Khi về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên và Thôi thị thấy Thẩm Nguyệt chật vật như vậy thì đều lo lắng không thôi, vội vàng bung dù ra đưa nàng vào, giúp nàng đun nước tắm, thay quần áo.
Thẩm Nguyệt không kịp thay đồ ướt, sắc mặt đẫm nước hơi trắng, kéo tay Ngọc Nghiên và Thôi thị, tóc ướt dán chặt vào mặt, khẽ nói: “Ngọc Nghiên, nhị nương, các ngươi là người ta tin tưởng nhất, ta muốn các ngươi dốc toàn lực bảo vệ Bắp Chân cho ta”.
“Công chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Ta sắp phải ra khỏi kinh thành để đi đón thi hài của Tần Như Lương, đây là thánh chỉ”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta không thể mang các ngươi theo, các ngươi phải ở lại chăm sóc Bắp Chân”.
Ngọc Nghiên cả kinh: “Sao lại thế, Bắp Chân không thể rời mẹ, công chúa đến nơi xa xôi như vậy cũng không an toàn...”
Thẩm Nguyệt âm tàn nói: “Các ngươi không cần lo gì hết, chỉ cần bảo vệ tốt Bắp Chân thôi. Nếu trong phủ có người thừa cơ ta không có mặt mà làm hại nó thì không cần giữ lại mạng làm gì, trực tiếp gϊếŧ chết”.
“Cũng phải lưu ý động tĩnh trong cung, sau khi ta đi mà người trong cung đi đến thì các ngươi nhất định phải đưa Bắp Chân chạy trước, tuyệt đối không để nó một mình vào cung”.
“Đi tìm Liên Thanh Châu, hắn nhất định sẽ có cách đưa Bắp Chân rời khỏi kinh, đến nơi nào cũng được, chỉ cần không để họ tìm thấy Bắp Chân, cho Bắp Chân được yên bình qua ngày”.
Điều Thẩm Nguyệt không yên tâm nhất chính là đứa nhóc không khóc không nháo này.
Sau khi tắm rửa thay đồ, Thẩm Nguyệt hơi hoa mắt váng đầu. Nàng ôm Bắp Chân không rời tay, nhìn dáng vẻ của nó, ánh mắt chua xót.
Trì Xuân Uyển hai ngày nay không ngủ yên giấc.
Mưa rơi suốt hai ngày rồi cũng đến lúc phải tạnh.
Khi ngừng mưa, mặt trời ló rạng, cả thế giới giống như đều là thủy tinh lấp lánh.
Trong cung truyền chỉ đến, mời Thẩm Nguyệt thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường.
Ngọc Nghiên và Thôi thị im lặng dọn đồ, Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Đừng làm phức tạp quá, mấy bộ đồ đơn giản để thay thôi là được”.
Sau cùng, Ngọc Nghiên không nhịn được, vừa lau nước mắt vừa gói đồ.
Nàng ta không thể đi cùng Thẩm Nguyệt, nàng ta phải ở lại chăm sóc Bắp Chân với Thôi thị, nhưng chuyến đi này chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng, Ngọc Nghiên chỉ muốn bản thân phân thân ra được để đi theo Thẩm Nguyệt.
Ngọc Nghiên nghẹn ngào đi đến trước mặt Thẩm Nguyệt: “Công chúa, chúng ta dọn đồ rồi ôm Bắp Chân trốn đi trong đêm được không, đi đâu cũng được, không quay về kinh thành nữa!”
Thẩm Nguyệt nhéo gương mặt của Ngọc Nghiên, nói: “Lúc này mà trốn thì đã không kịp nữa rồi, ta càng trốn thì càng đúng ý ông ta, ông ta mới có lý do chính đáng để diệt trừ hai mẹ con chúng ta, phòng ngừa hậu hoạn”.
Thẩm Nguyệt cười dịu dàng, an ủi Ngọc Nghiên: “Cho nên ta không thể trốn, ta phải đi, ta đi ra khỏi tầm mắt của hoàng đế thì các ngươi và Bắp Chân cũng được yên ổn”.
“Nhưng nhỡ đâu...”
“Nhỡ đâu ta gặp nạn, các ngươi hãy rời đi, làm theo lời ta vừa nói, đi tìm Liên Thanh Châu”, Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Yên tâm, ta sẽ trở về dù chỉ còn một hơi tàn”.
Ngọc Nghiên khóc: “Công chúa không thể để Bắp Chân không có mẹ được”.
“Ta biết”, lông mày của Thẩm Nguyệt chan chứa sự buồn bã không thể tiêu tan.
Ngọc Nghiên lấy chủy thủ dấu dưới gối và cả phi tiêu ra, cất lại, cũng chuẩn bị rất nhiều ngân châm, vũ khí đem đi phòng thân.
Nhưng Ngọc Nghiên cũng vô tình lấy ra cả sáo trúc dưới gối Thẩm Nguyệt.
Ngọc Nghiên chần chờ hỏi: “Công chúa, có cần mang theo nó không ạ?”
Nàng ta sợ Thẩm Nguyệt không mang theo thì sẽ không ngủ được ngon.
Có những thứ đồ rất có ma lực, có thể khiến con người ta yên tâm, được an ủi.
Thẩm Nguyệt ngẩn người nhìn sáo trúc kia, ánh mắt hơi lóe lên vẻ đau thương, nói: “Không cần, ta đem đi trả”.
Cứ chấp nhất cũng không phải chuyện tốt.
Nàng sẽ mãi không thoát ra được.
Trả lại cây sáo trúc này cho Tô Vũ, sau này sẽ coi như hoàn toàn kết thúc.
Nàng không muốn nghĩ đến hắn nữa.
Cũng chẳng biết chuyến này một đi có trở lại hay không.
Thẩm Nguyệt nắm sáo trúc trong tay, lòng bàn tay hơi nóng lên, thay đổi một bộ đồ đơn giản rồi đi ra khỏi phủ tướng quân.
Trước đó Thẩm Nguyệt cứ cảm thấy đường về nhà Tô Vũ quanh co toàn lối rẽ, không nhớ nổi.
Nhưng bây giờ khi vòng qua cửa trước nhà Tô Vũ, đi vào ngõ hẻm phía sau, Thẩm Nguyệt mới nhận ra bản thân đều nhớ rõ từng đường đi lối rẽ.
Nàng đến cửa sau nhà Tô Vũ, đứng đó ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa đang đóng chặt dưới ánh trăng lờ mờ.
Nàng hít sâu một hơi, không kìm nén được nỗi đau đớn bỗng ào lên trong lòng.
Trước đó, khi nàng rời khỏi đây, Tô Vũ đứng ngoài cửa tiễn đưa nàng, khi nàng đi vào đây, Tô Vũ cũng đứng ngoài cửa đón nàng.
Nàng đứng trước cửa nhà hắn rất lâu mà chưa gõ cửa.
Nàng đang nghĩ, nếu mình gõ cửa thì ai sẽ mở cửa ra đây? Cơ thϊếp trong nhà hắn sao?
Nàng nên làm gì, nói gì?
Chẳng lẽ lại đưa sáo trúc này ra rồi nhờ cơ thϊếp trong nhà hắn truyền lời lại?
Đến khi Thẩm Nguyệt hồi thần thì mới tự giễu bản thân nghĩ quá nhiều.
Nàng chỉ đến trả đồ, thế mà lúc này nàng lại còn ngại phụ nữ trong nhà hắn.
Thẩm Nguyệt chần chờ một lúc, không biết có nên ném sáo vào trong viện hoặc nhét qua khe cửa hay không, trả đồ như vậy thì sẽ không cần gặp bất kỳ ai trong nhà hắn.
Nhưng như vậy thì Tô Vũ chưa chắc đã phát hiện ra, nếu cứ để sáo trúc nằm trong bụi cỏ hoặc dưới khe cửa thì quả là phí của.