạch thành đống gọn gàng dưới đất là được rồi.” Nói rồi chú chỉ vào từng đống gạch đã xếp xong cách đó không xa, “Cứ theo mẫu này, không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề ạ”, Hồng Tiểu Phúc lập tức gật đầu.

Thực ra chuyển gạch cũng phải có quy trình của nó, Hồng Tiểu Phúc không rõ nhưng chú Trần là người từng trải rồi.

Dỡ gạch từ trên xe xuống thì người trên xe là người mệt nhất.

Nguyên nhân đơn giản rồi, vì không được đứng thẳng.

Nếu người bên trên đứng thẳng thì người bên dưới không đón được gạch, cho nên lúc nào cũng phải cúi lom khom. Một lúc thôi không sao, nhưng cứ cúi người trong thời gian dài thì thắt lưng sẽ không chịu nổi.

Chú Trần thấy Hồng Tiểu Phúc lần đầu đến đây, lại nhìn cơ thể mềm mại và trắng trẻo của cậu là biết chưa làm việc gì nặng, bèn tự động gánh lấy phần việc nặng hơn.

Hai người bắt đầu phân công, chú Trần trèo lên xe trước, “Xe này khá to, lúc đón gạch cháu chú ý đừng để rơi vào chân.” Chú nói rồi dùng kẹp gắp gạch gắp ngay năm viên gạch đưa cho Hồng Tiểu Phúc.

Kẹp gắp gạch bao gồm hai thanh nẹp và một bộ phận điều khiển, hai thanh nẹp đối xứng nhau, điểm quan trọng trong kết cấu của nó là: thanh nẹp gồm một thanh nẹp cố định và một thanh nẹp có thể di chuyển, phần thanh nẹp di chuyển có tính đàn hồi, nằm trên phần cố định và kết nối với bộ phận điều khiển chuyển động. Khi hai thanh nẹp của kẹp gắp gạch kẹp chặt lấy viên gạch, thanh nẹp đàn hồi sẽ siết chặt hoặc nới rộng tùy theo hình dạng cụ thể của viên gạch, không chỉ gia tăng diện tích tiếp xúc mà còn tăng lực ma sát. Thanh nẹp đàn hồi ôm theo bề mặt của viên gạch, khiến cho việc gắp viên gạch càng thêm chắc chắn, thuận tiện cho việc sử dụng.

Chú Trần dùng kẹp gắp gạch gắp năm viên gạch chuyển cho Hồng Tiểu Phúc, Hồng Tiểu Phúc đón lấy rồi xếp ngay ngắn trên nền đất.

Sau đó cậu phát hiện ra, viên gạch này hình như… hơi nhẹ?

“Chú Trần” Hồng Tiểu Phúc bảo, “Viên gạch này rỗng ạ? Sao nhẹ thế ạ?”

“Hả?” Chú Trần sững người, “Đây là gạch đỏ đặc ruột mà, chính là loại gạch mà chúng ta thường nói, chú cảm thấy rất bình thường.”

Hồng Tiểu Phúc: “Ế?”

Cậu cầm thử một viên lên ước lượng… thực sự không nặng chút nào.

Sau đó cẩn thận nghĩ lại, Hồng Tiểu Phúc liền gõ vào đầu mình một cái – quên mất mình là người thức tỉnh, toàn do thứ năng lực kỳ lạ kia quấy phá khiến ngày thường cậu không nhớ ra mình là người thức tỉnh…

Bây giờ cảm nhận được ưu điểm của người thức tỉnh rồi, sức mạnh tăng thêm đó, đúng là có thiên phú trong nghề chuyển gạch mà!

Hồng Tiểu Phúc: “…”

Được rồi, xem ra năng lực của mình rất hợp với công việc chuyển gạch, quả thực rất hợp luôn…

Hồng Tiểu Phúc lập tức hỏi, “Chú Trần, cho cháu thử một chút nhé?”

“Hả? Thử một chút?” Chú Trần nhìn nhìn Hồng Tiểu Phúc rồi cười, “À phải rồi, quên mất cháu là người thức tỉnh, cháu không nói năng lực của mình là gì, chú cũng không nhớ ra. Vậy cháu thử đi, xem xem có mệt không.”

“Vâng ạ!” Hồng Tiểu Phúc đáp lời, bắt đầu chuyển gạch.

Ban đầu cậu chuyển mười viên… ừm, hình như vẫn ổn, không có vấn đề gì.

Thêm năm viên nữa… ấy, trọng lượng này vừa vặn luôn!

Vì thế Hồng Tiểu Phúc bắt đầu sự nghiệp chuyển gạch của mình – một lần chuyển mười lăm viên!

Chú Trần: “…”

Chú Trần ở bên cạnh nhìn Hồng Tiểu Phúc mỗi lần chuyển mười lăm viên gạch, cười cười lắc đầu, “Giỏi thật, giỏi thật, quả nhiên Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Sau lão Ngô, làng chuyển gạch lại xuất hiện một ngôi sao mới!”