Thẩm Nguyệt, Một Kiếp Hồng Trần

Chương 466: Thử lòng và cưỡng hôn

Tần Như Lương quay sang nhìn nàng, trầm ngâm nói: “Cô biết tại sao mà. Kinh thành này rất hung hiểm, cô thừa biết như thế mà vẫn cố chấp chạy về, đáng lẽ cô nên cảnh giác một chút, nếu không đến lúc đó chết thế nào cũng không biết đâu!”

Thẩm Nguyệt nhướn mày hỏi: “Tại sao ta lại không cảnh giác? Ngươi đang trách ta không dè chừng ngươi à? Nếu ta dè chừng ngươi, phải chăng ngươi sẽ vui hơn?”

Tần Như Lương tức nghẹn nơi l*иg ngực, cực kỳ khó chịu.

Hắn ta nhất thời không biết nên để Thẩm Nguyệt đề phòng mình hay không đề phòng mình thì tốt hơn. Dường như việc nàng dè chừng hắn ta cũng không thể khiến lòng người vui vẻ thoải mái được.

Thẩm Nguyệt tỏ vẻ bỡn cợt: “Hôm qua mới lấy được nhân sâm về, hôm nay đã hầm canh gà mang tới, nhân sâm mà hoàng đế tặng, ta dám ăn hay sao? Ta vốn không định uống món canh gà của ngươi, cho dù uống phải cũng không định nuốt xuống. Thế nhưng cho dù ta không cẩn thận uống phải một hớp, chắc hẳn cũng không thể lấy mạng ta ngay lập tức, nếu không ta vừa mới uống xong canh nhân sâm mà hoàng đế ban cho đã chết ngắc, đồn đại ra bên ngoài chẳng phải kỳ lạ lắm sao”.

Tần Như Lương lại sững người, cơn giận trước đó còn chưa hạ hết bây giờ lại bùng lên.

Quả nhiên, Thẩm Nguyệt dè chừng hắn ta, càng khiến hắn ta không vui.

Tần Như Lương hỏi: “Thế nên, cô làm như vậy là để thăm dò ta?”

“Cũng không hoàn toàn là để thăm dò ngươi, chỉ tiện thể cho ngươi một con đường lui”.

Thẩm Nguyệt nói: “Nếu ban nãy ngươi không ngăn cản ta uống canh, không cần ngươi nói rõ ra, ta cũng tự hiểu rõ lập trường của ngươi rồi. Ta và ngươi mỗi bên kiên trì với lý tưởng riêng, một bát canh gà coi như kết thúc duyên phận của ta và ngươi trong quá khứ”.

Tần Như Lương càng thêm tức giận, đột ngột tiến lại gần Thẩm Nguyệt, giơ tay túm lấy cổ áo nàng. Ngọc Nghiên thấy vậy lập tức xông tới định giúp đỡ, nhưng bị Thẩm Nguyệt giơ tay ngăn cản.

Tần Như Lương nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc mà nói: “Cô thăm dò ta, còn muốn kết thúc với ta? Cô là thê tử kết tóc se tơ của ta, chỉ cần ta còn sống ngày nào, nơi này vẫn còn là nhà của cô ngày đó! Cô tưởng ta muốn đầu độc cô sao, ngay từ đầu ta đã không định làm như vậy, nếu không phải vì trong trù phòng có lẽ có kẻ theo dõi, ta bất đắc dĩ mới phải bỏ lê lô!”

Thẩm Nguyệt sững người: “Này, ngươi nổi giận như vậy làm gì? Người cần uống canh gà độc là ta cơ đấy, bây giờ nói rõ ra chẳng phải không sao rồi ư? Ngươi đút canh gà độc cho ta, ta thử lòng ngươi, như thế rất công bằng”.

Tần Như Lương nhìn nàng chằm chằm đầy đau đớn: “Cái gì mà địa vị tướng quân, cái gì mà tiền đồ như gấm, cho dù là kháng chỉ, ta cũng chấp nhận. Trước đó ta mù mắt, ta khốn nạn, ta chỉ tin những gì mà ta tận mắt trông thấy, nhưng ta vẫn muốn dốc hết sức lực, tìm lại và bù đắp khoảng thời gian và những nuối tiếc mà ta đã khuyết thiếu trong vận mệnh của cô”.

Thẩm Nguyệt trợn mắt nhìn hắn ta, trong đôi mắt gần sát sạt của Tần Như Lương, nàng nhìn thấy sự kiên định.

Chính bản thân nàng cũng sửng sốt.

Nhưng ngay khi nàng đang sửng sốt, ánh mắt của Tần Như Lương hướng xuống, lướt tới đôi môi không cần thoa son vẫn đỏ hồng của nàng.

Ngay sau đó, Tần Như Lương túm lấy vai nàng, cúi đầu gặm môi nàng.

Khí thế của hắn cứ như càn quét vạn quân, bá chiếm cả ngọn núi để xưng vương, làm Thẩm Nguyệt lập tức hoàn hồn trong thoáng chốc.

Thẩm Nguyệt giật mình phát giác, không biết đôi tay của Tần Như Lương trở nên mạnh mẽ như vậy từ lúc nào.

Ngày thường tên này che giấu rất khéo, không hề để lộ ra chút manh mối nào.

Bây giờ tên này không dùng đôi này của mình cho mục đích đoan chính mà lại dùng để giam cầm nàng, cưỡng hôn nàng!

Đúng là nghĩ thôi cũng thấy bực!

Thẩm Nguyệt cắn chặt khớp răng, dù cho Tần Như Lương tốn công tốn sức thế nào cũng không tấn công vào trong được, nhưng hắn ta chẳng hề bỏ cuộc, lấy lùi làm tiến, vừa lặng lẽ đợi thời cơ vừa liên tục hôn lên hai cánh môi của Thẩm Nguyệt.

Hắn ta khó lòng kiềm chế bản thân, không ngừng lại được.

Hóa ra đôi môi của nàng mềm mại đến thế, hơi thở của nàng thơm tho động lòng đến thế.

Đó là tư vị mà Tần Như Lương chưa từng nếm thử bao giờ, giống như quả mọng hình thành trên cây, hắn ta đi qua bất giác thấy khát nước và khó chịu, đợi khi hái quả xuống ăn thử mới biết mùi vị chạm tới tận xương tủy.

Thẩm Nguyệt mang đến cho hắn ta cảm giác này.

Nàng giãy giụa khiến trâm cài lỏng ra, nhưng không dám mở miệng chửi mắng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tần Như Lương, còn hắn ta coi như không thấy.

Sau đó nhân lúc Tần Như Lương chăm chú vào đôi môi mình, Thẩm Nguyệt đột ngột nâng đầu gối lên, huých mạnh một cái vào bụng dưới của hắn ta.

Ai bảo ngươi hống hách, xem ta có làm ngươi bán thân bất toại không!

Kết quả là Tần Như Lương lùi về sau, né được chỗ yếu hại trong gang tấc. Thẩm Nguyệt có được cơ hội này lập tức đẩy Tần Như Lương ra, vung tay tát vào mặt hắn ta.

Tần Như Lương sờ sờ gương mặt mình, thấy Thẩm Nguyệt kéo tay áo chùi môi thật mạnh, sau đó chỉ vào hắn ta, tức tối mắng rằng: “Tần Như Lương, mẹ kiếp, nếu ngươi còn dám làm bậy, lão tử đập chết ngươi!”

Tần Như Lương không hề nổi giận mà còn bật cười.

Hắn ta giống như đứa trẻ ăn vụng kẹo, mỉm cười vui vẻ, hào sảng mà tuấn tú.